Tiểu thái giám còn chưa dứt lời, Kiến Ninh và Khang Hy đã vội vàng chạy về phía Càn Thanh cung. Trong đại điện, thái y, Phó tổng quản thị vệ Đa Long và thái giám cung nữ đã đứng chờ sẵn.
Khang Hy và Kiến Ninh nhìn nhau rất nhanh, sau đó Khang Hy kêu lên: “Tiểu Quế Tử? Tiểu Bảo?”
Không nghe được tiếng trả lời, hắn vội túm lấy Thái y, nói: “Tiểu Bảo, hắn rốt cuộc sao rồi?”
Một lão thái y tiến lên, do dự nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, theo quan sát và kiểm tra của nô tài thì Vi đô thống bị nội thương, cụ thể nặng nhẹ thế nào thực sự rất khó nói. Nhưng trước mắt có thể thấy, hẳn là một xương sườn đã gây, tuy rằng không để lại dấu vết rõ rệt trên da, nhưng vết thương càng sâu, e rằng càng nguy hiểm đến tính mạng…”
Đám thái y biết rõ Vi đô thống là tâm phúc của Hoàng Thượng, vì vậy từng lời nói ra đều không ngừng chọn lọc, chỉ sợ khiến Khang Hy nổi giận.
Không ngờ bọn họ diễn giải lằng nhằng như vậy ngược lại mới khiến Khang Hy nổi cáu. Hắn nhíu mày quát: “Trẫm không muốn nghe những lời vô nghĩa này nữa. Các ngươi chỉ cần trả lời trẫm, Tiểu Quế Tử có thể cứu được hay không?”
Thời khắc này, Kiến Ninh đã tới bên cạnh Tứ gia. Nhìn hắn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệnh như tờ giấy, bên môi còn vương chút máu, Kiến Ninh trong lòng đau xót không thôi, liền rút khăn tay trong lòng ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu.
Lại nói tới đám thái y, bị Khang Hy quát như vậy, vội vàng quỳ sụp xuống, đồng thanh nói: “Nô tài nhất định dốc hết khả năng, toàn tâm toàn lực cứu Vi đô thống. Xin Hoàng Thượng bớt giận.”
Khang Hy cắn răng nói: “Tốt nhất nên như vậy. Nuôi binh nghìn ngày dụng binh một giờ, nếu các ngươi không còn giá trị thì trẫm giữ mạng các ngươi lại làm gì!”
Một câu này khiến cả đám thái y sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Khang Hy lại nói: “Quỳ làm cái gì, còn không mau đi xem bệnh tình của Tiểu Quế Tử thế nào!”
Các thái y nơm nớp lo sợ đứng dậy, vội vàng chạy lại vây lấy Tứ gia, cần bắt mạch thì bắt mạch, cần xem tướng cũng xem tướng, tóm lại là vô cùng bận rộn. Kiến Ninh đứng bên cạnh nhìn, thấy Tứ gia mãi không tỉnh lại, trong lòng mờ mịt không biết phải làm gì.
Khang Hy đột nhiên nói: “Võ công của ni cô kia quả thực quá mức kinh khủng, tay nàng còn chưa trực tiếp đánh vào người Tiểu Bảo đã khiến hắn bị trọng thương như vậy…nếu đánh trúng, chẳng phải Tiểu Bảo và trẫm đã…”
Nghĩ lại lúc Cửu Nạn dời chưởng lực kia đi đã đánh nát cả hòn núi giả bày trước Từ Ninh cung, sắc mặt của Khang Hy cũng tái đi, thầm nghĩ: “May mà Kiến Ninh thông minh, aizz…Nếu như không có nàng và Tiểu Bảo, e là trẫm…”
Kiến Ninh nhìn Khang Hy, lại nhìn Tứ gia, bất tri bất giác trong hốc mắt đầy nước. Khang Hy vốn đang nhìn xem Thái y bắt mạch cho Tứ gia, đột nhiên cảm thấy Kiến Ninh quá mức im lặng, liền quay đầu lại nhìn, đã thấy nàng nước mắt rưng rưng, sắc mặt vừa lo lắng lại vừa khổ sở.
Khang Hy thấy vậy thì giật mình, vội vàng kêu lên: “Kiến Ninh?”
Kiến Ninh như chìm đắm vào suy tưởng của mình, nàng không rõ rốt cục nàng muốn Tứ gia sống hay chết, lại nghĩ tới những điều mình đã trải qua, nghĩ tới tương lai mịt mờ: “Mới đầu ta còn vô cùng đắc ý, cứ tưởng rằng nắm rõ nội dung của Lộc Đỉnh Ký, sẽ có thể tránh nguy tìm an…Vậy mà cuối cùng, tất cả mọi chuyện dường như đều có chút ít biến đổi, giống như hôm nay, nhẽ ra Mộc Kiếm Thanh không thể xuất hiện trong cung, mà Cửu Nạn vốn dĩ phải là ra tay với Khang Hy trên núi Ngũ Đài…liệu có khi nào, hắn…hắn sẽ chết không?”
Nghĩ tới Tứ gia, nàng nhịn không được muốn khóc nấc lên, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy có ai đó dường như ở rất xa đang gọi mình, vì vậy cũng không để ý.
Mãi đến tận khi Khang Hy gọi đến lần thứ ba thì nàng mới phát hiện.
Kiến Ninh ngẩn ra, vội vàng trả lời: “Hoàng đế ca ca, người gọi Kiến Ninh là có chuyện gì?”
Khang Hy càng thêm lo lắng, liền nói: “Kiến Ninh, ngươi lại đây.”
Kiến Ninh quả nhiên ngoan ngoãn lại gần. Khang Hy nắm tay nàng, nói: “Ngươi lo lắng cho Tiểu Quế Tử sao?”
Kiến Ninh nói: “Vâng…Đúng vậy, hoàng đế ca ca. Tiểu Quế Tử sẽ không sao chứ?”
Khang Hy gật đầu, nói: “Tiểu Quế Tử phúc lớn mạng lớn, trẫm thường nói hắn là phúc tinh của trẫm, cho nên nhất định sẽ không sao. Ngươi không cần lo lắng.”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca miệng vàng lời ngọc, nếu người nói hắn không sao, vậy nhất định hắn sẽ không sao.”
Khang Hy cười, nói: “Đúng vậy. Ừm, vừa rồi ngươi cũng bị kinh hãi, chi bằng trở về Khôn Ninh cung nghỉ ngơi đi?”
Kiến Ninh lắc đầu, nói: “Ta không sao. Hoàng đế ca ca, để ta ở lại có được không?”
Nghi ngờ trong lòng Khang Hy càng lúc càng đậm, vốn định nói không, nhưng lời ra đến miệng liền nuốt xuống: “Nếu ngươi đã lo lắng thế, vậy thì ở lại đi.”
Kiến Ninh nói: “Đa tạ Hoàng đế ca ca!” Nói xong, ánh mắt lại dán chặt lên người Tứ gia.
Khang Hy không nói gì, cũng tập trung quan sát đám thái y làm việc. Một lúc sau, Thái y nói Tứ gia tạm thời đã qua cơn nguy kịch, lại kê đơn, nói rằng uống thuốc này xong thì phân nửa là không còn gì đáng ngại nữa.
Khang Hy nghe thì yên tâm, liền nói: “Tốt lắm, các ngươi sai người đi sắc thuốc đi. Nếu để xảy ra sơ sót gì, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!”
Khang Hy lại khuyên Kiến Ninh trở về Khôn Ninh cung: “Kiến Ninh, trẫm thấy ngươi sắc mặt không tốt, không bằng trẫm sai người đưa ngươi vào tẩm cung của trẫm nghỉ một lát?”
Kiến Ninh vẫn lắc đầu, nói: “Hoàng đế ca ca, chờ Tiểu Quế Tử tỉnh lại rồi ta đi, được không?”
Khang Hy lại yên lặng không nói. Sau đó, một thị vệ bước vào, nói nhỏ vài tiếng với Đa Long. Đa Long nghe xong đi ra ngoài, một lát liền chạy vào thì thầm với Khang Hy. Khang Hy gật gật đầu, nói: “Khi nào Tiểu Quế Tử tỉnh lại, lập tức phái người báo cho trẫm.”
Mọi người đồng loạt tuân mệnh. Kiến Ninh nhỏ giọng nói: “Hoàng đế ca ca, người định đi đâu?”
Khang Hy nói: “Bên ngoài có chuyện, trẫm đi một lát sẽ trở lại. Mà ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, Tiểu Quế Tử hắn không sao, tỉnh lại chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, cho nên đừng để bản thân mệt mỏi quá.”
Chờ Kiến Ninh ngoan ngoãn gật đầu, Khang Hy mới mỉm cười, dẫn người rời đi.
Khang Hy vừa đi, liền có cung nữ mang ghế tới cho Kiến Ninh ngồi. Kiến Ninh ngơ ngác nhìn Tứ gia, chốc chốc lại hỏi thái y: “Thái y, vì sao hắn còn chưa tỉnh?”, chốc chốc lại vươn đầu ngón tay đặt dưới mũi Tứ gia xem hắn còn thở hay không.
Thái y thấy nàng như vậy, liền nói: “Công chúa xin đừng sốt ruột. Vi đô thống hô hấp bình thường, thực sự không sao.”
Kiến Ninh lúc này mới ngượng ngùng thu ngón tay về.
Thuốc sắc xong liền mang lên. Thái y nói: “Hiện giờ nô tài sẽ đút thuốc cho Vi đô thống uống. Nếu có thể uống hết bát thuốc này, vậy cửa sinh tử kia coi như Vi đô thống đã vượt qua.”
Kiến Ninh nói: “Vậy mau làm đi!”
Thái y bưng bát thuốc tới bên cạnh Tứ gia, dùng thìa đút cho hắn. Không ngờ Tứ gia lại cắn chặt hàm răng, tất cả thuốc đều chảy xuống cổ, một giọt cũng không lọt vào miệng được.
Tay thái y run lên, các cung nữ vội vàng lau sạch nước thuốc trên người Tứ gia. Thái y vội buông bát thuốc xuống, chạy lại bàn bạc với các thái y khác.
Các thái y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt phi thường không tốt. Một người nói: “Nếu Vi đô thống không chịu uống thuốc…” Một người khác lại nói: “Không phải là không chịu, chỉ sợ là…” lão muốn nói lại thôi, lén nhìn về phía Kiến Ninh.
Nhóm thái y thầm nghĩ: “Vi đô thống không chịu uống thuốc, sợ rằng không thể giữ mạng. Nếu Hoàng Thượng và công chúa tức giận thì chúng ta sẽ thế nào đây?”
Kiến Ninh ở bên cạnh nhìn, thấy sắc mặt đám người kia như thể cha mẹ vừa chết, không khỏi hoảng sợ, vội hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy, mau cho hắn uống thuốc đi!”
Thái y liền nói: “Công chúa, không phải nô tài không cho, mà là Vi đô thống không uống…”
Kiến Ninh nói: “Lời này có ý gì?”
Nhóm thái y không ai dám trả lời. Kiến Ninh liền quát: “Hắn không mở miệng thì các ngươi không đổ thuốc được sao? Mau cậy miệng hắn ra cho ta!”
Nhóm thái y không dám không theo, đành phải nói: “Vâng, nô tài tuân mệnh” rồi nhanh chóng phân công, kẻ cầm bát, kẻ cầm thìa, kẻ phụ trách cậy miệng Tứ gia, kẻ bắt mạch, lại có kẻ đứng nhìn sắc mặt người bệnh.
Không ngờ cậy mãi cũng không khiến Tứ gia mở miệng được, đám Thái y lắc đầu tuyệt
vọng.
Kiến Ninh nhìn từ đầu đến cuối, thấy thế liền quát: “Hừ, vô dụng! Để bản cung!”
Nàng tiến lại gần, cầm lấy bát, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quế Tử, tên chết tiệt nhà ngươi, bản công chúa đại từ đại bi, tự mình đút thuốc cho ngươi là đã cho ngươi thể diện rất lớn rồi? Còn không mau ngoan ngoãn mở miệng ra.” Nói xong, nàng cũng múc một thìa thuốc, đổ vào miệng Tứ gia.
Nước thuốc tiếp tục từ môi chảy xuống. Đám cung nữ đứng bên cạnh lại vội vàng lau.
Kiến Ninh ngơ ngác nhìn, tay run lên, đưa bát cho thái y, ác độc nói: “Bản cung không tin, cẩu nô tài ngươi dám…dám…” Nàng cắn răng, sắn tay áo lên, dùng hết sức cậy miệng Tứ gia, nhưng cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì.
Đám thái y đứng bên cạnh tâm như tro tàn, sầu thảm nói: “Công chúa…Công chúa nên từ bỏ đi thôi…”
Kiến Ninh trong đầu trống rỗng, ngơ ngác buông tay xuống. Nàng nhìn Tứ gia đang nằm trước mặt, vẻ mặt bình an giống như đang ngủ thì không khỏi giận dữ, đá mạnh vào
giường, nói: “Tên thái giám chết bầm nhà ngươi, cẩu thái giám, dám không nghe lệnh bản công chúa. Hiện giờ bản cung ra lệnh cho ngươi, mau tỉnh lại cho ta, mau uống thuốc cho ta…nếu không…ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đi theo Hắc Bạch vô thường, cho dù phải đuổi tới tận Địa phủ ta cũng sẽ mang ngươi về! Ngươi đừng muốn chết, đừng chết, đừng chết!”
Kiến Ninh giống như phát điên, liều mạng giơ chân đạp lia lịa vào giường, lớn tiếng quát: “Ngươi còn không mau tỉnh? Khốn kiếp, ta đánh chết ngươi!”
Bởi vì quá mức mệt mỏi, cộng thêm tinh thần không ổn định, Kiến Ninh nhanh chóng bị kiệt sức, nàng ngã ngửa ra phía sau.
Đám thái y, cung nữ thấy vậy thì vội vàng chạy lại đỡ. Thái y nói: “Công chúa bớt giận, ngọc thể quan trọng…”
Kiến Ninh không kìm nổi nước mắt, khóc ròng nói: “Lão Tứ, ngươi đừng chết…Mau tỉnh lại…Ta, ta không muốn ngươi chết…”
Đám cung nữ, thái giám nghe Kiến Ninh nói “Lão Tứ” thì hoảng lên, tưởng rằng công chúa đã phát điên, nói năng lảm nhảm, vì vậy không ngừng trấn an cảm xúc của nàng.
Đúng lúc nước sôi lửa bỏng ấy, tên tiểu thái giám đứng ôm bát thuốc đột nhiên kêu to: “Vi đô thống hình như tỉnh rồi!”
Mọi người kinh hãi, trong thoáng chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tứ gia. Kiến Ninh vội giật tay cung nữ bên cạnh, yếu ớt nói: “Mau đỡ ta dậy!”
Các thái y nhào đến chỗ Tứ gia, cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy hàng mi Tứ gia khẽ rung lên, sau đó hắn chầm chậm mở mắt ra, nhìn quét qua mọi người một lượt, giống như đang muốn tìm kiếm ai đó.
Kiến Ninh đẩy đám người đang đứng lố nhố trước mặt nàng ra, cúi đầu nhìn Tứ gia, hốt hoảng hỏi: “Thật sự đã tỉnh chưa…”
Bốn mắt nhìn nhau. Kiến Ninh không biết phải nói gì nữa, nước mắt tí tách rơi xuống.
Mà đám thái y đứng quanh thì vui mừng sung sướng: “Tỉnh là tốt rồi. Vi đô thống được cứu rồi, mau đi thông báo cho Hoàng Thượng!”
Có người nói: “Mau, mau đưa thuốc cho Vi đô thống uống.”
Một thái y bưng bát thuốc đến bên Tứ gia, hớn hở cười: “Vi đô thống, mời uống thuốc.”
Tứ gia bị thương nặng không nói được, chỉ thấy hắn mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiến Ninh.
Kiến Ninh đột nhiên mơ hồ hiểu ra điều gì đó, liền nói: “Để ta bón cho hắn…”
Lúc nàng nói tới đây, Kiến Ninh thề đã trông thấy Tứ gia mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT