Buổi trưa, hai cha con Diệp Vũ cùng đến công ty của Tiêu Khiết.

Trong lúc Diệp Vũ liên hệ với nhân viên ở quầy tiếp tân để liên lạc với Tiêu Khiết thì Niệm Bằng một tay nắm lấy tay hắn, mắt dáo dát xung quanh. Thấy một người đằng xa, bé kêu lên vui vẻ:

-Cô Đan Đan...

-Tiểu Bằng- Đan Đan cười tươi khi cậu bé chạy tới ôm lấy mình-Tiểu bảo bối đi thăma6mt à? Con đi với ai vậy?

-Với ba con...

Tống Đan sửng sốt nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình với nụ cười thân thiện trên môi:

-Ba...Con nói là...là giám đốc Diệp sao?

-Chào cô Tống!

-Ba...

-Niệm Bằng ngoan...Ba xin phép cô tiếp tân rồi. Mình lên phòng mẹ con đi!

-Là thật à? -Tống Đan vẫn còn nửa tin nửa ngờ- Giám đốc Diệp...à không...anh đúng là cái gã khốn kiếp...không...bạn trai của Tiểu Khiết 6 năm trước sao?

-Vâng...Tôi là tên khốn ấy đây.

Tống Đan nhớ tới thái độ bần thần của Tiêu Khiết khi gặp Diệp Vũ trong buổi đính hôn của phó tổng Trần...Ánh mắt Diệp Vũ lúc đó cũng rất lạ.Hai người không có quan hệ thân thiết, ánh mắt anh ta sẽ không bốc lửa cháy bùng đến vậy. Làm Tống Đan cũng không khỏi run tay.

Nhưng thật không ngờ anh ta lại là "tên khốn" đã làm Tiêu Khiết đau lòng mấy năm. Là cha của Niệm Bằng. Hèn gì cứ thấy gương mặt đó quen quen.

Tống Đan nghĩ tới cảnh cái cô Phạm Như Lâm tại Cty Hoàn Bảo kia biết chuyện này có lẽ sẽ tức đến ói máu. Thái độ như thể là phu nhân giám đốc của cô ta hôm Tống Đang và Tư Đồ Thuận tới Hoàn Bảo liên hệ thật là đáng ghét...Bây giờ con cũng đã nhận, Tiêu Khiết không phải sẽ nghiễm nhiên giành lấy cái địa vị Phạm tiểu thư ước ao kia?

-Tôi..tôi không có ý gì khác đâu...-Tống Đan xua tay- Phòng của Tiểu Khiết ở lầu 2. Anh đi thong thả.

-Cảm ơn cô!

Tiêu Khiết đã có những người bạn thật tốt. Với họ thì dù có bị gọi là tên khốn nạn cũng chẳng có hề gì.

-Mẹ!!!!

-Niệm Bằng....-Tiêu Khiết hôn lên đôi má phúng phính của con trai, âu yếm- Sáng giờ đi chơi có vui không con?

-Dạ vui...Ba chụp nhiều hình lắm. Mai sẽ rửa ra cho con mang đến lớp khoe với các bạn...

-Ừ...

-Đi thôi em...Giờ này cũng hơi trễ rồi. Đến sở hộ tịch đăng ký xong thì đi dạo luôn. Tối nay anh cho hai mẹ con đi dạo một vòng Thượng Hải...

-Anh à-Tiêu Khiết chợt ngập ngừng-Hay là khoan...khoan đi anh! Tới khi nào gia đình anh chấp nhận mẹ con em...Thật lòng em rất sợ chuyện ngày xưa...Nếu sau ngần ấy năm mà em...Sỉ nhục em thì cũng không sao...Nhưng ba mẹ em...Em không muốn...

Diệp Vũ im lặng...

Đôi mắt Tiêu Khiết vẫn còn chút gì đó ủy khuất pha lẫn đau thương...

Chuyện 6 năm trước? Diệp Vũ vẫn không tin.

-Em có thể kể rõ ràng chuyện đó cho anh nghe không? Anh có thể hình dung...nhưng vẫn còn mơ hồ lắm...

6 năm trước...

Tiêu Khiết trở về từ Thượng Hải, vừa vui lại vừa buồn...

Diệp Vũ bảo là sẽ đưa ba mẹ đến thăm gia đình cô. Cả hai làm lễ đính hôn, sau đó đăng ký kết hôn khi cô tốt nghiệp và có việc làm.

Một buổi chiều...

Gian hàng bán hoa quả của mẹ Tiêu Khiết đột nhiên bị một đám người hung dữ đến phá nát...Rồi ngày nào cũng có kẻ đến gây sự. Em trai cô mới học lớp 9 cũng đột ngột mất việc làm thêm vì người chủ không muốn thuê nó nữa.

Một buổi chiều khác...

Một đôi vợ chồng sang trọng cùng một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy tìm đến nhà Tiêu Khiết, bảo họ là cha mẹ của Diệp Vũ. Diệp Vũ là đại thiếu gia duy nhất của tập đoàn kinh doanh khách sạn Diệp Hiên Đế, tương lai sẽ thay mặt cha mẹ tiếp quản gia đình. Anh cũng đã có vị hôn thê, tiệc đính hôn đã tổ chức. Tiêu Khiết chỉ là một cô gái qua đường trong cuộc sống buồn tẻ nơi đất khách của anh thôi.

Tiêu Khiết không tin như vậy.

Diệp Vũ đối với mình là chân thành....Nếu muốn chấm dứt, cô muốn anh đến gặp mình nói cho rõ ràng...Người đàn ông khinh khỉnh bảo Tiêu Khiết chỉ là hạng con gái quê mùa, không có tư cách gì bước chân vào nhà anh, cần tiền thì ông ta sẽ đưa cho...

Một xấp chi phiếu, có sẵn chữ ký và để trống chỗ những con số, chỉ chờ Tiêu Khiết điền tên của mình vào...

Ba cô trả lại xấp chi phiếu đó.

Họ nhục nhã Tiêu Khiết, cô có thể vì Diệp Vũ mà chịu đựng...Còn xúc phạm đến ba mẹ cô, những con người hy sinh cả đời vì con cái, tuyệt đối chẳng thể nào quên. Cũng không thể nào có thể thứ tha.

Tiêu Khiết không thể tiếp tục để cha mẹ mình bị sỉ nhục...Cô cũng thương Diệp Vũ. Anh có những người thân chỉ biết khinh rẻ người khác. Trong lòng họ ngoài danh vọng, địa vị có chỗ nào dành để yêu thương?

-Em nói ba mẹ anh cùng đến à?

-Dạ...

- Còn có vị hôn thê?

-Dạ...

Chân mày Diệp Vũ nhíu lại. Anh trầm ngâm:

-Anh muốn em xin nghỉ vài ngày để đi gặp một người. Anh tin dù rất ích kỷ, cực đoan nhưng đó không phải là kẻ nhẫn tâm, chỉ biết rẻ khinh người khác. Chúng ta đi Mỹ gặp ba mẹ của anh.

***

Một nông trang rộng và yên bình giữa lòng nước Mỹ hoa lệ.

Niệm Bằng thích thú nhìn những chú ngựa trong chuồng. Khung cảnh bao la...Một vườn hoa oải hương với mùi hương dìu dịu, tạo nên cảm giác trong lành.

-Ba ơi...Đây là con ngựa gì? Sao nó đen quá vậy ba?

-À...Là con hắc mã chiến thần của ông nội đấy...Nó từng giúp ông nội thắng cá ngựa rất nhiều tiền, sau đó nó già không đua được nữa nên ông nội mua về...Ba nghe nói là nó và một con ngựa cái nữa đã sinh con.

-Vậy hả ba? Ngựa con đâu...

Ông quản gia của nhà vừa ra đón họ ở sân bay khẽ mỉm cười:

-Tiểu thiếu gia...Sau khi vào nhà chào lão gia và phu nhân rồi, lão sẽ đưa cậu đi xem.Tiểu hắc mã đang ở sau trang trại.

-Dạ...

Diệp Vũ một tay bồng con, một tay nắm chặt lấy Tiêu Khiết bước vào nhà.

Tay cô đang run...Đầu óc không quên được người đàn ông với những lời tàn nhẫn năm nào.

Thêm ánh mắt sắc lạnh như dao của người phụ nữ...Đó là ba mẹ chồng cô.

Căn phòng nhỏ, bên trong là một dáng người đang ngồi, dáng điệu thong thả. Trên bàn là một bình trà còn bốc khói....

-Thưa ba...Con mới về!

-Ừ...

Người đàn ông quay mặt lại.

Vóc dáng cao lớn, trên thân khoác một chiếc áo dài Trung Quốc, tay là một tẩu thuốc...

-Về rồi à?

Ánh mắt sáng rực nhìn sang Tiêu Khiết đang mở to mắt sững sờ nhìn thẳng vào ông:

-Vị này...chắc là Tiêu tiểu thư?

-Dạ...Cháu...cháu chào bác...

Không phải...Hoàn toàn không phải. Người này không phải là người đàn ông đã tới nhà Tiêu Khiết trước đây...

-Chúng ta mới lần đầu gặp mặt. Tuy là tôi cũng biết không ít chuyện về tiểu thư rồi.

Vậy là đã rõ.

-Quả nhiên con nghi ngờ không sai.- Diệp Vũ cười nhe- Diệp Đình đại lão gia vốn chẳng quan tâm tới chuyện con cái làm gì, yêu đương thế nào. Tại sao lại có thể tự mình ra tay chỉ để chia rẽ tình yêu của con mình chứ.

Diệp Đình nhìn đứa con trai đã cao hơn mình. Cạnh nó còn có một đứa trẻ. Cô gái bên cạnh lại đang run.

-Tiêu tiểu thư...Cô vào đây...

Tiêu Khiết vô thức bước theo ông.

Qua khung cửa sổ, cô nhìn thấy một ngôi nhà gỗ...

-6 năm trước, đứa con trai của tôi đã cầm theo một khẩu súng. Nó có ý định cùng chết với cô...Nó căm ghét nhất là bị bỏ rơi và phản bội...Bác sĩ tâm lý nói đó là di chứng của việc năm nó 12 tuổi tôi đã quăng cho nó một mớ hành lí, cộng thêm 500 đô la mà tống ra khỏi nhà. Tôi muốn con tôi phải biết tự lập, phải biết tự vươn lên mà sống. Nhưng tôi không dạy cho nó cách sống thế nào để vượt qua khủng hoảng. Tôi để nó tự bươn chải, đến nỗi một lần nữa trước bi kịch xưa tái diễn, nó không chịu dùng đầu óc mà suy nghĩ cho kỹ càng. Tôi thành thật xin lỗi cô...

Tiêu Khiết ngẩn ngơ trước lời xin lỗi. Diệp Vũ cũng nghe mũi mình thoáng chốc cay cay...

Hắn nhớ tới những ngày phải vất vả một mình mà sống...

Những ngày tự trách mình, sao lại sinh ra trong cái nhà đó, lại là đứa được chọn kế nghiệp? Có nhà mà không thể về. Trong khi em gái hắn được an ổn sống trong vòng tay ba mẹ?

Hắn mong chờ ngày cuối tháng để được về nhà, để được gặp người mẹ dịu dàng nhưng truyền thống, yêu con song không làm sao cãi lại lệnh chồng...

Một gia quy quái dị...Một người cha không có tình thương...

Nhưng thời gian qua...bản thân hắn cũng đã quen với những ngày tháng một mình...

Hắn không sợ bất cứ tình huống nào nữa. Dù ở đâu Diệp Vũ cũng có thể sống, không sợ suy sụp, không sợ cảm giác không có người thân...

Hắn đã yêu và được yêu...Hắn đã xây nên một thiên đường của riêng mình. Hắn sẽ yêu thương con hắn, không bao giờ để nó phải như hắn- chẳng có được một mái nhà thuộc về mình.

-Thưa bác...cháu...

-Đáng lẽ sau sự việc đáng tiếc đó tôi phải giải thích cho nó rõ...Nhưng tiểu thư thông cảm, tôi vẫn muốn tự bản thân Diệp Vũ tìm ra đáp án. 6 năm nay tôi cũng theo dõi tiểu thư...Tiếc là có những chuyện tôi không thể can thiệp quá lộ liễu vào...Hy vọng tiểu thư không giận...

-Cháu...

Tiêu Khiết nhớ tới việc khi mới sinh Niệm Bằng, phát hiện con bị bệnh tim, có một nhà hảo tâm đã giúp đỡ cháu toàn bộ số tiền viện phí sau một bài báo viết về hoàn cảnh khó khăn của các trẻ sơ sinh.

Diệp Vũ cũng nhớ lại bài báo vô tình mình đọc được về lời cảm ơn của một sản phụ dành cho ân nhân giấu mặt đã tài trợ toàn bộ chi phí mổ tim, nhờ đó hắn mới tìm ra Tiêu Khiết...

-Là...bác...Bác là ân nhân...Vị đại ân nhân của cháu sao?

-Đại ân nhân thì không đâu...Tôi cũng chỉ là một lão già ích kỷ. Tôi cũng muốn cứu cháu nội của mình...

Diệp Vũ cầm lấy quyển album trên bàn...Lật vài trang rồi anh trao lại cho Tiêu Khiết...

Là những tấm ảnh trẻ con...

Đứa trẻ từ lúc sơ sinh cho đến khi 4 tuổi. Là thứ duy nhất mà đại ân nhân yêu cầu cô làm, khi trao số tiền tài trợ ca phẫu thuật năm xưa...

Những khoảnh khắc trẻ thơ của Niệm Bằng

-Cháu...cháu có thể để Niệm Bằng gọi bác bằng một tiếng ông nội không?

Diệp Đình không đáp. Chỉ có nụ cười ấm áp hiện trên khuôn mặt đã đầy vết nhăn năm tháng của ông...

Diệp Vũ cúi xuống bên con:

-Con tới chào ông nội đi con...

-Ông nội...

Trẻ con ngây thơ...Có thêm một người ông, một người yêu thương mình, nó không cần thắc mắc nhiều.

Niệm Bằng hôn lên má ông, cười khanh khách:

-Ông ơi...Tóc ông bạc rồi...Như ông tiên trong phim truyền hình vậy.

-Vậy sao?- Diệp Đình cũng cười sảng khoái- Bên Mỹ thường chiếu phim cao bồi, ông ít thấy được ông tiên...

-Hôm nào ông sang nhà...con sẽ mở phim cho ông coi...Ông tiên đẹp lắm! Hiền nữa ạ!

-Ừ...Con hứa nhé?

-Dạ....Con móc ngoéo với ông nè...

Bình an và hạnh phúc.

Diệp Vũ mỉm cười nhìn cha...Ông là người rất ích kỷ, cực đoan và cố chấp nhưng hắn biết, ông không phải là người nhẫn tâm. Hơn nữa, hơn ai hết, Diệp Đình hiểu rõ nỗi đau đớn của việc phân ly bởi cách biệt về giai cấp...

Ngày xưa, Đại thiếu gia Diệp Đình và Xuyên Đảo Tường Cung, người mẹ thân sinh ra Diệp Vũ tìm đến đất Mỹ này cũng để trốn tránh, tìm cho mình một khoảng trời riêng hạnh phúc...Diệp Vũ là kết quả tình yêu của họ...Nên ông sợ...sợ đứa trẻđó một mai này nếu được bảo bọc quá kỹ trong chiếc lồng son, sẽ không bao giờ tự có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Mẹ của hắn là một khoảng trời yêu thương tĩnh lặng...

Bà dịu dàng và yếu đuối nhưng là một người mẹ tuyệt vời.Thế mà...Có kẻ nỡ nào để lại trong lòng con dâu tương lai của bà ấn tượng về "một người phụ nữ sắc sảo và nanh nọc". Thật là...

-Mình đi gặp người phụ nữ nanh nọc và sắc sảo của nhà anh đi em! Diệp phu nhân đấy.

Má Tiêu Khiết đỏ bừng...Cô xấu hổ vì câu trêu đùa của anh.

Nhà Diệp Vũ rộng lớn nhưng không hoang lạnh. Cô em gái của anh đứng đợi phía dưới. Bên cạnh là một người phụ nữ phúc hậu. Nhìn thấy Tiêu Khiết và Niệm Bằng, bà cười mà mắt cứ rưng rưng.

—————————————————————

Mấy người phụ nữ trong bếp, hai cha con Diệp Vũ ngồi ở phòng khách. Bên ngoài là một bầu trời lấp lánh những ánh sao.

- Con định truy cứu chuyện 6 năm trước à?

-Ba không giận sao? Họ mạo danh Diệp đại chủ tịch, khiến ba trở thành một kẻ xấu xa như thế mà...

-Thật ra cũng không có gì phải nói....Ba cũng sợ con yêu phải một cô gái không ra gì...Khi chuyện xảy ra, thám tử lại cho biết Tiêu Khiết có thai, ba cũng muốn xuất hiện nói rõ hết chuyện. Ba sợ cô ấy vì tuyệt vọng sẽ phá bỏ cái thai đó...Nhưng nếu chuyện dễ dàng đến vậy, liệu hạnh phúc của hai đứa có được bền lâu không?

Diệp Vũ thở dài.

Thật không biết nói gì với ba nữa.

-Khi con cầm súng định cùng chết với cô ấy...ba mới ra tay...Ba không sợ, sau khi khỏi bệnh, về lại Thượng Hải, con sẽ tiếp tục cầm súng lên sao?

- Điên thì chỉ một lần thôi chứ. Tuổi trẻ bồng bột nên hở ra chỉ đòi sống đòi chết. -Diệp Đình mỉm cười -Lớn lên phải khác. Con nhất định sẽ như ba đã nghĩ, tìm cách trả thù cô gái phản bội mình. Một khi đã gặp lại Tiêu Khiết, sớm muộn gì sự thật cũng rõ ra thôi...

Lại một tiếng thở dài của Diệp Vũ. Ba là một người từng trải, chuyện gì cũng thấy được lối ra. Chỉ có hắn mù quáng. May là...

-Chuyện lúc trước...không cần truy cứu làm gì...Hai đứa sống hạnh phúc và trân trọng người bên cạnh đã là cách trả đũa hay nhất rồi. Cuộc sống hôn nhân còn dài, vấp váp cũng nhiều, nếu chút sóng gió cũng không chịu được thì làm sao mà chung sống cả đời như ba mẹ được...

-Vâng...

-Mẹ con và con dâu chắc cũng làm xong bữa tối rồi...Gọi Niệm Bằng vào ăn cơm...Ngày mai ba cũng sẽ thu xếp cùng mẹ con về Thượng Hải đến gặp ông bà sui gia...

-Cảm ơn ba...

-Những gì cha mẹ có thể làm đã làm hết rồi. Chuyện còn lại, hoàn toàn là do hai đứa. Tự bảo trọng nhé con trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play