Nhược Diệp ngơ ngác đứng ở cửa, hồi lâu, cô hỏi chú Toàn bên cạnh.
"Tôi sai lầm rồi sao?"
"Cô quá mức để ý cảm thụ của mình rồi, vẫn quên người bên cạnh." chú Toàn nói nhỏ.
Tâm La bị đưa đến trong một biệt thự phong cách Baroque[1]. Cô thậm chí
không thể coi như là bị bắt cóc, nhiều lắm là chỉ có thể coi là bị giam
lỏng. Cô có thể tự do hoạt động, duy nhất hạn chế là cô không thể liên
lạc với bên ngoài. "Bọn bắt cóc" chiêu đãi ăn ngon uống tốt, bọn họ còn
suy nghĩ chu đáo trả tiền ở khách sạn cho cô, cũng lấy hành lý quần áo
trở lại, có thể nói là làm đủ công phu.
48 giờ sau đó, cô rốt
cuộc gặp được kẻ chủ mưu – một cụ ông râu tóc bạc trắng. Hắn nhìn qua
tinh thần khỏe mạnh, ánh mắt lấp lánh có thần, khí sắc thật tốt, là khắc họa tốt nhất của già nhưng vẫn tráng kiện.
"Mật tiểu thư, ở đã quen chưa?" cụ ông vui vẻ hỏi.
Tâm La cũng cười, đạo lý đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười cô còn hiểu được.
"Rất tốt, không hề thua kém với khách sạn năm sao."
"Vậy sao? Vậy thì ở lâu một chút a." cụ ông thuận thế muốn mời.
"Vô duyên vô cớ quấy rầy trong nhà, không ổn nha?" Tâm La uyển chuyện cự tuyệt, thuận tiện dò ý của đối phương.
"A, Mật tiểu thư là người yêu của Nhậm Hải Khiếu, đây không phải là lý do
cực tốt sao?" trong mắt cụ ông lóe lên tia sáng kỳ dị. "Nếu hắn yêu cô,
hắn nhất định sẽ đêm khuya chạy tới cứu cô."
Cứu? cô xem thường. "Lại không người tổn thương tôi, chỗ nào cần được hắn tới cứu?"
"Vậy sao? Cô thật như vậy cho là? Cô tự tin như thế?" cụ ông đột nhiên nhướng mày.
Lúc hắn nhướng mày, một lưỡi dao mỏng sắc bén, đã lặng yên không một tiếng
động đặt lên động mạch cổ của Tâm La, chỉ cần hơi chút dùng sức, cô sẽ
chảy máu tươi tại chỗ.
"Nếu như muốn dùng phương thức thương hại
tôi tới đả kích Hải Khiếu, không cần chờ tới bây giờ. Nếu như Hải Khiếu
sẽ bởi vì tôi bị thương hại mà buông tha cho thứ hắn muốn, vậy hắn cũng
không đáng được tôi yêu." Tâm La mặt không đổi sắc lạnh nhạt chống đỡ.
"Cô rất thích hắn, huh? Nhưng, hắn cưới cô, cũng sẽ không có bất kỳ trợ
giúp cho sự nghiệp của hắn. Không phải cô cho là hắn nên cưới một người
vợ có gia thế có bối cảnh sao? Hắn cần một nội trợ hiền vào phòng khách
được xuống phòng bếp được."
Tâm La nhún vai. "Tôi yêu hắn, là
việc của tôi. Hắn muốn cưới hạng người gì, lại là chuyện của hắn, không
cần tôi suy tính thay hắn."
"Tính người." cụ ông than thở. "Hoặc là, như ngươi chính là huyệt chết của Nhâm Nhị. Hắn đã tới."
"Không có chế tạo vết thương trên người tôi kích thích Hải Khiếu à, Nhậm lão gia?" Tâm La đột nhiên nóira kinh người.
Trong mắt cụ ông lần đầu tiên thoáng hiện nụ cười chân chính, không có phủ
nhận thân phận của mình. "Tôi rất ngạc nhiên, sao bị cô nhận rõ?"
"Hai cha con các người, mặt mày, vô cùng giống nhau. Chỉ trừ –" Tâm La cười
cười chỉ ra. "Hải Khiếu tuyệt sẽ không giống ngài treo khuôn mặt tươi
cười xem xét đối thủ." Hắn chỉ dùng hơi thở bén nhọn lãnh tuyệt áp đảo
đối thủ, cô bổ sung ở trong lòng.
"Ha ha, bác thích cháu. Để cho
cháu làm con dâu của bác, là một chủ ý thật tốt." Nhậm lão gia nâng cằm. "Bất quá, không phải cô muốn biết Hải Khiếu đến tột cùng yêu cô bao
nhiêu sao? Kkhông phải cô muốn biết tình yêu của hắn có đủ kiên định hay không sao?"
Nhưng thật ra cô muốn biết. Tâm La cười, không có
nói ra. Thật ra thì cô đã sớm nghĩ thông suốt. Hải Khiếu có quá khứ,
chính cô cũng có. Vô luận như thế nào, cô không lý do vì chưa kịp tham
dự quá khứ, hành hạ lẫn nhau. Cô học xấu, cũng may, cô đã tỉnh lại trong mình.
"Nhưng, bác muốn biết." Nhậm lão gia vung tay lên, người
dùng lưỡi dao sắc bén đặt ở Tâm La thu hồi dao. "Vân Tiềm, thay tôi coi
chừng khách của tôi, không cho cô bước ra cánh cửa này."
"Dạ, lão gia." Vân Tiềm cung kính đáp.
Đợi sau khi Nhậm lão gia đi ra khỏi phòng, Tâm La mới chậm rãi quay đầu lại nhìn về người đàn ông vẻ mặt ngưng trọng phía sau lưng.
"Lần đầu tiên gặp mặt, Vân Tiềm." Tâm La cười híp mắt chào hỏi hắn.
Vân Tiềm rất không được tự nhiên ho một tiếng. "Mật tiểu thư."
"Đứng thật khổ cực, không bằng ngồi xuống đi."
"Thật xin lỗi." Hắn an phận ngồi đối diện với cô.
"Tại sao muốn nói xin lỗi, anh có lỗi gì với tôi?" cô thật tò mò. Mình đã
dính vào thói xấu của Hải Khiếu, rõ ràng trong lòng đã có đáp án, vẫn
còn muốn người ta nói rõ ra miệng. Ai nha, gần đỏ thì đỏ, gần mực thì
đen a.
"Nhị gia phái tôi bảo vệ cô, tôi không thể hoàn thành
nhiệm vụ." Vân Tiềm không phải là không xấu hổ. Nhưng là tam gia ra mặt, giải quyết hắn, vừa thấy được lão gia, là hắn biết, chuyện đã không
phải là hắn có khả năng thao túng được rồi.
"Nếu như Hải Khiếu
biết là bị người nào định đoạt, hắn tự nhiên cũng sẽ không trách tội
anh." Tâm La ngược lại tâm bình khí hòa. Cha của Nhậm Hải Khiếu, rõ ràng chính là một con lão hồ ly, công phu của Vân Tiềm khá hơn nữa, đầu óc
nhanh hơn nữa, chỉ sợ cũng không qua đương gia trước kia của Nhậm thị.
"Ngồi ở chỗ này, rảnh rỗi không có việc làm, không bằng chơi ván kế với
tôi."
Tâm La chỉ chỉ cờ vua trên bàn, không biết kỳ nghệ của Vân Tiềm như thế nào, nhưng đuổi nhàm chán cũng tốt.
Hải Khiếu phong trần mệt mỏi đến Barcelona, máy bay hạ cánh liền chạy thẳng tới khách sạn Hi Nhĩ Đốn chỗ ngủ lại của Tâm La mà lần cuối cùng Vân
Tiềm báo cáo với hắn lúc liên lạc, hỏi thăm quầy. Tiểu thư ở đại sảnh
lập tức giao một phong thư cho hắn, cũng nói cho hắn biết:
"Có
một vị tiên sinh tới tính tiền thay Mật tiểu thư, lấy hành lý của cô đi
rồi để lại phong thư này, giao phó nếu có người tìm đến Mật tiểu thư,
liền giao phong thư cho hắn."
Xem xong, hắn cất thư đi, chạy ra ngoài. Đã có kế hoạch bắt nhốt Tâm La,
sau đó đoán chắc hắn nghe sẽ tới khách sạn hỏi thăm, vì vậy để lại đầu
mối.
Trên tấm giấy đáng chết chỉ có một dòng, là một địa chỉ.
Hắn hít sâu một hơi, đối phương không có gọi điện thoại tống tiền, gửi hình máu chảy đầm đìa kèm trên đạn, có thể thấy được chí không có ở trên đả
thương người hoặc tiền tài, nói vậy không phải là hướng về phía Tâm La
mà đến. Chỉ mong chỉ mong!
Đi ra khách sạn, hắn tự tay bắt xe
taxi. Sau khi lên xe, hắn đưa địa chỉ đó cho tài xế. Tài xế đạp chân
chân ga lên đường. Hải Khiếu tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng biết mười cao thủ có chữ lót Phong, Vân nhất định đang âm thầm theo thật sát.
Chờ xe taxi đến mục tiêu, Hải Khiếu xuống xe, đứng ở trước cửa biệt thự khí thế rộng lớn, âm thầm cau mày. Người ở trong biệt thự hào hoa rất tốt
này, sẽ là ai? Hắn lo lắng nhất là kẻ thù năm xưa của Nhậm thị ở trên
giang hồ, nếu là vì trả thù, tình cảnh của Tâm La liền thật không hay
rồi.
Hắn nhấn chuông cửa. Cũng không cho là mình sẽ vì một người
phụ nữ mà một mình dính vào nguy hiểm, nhưng, vừa nghe Tâm La gặp chuyện không may, lòng hắn liền như lửa đốt, bỏ lại tất cả ngày đêm kiên trình chạy. Sợ rằng về sau sẽ bị Đông Trẫm cười nhạo cả đời.
Cửa sắt
khắc hoa khổng lồ im lặng trượt ra hai bên, Hải Khiếu trấn định đi vào.
Bên trong cho dù là đầm rồng hang hổ, vì Tâm La, hắn cũng nhất định
xông. Vậy mà khiến cho hắn kỳ quái là, biệt thự to như vậy, đẩy cửa ra,
lại trống rỗng, ngay cả một bóng người cũng không có. Hắn nhíu mày, đây
coi là cái gì? Hát không thành kế? Hồ nghi nhìn chung quanh tầng dưới
đại sảnh một lần, xác định không có mai phục, hắn mới chậm rãi lên lầu.
Sau đó, hắn nghe đến thanh âm mơ hồ, liền theo tiếng cẩn thận đến gần nơi
phát ra âm thanh, cho đến bị một cánh cửa ngăn trở. Hít một hơi, làm đủ
chú ý để ý chuẩn bị, hắn tự tay cầm tay nắm cửa mạ vàng, quay lại đẩy
ra.
Cửa bị đẩy ra trước mắt hắn, Hải Khiếu đi vào cửa, khi hắn
thấy rõ bốn người đàn ông hoặc ngồi hoặc đứng bên trong phòng, vẻ mặt
ngạc nhiên trong nháy mắt xẹt qua thần sắc đông lạnh quen thuộc của hắn.
"Cha!" Hắn thấp giọng gầm thét, cơ hồ trong cùng một lúc đã hiểu bọn họ đang
đùa vở gì. Nếu như không phải là hắn quá gấp an nguy của Tâm La, quá vội vàng chạy tới cứu cô, nếu như hắn tra cái địa chỉ này là địa phương
nào, ghi danh ở dưới tên người nào, hắn cũng sẽ không chật vật bị cha
trêu cợt như vậy. "Ngài cho là đùa giỡn thế này rất thú vị, huh? !"
"Đương nhiên là có thú, có thể nhìn đến mặt kinh ngạc không có màu sắc của nhị ca Lãnh Tu La Nhậm Hải Khiếu tiên sinh của chúng tôi, quả thật bằng
được kỳ tích thế giới thứ tám, hoàn toàn trị giá giá vé trở về." Bỏ món
tiền lớn mua biệt thự Barcelona hào hoa ở vùng ngoại thành, chỉ vì dẫn
cái nhị ca vào xác. Trả giá lớn nha. Không đợi Nhậm lão gia lên tiếng,
một trong ba gã đàn ông vạm vỡ "bắt cóc" Tâm La vượt lên tiếng trước.
"Cậu câm miệng cho anh! Nhậm Tam, còn có Nhậm Tứ, Nhậm Ngũ, đừng tưởng rằng
anh đây làm ăn mấy năm, sơ hở luyện võ, thân thủ của các cậu có thể qua
anh. Chờ anh giải quyết sự tình rồi, cho ba người các cậu dễ chịu hơn!
Còn nữa..., không cần chạy, cũng đừng muốn cầu cứu cha." Hải Khiếu mắt
lạnh liếc về ba em trai. Bọn họ là đứa trẻ được nhận nuôi cùng thời kỳ,
tuổi tương tự, mặc dù nhìn qua thật cao lớn, nhưng lòng chơi đùa quá
nặng, không quen thương trường ngươi lừa ta gạt, cho nên đi theo cha đến Hà Lan, trừ làm bạn cha dưỡng lão, cũng thả bọn họ đi làm chuyện mình
thích. Không ngờ tới, bọn họ càng chơi quá lố, chơi đến trên đầu người
nhà.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn chuyển sang trên người cha già.
"Cha, Tâm La ở nơi nào?"
"Nha đầu kia tốt như vậy? Con thấy cha anh em, cũng không thăm hỏi, đã hỏi
cô gái kia trước rồi." Nhậm lão gia lắc đầu. "Đây không phải không có
tình thân luôn sao? Huống chi, nha đầu kia không cha không mẹ, một thân
cơ khổ, lại là tình nhân của người khác. Cô ta đối với con, có thể có
chỗ tốt gì?"
Hải Khiếu nheo mắt, cha chưa bao giờ hỏi tới tình
hình của hắn, dù sao đã có Anh Nhất, vả lại Nhậm gia cũng không có vấn
đề truyền thừa hương khói, cho nên về chuyện nam nữ, huynh đệ bọn họ
trước sau như một rất tự do.
"Cha, ngài không phải là tôn trọng
tùy theo tự nhiên mà làm sao? Không phải là không nhúng tay cuộc sông
riêng của con sao? Hay là —— có người xuyên tạc gì với cha?" Hắn nên
nghĩ đến chú Toàn mặc dù sẽ không lắm miệng, nhưng nếu cha hỏi tới, hắn
vẫn nhất định sẽ báo cáo chi tiết. Huống chi còn có Đông Trẫm chỉ sợ
thiên hạ không loạn, vô sự còn muốn sinh sự ở đây.
"Liền tính cha không làm khó dễ cô ta, vậy con có suy nghĩ vì cô ấy chưa? Người trong
giang hồ, thân bất do kỷ. Coi như hiện tại Nhậm thị rút khỏi trung tâm
thị phi của giang hồ, nhưng dù sao Nhậm gia có không ít địch, con có thể bảo đảm trò đùa dai của chúng ta hôm nay, ngày khác sẽ không thật xảy
ra ở trên người cô? Con có thể bảo đảm cô sẽ không vì an toàn bản thân
mà bán con? Tỉnh thôi, con trai, cô không phải là Nhược Diệp, cô không
thích hợp con."
"Cha!" Hải Khiếu ngăn cản cha nói thêm gì nữa.
"Tâm La không phải là người như vậy! Cô cũng không phải là một người chờ người khác bảo vệ cô, hơn nữa cô biết con không phải là một người dễ
dàng buông tha cho nguyên tắc, vô luận xảy ra cái gì, an toàn của cô mới là đệ nhất. Lấy tánh mạng cô đổi lấy an toàn của con, cũng không phải
con muốn. Vả lại, con cũng hiểu rõ Tâm La. Con từ đầu đến cuối, từ đầu
đến cuối không có để ý xuất thân của cô. Xuất thân của con tốt hơn cô
bao nhiêu? Cô dầu gì còn là là con gái của người trong sạch. Con thì
sao? Những người tự khoe là danh môn phú hào ở sau lưng còn không phải
nghị luận con là con trai lưu manh sao? Về phần tình yêu đã qua của cô,
vậy thì thế nào? Ai không có lịch sử? Con làm sao chưa? Trừ Nhược Diệp
sinh một đứa con trai thay con, bên ngoài cũng đã từng có không biết bao nhiêu khoản nợ phong lưu. Cẩn thận suy nghĩ một chút, là con sợ Tâm La
ghét bỏ con, không quan tâm con, mà không phải con xem thường cô ấy."
Thấy bộ dạng rửa tai lắng nghe của cha và ba em trai khác, hắn thở dài.
"Cha, Tâm La là một cô gái bị ủy khuất cũng sẽ không khóc, cô cũng sẽ không
gây, nhưng cô sẽ đi. Con và cô, là con bám cô, sợ cô không nói đã đi; là con muốn lấy một loại quan hệ có thể duy trì lâu dài giữ cô ở lại bên
cạnh con. Cha, con yêu cô cô. Nếu như ngài không thể tiếp nhận cô, cũng
xin trực tiếp nói cho con biết. Con sẽ dẫn cô đi, cho dù là muốn con bỏ
Nhậm gia cũng không sao. Cho nên, xin nói cho con biết, cô ở nơi nào,
con không muốn làm cho cô bị mảy may ủy khuất, cho dù là đến từ người
nhà của con cũng không được. Cô là cô gái duy nhất khiến con quý trọng,
cha, con yêu cô."
Hải Khiếu hắng giọng nói với cha, hoàn toàn không ngại vẻ mặt ngốc trệ giương mắt nhìn của ba em trai.
"Con xác định sao? Con trai, con xác định là thật yêu cô, mà không phải bởi
vì dục vọng chinh phục dục đang tác quái?" Nhậm lão gia hỏi lần nữa, hắn đã có một lần dạy dỗ sâu sắc, tình yêu lần trước của con tra, căn bản
là thanh niên đắc ý tức khí tranh giành, kết quả là cháu trai quanh năm
không có mẹ làm bạn. Lần này, hắn muốn con trai xác định mình thật yêu
Mật Tâm La.
"Đúng vậy, con xác định. Con yêu Tâm La, con muốn lấy cô ấy làm vợ, con muốn lúc con còn sống được ở chung sớm chiều với cô ấy."
Nhậm lão gia nở nụ cười, cất giọng hỏi:
"Mật nha đầu, cháu nghe chưa? Con trai máu lạnh vô lệ tuyệt tình bác, chỉ vì cháu, thiếu chút nữa muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với bác! Có thể
thấy được hắn thật yêu thảm cháu. Vậy cháu có thể phải an tâm gả cho hắn chưa?"
"Nghe, các người nói chuyện lớn tiếng như vậy, dường như
tranh tài cổ họng người nào lớn, muốn không nghe cũng khó khăn." Thanh
âm Tâm La vang lên tự nhiên ở sau lưng Hải Khiếu. "Làm hại cháu thua một bàn cờ vốn có thể thắng." Từ phút chốc nghe thanh âm hắn trở đi, tất cả ý định lcủa cô cũng đã bay đến trên người hắn, sao còn có quân cờ trong bụng, cho nên bị Vân Tiềm hung hăng thắng một ván.
Bắp thịt toàn thân của Hải Khiếu đột nhiên căng thẳng, hắn chậm rãi xoay người lại,
đã nhìn thấy cô mặc một áo sơ mi màu đỏ cổ thấp quần dài màu đen, chân
không đứng ở cửa. Hắn không tự chủ được đi về phía cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hung hăng ôm chặt, cằm đè ở đỉnh đầu của cô.
"Tâm,
đừng rời đi nữa. Anh không muốn sợ hãi nữa. Thật xin lỗi, anh khiến em
không có cảm giác tin tưởng, nhưng sau này sẽ không."
"Không sao, Hải Khiếu. Em chỉ là quá mong chờ cuộc hành trình Tây Ban Nha này, cho
nên tự mình chạy ra, hại anh lo lắng." Tâm La mỉm cười, hai tay vây
quanh hông của hắn. Trốn ở phía sau cửa, cô nghe đối thoại của bọn họ rõ ràng, cũng đều ghi tạc tất cả tâm ý của hắn trong lòng.
"Hừ hừ!" Bên cạnh có người ho khan mất vui, cắt đứt một đôi tình nhân đang muốn
vành tai và tóc mai chạm vào nhau. "Anh, muốn thân thiết mời về phòng
đi, chớ biểu diễn yêu tinh đánh nhau ở trước mặt những người đàn ông
thuần khiết ngây thơ độc thân như chúng em."
"Nhậm Tam!" Hải Khiếu chỉ có thể mắt trợn trắng cảm thán gia môn bất hạnh.
"Đúng vậy a, con trai, cha mặc dù không là lão già cổ hủ, bất quá, muốn làm
gì, nên chờ sau hôn lễ." Nhậm lão gia cũng mở miệng. "Cha muốn các con
có một hôn lễ long trọng."
"Không vấn đề!" Hải Khiếu đồng ý thật nhanh, bởi vì lòng hắn cũng muốn.
Nhậm lão gia nghe xong, cùng Nhậm Tam, Nhậm Tứ, Nhậm Ngũ lui ra ngoài. Hải
Khiếu và Tâm La đều nghe bọn họ nói thầm "Tên Đông Trẫm kia, lại bị hắn
thắng một chuyến, kiếm được một cái biệt thự hào hoa" Vân Vân.
"Cũng biết sẽ bị hắn bán đi." Hải Khiếu ôm lấy Tâm La, cảm thụ hơi thở của cô.
"Anh không cảm ơn anh ấy sao? Nếu như không phải là anh ấy giở trò phía sau, cũng dẫn Nhậm lão tiên sinh ra mặt, em cũng sẽ không thừa nhận em yêu
anh." Tâm La cười yếu ớt.
"Cái gì?" Hắn nhẹ nhàng buông cô ra, kích động tỉ mỉ đưa mắt nhìn mặt của cô. "Em mới vừa nói gì?"
"Em yêu anh." cô rốt cuộc hướng tới hắn, cũng thừa nhận với mình, yêu a, nhất thời, tình không do mình.
Hải Khiếu cười, cúi đầu, hôn cô.
"Anh cũng yêu em."
Chữ cuối cùng, đã hóa thành lẩm bẩm trong môi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Baroque:là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp
châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18.
Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở
đầu cho thời kỳ Khai Sáng. Baroque này nở nhờ và phát triển nhờ các nhận tố là nhà thờ, hoàng gia và tầng lớp thị dân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT