Tứ gia chắn trước mặt Khang Hy, nhìn cửa bị đẩy tung ra, hai thích khách như làn gió bay vào phòng. Người tới một nam một nữ, tuổi đã qua độ trung niên, nam thì mạnh mẽ, nữ thì hung hãn, vừa vào đã kêu lên: “Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!”
Mà người nữ sau khi nhìn rõ người đang đứng chắn trước mặt Khang Hy là ai thì nói: “Thì ra thằng nhãi này chính là tay sai của cẩu Hoàng đế, ta đã nói ngay từ đầu mà! Hừ, hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo, tiễn ngươi và cẩu Hoàng đế cùng về Tây Thiên, thay Thiên Địa hội diệt trừ nội gián!”
Người nam cũng kêu lên: “Khốn kiếp, không ngờ ngươi chính là kẻ phản bội. Uổng công Trần Tổng đà chủ tín nhiệm ngươi như vậy! Hôm nay ta nhất định phải thay Trần Tổng đà chủ thanh lý môn hộ!”
* Thanh lý môn hộ có thể nói ngắn gọn là xử lý đồ đệ đã phản bội sư môn hoặc làm những việc sai trái độc ác (từ này thường xuyên xuất hiện trong mấy chuyện chưởng Kim Dung đó).
Khang Hy nhìn Tứ gia, mà Tứ gia thì không mảy may biểu lộ chút cảm xúc nào, nói cũng lười nói. Giờ phút này, thị vệ canh phòng vọt vào, lại bị đôi nam nữ như trâu như hổ đánh bay ra.
Rốt cục là loại người nào mới có thể ra vào chốn cung cấm như chỗ không người thế này?
Nói tới lai lịch của hai người kia, thì phải nhắc tới Viên Thừa Chí mà Cửu Nạn nhớ mãi không quên. Một trong số họ là sư huynh của của vị họ Viên này, đúng là cặp vợ chồng đại danh đỉnh đỉnh Thần quyền vô địch Quy Tân Thụ và Quy Nhị nương!
Khang Hy không ngờ thích khách tới lại lợi hại như thế, kinh hãi vô cùng. Mà Tứ gia thì một chút cũng không chần chừ, thò tay rút chủy thủ giấu dưới giày ra, quát to: “Các ngươi muốn giết Hoàng Thượng, trước hết phải bước qua xác ta!”
Khang Hy nghe vậy, không khỏi cảm thấy an tâm hơn, trong mắt lộ ra một tia cảm động.
Quy Tân Thụ và Quy nhị nương một bên đối phó thị vệ, một bên liếc nhau, vẻ mặt Nhị nương hiện lên nét tàn nhẫn: “Phu quân, tên cẩu tặc kia thật đáng chết! Hắn đã nóng lòng muốn xuống âm phủ như vậy, phu phụ chúng ta tiễn hắn một đoạn thôi!”
Quy Tân Thụ quát: “Được! Dám lừa chúng ta, thật sự đáng phanh thây trăm mảnh! Trước giết hắn, sau đó mới giết Hoàng đế!”
Khang Hy thấy hai vợ chồng kia bị thị vệ bao vây tầng tầng lớp lớp mà vẫn còn có thể bình tĩnh thương lượng giết ai trước thì kinh hãi kêu lên: “Tiểu Bảo!”
Tứ gia xoay đầu lại nhìn một cái, nói: “Hoàng Thượng đừng sợ! Vi thần có chết cũng sẽ bảo vệ Hoàng Thượng!” Từng câu từng chữ, vô cùng khí phách, khiến người ta không tự chủ mà tuyệt đối tin tưởng.
Khang Hy trong lòng ấm áp.
Đột nhiên Quy Tân Thụ hét lớn một tiếng, ra đòn Thần quyền vô địch. Một tên thị vệ không kịp tránh, bị hắn túm được đánh nát đầu, ném thẳng về phía Khang Hy!
Khang Hy biến sắc, mà Tứ gia thì lập tức vươn hai tay ra trước, nỗ lực túm lấy cái xác. Đợi tới lúc tên thị vệ kia rơi xuống đất, Tứ gia chỉ cảm thấy hai cổ tay như bị chặt đứt, đau đến chết lặng, không thể động đậy. Máu từ trên đầu tên thị vệ nhuộm ướt đẫm nửa người hắn.
Quyền pháp của Quy Tân Thụ quả thực quá mức kinh khủng. Nếu như ngày hôm nay đứng ở đây là Vi Tiểu Bảo chân chính không hiểu võ công thì e rằng đã lỗ mãng giang tay ưỡn ngực đỡ cái xác, để rồi cuối cùng bị lực va đập khiến cho không chết cũng mất nửa cái mạng rồi!
Mà trong lúc nguy ngập ấy, Quy Nhị nương tung người lại gần, nói: “Tốt lắm! Kế tiếp chính là ngươi – cẩu Hoàng đế, chịu chết đi!”
Khang Hy kinh hãi cực kỳ, thấy Nhị nương như quỷ như ma xông tới, không chút nghĩ ngợi, lớn tiếng kêu lên: “Tiểu Bảo!”
Tứ gia phấn đấu quên mình cố gắng đẩy Khang Hy ra, đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc thì kịp thời đè lên người Khang Hy.
Khang Hy thấy Tứ gia đẫm máu nhưng vẫn trung thành che cho mình, không màng sống chết thì đau lòng thầm nghĩ: “Trẫm không thể để hắn chết được!”
Tứ gia bị Nhị nương đánh một chưởng thẳng vào sống lưng, miệng lập tức hộc máu, phun đầy trước ngực Khang Hy.
Khang Hy hoảng muốn chết, kêu lên: “Tiểu Bảo!”
Bọn thị vệ anh dũng lao lên, cộng thêm thị vệ trong Tử Cấm Thành nhận được lệnh vừa chạy tới đây, đông như bầy kiến, cuồn cuộn dũng mãnh lao vào điện Dưỡng Tâm.
Quy Tân Thụ và Quy Nhị nương có mạnh đến cỡ nào cũng không thể chống lại nhiều người, dần dần bị thương mấy chỗ, rốt cục chết dưới đao.
Nhị nương trước lúc nhắm mắt nhìn về phía Tứ gia, cười khẩy, sau đó ngã lên người Quy Tân Thụ mới ngừng thở.
Khang Hy thấy thích khách đã chết, vội vàng dìu Tứ gia dậy, hỏi: “Tiểu Bảo, ngươi sao rồi?”
Tứ gia đứt quãng nói: “Hoàng Thượng yên tâm, ta không sao…” Lời còn chưa dứt, một ngụm máu lại phun ra, mặt trắng bệch như tờ giấy, mềm nhũn ngã vào lòng Khang Hy.
Khang Hy chấn động, kêu lên: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!”
Lại nghe người trong lòng há miệng muốn nói gì đó, Khang Hy vội vàng cúi đầu lắng tai nghe: “Ta thật sự…trung thành…với Tiểu Huyền Tử…”
Khang Hy ngẩn ngơ, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống: “Trẫm, trẫm biết…” Sau đó ngẩng đầu lên, gọi: “Người đâu, truyền thái y! Truyền Thái y!”
Kiến Ninh nghe nói Khang Hy bị tập kích, giật bắn mình, vội vội vàng vàng chạy tới Càn Thanh cung.
Trên đường đi, nàng thầm nghĩ: “Ta sao có thể quên bẵng mất chuyện lớn như vậy. Thật là hồ đồ, để vợ chồng Quy Tân Thụ ám sát Khang Hy không thành, tất nhiên cái giá phải trả không nhỏ. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa tới cung Càn Thanh, đã thấy Khang Hy từ bên trong chạy ra, nhìn thấy nàng thì nói: “Kiến Ninh, ngươi đã đến rồi.”
Nhìn sắc mặt Khang Hy ảm đạm, Kiến Ninh vội ôm lấy hắn, tay không ngừng kiểm tra xem hắn có bị thương chỗ nào không, miệng nói: “Hoàng đế ca ca, người không sao chứ? Ta nghe nói có thích khách…”
Khang Hy nói: “Trẫm không sao, ít nhiều nhờ có Tiểu Bảo…”
Nghe tới đây, Kiến Ninh bỗng nhiên cảm thấy có điềm xấu: “Tiểu Bảo…Hắn…Hắn làm sao? Hắn đâu? Sao ta không thấy?”
Khang Hy có chút khổ sở không dám nhìn thẳng Kiến Ninh, nói: “Hắn vì cứu trẫm đã chắn một chưởng của thích khách, bị thương không nhẹ, Ngự y nói…”
Kiến Ninh ngơ ngác: “Nói…nói gì?” Nàng không còn cảm thấy gì khác ngoài hoảng hốt, tim bỗng nhói đau.
Kiến Ninh hai chân mềm nhũn, suýt ngã ra sau. Khang Hy cuống quít đỡ lấy nàng. Kiến Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Tiểu Bảo rốt cục làm sao?”
Khang Hy nói: “Thái y nói hắn bị thương rất nặng…sợ, sợ không qua được…” Xưa nay Khang Hy nói năng khúc chiết rõ ràng, bình tĩnh thản nhiên, vậy mà giờ phút này thanh âm lại đứt quãng, nói không thành tiếng, nước mắt trào dâng.
Kiến Ninh mặt cắt không còn giọt máu, liều mạng lắc đầu: “Không, không, không phải như vậy! Người nói dối!” Nói xong, nàng đẩy mạnh Khang Hy ra, lảo đảo chạy vào bên trong.
Khang Hy kêu lên: “Kiến Ninh!” Hắn giơ tay định giữ nàng lại, nhưng nàng bước quá nhanh, cuối cùng chỉ chụp được không khí lạnh lẽo.
Kiến Ninh vọt tới bên trong, thấy Tứ gia nằm trên long sàng, mặt trắng bệch không một chút máu, từ xa nhìn tới giống như một xác chết bất động.
Nàng không thể tin vào mắt mình, chỉ cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng, liền đưa tay gạt đám Thái y ra.
Phía sau, Khang Hy chậm rãi tiến vào, nhìn Kiến Ninh nước mặt nhạt nhòa thì ngừng bước.
Kiến Ninh ngơ ngác nhìn Tứ gia, lẩm bẩm: “Ngươi là đồ chết tiệt! Sao lại nằm ở đây. Đây là long sàng của Hoàng đế đó, loại cẩu nô tài như ngươi, ai cho ngươi nằm ở đây hả?!”
Khang Hy nghe nàng nói vậy, vốn kinh ngạc nhưng rất nhanh hiểu ra, trong lòng lại đau đớn.
Kiến Ninh cầm khăn tay lau nước mắt, nói tiếp: “Cẩu nô tài, mau đứng dậy cho ta! Ngươi muốn Hoàng đế ca ca lấy đầu ngươi sao?”
Tứ gia đương nhiên vẫn nằm không nhúc nhích. Kiến Ninh đẩy nhẹ hắn một cái, dịu giọng nói: “Nào, ngươi mau dậy đi, ngươi dậy rồi ta sẽ xin Hoàng đế ca ca, để người không lấy đầu ngươi. Là ta dọa ngươi thôi, ngươi mau mở mắt ra đi, ta đưa ngươi đi, đi thật xa để Hoàng đế ca ca không phạt ngươi được…”
Vừa nói, nàng vừa rơi nước mắt, từng giọt từng giọt chảy xuống gò má Tứ gia.
Kiến Ninh không ngừng nói: “Ngươi đừng dọa ta nữa, lúc này không phải lúc đùa đâu, ngươi đừng làm ta sợ mà, này…ngươi đứng lên đi, nhìn ta một cái được không, ta hứa, ta sẽ xin Hoàng đế ca ca, để Hoàng đế ca ca gả ta cho ngươi…Khốn kiếp, cơ hội này qua rồi không có lại lần nữa đâu, ngươi tỉnh dậy đi!”
Khang Hy nghe tới đó, mím chặt môi không cho mình khóc thành tiếng.
Kiến Ninh dỗ ngon dỗ ngọt thế nào thì người trên giường vẫn không một chút phản ứng, khiến nàng không khỏi nổi giận, đá mạnh lên đầu giường, kêu to: “Vô liêm sỉ! Ta lời ngon tiếng ngọt dỗ dành ngươi mà ngươi không nghe sao! Đứng lên cho ta, đừng có giả chết trước mắt lão nương! Ngươi dám chết, ta liền…ta liền…ngươi có biết ta sẽ thế nào không, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi phải hối hận…Ta…Ta…”
Quát đến mệt, nàng gục đầu lên người Tứ gia, giơ nắm tay nho nhỏ đấm nhẹ lên người hắn, nói: “Đừng đối xử với ta như vậy…ngươi rõ ràng đã nói sẽ lấy ta, tại sao bây giờ lại như vậy? Đừng đối xử với ta như vậy mà…”
Khang Hy từ phía sau tiến lên, ôm Kiến Ninh vào lòng, nói: “Kiến Ninh…Đừng khóc nữa!”
Kiến Ninh ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Hoàng đế ca ca…Người cứu hắn, người mau cứu hắn đi…”
Khang Hy nói: “Trẫm…Để trẫm bảo Thái y, có lẽ vẫn có thể cứu được.”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, là hắn cứu mạng người mà…người nhất định phải cứu hắn, hắn là, hắn là…hắn…” nước mắt lại rơi, nàng rốt cục không nhịn nổi mà nói, “hắn là người thân của ngươi a!”
Khang Hy hiểu ý nàng nói theo cách khác, liền gật gật đầu, nói: “Trẫm hiểu được, trẫm hôm nay mới hiểu được…” Trong mắt hắn mờ nước, cố nhịn không tiếp tục rơi lệ, lại nói, “Trẫm nhất định sẽ tìm ra cách, sẽ không để Tiểu Bảo chết.”
Kiến Ninh khóc ròng nói: “Hoàng đế ca ca…”
Khang Hy nhẹ nhàng vỗ về bả vai của nàng, nói: “Đừng khóc, đừng khóc…Tiểu Bảo hắn trời sinh phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không sao.”
Vừa nói tới đó, lại nghe Thái y bên cạnh kêu lên: “Vi đại nhân tắt thở rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT