Ngày hôm đó, các thị vệ canh cửa Thần Võ trợn mắt khi nhìn thấy mộtcon quái vật to lớn từ đằng xa tiến lại, trên người chất đầy đồ, hai tay cũng bị buộc xách không ít thứ khác. Mà người đi phía trước con quáivật ấy lại thảnh thơi ung dung, cảm giác như vô cùng vênh váo tự đắc.Lúc đầu các thị vệ còn không biết “quái vật” đến từ phương nào, thi nhau chỉ trỏ cười nhạo ha ha. Mãi cho đến khi hai người kia lại gần, chúngmới giật mình nhận ra “Quế công công”, vội vàng chạy vọt qua Kiến Ninhmà bê đỡ đống đồ trên người Tứ gia.

Bọn thị vệ liên mồm nói: “Quế công công lần này ra ngoài, mua không ít của ngon vật lạ a. Thật vất vả, vất vả rồi.”

Có người tinh mắt nhìn thấy con rối đủ màu sắc lẫn trong đống đồ:“Thứ đồ này dành cho trẻ con mà….Quế công công, nếu ngài thích cứ nóitrước một tiếng, thuộc hạ nhất định sẽ mua giúp công công, đỡ mất côngngài phải nặng nhọc.”

Hừ, nịnh hót. Kiến Ninh trong lòng tức giận, quát to: “Đám cẩu nô tài các ngươi, trong mắt chỉ có Quế công công. Không ai nhìn thấy ta sao?”

Đám thị vệ ngay từ đầu đã nhìn thấy Kiến Ninh, nhưng chỉ cảm thấyngười này có gương mặt hơi quen thuộc. Ai có thể liên hệ một thái giámvới công chúa quyền quý chứ. Hơn nữa, bởi vì sức hút của Tứ gia quámạnh, cho nên bọn họ tự nhiên cũng không để tâm cố nhớ tới đã từng gặpKiến Ninh ở đâu.

Kiến Ninh vừa dứt lời, đám thị vệ kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng quayđầu lại nhìn nàng. Tứ gia thấy thế thì vội kéo Kiến Ninh ra sau lưngmình, nói: “Các vị huynh đệ, phiền các ngươi mang hộ đống đồ này đếnphòng thị vệ trước, sau đó ta sẽ phái người tới lấy về”. Đám thị vệ cũng không ngốc nghếch, vì vậy vội vàng làm theo lệnh của Tứ gia, giả bộ như chưa từng nghe thấy lời nào của Kiến Ninh.

Tứ gia một mạch kéo Kiến Ninh vào trong cung: “Công chúa, nếu đểngười khác biết người một mình ra khỏi cung với nô tài, e rằng mạng củanô tài không giữ được.”

Kiến Ninh nói: “Sợ cái gì. Hoàng đế ca ca rất sủng ái ngươi, cho nênchỉ cần ta nói với Hoàng đế ca ca vài câu thì xong hết. Huống hồ, ngươinghĩ ta không ở trong cung nửa ngày mà Hoàng đế ca ca không biết sao?”

Tứ gia nghe nàng phản bác liền phẫn nộ: “Cho dù có thực sự như thế,ngươi cũng không thể để bọn thị vệ biết được. Công chúa thì phải đoantrang quy củ, ngươi làm như vậy chẳng phải sẽ khiến chúng cười nhạo uynghiêm của hoàng tộc chúng ta sao?”

Kiến Ninh cười khúc khích: “Ngươi nha, cứ luôn mồm nói hoàng tộcchúng ta, chúng ta phải…cứ như người trong hoàng tộc vậy. A, ta bỗngnhiên nhớ ra, hình như mấy ngày trước, ngươi hình như có nói mình là ÁiTân Giác La…Cái gì nhỉ?”

Tứ gia lúc mới xuyên không, đã vô ý tiết lộ tên thật. Nhưng sau đóKiến Ninh chưa từng đề cập tới chuyện này, cho nên hắn nghĩ có lẽ lúc đó nàng hoảng sợ không nhớ tới, hoặc giả là chưa từng quan tâm hắn tên họlà gì. Bởi vì dù sao thân phận mới này cũng chỉ là một tên thái giám nho nhỏ mà thôi…Hiện giờ nàng gợi lại, khiến hắn sợ đến mức cảm giác timngừng đập: “Khi đó nô tài ngất đi, có lẽ đã nói năng lung tung, bây giờcũng không còn nhớ nữa.”

Hắn một bên ngập ngừng nói, một bên không ngừng quan sát sắc mặt củaKiến Ninh. Chỉ thấy nàng gật đầu, cười nhạt: “Bản cung cũng nghĩ vậy.”

Đưa Phật phải đưa đến tận Tây Thiên, Tứ gia đưa Kiến Ninh tới cửaKhôn Ninh cung thì dừng bước. Ấn tượng của hắn đối với nơi này vô cùngtồi tệ, vừa nghĩ lại đã thấy đau xót khắp người.

Cố gắng ổn định tâm tình, Tứ gia mở lời: “Công chúa, xin trở về đi. Những thứ kia ta sẽ sai thuộc hạ mang tới cho ngài.”

Kiến Ninh nói: “Tốt lắm, ngươi nhớ sai người mang tới cho ta. Nếu như để mất món nào, ta sẽ bắt ngươi đền đó!”

Tứ gia cúi đầu: “Nô tài tuân mệnh.”

Kiến Ninh bỗng nhiên đổi giọng ngọt ngào đến tận xương tủy, thỏ thẻ: “Quế công công…”

Lời vừa vào tai, chuông báo động trong đầu Tứ gia liền rung lên bầnbật. Theo bản năng, hắn lập tức ngẩng lên nhìn Kiến Ninh, đã thấy nàngcười dài, nói: “Thật sự không muốn vào sao? Tiểu tình nhân củangươi…không không, là tiểu cung nữ, người ta còn đang ở trong đó đó.”

Tứ gia trên mặt không chút thay đổi, lạnh te nói: “Nô tài không nhớrõ mình có tiểu cung nữ thân quen nào cả. Hoàng thượng có lẽ còn đangchờ nô tài bẩm báo kết quả, cho nên nô tài xin cáo lui.”

Kiến Ninh không chèo kéo nữa, nhìn Tứ gia xoay người rời đi mới bước vào Khôn Ninh cung.

Tứ gia đi về phía Ngự thư phòng, giữa đường đột nên nghe thấy tiếng gọi: “Quế đại ca, Quế đại ca…”

Tứ gia cả kinh, xưng hô này…chỉ có duy nhất nàng ta, vì vậy hắnngoảnh đầu nhìn lại, thấy sau hòn núi giả ven đường lộ ra gương mặt nhỏnhắn, chính là Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình.

Cái này, thật sự là “Muốn tha cũng không tha được”.

Tiểu quận chúa thấy hắn dừng lại thì vô cùng cao hứng chạy ra. Tứ gia nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn quanh thấy không có ai, liền kéo mạnhtay Tiểu quận chúa, dẫn nàng vào bên trong hòn núi giả.

Tiểu quận chúa bị hắn lôi đi, cảm thấy cánh tay đau đớn vô cùng, không khỏi kêu lên: “Quế đại ca, ngươi làm ta đau quá.”

Tứ gia thấy không có ai phát hiện, nhẹ nhàng thở ra, cũng buông tay Tiểu quận chúa, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Tiểu quận chúa xoa xoa cánh tay: “Quế đại ca, ta chờ ngươi rất lâu, thực sự rất vất vả.”

Tứ gia nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, trong lòng nổi lên sát khí,nghĩ thầm: “Đây quả là cơ hội tốt để giết chết nàng ta, chẳng qua…Nếunhư bây giờ nàng chết, phải ăn nói thế nào với công chúa, người kia.”Nghĩ tới điệu cười của Kiến Ninh khi nãy, Tứ gia không khỏi do dự.

Vì thế, hắn liền miễn cưỡng hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”

Tiểu quận chúa cau mày, lo lắng nói: “Quế đại ca, ta nghe người khácnói, đám thích khách hôm trước vào cung đã bị bắt lại, giam trong địalao, còn bị dùng nhục hình. Quế đại ca, ngươi có thể sớm cứu bọn họ rakhông?”

Tứ gia nhăn mặt: “Việc này…Ta còn đang suy nghĩ.”

Tiểu quận chúa trông chờ nhìn hắn, thấy hắn khó xử thì không ngừng cổ vũ: “Quế đại ca, ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm ra cách.Đúng rồi…Tối hôm đó, Phương sư tỷ…” Thời điểm nói tới Phương Di, Tiểuquận chúa không khỏi lại đau buồn, nghẹn ngào, “Phương sư tỷ vào cung,vậy chắc Lưu sư huynh cũng đi theo, không biết giờ này huynh ấy còn sống hay đã chết…Nếu huynh ấy biết Phương sư tỷ qua đời, nhất định sẽ vôcùng đau khổ.”

Tứ gia hỏi: “Lưu sư huynh nào, chẳng lẽ cũng là người trong Mộc…”Tiểu quận chúa nói: “Là Lưu Nhất Chu Lưu sư huynh, huynh ấy và Phương sư tỷ đều là người rất tốt…”

Tứ gia gật gật đầu: “Ta sẽ giúp ngươi điều tra…” Nhìn thấy Tiểu quậnchúa nước mắt lưng tròng nói lời cảm tạ, hắn không khỏi động lòng thương xót: “Ngươi ở trong cung của công chúa, tình hình thế nào?”

Tiểu quận chúa lau nước mắt, nói: “Ban đầu ta cứ nghĩ công chúa ThátĐát nhất định là mặt mũi hung tợn, tính cách ác độc. Không ngờ Kiến Ninh công chúa rất tốt, nàng đối với ta vô cùng chăm sóc. Quế đại ca, ngươiyên tâm, ta cũng không khai ra ngươi, công chúa chỉ nghĩ ta là tiểu cung nữ thôi.”

Tứ gia thở hắt ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Côngchúa…Nàng ta tuy tốt, nhưng vẫn là người Mãn Thanh, ngươi cần phải nhớrõ điều đó, đừng tiết lộ thân phận bản thân.”

Tiểu quận chúa nói: “Quế đại ca, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi…Quếđại ca, khi nào thì ta có thể ra khỏi cung? Ta rất nhớ ca ca của ta…cùng những người trong phủ nữa. Ca ca tìm không thấy ta, nhất định huynh ấysẽ rất nóng ruột.”

Tứ gia nhớ tới Mộc Kiếm Thanh, thầm nghĩ: “Nóng ruột sao, thực sựnhìn không ra…Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người này tướng mạo đoanchính, có chí của kẻ làm việc lớn, cũng xem như là một nhân tài. Rõ ràng muội muội bị bắt cóc, vậy mà không chữ cũng không đề cập tới, ngược lại đối với đồng đảng bị bắt vào địa lao vô cùng quan tâm. Đáng tiếc, khanh bản giai nhân, nề hà vi tặc.” (khanh là giai nhân, tại sao lại theo giặc)

Trong lòng âm thầm nuối tiếc, ngoài mặt Tứ gia lại lộ vẻ chân thành,ân cần nói: “Ngươi cứ nhẫn nại thêm một thời gian nữa, vừa rồi ta rakhỏi cung thám thính tình hình, thấy bên ngoài hiện không an toàn. Ngược lại, hoàng cung bây giờ là chỗ an ổn nhất cho ngươi. Chờ đến khi ta tìm được cơ hội tốt, nhất định sẽ đưa ngươi về đoàn tụ với ca ca.”

Tiểu quận chúa cảm kích khôn cùng: “Quế đại ca, ngươi thật tốt!”

Tứ gia nhìn đôi mắt to ngập nước của nàng, ho khan một tiếng: “Ngươiđi lâu như vậy, cũng nên trở về thôi. Vừa rồi công chúa đã về Khôn Ninhcung, nếu nàng ta không thấy ngươi, có lẽ sẽ nghi ngờ. Vẫn là nên mautrở về một chút, nhớ kĩ, không được để lộ sơ hở trước mặt công chúa.”

Tiểu quận chúa nói: “Được, ta lập tức trở về. Quế đại ca, ngươi cũng phải cẩn thận nha.”

Tứ gia gật đầu, nhìn theo bóng Tiểu quận chúa rời đi, cảm thấy maymắn vô cùng vì chuyện gặp Tiểu quận chúa hôm nay không bị Kiến Ninh phát hiện, nếu không, không biết nàng ta sẽ náo loạn thành cái thể thống gìnữa…

Mãi cho đến khi Tiểu quận chúa đi vào Khôn Ninh cung, Tứ gia mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xoay người đi gặp Khang Hy.

Khang Hy vừa thấy Tứ gia, liền hỏi ngay kết quả điều tra. Tứ gia chỉnói hiện còn chưa có tin tức gì, sau đó hai người liền tán gẫu lungtung. Trong lúc tán gẫu, Khang Hy buột miệng nói: “Đám thích khách giảmạo thuộc hạ của Ngô Tam Quế vào cung ám sát, quả thực là một mũi têntrúng hai đích. Cho dù không giết được trẫm, cũng có thể giá họa choBình Tây Vương…Kẻ nào nghĩ ra mưu này quả thực lòng dạ hiểm độc vô cùng, cho nên trẫm quyết không thể tha cho bọn chúng.”

Tứ gia nói: “Nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực, sớm ngày tìm ra chân tướng sự tình.”

Khang Hy cười: “Thật ra, lúc ngươi không ở đây, trẫm đã nghĩ ra một kế.”

Tứ gia nhìn khuôn mặt tự tin của Khang Hy, liền hỏi: “Không biết Hoàng thượng có biện pháp gì?”

Khang Hy đáp: “Tiểu Quế Tử, ngươi đã từng nghe câu ‘Lạt mềm buộc chặt’ chưa?”

Tứ gia đương nhiên hiểu rất rõ thế nào là ‘Lạt mềm buộc chặt’, nhưnghắn biết “Vi Tiểu Bảo” trước đây là kẻ không có học vấn, vì thế liền tỏra mờ mịt khó hiểu: “Cái này…Nô tài hình như đã từng nghe ai đó nói rồi, mặc dù không rõ chính xác nó là cái gì…Nhưng nếu Hoàng thượng đã nóithì nhất định đó là cách vô cùng lợi hại!”

Khang Hy thấy hắn rõ ràng không hiểu ‘Lạt mềm buộc chặt’ là gì, nhưng vẫn không quên nịnh hót, liền bật cười: “Lạt mềm buộc chặt…ý chính là,ngươi muốn bắt một người, trước hết cứ thả hắn ra, đương nhiên cũngkhông phải để người ta đi mất hút, mà là để quan sát hành động tiếptheo, từ đó lần ra càng nhiều manh mối.”

Tứ gia nghe xong, gần như hoàn toàn rõ ràng Khang Hy muốn làm cái gì. Quả nhiên, ngay sau đó, người đối diện liền nói: “Theo ý trẫm, khôngbằng chúng ta thả mấy tên thích khách kia ra, dù sao có để bọn chúng lại trong địa lao cũng vô dụng. Ta nghe Đa Long nói, có tra tấn thế nào,bọn chúng vẫn khăng khăng nói là thủ hạ của Bình Tây Vương. Cho nên trẫm muốn…”

Tứ gia hiểu ý tiếp lời: “Chẳng lẽ…Hoàng thượng muốn thả bọn chúng ra…Để bọn chúng tự bò về ổ, sau đó một mẻ bắt gọn?”

Khang Hy cười: “Tiểu Quế Tử, ngươi cũng thông minh đấy chứ, nghĩ một lát đã hiểu rõ rồi.”

Tứ gia nhận được lời khen, liền mặt dày nói: “Đi theo Hoàng thượng lâu, tất nhiên cũng phải thông minh lên.”

Khang Hy cười ha ha một hồi, sau đó nghiêm túc nói: “Không tồi, ngươi rất đúng ý trẫm. Trẫm chính là tính toán như vậy, chỉ cần tỏ ra sơ hở,để thích khách nghĩ rằng mình có thể trốn khỏi cung. Như vậy, bọn chúngtất nhiên sẽ quay lại tìm người chủ mưu. Lúc đó, chúng ta sẽ…Một mẻ bắtgọn!” Lúc hắn nói tới đây, bàn tay đang buông thõng bên hông chậm rãixiết chặt lại, trên mặt tràn ngập vẻ tự tin khí phách, khiến Tứ gia nhìn mà chấn động không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play