Từ Grand Capital, Trần Mặc Đông xuất phát đi công tác. Lúc ấy Lộ Nghiên
đang tìm tư liệu bên tủ tài liệu cạnh cửa sổ, đúng lúc cô quay đầu nhìn
ra bên ngoài thì thấy Trần Mặc Đông cúi người ngồi vào xe.
Buổi
tối hôm trước, hai người trải qua mấy lần kích tình, khiến sáng nay tỉnh dậy Lộ Nghiên phát hiện nhiều dấu vết lưu lại trên cơ thể mình. Cô mặc
kệ Trần Mặc Đông vẫn còn đang ngủ, cố gắng tạo vài dấu tích trên người
anh. Cuối cùng buổi sáng ấy cả hai người nằm trên giường vui vẻ đùa
nghịch nhau một trận.
Lộ Nghiên mang tư liệu vừa tìm được về chỗ
ngồi, đang muốn gửi một tin nhắn cho Trần Mặc Đông thì lúc cô vừa cầm
điện thoại lên lại có tin nhắn.
“Này, ai mà lại có sự liên kết
tâm linh với em đến vậy?” Vân Trạch ở bên cạnh trêu chọc Lộ Nghiên, cô
đáp trả anh bằng ánh mắt “đừng có quản việc của người khác” khiến Vân
Trạch cười cười rồi lại cắm đầu vào sửa PPT.
“Anh xuất phát rồi.” Tin nhắn của Trần Mặc Đông vừa tới.
“Em thấy rồi.” Lộ Nghiên nhắn tin lại, ngẫm nghĩ bổ sung thêm một câu: “Khi nào anh về, em đi đón anh.”
“Quà?” Lộ Nghiên thực sự khâm phục năng lực bày tỏ của Trần Mặc Đông nhưng cô
cũng khâm phục cả chính mình vì khả năng thấu hiểu con người đó nữa. Ý
nghĩa của tin nhắn này là: “Em muốn quà gì, anh sẽ mua cho.” Trần Mặc
Đông vốn chán ghét chuyện nhắn tin vô cùng, cô đoán chắc lúc này đang có người khác ở cạnh nên anh chỉ có thể lựa chọn hình thức liên lạc này,
đúng là “tiếc chữ như vàng”, có thể giảm bớt chữ nào thì giảm tận lực.
Lộ Nghiên suy nghĩ vấn đề này mất tận năm phút, ngay cả Vân Trạch cũng phải ngẩng đầu lên lần nữa:
“Anh nói này em gái, em có chuyện gì không hiểu thì có thể hỏi anh, đừng tự làm khó mình như vậy.”
Lộ Nghiên cười cười, sau đó lòng đã sáng tỏ thông suốt, cô thật sự không
muốn bất cứ thứ gì cả. Thực ra cô cảm thấy mình lúc nào cũng cố gắng
không làm phiền Trần Mặc Đông nên cô quyết định muốn tìm một món quà gì
đó đặc biệt một chút để làm khó anh. Nhưng cô ngẫm nghĩ trên đời này có
tiền thì không gì không tìm được cả. Vì thế, Lộ Nghiên quyết định không
làm khó chính mình nữa, cô trả lời tin nhắn của Trần Mặc Đông rồi cắm
đầu vào đám tài liệu trên tay.
Vì Trần Mặc Đông đi nước B công
tác nên “kế hoạch tạo người” bèn gác lại. Lộ Nghiên ôm túi lớn túi nhỏ
về nhà mẹ đẻ. Hết giờ làm cô mới về nhà thu dọn đồ đạc nên lúc đến nơi,
hai vợ chồng Nguyễn Minh Ngữ đã ăn cơm rồi, Lộ Nghiên nói mấy lần là
không cần làm cơm cho cô nữa nhưng Nguyễn Minh Ngữ vẫn đi vào bếp nấu
vài món cho cô.
Lộ Nghiên theo mẹ vào bếp, đứng bên cạnh Nguyễn Minh Ngữ.
“Sao con càng lớn lại càng dính lấy người khác thế này?”
Lộ Nghiên sững sờ giây lát, rồi cũng cảm thấy hành động của mình hiện tại
hơi kỳ lạ. Nhưng hương thơm ngào ngạt của mấy món ăn khiến Lộ Nghiên
không còn sức để nghĩ nữa, cô bưng bát ra phòng khách, vừa ăn cơm vừa
xem TV cùng bố.
“Lộ Hi đâu ạ?”
“Thuê phòng với bạn ở ngoài rồi. Ai như con, kết hôn rồi mà vẫn chạy về nhà.”
“Mẹ cũng nói đây là “nhà” mà, không chạy về đây thì chạy đi đâu được ạ.” Lộ Nghiên trả lời.
Sau lúc tan làm ngày thứ sáu, Lộ Nghiên về nhà, cô thu dọn nhà cửa sơ qua
cũng mất hơn nửa tiếng. Việc dọn dẹp nhà cửa này, Lộ Nghiên không ghét,
nhưng cũng không thích. Sở dĩ hiện tại cô chịu khó làm như vậy hoàn toàn vì tính cách thích sạch sẽ nhưng lại lười biếng của Trần Mặc Đông tạo
nên. Trần Mặc Đông không hề có ý niệm gì về chuyện làm việc nhà, mà anh
cũng không cho rằng chuyện đó là sai. Lúc mới kết hôn, hành động này của Trần Mặc Đông khiến Lộ Nghiên rất khó chịu, nhưng dần dà theo thời
gian, cô lại rất thoải mái, coi như mình làm mấy chuyện này để giảm béo, dù rằng cô không cần phải giảm béo.
Mỗi lần Lộ Nghiên làm tổng
vệ sinh, thỉnh thoảng dưới con mắt giận dữ của cô, Trần Mặc Đông cũng đi cất dao kéo vào ngăn bàn, cất gọn những đồ vật đang bày ra mà Lộ Nghiên vừa lau sạch, giúp Lộ Nghiên gỡ rèm cửa xuống, hoặc ấn tắt mở chiếc máy giặt… Tuy nhiên nếu bảo anh đi giặt một cái giẻ lau, hoặc rửa một cái
chén thì còn khó hơn chuyện lên trời. Trong trí nhớ của Lộ Nghiên, Trần
Mặc Đông cũng đã từng làm qua chuyện này, chỉ là cô quên mất khi nào,
như thể hình ảnh đó chỉ là ảo giác của cô thôi.
“Em có thể tìm người giúp việc theo giờ làm những chuyện này mà.” Khi Trần Mặc Đông không muốn làm, anh sẽ hờ hững nói câu này.
“Anh đúng là lười thối ra.”
Vì Lộ Nghiên liên tiếp nhượng bộ nên rõ ràng khiến người đàn ông nào đó
càng thêm lười biếng. Lộ Nghiên chưa từng nghĩ đến chuyện thuê người
giúp việc theo giờ, cô không thể chịu được việc một người lạ ở trong nhà mình, đồ đạc trong nhà bị người khác chiếm giữ hoặc sắp xếp. Sở dĩ cô
thích công việc vệ sinh ngôi nhà nguyên nhân cơ bản cũng vì vậy.
Lộ Nghiên chọn ngày thứ sáu quay về nhà riêng của mình là vì muốn có một
ngày nghỉ cuối tuần trọn vẹn. Trước đó cô đã gọi điện cho gia đình hai
bên, sau đó lăn ra ngủ no giấc đến tận sáng hôm sau, mãi đến khi thấy
đói bụng mới từ giường bò dậy.
Buổi chiều Lộ Nghiên không có việc gì để làm nên cô quyết định xem lại một bộ phim trước kia mình rất
thích. Hồi thiếu niên, cô thích những phim tình cảm của Hongkhôngng, lớn hơn một chút lại thích phim tình cảm Âu Mỹ, hiện giờ cô lại thích những phim điện ảnh được tuyên truyền rầm rộ, thường là thị phi không rõ,
thiện ác lẫn lộn. Tuy nhiên có những thứ vẫn không hề thay đổi, ví dụ
như sở thích của cô với phim hoạt hình. Không thể nói một người đã
trưởng thành thích xem phim hoạt hình là vẫn còn ngây thơ – cách nói ấy
hoàn toàn không có tính khoa học. Lộ Nghiên kiểm nghiệm chính mình vẫn
luôn thích những bộ phim hoạt hình kinh điển kia vì cô xem chúng nhiều
nhất, đặc biệt là trong giai đoạn cô đã trưởng thành.
Đôi khi sở
thích của con người đến từ việc được gây dựng liên tục thành thói quen,
ví dụ như nghe một bài hát rất nhiều sẽ cảm thấy nó rất xuôi tai, thậm
chí rất hay; quan sát một người nào đó lâu dài, bất kể hình dáng người
đó có bao nhiêu điểm không thuận mắt thì dần dà cũng sẽ thành thói quen
nhìn ngắm người đó. Khi còn nhỏ, việc mở rộng kiến thức của Lộ Nghiên đa số dựa vào việc đọc sách, lên cấp hai cô mới bắt đầu dần quen với
Internet và hiểu biết về phim ảnh, có mấy bộ phim mà cô xem đi xem lại
vài lần, càng xem lại càng thích.
Lúc này Lộ Nghiên đang ngồi
trên mạng, có một quảng cáo về cuộc thi khiêu vũ hiện lên với hình ảnh
của siêu sao M, cô chợt nhớ tới một bộ phim của ông ấy từ hơn hai mươi
năm trước, cô ngồi tìm trên mạng nhưng lại không tìm được bộ phim đó.
Ngoài những lúc dọn dẹp nhà cửa, Lộ Nghiên rất ít khi vào phòng làm việc của
Trần Mặc Đông. Cô luôn cảm thấy những lúc anh không ở nhà mà vào phòng
làm việc của anh như thể mình đang vụng trộm làm gì đó không đúng. Tuy
nhiên, tháng trước khi quét dọn nhà cửa, cô nhìn thấy một chiếc hộp xanh sẫm có rất nhiều đĩa CD của siêu sao M, đúng lúc ấy Trần Mặc Đông bước
vào phòng làm việc, lấy lại chiếc hộp để vào chỗ cũ. Lộ Nghiên nghĩ nếu
Trần Mặc Đông là người mê ca nhạc như vậy thì những chiếc đĩa ngày xưa
chắc anh ấy cũng sưu tầm cất giữ. Có điều, Lộ Nghiên chưa từng dám nghĩ
Trần Mặc Đông cũng là người biết hâm mộ một ngôi sao nào đấy.
Vị
trí của chiếc hộp đựng đĩa vẫn không thay đổi, Lộ Nghiên mở ra tìm trong đống CD, quả nhiên anh sưu tầm toàn bộ, vỏ đĩa đựng đã mang dấu vết của thời gian lâu năm. Lộ Nghiên thầm đoán chắc sau này Trần Mặc Đông mới
tìm thấy những bản gốc, dưới góc bên phải vỏ hộp là chữ “Thư” phồn thể,
nét chữ hơi giống Trần Mặc Đông viết. Lộ Nghiên ngẫm nghĩ, đoán là nét
chữ hồi trẻ của anh. Trên những chiếc đĩa khác cũng có chữ này, cùng một vị trí, cùng một nét bút.
Ngày Trần Mặc Đông đi công tác trở về
là ba tuần sau đó. Hết giờ làm, Lộ Nghiên về nhà thay quần áo rồi mới
tới sân bay. Không ngờ chuyến bay bị trễ nên Lộ Nghiên đành phải ngồi
nghịch trò chơi trên điện thoại để đợi anh.
Chiếc điện thoại
trước kia của Lộ Nghiên sau vô số lần mất đi tìm lại cuối cùng cũng đã
hoàn toàn biến mất. Cô suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng quyết định không mua
điện thoại mới nữa mà sẽ dùng chiếc điện thoại Trần mặc Đông đang sử
dụng. Không ngờ mấy ngày sau, Trần Mặc Đông lại đưa cho Lộ Nghiên một
chiếc điện thoại mới với kiểu dáng y hệt như của anh.
“Sao lại là loại này?”
“Không phải em nói là muốn loại điện thoại anh đang dùng sao?”
“Ý của em là anh đưa cho em cái cũ, anh có thể đổi sang loại mới mà.”
“Vì sao em muốn dùng cái cũ này?”
“Vì nếu đánh mất sẽ không quá tiếc.”
“Em đúng là tự lừa gạt mình quá độ rồi đấy. Bất kể chúng cũ hay mới, thì giá trị của chúng đều như nhau mà.”
“Em cứ nghĩ vậy đấy, anh quản được sao?”
Lộ Nghiên kiên quyết không dùng chiếc điện thoại mới, cuối cùng người phải thỏa hiệp chỉ có thể là Trần Mặc Đông. Nhưng vì điện thoại của hai
người giống nhau nên thỉnh thoảng cũng xảy ra vài cảnh dở khóc dở cười.
Ví dụ như Lộ Nghiên đã vài lần cầm điện thoại Trần Mặc Đông đi làm, đến
công ty cô mới phát hiện mình cầm nhầm, nhưng may mà ngày hôm đó Trần
Mặc Đông cũng đến Grand Capital, Lộ Nghiên chỉ có thể chạy lên phòng làm việc của Trần mặc Đông để đổi điện thoại. Trần Mặc Đông khi đó chắc
chắn sẽ mang vẻ mặt cam chịu, bất lực vô cùng, ánh mắt hơi mang vẻ coi
thường, nhưng Lộ Nghiên khi đó cũng không thèm “tính toán” với anh, lúc
sắp đi còn nhỏ giọng nói một câu: “Vừa nãy có hai cuộc điện thoại gọi
tới, cùng là một người, hơn nữa tên hiện lên là tên con gái, nhưng em
không nghe đâu”, sau đó cô vắt chân nhanh như chớp chạy khỏi đó.
Trong lúc tạm ngừng chơi, Lộ Nghiên ngẩng đầu lên thì thấy Trần Mặc Đông và
hai người nữa đang đi về phía cô. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Lúc đến
gần, Trần Mặc Đông giơ tay ấn mạnh chiếc mũ đang đội trên đầu của Lộ
Nghiên. Nếu không phải vì có người khác ở đây, cô sẽ không do dự lườm
anh một cái. Cô nhìn hai người đi bên cạnh anh, cảm thấy có chút quen
quen. Sau khi Trần Mặc Đông giới thiệu, cô mới nhớ hai người này là hai
nhân vật quan trọng của bộ phận nào đó trong công ty, nhìn cả hai đều
như trên ba mươi tuổi. Họ mỉm cười bắt tay, quan sát, nhìn cô có chút
không tự nhiên.
Trên đường về nhà, cả Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông
đều hơi mệt mỏi. Máy bay chậm hơn ba giờ, Lộ Nghiên ngồi đợi cũng mệt,
mắt lại chăm chú dán vào màn hình chiếc điện thoại nên hiện giờ rất mệt
mỏi, miệng ngáp không ngừng.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lộ Nghiên cảm thấy Trần Mặc Đông đang nằm sát phía sau lưng mình, lúc ấy cô mới
nghĩ chuyện ngày hôm qua đã thực sự xảy ra. Lộ Nghiên chưa từng nghĩ
mình lại là người nhẫn nại chờ đợi đến vậy.
Đầu Lộ Nghiên gối đầu trên cánh tay Trần Mặc Đông, cánh tay còn lại của anh vắt qua eo, nắm
lấy bàn tay phía trước ngực cô, hơi thở anh phả nhẹ sau vai cô. Lộ
Nghiên thấy buồn buồn, không chịu được bèn giơ tay ra gãi. Trần Mặc Đông kéo tay cô xuống, rồi đưa tay xoa nhè nhẹ nơi cô vừa gãi.
“Vẫn ngứa sao?”
“Anh đừng thở mạnh thì em sẽ không bị buồn.”
Lộ Nghiên hơi nhích người một chút, Trần Mặc Đông bèn đưa tay giữ chặt, cô chỉ có thể đấu sức với anh. Cuối cùng cô cũng quay người được, nằm đối
mặt với Trần Mặc Đông, tìm một tư thế thoải mái chui vào lòng anh. Trần
Mặc Đông thuận thế, đưa chân vòng qua người Lộ Nghiên. Lộ Nghiên cũng
theo quán tính đặt tay trên má Trần Mặc Đông, hai người cứ thế ôm nhau
ngủ tiếp.
Vừa đầu mùa đông, Lộ Nghiên cảm thấy rất kỳ lạ: Dù đã
kết hôn đã gần một năm nhưng dường như hai người vẫn là hai cá thể riêng biệt. Tuy nhiên, đôi khi cô cũng cảm thấy hai người đã hòa hợp, hoặc
đôi khi cô lại nghĩ có thể thời gian kết hôn vẫn ngắn nên còn cần thêm
nhiều thời gian nữa để hòa hợp thành một thể thống nhất.
“Hồi nhỏ anh có thói quen viết nhật ký không?” Lộ Nghiên đang xem TV, bỗng dưng nhớ ra vấn đề vô can này.
“Hỏi vấn đề này làm gì?”
“Nói thế chắc là không rồi. Như vậy cũng đúng, anh chắc chắn không giống người có thể làm những chuyện như thế.”
“Anh đâu nói là mình không viết.”
Mắt Lộ Nghiên sáng lên, “Vậy cho em xem với.”
Trần Mặc Đông lôi một cuốn sổ nhỏ từ ngăn kéo thấp nhất của bàn làm việc đưa cho Lộ Nghiên. Lộ Nghiên mở cuốn sổ, chữ viết nắn nót nhưng nội dung
lại lộn xộn, bên trên kể lể chuyện này, bên dưới đã kể sang chuyện khác, đa số nội dung đều là những chuyện phiền phức của ngày nhỏ.
“Hồi nhỏ anh rất yêu mẹ sao?” Nhật ký của Trần Mặc Đông thỉnh thoảng lại
xuất hiện những câu viết về vẻ đẹp của mẹ anh và những câu nói về việc
anh thích bà thế nào.
“Anh viết vậy sao?” Trần Mặc Đông đến cạnh
Lộ Nghiên, cùng xem nhật ký với cô: “Chính anh cũng không nhớ mình đã
từng viết những điều này. Cuốn sổ này mấy năm trước dọn phòng anh mới
tìm thấy.”
“Như vậy mà cũng gọi là nhật ký, tổng cộng được vài
trang, không hề có tí gì viết khi anh lớn lên cả, như thời gian đại học
chẳng hạn.”
“Những chuyện ngày nhỏ đều đáng nhớ, chứ những chuyện sau này anh chỉ mong sao sớm quên đi nên mới không phí thời gian để ghi lại.”
“Vậy anh cũng không xấu hổ thừa nhận nó là “thói quen” chứ?”
Trần Mặc Đông mỉm cười, cất cuốn sổ Lộ Nghiên vừa đặt bên cạnh vào ngăn kéo, “Anh có rất nhiều thứ của em hồi nhỏ đấy.”
“Mẹ em đưa cho anh sao?”
“Tự anh xin đấy.”
“Đúng là anh có thói quen thu thập đồ cũ.”
“Bài đầu tiên của em là viết về cây nho trong tiểu khu lúc nhà em vẫn ở đó
chưa chuyển đi; bài thứ hai viết về cây hoa hòe và con sóc nhỏ; bài thứ
ba viết về Lộ Hi; bài thứ tư…”
“Dừng! Anh đúng là quá nhàn rỗi, còn có thời gian rảnh rỗi đi đọc những tác phẩm thời ngây thơ của em.”
“Vậy ý của em là đồng ý đưa những tác phẩm gần đây của mình cho anh đọc?”
Lộ Nghiên lườm anh một cái. Tuy cô thực sự có thói quen viết nhật ký,
nhưng tuyệt đối không thể đưa anh đọc vì hiện tại những điều cô viết ra
đã không còn hồn nhiên ngây thơ như khi còn bé nữa.
“Chi bằng chúng ta cùng trao đổi nhật ký thời đại học đi?”
Trần Mặc Đông nhìn chằm chằm vào Lộ Nghiên, cuối cùng cười bất lực: “Rốt cuộc em định làm gì vậy?”
“Không có gì, vui đùa thôi mà.” Lộ Nghiên cũng mỉm cười bất đắc dĩ.
“Sổ sách của anh đều đặt trên giá sách trong phòng làm việc, nếu em hứng
thú thì có thể tự xem, còn về phần em, anh bỏ qua cho đấy.”
Buổi
tối hôm đó, khi hai người từ nhà mẹ chồng Lộ Nghiên về nhà, cô nhân lúc
Trần Mặc Đông đi tắm, “quang minh chính đại” bước vào phòng làm việc của anh. Cô tìm thấy mấy quyển sách đại học trên giá sách, rồi lại thấy hai phong thư. Cô cảm thấy rất mơ hồ, nhưng cuối cùng vẫn không mở ra mà
lại đặt vào chỗ cũ.
“Xem chưa?” Trần Mặc Đông đã nằm trên giường
đọc báo, thấy Lộ Nghiên bước vào bèn bỏ tờ báo xuống, ánh mắt mang theo
nụ cười mờ ám.
“Em không muốn xem nữa.”
Nói xong, Lộ Nghiên bước vào phòng tắm, Trần Mặc Đông cũng bước theo sau…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT