May mà có tiếng bước chân truyền đến, cô vội vã đẩy Kiều Cận Nam ra, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Hồ Lan thấy cô liền cười nói: "Thức ăn đã chuẩn bị xong, Đỗ tiểu thư mau lại đây ăn một chút gì đi."
Đỗ Nhược nhìn lướt qua hai chén cơm trên bàn, cô còn phải mặt đối mặt ăn cơm với Kiều Cận Nam?
"Dì Hồ cháu không đói bụng, không còn sớm nữa cháu phải về, túi xách của cháu đâu?" Cô tìm khắp phòng một lượt, trừ điện thoại ra cô không thấy túi xách ở đâu.
Hồ Lan hoang mang: "Hôm qua tôi không thấy cô mang theo túi xách, nếu không..." Bà nhìn sau lưng Đỗ Nhược: "Cô hỏi Kiều tiên sinh xem?"
Đỗ Nhược quay đầu lại liền thấy Kiều Cận Nam đang cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên như không nghe thấy hai người nói chuyện, thong thả ung dung ngồi xuống bàn ăn, cầm lên bát đũa lên.
Một lúc sau mới chịu nhìn Đỗ Nhược: "Không ăn cơm?"
Thời gian Đỗ Nhược quen biết anh không ngắn cho nên cô hiểu rõ tính anh, trong túi xách có chìa khóa và giấy tờ quan trọng, cô không thể về mà không có túi.
Cô lại gần, đàng hoàng ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Mới ăn được hai miếng, trong bát cơm đã đầy thức ăn.
Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn Kiều Cận Nam rất tự nhiên gắp thức ăn giúp cô, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp ăn cơm, đột nhiên cô có một dự cảm không lành...
Kiều Cận Nam không được bình thường...
Tối hôm qua... Thật sự đã xảy ra chuyện?
Trong lòng Đỗ Nhược đủ loại mùi vị, thấp thỏm bất an nhìn anh mấy lần.
"Mặc dù tôi đẹp trai, nhưng không thể làm cơm ăn được." Kiều Cận Nam tỉnh bơ nói.
Đỗ Nhược lập tức rũ mắt xuống.
Một lúc sau, Kiều Cận Nam lại nói: "Mấy ngày nay em dừng về nữa."
"Tôi..."
Đỗ Nhược còn chưa kịp phản đối, Kiều Cận Nam đã lên tiếng trước: "Chẳng phải em nói không muốn về nhà?"
Đúng là cô không muốn về nhà, không biết nên đối mặt với Tần Nguyệt Linh thế nào, càng không muốn tranh cãi với bà, nhưng cô cảm thấy cô không có lập trường ở lại nhà Kiều Cận Nam.
Hơn nữa... tại sao anh ta lại biết?
"Mấy ngày này tôi đi công tác." Kiều Cận Nam thấp giọng nói: "Em ở nhà chăm sóc Dĩ Mạc.”
Kiều Cận Nam nói xong cũng để đũa xuống, xoay người đi lên tầng.
Lúc đi xuống anh cầm theo một túi công văn, Đỗ Nhược đang giúp Hồ Lan dọn dẹp bát đũa, nhìn thấy anh liền hỏi: "Kiều tiên sinh, túi xách của tôi đâu?"
Kiều Cận Nam liền nhìn cô, trong mắt thoáng vui mừng.
Đỗ Nhược trừng mắt nhìn lại, không hiểu anh có ý gì, vội vàng giải thích: "Kiều Cận Nam, túi xách của tôi đâu?"
Kiều cận nam nhướng mày nói: "Ngày hôm qua để quên trên xe, hôm nay thuận đường mang tới công ty, quên cầm về."
Đỗ Nhược: "..."
Kiều Cận Nam bồi thêm một câu: "Chỉ có thể chờ tôi đi công tác về."
Đỗ Nhược hoài nghi nhìn anh, túi để quên ở công ty nhưng tại sao anh ta nhớ đem sạc điện thoại của cô về?
"Đỗ Nhược, em lại đây." Vừa đi đến trước cửa, Kiều Cận Nam gọi cô.
Ngay lập tức Đỗ Nhược nghĩ đến “goodbye kiss”, sau đó trong đầu thoáng qua hình ảnh cô ôm người nào đó hung hăng hôn một trận, sau đó còn khóc lóc kêu la nhất định không chịu buông tay...
Mặt cô nóng lên, Đỗ Nhược không nhìn Kiều Cận Nam, lập tức xoay người lên lầu.
Không có chìa khóa, không có tiền, không thể đi đâu, Đỗ Nhược hỏi Dì Hồ, cô không ở phòng Kiều Cận Nam, mà ở phòng khách.
Ngủ cả một ngày nên cô rất tỉnh táo, mở ra điện thoại ra một loạt tin nhắn ập tới.
Đa số là cuộc gọi nhỡ của Tần Nguyệt Linh và Đỗ Hiểu Phong, còn có tin nhắn của Tần Nguyệt Linh.
Tin nhắn đầu tiên hỏi Đỗ Nhược đi đâu, sau lại hỏi có phải cô còn tức giận không, cuối cùng nói bà lo lắng cho cô, quyết định rời thành phố một thời gian, không muốn cô phải lo lắng.
Đỗ Nhược thấy bà nói phải đi nên lại có chút mềm lòng, ngay lập tức cô gọi điện cho bà.
Lúc Tần Nguyệt linh nghe điện thoại bà đang ở bến tàu, tiếng người huyên náo, nói với Đỗ Nhược: "Mẹ định về quê, bạn bè thân thích đều ở đó, mẹ cũng nhớ họ. Nhược Nhược, khi nào con tha thứ cho mẹ... thì hãy tới thăm mẹ."
Thấy bên kia định ngắt điện thoại, Đỗ Nhược kêu một tiếng: "Mẹ..."
Còn chưa nói hết câu, Tần Nguyệt Linh đã nói trước: "Nhược Nhược, con đừng hỏi mẹ chuyện đứa bé, cho tới bây giờ chỉ chứng minh chúng ta không có duyên phận với đứa trẻ ấy, mẹ sẽ không nói gì cả."
Chóp mũi Đỗ Nhược đã cay cay, lạnh lùng nói: "Được, con sẽ không hỏi bất kỳ một câu nào về đứa trẻ!"
Nói xong cô vứt điện thoại trên giường.
Có lúc cô không hiểu Tần Nguyệt Linh, bà cũng làm mẹ, tại sao lại tuyệt tình với đứa trẻ như vậy. Hay vì cô chưa lập gia đình cho nên việc cô có thai làm gia đình thấy mất mặt?
Đỗ Nhược ngồi ngây ngẩn ở ban công tới quá nửa đêm mới đi ngủ, sáng sớm hôm sau đưa Kiều Dĩ Mạc đi vườn trẻ.
Mấy ngày nay Kiều Dĩ Mạc rất vui vẻ, đầu tiên là chị Hoa nhỏ chăm sóc cu cậu nằm viện, không ngờ mấy ngày tiếp theo, chị Hoa nhỏ ở lại nhà cu cậu!
Quan trọng là bố không có nhà, chị Hoa nhỏ là của một mình cu cậu! Buổi sáng đưa cu cậu đi học, buổi chiều đón về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng chơi trò chơi, cùng ngủ chung một chỗ!
Kiều Dĩ Mạc ngọt ngào nghĩ, chị Hoa nhỏ đã dọn về nhà ở chung, vậy thì cách ngày kết hôn chẳng còn bao xa.
Vì vậy ngày hôm sau, cu cậu lấy hết dũng khí lại gần Hà Kiều Kiều, đem điện thoại ra lấy lòng: "Mình có ảnh mình chị Hoa nhỏ, cậu có muốn không?”
Vì chuyện này mà Hà Kiều Kiều giận cu cậu rất lâu, quyết không nói chuyện cùng, chỉ chìa điện thoại ra.
Kiều Dĩ Mạc nghĩ rất lâu mới tìm ra cách này, cu cậu tin chắc sẽ thành công, không ngờ Hà Kiều Kiều lại hỏi: "Vậy cậu có số của cô giáo Đỗ không?"
Ngay cả số điện thoại cũng muốn... ~~~~(>_
Hà Kiều Kiều thấy cu cậu không trả lời, bèn "Hừ" một tiếng, xách ghế nhỏ ra xa.
Tại sao dỗ dành cô gái lại khó như thế... ~~~~(>_
Kiều Dĩ Mạc cũng xách ghế nhỏ lại gần cô bé: "Mình có, mình sẽ cho cậu mà."
Hà Kiều Kiều lại chìa điện thoại ra.
Kiều Dĩ Mạc tìm được số của Đỗ Nhược, chậm chạp lưu vào điện thoại Hà Kiều Kiều, xong rồi còn không trả điện thoại cho Hà Kiều Kiều ngay, nháy mắt nói: "Hà Kiều Kiều, nếu cậu không giành mẹ với mình, sau này chúng ta kết hôn với nhau."
Kết hôn rồi, mẹ của mình cũng là mẹ của bạn!
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Kiều Kiều hồng lên, cô bé la ầm lên: "Kiều Dĩ Mạc, mình không thèm kết hôn với cậu!"
Cô bé đoạt lại điện thoại, lại xách ghế nhỏ đi chỗ khác.
Lần này Kiều Dĩ Mạc bối rối hơn, đã cho hình còn cho cả số điện thoại mà vẫn tức giận... ~~~~(>_
Hơn nữa, tại sao không muốn kết hôn với mình, mình chưa đủ đẹp trai sao... ~~~~(>_
Vì vậy lúc đang vẽ tranh, Kiều Dĩ Mạc suy nghĩ rất lâu mới hỏi Đỗ Nhược: "Chị Hoa nhỏ, làm thế nào để dỗ dành một cô bé?"
Đỗ Nhược cười rộ lên: "Emmuốn dỗ ai vui vẻ?"
"Là Hà Kiều Kiều." Kiều Dĩ Mạc trả lời rất tự nhiên.
Đỗ Nhược đã sớm biết Kiều Dĩ Mạc và Hà Kiều Kiều là bạn tốt, thường xuyên nghe cu cậu kể chuyện, trước kia cũng đã gặp mấy lần ở vườn trẻ, là một cô bé rất đáng yêu.
"Vậy trước tiên phải biết lý do tại sao cô bé lại không vui."
Kiều Dĩ Mạc cân nhắc, nếu nói cô bé không muốn kết hôn với mình thì thật mất mặt! Vì vậy cu cậu bịa một lý do: "Vì gần đây bà nội tìm bố bạn ấy gây gổ."
Đỗ Nhược cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Vậy thì cô bé nói gì cũng nghe theo, cho cô bé đồ ăn ngon, kể chuyện xưa cho bạn ấy nghe!"
Kiều Dĩ Mạc nghiêng đầu, hình như không giống chú Mạnh nói, không cần tặng hoa sao?
Chờ Kiều Dĩ Mạc ngủ, mới tám giờ tối, mấy ngày này Đỗ Nhược không có chuyện để làm, cô đành ngồi trong thư phòng đọc sách, đêm nay không muốn đi thư phòng, trong nhà lại quá yên tĩnh, cô liền mở ti vi lên.
Bình thường cô không xem ti vi, trên ti vi đang phát bản tin, cô cũng không để ý nội dung, cầm điện thoại kiểm tra email, xem có tin tức phỏng vấn hay không.
Đáng tiếc trong hộp thư trống trơn.
Cô thở dài, ngẩng đầu lên đúng lúc thấy người trong TV.
Hà Khâm Sinh mỉm cười tiếp nhận phỏng vấn của ký giả, nhìn thẳng vào ống kính trả lời, các ký giả liên tục đặt câu hỏi, đủ loại vấn đề.
"Hà tiên sinh, đối với việc chính thức đảm nhiệm chức CEO Thiên Hồng ngài có ý kiến gì ? Phương hướng phát triển của tập đoàn là gì?"
"Nghe nói mẹ của ngài, Hà phu nhân không hài lòng với việc ngài nhậm chức quá sớm?"
"Hà tiên sinh, khi nào hôn lễ của ngài và Tống tiểu thư được tổ chức? Tuần trăng mật ở đâu?"
Trên mặt Hà Khâm Sinh vẫn duy trì nụ cười, anh chỉ khẽ gật đầu, không trả lời bất kỳ vấn đề nào: "Về vấn đề Thiên Hồng, hoan nghênh ký giả đặt câu hỏi. Về vấn đề cá nhân, hi vọng mọi người cho chúng tôi không gian riêng tư nhiều hơn."
Trong đầu Đỗ Nhược hiện lên lời bàn luận trên mạng – Nhậm chức CEO, cưới vợ xinh đẹp giàu có, cuộc sống vương giả.
Bây giờ Hà Khâm Sinh đang đứng trên đỉnh cao.
Cô cầm điều khiển chuyển kênh, bản tin tài chính cắt đứt chuyển sang kênh gải trí, không ngờ lại thấy Tống Như Nhược.
Tống Như Nhược về nước liền mở một công ty truyền thông, cô chỉ nghe loáng thoáng, không ngờ thể hiện tài năng nhanh thế.
Người dẫn trương trình đang trêu ghẹo cô về vấn đề hôn nhân.
Diện mạo Tống Như Nhược đoan tranng, khi ghi hình ăn mặc, trang điểm càng tinh tế, phong thái tao nhã, không hề thua kém các minh tinh.
Nói đến hôn sự, cô cười có chút xấu hổ: "Việc này tạm thời giữ bí mật. Tôi và Khâm Sinh là người coi trọng sự nghiệp, nên chúng tôi đều thống nhất đặt sự nghiệp lên hàng đầu, mọi người cũng biết, công ty chúng tôi mới ký..."
Tống Như Nhược không buông tha cơ hội tuyên truyền, uyển chuyển dẫn dắt câu chuyện hướng đến các nghệ sĩ của công ty mình.
Hai người thông minh, đúng là trời sinh một đôi.
Đỗ Nhược đang định chuyển kênh thì điện thoại vang lên, một số lạ gọi tới.
Cô do dự một lát, nhưng vẫn nhận máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói như trong TV, nhẹ nhàng mang theo nụ cười: "Đỗ tiểu thư? Xin chào, tôi là Tống Như Nhược."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT