Dưới ánh đèn, ánh mắt Hà Khâm Sinh tràn ngập ý cười, còn lóe lên ánh sáng rất nhỏ.

Kiều Cận Nam hờ hững liếc anh ta, xoay người rút khăn giấy ra lau tay: "Hà tiên sinh nói Nhược Nhược, đối với vị hôn thê của anh, tôi không có hứng thú."

Hà Khâm Sinh cười: " Cho tới bây giờ Nhược Nhược trong lòng tôi chỉ có một."

Kiều Cận Nam cười rộ lên: "Hà tiên sinh, lời này anh nên nói trước mặt Tống tiểu thư."

"Chuyện của tôi và Tống Như Nhược, tôi tin trong lòng Kiều tiên sinh rõ ràng hơn so với tôi"

"Thật sao?" Kiều Cận Nam nhướng mày: "Vậy thì tôi nhắc nhở một câu, trong từ điển của tôi không có từ 'Tranh giành'. Thứ tôi nhìn trúng thì sinh ra cũng chỉ thuộc về tôi, cho nên không cần phải giành."

Hà Khâm Sinh vẫn duy trì nụ cười, rút khăn giấy lau sạch hai tay: "Kiều tiên sinh, tô cũng nhắc nhở anh một câu, Nhược Nhược không giống những bạn gái trước đây của anh, nếu chỉ mua vui anh nên tìm người khác."

"Hình như người đùa giỡn cô ấy không phải là tôi." Kiều Cận Nam vứt khăn giấy vào thùng rác, lạnh lùng liếc Hà Khâm Sinh rồi xoay người rời đi.

Đỗ Nhược bị Tống Như Nhược thân thiết lôi kéo nói chuyện, giống như bạn bè thân thiết lâu ngày gặp mặt.

"Có mấy mẫu túi xách mới ra, hẹn hôm nào chúng ta cùng dạo phố?" Tống Như Nhược hào hứng nói.

Đỗ Nhược vẫn khách sáo như cũ: "Màu sắc tươi sáng không thích hợp với tôi, hợp với Tống tiểu thư hơn."

Tống Như Nhược không hiểu Đỗ Nhược, hai cô gái nói chuyện đề tài quần áo mỹ phẩm có thể bàn luận sôi nổi không dứt, nhưng cô gái này không phải là không am hiểu vấn đề này, cho dù nói gì cũng là vẻ mặt hờ hững, cũng không giống vẻ mặt cao cao tại thượng như Kiều Cận Nam.

Đã rất lâu Đỗ Nhược không dùng tới hàng hiệu, có thể đáp được vài lời vì trước kia Hà Khâm Sinh từng đưa cô đi mua sắm, trải nghiệm cảm giác mua sắm thỏa thích, mỗi một mẫu mới ra mắt, vẫn gửi bưu kiện cho cô trước tiên.

Quan trọng là cô không muốn quá thân thiết với Tống Như Nhược, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa cơm này, sau này không gặp lại.

Vừa ngẩng đầu đã thấy Kiều Cận Nam đi tới, lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Cô cầm túi xách lên nói tam biệt với Tống Như Nhược.

"Lễ đính hôn của chúng tôi, hai người nhất định phải cùng đến đấy!" Tống Như Nhược nắm tay cô mãi không rời.

Đỗ Nhược vẫn cười khách sáo, vẫy tay chào tam biệt.

Ra khỏi nhà hàng, ngay lập tức nụ cười trên mặt Đỗ Nhược biến mất. Cô hất tay Kiều Cận Nam ra, lạnh lùng nói: "Kiều tiên sinh hài lòng chưa?"

Kiều Cận Nam không vui nhíu mày.

"Cơm đã ăn, kịch vui đã nhìn đủ chưa?" Đỗ Nhược hất cằm lên, lạnh lùng cười một tiếng: "Hôm nay tới đây thôi, không làm phiền Kiều tiên sinh đưa tôi về, kết thúc tại đây đi."

Kiều Cận Nam hiểu được suy nghĩ của cô liền chế giễu: "Cô nghĩ hôm nay tôi cố tình dẫn cô tới đây gặp Hà Khâm Sinh?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Kiều Cận Nam cười: "Dù sao hôm nay không gặp sớm muộn có một ngày cũng gặp nhau."

"Sau này?" Đỗ Nhược cảm thấy người đàn ông này thật khó hiểu: "Kiều tiên sinh, lần trước chúng ta nói rõ ràng, sau này tốt nhất là không gặp mặt. Anh nói tôi là bạn gái của anh là có ý gì? Tôi đáp ứng làm bạn gái anh lúc nào? Đừng nói anh hạ mình cùng tôi diễn trò khiêu khích bạn trai cũ? Thật sự cảm ơn anh!"

"Đỗ Nhược, cô tự đánh giá cao bản thân rồi." Kiều Cận Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Tôi không rỗi sắp xếp cho cô gặp bạn trai cũ, hơn nữa không hứng thú cùng cô diễn trò trước mặt Hà Khâm Sinh."

"Vậy tại sao anh nhất định phải đẩy tôi đối diện với anh ta? Vừa nãy tôi có bao nhiêu thảm hại, bao nhiêu khó chịu anh có biết không?" Đỗ Nhược nghẹn ngào, vành mắt đã đỏ lên.

Cho tới bây giờ chưa có bữa cơm nào mà cô thấy khó khăn như thế, rất khó chịu vậy mà vẫn phải giả bộ cười nói.

Kiều Cận Nam chế giễu: "Mỗi lần nói về Hà Khâm Sinh, cô giống như thỏ bị nhổ lông. Đỗ Nhược, cô vẫn không bỏ được hắn ta?"

"Tôi không bỏ được anh ta thì liên quan gì tới anh? Có cần thiết phải báo cáo với anh không? Anh là gì của tôi?"

Kiều Cận Nam nhìn cô chăm chú, con ngươi sâu không thấy đáy, mắt Đỗ Nhược đã đỏ hồng, vì tức giận mà miệng thở hổn hển, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh.

Một lúc lâu, anh nắm chặt tay Đỗ Nhược kéo cô đi.

"Buông tôi ra! Sao lại kéo tôi?” Đỗ Nhược hung hăng kháng cự nhưng càng bị anh nắm chặt hơn.

"Đỗ Nhược, tốt nhất cô nên yên phận một chút." Kiều Cận Nam lạnh giọng cảnh cáo.

Đỗ Nhược mặc kệ anh.

Cô dùng sức vùng ra, nhưng dù thế nào cũng không thoát được, giống như Hà Khâm Sinh đã từng đan một cái lưới cho cô.

Cô bắt đầu khóc.

Chịu đựng cả buổi tối, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.

"Buông tôi ta! Kiều Cận Nam, anh buông tôi ra!" Đỗ Nhược vừa khóc vừa la hét: "Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

Tại sao phải bắt cô đối diện với Hà Khâm Sinh? Tại sao phải bắt cô đối mặt với Hà Khâm Sinh và hôn thê của anh ta? Tại sao không để ý đến tâm tình của cô?

Kiều Cận Nam không nói một lời, mặc cho người đi đường đều nhìn theo, mặt lạnh kéo tay cô bước nhanh về phía trước.

Rất nhanh đến bãi đỗ xe, kiều cận nam hất cô ra, lạnh lùng nói: "Đỗ Nhược, cô đúng là không có tiền đồ!"

"Đúng! Tôi không có tiền đồ!" Đỗ Nhược đã khóc một lúc lâu, mặt mũi đầy nước mắt: "Tôi nghe thấy anh ta gọi Nhược Nhược thì khó chịu, nhìn thấy anh ta tươi cười với cô gái khác đã muốn khóc, nghe bọn họ thảo luận chuyện kết hôn liền hận cô dâu không phải là tôi được chưa?"

"Anh biết gì về chuyện giữa tôi và Hà Khâm Sinh? Tại sao nhất định phải lôi vết thương của người khác ra để chì chiết? Đau lắm anh có biết không?"

Đỗ Nhược khóc như mưa, nước mắt chảy ào ạt, không màng hình tượng ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.

Kiều Cận Nam Lạnh mặt, chân mày nhíu lại, tựa người vào cửa xe quan sát xung quanh.

Đây là một bãi đỗ xe tư nhân, lúc này trong bãi còn rất ít xe, không gian tĩnh mịch, chỉ có hai người ở đây, một người mặt lạnh, một người khóc lớn. Cho đến khi tiếng khóc dần dần nhỏ xuống, Kiều Cận Nam mới xoay người, chậm rãi đi tới, khom người xuống kéo tay Đỗ Nhược.

Tay cô nắm thành quyền, lạnh như băng, vì khóc thút thít nên khẽ run.

Anh phải dùng lực mới gỡ được tay cô, móng tay ghim vào thịt, da bị xước bắt đầu dớm máu.

"Hà Khâm Sinh tốt như vậy sao?" Kiều Cận Nam thấp giọng hỏi cô.

Tốt đến mức người kiêu ngạo như cô, chỉ gặp anh ta một lần mà khóc màng hình tượng, tốt đến mức dù anh ta sắp kết hôn với người khác, cô không thể bình thản đối diện.

Đỗ Nhược đang khóc, không kìm được nhếch mép.

Tốt?

Vì không tốt, nên mới đau lòng khi nhớ lại chuyện cũ.

"Kiều tiên sinh, anh đã yêu chưa?" Đỗ Nhược nhìn anh: "Toàn tâm toàn ý yêu một người ?"

Kiều Cận Nam vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhìn cô, một lúc lâu mới trả lời: "Không."

"Vậy anh không hiểu đâu." Đỗ Nhược đứng lên, lau nước mắt: "Để anh chê cười rồi, kết thúc tại đây đi."

Đỗ Nhược khôi phục lại bình tĩnh, không khóc nữa nhưng ánh mắt vẫn hồng, lẳng lặng nhìn Kiều Cận Nam. Kiều Cận Nam cũng nhìn cô, ánh mắt lóe lên, nhìn không thấu tâm tư. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không khí không còn nặng nề như trước .

Kiều cận nam lên xe, Đỗ Nhược rũ mắt xuống, tự giác đi theo.

Bữa cơm này rất dài, trên đường về con đường luôn tấp nập xe cộ nay đã trống vắng, bầu trời có vài hạt mưa phùn, từng hạt từng hạt rơi xuống cửa xe. Một trận khóc lớn làm tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn, Đỗ Nhược yên lặng ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài.

Hai năm qua cô không nghĩ tới Hà Khâm Sinh, có thể bình thản đối mặt với anh.

Thời gian giống như thủy tinh trong suốt, đem hình ảnh mơ hồ để người ta không nhìn thấy, không nghĩ tới. Cho đến khi người ta nghĩ rằng sẽ không nhìn thấy, nhưng lặng lẽ bước qua tấm thủy tinh rực rỡ, bỗng nhiên phát hiện tất cả đã từng tồn tại, ký ức tốt đẹp hay tổn thương tất cả đều phơi bày ra trước mắt.

Lúc Hà Khâm Sinh rũ mắt xuống, cô nhớ trước đây luôn cười nhạo anh, lông mi dài giống cô gái; Lúc Hà Khâm Sinh cười, cô nhớ trước đây anh đứng trước cổng trường chờ cô tan học, thấy cô anh cười rạng rỡ như một đứa trẻ, nói "Hey! Tiểu mỹ nữ, không biết con trai nhà ai có phúc cưới được em về nhà"; Lúc Hà Khâm Sinh gắp thức ăn, cô nhớ trước đây cùng nhau ăn cơm, anh luôn nói với cô: "Nhược Nhược, em phải ăn nhiều một chút, tốt nhất là nuôi béo tròn để bọn con trai khác ghét bỏ." .

Tất nhiên, khi thấy anh, cô không chỉ nhớ những ký ức tốt đẹp.

Xe vững vàng dừng lại trước ngõ, Kiều Cận Nam hờ hững nhìn cô: "Ngày mai đi làm?"

"Đúng."

"Tôi tới đón cô."

Đỗ Nhược ngạc nhiên nhìn anh: "Kiều tiên sinh, tôi không phải bạn gái thật của anh."

Kiều Cận Nam vuốt cằm: "Vậy cô có thể hiểu rằng tôi đang cố gắng để cô trở thành bạn gái tôi."

"Không thể được."

"Không có chuyện gì là không thể."

Đỗ Nhược im lặng một lúc lâu, đề phòng: "Bởi vì thấy tôi thú vị?"

"Đỗ tiểu thư, gặp một người để tôi cảm thấy thú vị cũng không dễ."

Đỗ Nhược lại im lặng một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Kiều tiên sinh, trước mặt Hà Khâm Sinh tôi đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, lời gì cũng đã nói, đốt cháy mọi nhiệt huyết. Tôi không đáp lại tình cảm, nói đơn giản, gặp một người thú vị cũng không thể. Nói thẳng ra, tôi không tin tình yêu."

"Thật trùng hợp, tôi cũng không tin tình yêu." Kiều Cận Nam cười: "Ta không nghĩ gặp một người thú vị rồi cùng cô ta yêu đương ."

Đỗ Nhược nhìn ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi: "Nghe nói Kiều tiên sinh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thích trên người có sẹo đúng không?"

Kiều Cận Nam nhìn cô, không trả lời.

Đỗ Nhược vén tay áo lên, đem tay trái tới trước mặt anh.

Mặc dù trong xe ánh sáng mờ ảo, nhưng vết sẹo trên cổ tay cô lại dữ tợn, bắt mắt.

"Vì níu kéo Hà Khâm Sinh, tôi đã quỳ xuống cầu xin anh ta." Đỗ Nhược nhìn Kiều Cận Nam, vành mắt bắt đầu dỏ lên: "Tôi từng tự sát vì anh ta."

Không chỉ thân thể có vết sẹo, mà vết sẹo trong lòng cũng không thể xóa sạch.

"Như vậy còn thấy tôi thú vị không?" Đỗ Nhược cười mang vài phần tự giễu.

Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm vết sẹo trên tay cô, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn theo tầm mắt Đỗ Nhược, giọng nói vài phần tức giận: "Đỗ Nhược, cô giỏi lắm."

Đỗ Nhược mở cửa xuống xe: "Đừng gặp nhau nữa, Kiều tiên sinh lái xe chú ý an toàn."

"Tiếng đóng cửa chói tai, cô không quay đầu đi vào ngõ hẻm.

Ngõ hẻm hẹp dài, có một ngọn đèn sáng phía xa, ở trong gió hiu hiu, mưa phùn lất phất trong không trung, thật giống ban đêm lạnh lẽo ở Paris.

Khi đó cô còn trẻ, trẻ tuổi lại ngang bướng, trên con đường rộng có thể nhìn thấy tháp Eiffel trong bóng đêm, cũng mưa phùn giống lúc này, vương trên tóc, đọng trên mặt. Cô níu tay Hà Khâm Sinh, khóc lóc thảm thiết, vứt bỏ tất cả tự trọng, cầu xin anh.

Hà Khâm Sinh, em cầu xin anh, đừng bỏ rơi em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play