Từ xa xưa, cứ mỗi khi tới tháng chín hằng năm, đất nước Trung Hoa cổ xưa sẽ luôn không bao giờ diễn thiếu một hồi tuồng tình cảm kinh thiên động địa, buồn vui lẫn lộn, nam lặng lẽ nữ lệ tuôn, khóc gào thảm thiết, số lượng người tham dự luôn trên một tram triệu. Hồi tuồng này có cái tên thật giản đơn, đó là khai giảng.
Vào ngày đầu tiên cánh cửa trung học rộng mở với mình, Giang Di dậy từ rất sớm. Cậu có thói quen tới sớm để làm quen với hoàn cảnh, cậu không muốn để mình bị hoảng loạn.
Đến phòng học, quả nhiên chỉ mới thưa thớt vài người. Tìm đúng vị trí của mình rồi ngồi xuống, trong lúc rảnh rỗi Giang Di tưởng tượng về bạn cùng bàn của mình.
Thật ra cậu không tưởng tượng xem bạn cùng bàn trông ra sao mà là nghĩ xem bọn họ sẽ dùng cách gì để chào hỏi nhau.
Kết quả đợi tới lúc phòng học ngồi đầy người, vị trí bên cạnh Giang Di vẫn trống trơn.
Không thể nào… Ngồi một mình sao?
Thật là quá có lỗi với thời gian tưởng tượng lâu như vậy của mình mà!
Đưa tay gãi gãi mũi, bĩu môi, thôi thì ngồi một mình cũng chẳng có gì là không tốt. Cậu cầm bút lên định viết tên thì bỗng một thằng nhóc hơi đen, khá cao vọt vào từ ngoài cửa.
Giang Di vô tình ngẩng đầu nhìn, thấy thằng nhóc ấy mở miệng chào giáo viên sau đó nó liền lần mò đi tới chỗ cậu.
Đây là người ngồi cùng bàn với mình?
Giang Di ngây dại.
Kết quả là thằng nhóc cao cao ngồi xuống, vừa thu dọn xong chỗ ngồi của mình, quay đầu lại thì thấy Giang Di nhìn mình với vẻ mặt hiền lành. Thế mà cậu ta chẳng chút nào xấu hổ, lại còn vẫy vẫy tay trước mặt Giang Di:
– Bạn cùng bàn?
Giang Di hoàn hồn:
– Hả, hả?
Thằng nhóc rất thân thiết chìa tay, nhưng vẫn có chút mất tự nhiên:
– Mình là Lục Trạch.
Giang Di giật mình tỉnh lại nhưng điều đó không có nghĩa là cậu hết ngơ, vì vậy mắt vẫn còn đang nhìn chăm chăm vào mặt người ta, tay đưa ra trả lời khẽ:
– Mình là Giang Di.
Ấy vậy mà Lục Trạch lại cười rộ lên:
– Cậu vẫn còn ngây ngốc quá!
Hình như Giang Di không kịp phản ứng, ngây ngốc trả lời:
– Hả? Mình đâu có ngốc gì đâu!
Lục Trạch cười càng vui hơn:
– Còn rất ngây thơ đáng yêu này!
Giang Di nghĩ mình chẳng thể có cách nào để trả lời người bạn cùng bàn có tư duy kiểu tưng tửng thế này, vì vậy cậu chọn lẩm bẩm một câu:
– Nam sinh làm sao có thể dùng từ ngây thơ đáng yêu chứ.
Rồi cậu quay đầu đi, chẳng để ý tới Lục Trạch nữa.
Lục Trạch thấy bộ dáng ấy của Giang Di thì nhất thời cũng chẳng biết phải làm gì, nhưng cậu thấy mình cũng không sai, không tính chuyện phải đi xin lỗi Giang Di nên chẳng thể làm gì khác hơn là nhiệt tình chào hỏi những người xung quanh, che giấu đi nội tâm bối rối.
Lục Trạch là một người của phái vô tư, thế nên sự xấu hổ nhỏ nhoi giữa cậu và Giang Di qua một buổi sáng rồi cũng hết, lúc nào nên điên thì điên, lúc nào nên làm loạn thì làm loạn cậu ta cũng nhiệt tình chơi tất. Điều này khiến cho Giang Di vừa nghĩ tới việc mình phải ngồi cạnh một người thế này suốt ba năm là đã đau hết cả đầu. Lúc này, Lục Trạch đang ôm vai Giang Di, nói:
– Giang Di, ngây thơ đáng yêu không phải lỗi của cậu, nhưng ngây thơ đáng yêu mà còn u buồn kiểu này thì cậu chính là người không đúng đấy.
Giang Di thật sự muốn giáng cho cậu ta một cái tát, nhưng rồi cậu thấy mình là kiểu người nhã nhặn ôn hòa, thôi thì không chấp làm gì. Vậy là cậu mặc kệ, bình tĩnh ngồi làm bài tập, Lục Trạch thấy mình không phản ứng với cậu ta thì cũng sẽ đi tìm người khác thôi.
Thực là một đóa hoa trong lĩnh vực ngoại giao mà. Giang Di yên lặng cảm khái.
Nhưng rất nhanh chóng, Giang Di phát hiện ra Lục Trạch không chỉ là một đóa hoa ngoại giao mà đáng sợ hơn là đóa hoa này còn có thể huênh hoang rực rỡ trong gió nữa. Nhìn Lục Trạch ở hội học sinh luôn ung dung tự tại thoải mái bộc lộ trọn vẹn bản thân, hoàn toàn trái ngược với mình – người đôi khi còn nói lắp. Vậy là cuối cùng, cậu không nhịn được mà đụng chạm vào cánh tay anh chàng cùng bàn:
– Này, lúc phỏng vấn cậu không hồi hộp à?
Lục Trạch lắc đầu:
– Tại sao lại phải hồi hộp?
Một câu nói này đã làm Giang Di nghẹn lời, yên lặng cầm bút lên làm bài tập. Nhưng thật nhanh, cậu nghe thấy câu trả lời có vẻ thờ ơ của Lục Trạch cũng đang ngồi làm bài tập:
– Chẳng qua chỉ tưởng tượng nếu như mình ngồi ở dưới thì sẽ có tâm tình thế nào thôi, nghĩ rằng mọi người cũng đều giống nhau, vậy là được.
– Ặc.
Giang Di không biết phải tiếp lời thế nào, cứ ngồi đờ người ở đó nhìn chằm chằm quyển sách. Chẳng qua Lục Trạch cũng không cho cậu cơ hội nói tiếp bởi cậu ta đã vươn tay, nhéo má Giang Di rồi cười rộ lên:
– Quả nhiên là ngây thơ đáng yêu mà!
Cuộc đối thoại này kết thúc vào lúc Giang Di dễ dàng nắm lấy tay Lục Trạch quặt ra sau lưng, sau khi nghe thấy tiếng hét của Lục Trạch thì cậu thả tay, tiếp tục yên lặng làm bài tập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT