Hùng Lạc rất hiếm khi uống rượu, cũng chưa từng nhìn thấy những chai rượu được đóng gói trong hộp kỹ lưỡng như thế này là thứ rượu gì, cho nên cậu ta uống đến say mèm. Các đội viên cũng không ngờ Hùng Lạc trông hoạt bát giỏi ăn nói như vậy lại không chịu nổi rượu mạnh, cho nên lúc nhìn thấy Chu Ngữ Bằng nổi giận, bọn họ mặc dù cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn cảm thấy có chút vô tội.
“Các anh không thấy trên mặt cậu ta còn đang bị thương sao?”. Những ngón tay trái của Chu Ngữ Bằng đã bấm chặt vào lòng bàn tay —— Một khi cậu nổi giận, sẽ làm ra hành động. Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ áy náy, định lái xe đưa Hùng Lạc về.
“Các anh lái xe? Các anh không uống rượu hả? Mình say rượu thì chẳng sao cả, đừng liên lụy đến tính mạng của người khác!”
Chu Ngữ Bằng trước giờ cũng không phải loại người tùy tiện vạch mặt người khác như vậy, cậu cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, nhìn thấy Hùng Lạc như bùn nhão nằm trên ghế tựa thì xót vô cùng, cũng không quan tâm đến lời nói của bản thân.
Chu Dương đi tới nói: “Chú Ngô của con cần đưa bố về khách sạn, con và bạn của con ngồi lên xe của bố đi.”
Chu Ngữ Bằng dìu Hùng Lạc lên, nghe thấy trong miệng cậu ta đang ú ớ như đang nói cái gì đó, thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng Ngữ Bằng rất là rõ ràng. Cậu không dám mang Hùng Lạc ngồi vào xe của Chu Dương, lo lắng Hùng Lạc trên đường đi sẽ nói năng lung tung.
Cuối cùng Chu Ngữ Bằng quyết định gọi xe đưa cậu về lại khách sạn, tiếp đó lại chậm chạp lôi kéo cậu ta xuống lầu, Hùng Lạc dọc đường đi hầu như là bất tỉnh nhân sự, còn đang a a ô ô nói cái gì không rõ, Chu Ngữ Bằng cùng cậu ta lên xe taxi, một số đội viên khác cảm thấy không an tâm, đều lái xe đi theo ở phía sau.
Sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, Chu Ngữ Bằng chỉ dùng một mắt hầu như chẳng nhìn thấy gì, đã rất lâu rồi cậu không ra ngoài vào ban đêm, cảm giác không thích ứng, không thể làm gì khác hơn là đem cảm giác an toàn đặt hết vào Hùng Lạc đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh, nhưng Hùng Lạc ngồi ở trên xe không ngừng buồn nôn khiến cho tài xế liên tục nhíu mày. Vất vả lắm mới về đến trước cửa khách sạn, Chu Ngữ Bằng lấy ví ra trả tiền cho tài xế, nhưng lại sực nhớ ra ở dưới ánh sáng này cậu chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, đành phải đưa ví tiền tới trước mặt Hùng Lạc, nói: “Nhanh trả tiền cho người ta đi”. Hùng Lạc nhìn cũng không nhìn, nắm lấy ví tiền vứt vào trong ngực tài xế, Chu Ngữ Bằng rất là xấu hổ, đành phải nhờ tài xế tự lấy tiền trong ví ra.
Chu Ngữ Bằng khó khăn dìu Hùng Lạc bước xuống xe taxi, đứng ở trên bậc thang trước cửa khách sạn hứng gió lạnh, Dương Nhất Kha lập tức chạy tới giúp Chu Ngữ Bằng mang Hùng Lạc về phòng. Những người khác tuy rằng không say, nhưng cũng uống nhiều rượu, đầu váng não căng. Chu Ngữ Bằng hướng bọn họ ra lệnh đuổi khách, bọn họ vừa mới rời đi, Hùng Lạc đã ọe ra đầy đất, Chu Ngữ Bằng bất đắc dĩ chạy tới vỗ vỗ lưng cậu ta, tức thì, Hùng Lạc không nhịn được cơn buồn nôn, nôn lên cả người Chu Ngữ Bằng.
Chu Ngữ Bằng bịt chặt mũi, thực sự không thể chịu nổi cái mùi rượu này, mất rất nhiều sức lực mới cởi được quần áo bẩn trên người Hùng Lạc ra, bỏ vào phòng vệ sinh, mình cũng thay quần áo sạch, chịu đựng cái mùi vị buồn nôn kia mà giặt sạch hai bộ quần áo.
Bởi vì tai không tốt, sợ Hùng Lạc xảy ra chuyện gì thì mình không thể kịp thời nghe thấy, Chu Ngữ Bằng liền ngồi ở bên giường chăm chú nhìn cậu ta tiến vào mộng đẹp.
Qua một hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Chu Ngữ Bằng cười nhạo mình đã quá khẩn trương, nhanh nhẹn thu dọn đống chăn đã bị Hùng Lạc đá loạn, sau đó bật máy tính lên, vô thức kích vào cái blog nằm trên màn hình.
Những tấm hình chụp núi non hùng vĩ mây mù uốn lượn dần dần xuất hiện, xem ra Lô Tử Quân vẫn còn đang ở Trương Gia Giới chưa hề rời đi, mặc dù đã nhìn qua những tấm hình này một lần, thế nhưng không biết có phải là do tâm lý tác động hay không, cậu lại ngồi xem từng tấm hình ấy một lần nữa. Sông núi nguyên sơ tráng lệ đa màu, nhưng tại sao ở trong mắt Chu Ngữ Bằng lại trở nên buồn bã thất sắc như vậy? Nhìn thấy người mình thích mặc những bộ y phục mình chưa từng thấy qua, đứng ở nơi mình chưa từng đặt chân tới để chụp ảnh, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, cậu chịu không nổi cái cảm giác xa cách đó, cho nên cậu nhìn không quen những cảnh sắc xa lạ này.
Một tấm hình bên dưới bỗng đập vào mắt, trái tim Chu Ngữ Bằng lại trở nên thắt chặt, trên hình là một đứa bé mặt mũi hồng hào, hai má phúng phính, ngón tay còn ngậm trong miệng, cô bé không nhìn vào ống kính, chỉ ngơ ngác ngây người. Chu Ngữ Bằng thực sự chịu không nổi từng đợt từng đợt kích động, nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nữa.
Tại sao những người khác có thể tuyệt tình như vậy, còn chính mình thì lại không thể buông tay? Cậu đã từng nghe qua câu chuyện cũ của một tăng nhân và một thanh niên thất tình, biết rằng nắm trong tay chỉ có chén nước nóng hổi, tự mình dĩ nhiên có thể buông xuống, nhưng y vẫn cho rằng, tiểu cô nương đó chính là chén nước mà mình đang nắm trong tay, thế nhưng, nóng đến như vậy, tại sao bản thân mình vẫn không chịu từ bỏ?
Trương Gia Giới, Thiên Môn Sơn, phong cảnh xinh đẹp như vậy lẽ nào chỉ thuộc về những người có gia đình viên mãn như Lô Tử Quân thôi sao?
“Anh đã từng đi tới Trương Gia Giới chưa?”. Chu Ngữ Bằng nghiêng đầu lại lẩm bẩm.
“Chưa đi.”
“Cậu tỉnh rồi?”. Chu Ngữ Bằng kinh hãi.
“Ừ, mới vừa tỉnh.”
“Tôi…”. Chu Ngữ Bằng có chút khẩn trương không biết làm sao.
“Cậu không phải hỏi tôi đã từng tới Trương Gia Giới chưa sao? Tôi chưa tới, nhưng thật ra đã có đi qua Trường Sa một lần”. Hùng Lạc nói.
Thấy Hùng Lạc thanh tỉnh như vậy, so với trước khi ngủ giống như hai người, Chu Ngữ Bằng hỏi: “Cậu đã hoàn toàn tỉnh táo?”
Hùng Lạc gật đầu: “Ừm, tôi uống nhiều quá ngủ thoải mái một giấc là được, hai mươi phút là đủ rồi.”
“Ừm”. Chu Ngữ Bằng cũng gật đầu, cậu không muốn nhắc lại chuyện về Trương Gia Giới nữa.
Thế nhưng Hùng Lạc vẫn không chịu buông tha, nhìn tới màn hình máy tính, nói: “Lại đang xem blog của hắn sao?”
Thấy Chu Ngữ Bằng không quan tâm, lại nói tiếp: “Chúng ta cùng đi tới Trương Gia Giới một lần đi?”
“Tôi không muốn đi.”
“Chu Ngữ Bằng”. Hùng Lạc thu hồi nụ cười.
“Sao?”
“Cậu ở Bắc Kinh này chơi nhiều ngày như vậy rồi, muốn đi đâu tôi đều đi cùng cậu, tôi muốn đến Trương Gia Giới cậu lại không chịu đi cùng sao?”. Hùng Lạc bắt đầu mặc cả.
Thật ra ý của Hùng Lạc Chu Ngữ Bằng hiểu rất rõ, cậu ta đang hy vọng bọn họ có thể một lần cùng đi trên con đường mà Lô Tử Quân đã đi qua, hi vọng trong chuyến hành trình đó cậu có thể quên hắn đi. Thế nhưng chuyện này là không thể làm được, Chu Ngữ Bằng thầm nghĩ, hình bóng một người vốn đã khắc ghi trong lòng không phải cứ nói muốn quên liền có thể quên, cho dù có đi đến Hồ Nam hay Tây Tạng, đều không phải phương thuốc hay để chữa trị.
Thế nhưng Hùng Lạc nói cũng không hề sai, bản thân cậu cũng cảm thấy rất đuối lý, đành miễn cưỡng nói: “Chờ đến khi cậu được nghỉ rồi nói sau.”
“Ừ”. Tâm tư của Hùng Lạc rất đơn giản, chỉ một câu trả lời lấp lửng cũng khiến cho Hùng Lạc lần thứ hai nở nụ cười.
“Tôi đã bảo nhà bếp của khách sạn chuẩn bị canh đông qua ý nhân1 rồi, dùng để giải rượu, cậu ăn một chút đi”. Chu Ngữ Bằng chỉ vào cái bàn nhỏ trong góc phòng.
Bây giờ Hùng Lạc mới cảm thấy có chút cân bằng, bước xuống đi tới thưởng thức món ăn cao cấp của khách sạn. Cậu ta vừa mới ngồi dậy, đột nhiên phát hiện mình không mặc quần áo, không khỏi bị dọa cho hoảng sợ, liền khẩn trương kéo chăn bọc lại cơ thể.
“Cái quái gì vậy, quần áo của tôi đâu?”
Chu Ngữ Bằng nhìn thấy Hùng Lạc vì căng thẳng mà gương mặt méo mó hết cả, nhịn không được vui vẻ cười, nhướn mày hỏi: “Cậu sợ?”
Hùng Lạc bật dậy, nói: “Tôi sợ cái gì?!”
“Vậy tới lấy canh ăn đi”. Chu Ngữ Bằng nhìn cậu ta có chút hả hê.
Chu Ngữ Bằng thật sự thích những chàng trai khỏe mạnh đáng yêu như Hùng Lạc, liền đi tới lấy chén canh ra, còn lấy muỗng sứ bỏ vào trong chén đưa tới cho cậu ta.
Hùng Lạc cũng không khách khí, ngay cả muỗng cũng không dùng, ăn luôn một lèo, “Ồ, mùi vị rất ngon”. Hùng Lạc vừa ăn vừa nói.
“Nói cái gì?”. Chu Ngữ Bằng hỏi cậu ta, Hùng Lạc cứ xì xụp ăn như vậy, làm sao cậu nghe rõ được chứ.
Hùng Lạc không trả lời cậu, nhưng lại nhớ tới một vấn đề khác, hỏi: “Quần áo của tôi đâu hết rồi?”
“Nôn ra đầy người thì còn mặc thế nào được”. Chu Ngữ Bằng oán giận.
“Hả?”. Hùng Lạc có chút không nhớ rõ: “Ném đi rồi sao?”
“Sao ném được, lúc nãy tôi đã giặt sạch rồi, còn đang phơi trong toilet.”
Hùng Lạc kinh ngạc lập tức ngồi dậy, nói: “Hả, sao có thể để cậu giặt đồ được? Cậu là con trai của Chu Dương mà!”
Lời này càng làm Chu Ngữ Bằng nở nụ cười, nói: “Con trai của Chu Dương thì sao, con của ông ta thì không thể giặt quần áo hả?”
Hùng Lạc không trả lời, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, Chu Ngữ Bằng chịu giặt quần áo cho cậu ta, bộ đồ dơ bẩn đó, một nam nhân có thể dễ dàng sai bảo nhiều ngôi sao bóng đá như vậy lại vì một sinh viên nghèo như mình mà đi giặt quần áo, ai, đầu óc vốn đã thanh tỉnh lại trở nên rối tung rối mù.
“Sao vậy?”. Chu Ngữ Bằng thấy cậu ta không nói lời nào, có chút lo lắng.
Ngẩng đầu lên khỏi chén canh, đôi mắt Hùng Lạc đã trở nên trong suốt.
Chu Ngữ Bằng tuy không nhìn rõ, nhưng có thể cảm thấy tâm trạng của cậu ta đột nhiên thay đổi.
Chu Ngữ Bằng biết cậu ta nhất định là đang có nhiều điều muốn nói, liền ngồi xuống ở bên giường, nghiêng tai sang, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.
Hùng Lạc tiếp tục nói: “Tôi cũng được người khác theo đuổi, nếu như không thích, có thể từ chối thẳng, tôi chưa từng thấy người nào như cậu, tôi thật lòng thật dạ nói hết tình cảm của mình cho cậu, cậu con mẹ nó lại làm như không biết, ngay cả nhắc tới cũng không có! Nếu cậu không thích tôi, thì đừng đối tốt với tôi như vậy! Cậu câu dẫn tôi xong, lại không quan tâm tới tôi, rốt cuộc là cậu đang tính toán cái gì?”
Hùng Lạc càng nói càng kích động, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, ngày mai Chu Ngữ Bằng phải đi rồi, dứt khoát trong đêm nay, rượu vào lời ra nói hết những gì đang kiềm nén trong lòng.
Chu Ngữ Bằng vẫn an tĩnh ngồi đó, ngay cả tư thế cũng chẳng thay đổi, Hùng Lạc không biết rốt cuộc cậu có nghe rõ hay không, thấy cậu không nói lời nào, trong ngực càng thấy khó chịu, tức giận đẩy cậu ra, cũng chẳng thèm quan tâm mình có đang mặc quần áo hay không. Chu Ngữ Bằng không chịu được lực đẩy đột ngột, thân thể chao đảo ngã sấp xuống mặt thảm nhung, Hùng Lạc đi đến cạnh cửa, đóng công tắc điện, trong phòng thoáng cái liền trở nên tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt lóe lên từ màn hình laptop của Chu Ngữ Bằng.
Bởi vì thanh âm tắt đèn cực nhỏ, Chu Ngữ Bằng căn bản không thể nghe thấy, chỉ biết rằng hai mắt của mình bỗng nhiên trở nên mù lòa, kinh hoàng dùng tay ôm chặt cả thân thể.
Vài giây trôi qua, Hùng Lạc đã thích ứng với bóng tối nhìn thấy Chu Ngữ Bằng đang thống khổ ngồi ở dưới đất, cậu ta vô cùng đau lòng, chạy tới ôm chặt lấy cậu, lớn tiếng nói: “Đừng sợ, là tôi đã tắt đèn.”
Nghe thấy Hùng Lạc giải thích, Chu Ngữ Bằng hai mắt nhắm nghiền, thấp giọng nói: “Hùng Lạc, đừng có làm loạn, mau bật đèn lên.”
Hùng Lạc cũng ý thức được bản thân mình lợi dụng sự khiếm khuyết của Chu Ngữ Bằng như vậy là hành vi vô sỉ đến mức nào, chuyện này khẳng định sẽ làm tổn thương đến tôn nghiêm của cậu ta. Thế nhưng Hùng Lạc đã không quan tâm nhiều đến vậy, trong lòng cậu ta, Chu Ngữ Bằng lúc nào cũng tỏa ra một quầng sáng, cho dù bản thân cậu ta có tiến gần đến mức nào, cuối cùng vẫn luôn tồn tại một khoảng cách, bởi vì cậu ta biết, một khi đã yêu ai, người đó chính là người mà bản thân mình không thể kiểm soát, cho nên Hùng Lạc đành phải lợi dụng đôi mắt khiếm khuyết của cậu, chỉ khi Chu Ngữ Bằng không thể nhìn thấy, bị nhốt trong một căn phòng nhỏ hẹp này, cậu ta mới có thể hoàn toàn chiếm hữu cậu.
Trong bóng tối, đôi mắt Chu Ngữ Bằng hầu như đã mù nhưng vẫn còn lấp lánh tia sáng, Hùng Lạc quỳ gối xuống, lần đầu tiên vươn tay vuốt ve gương mặt của cậu. Chu Ngữ Bằng lúc ban ngày mạnh mẽ cao lớn như vậy, bản thân Hùng Lạc vĩnh viễn chỉ có thể làm một người đuổi theo hoặc một tín đồ hết lòng sùng bái, thế nhưng bây giờ, Chu Ngữ Bằng ở trong bóng tối mới là hoàn mỹ, cậu rốt cuộc cũng đã lộ ra sự yếu đuối bất lực mà ban ngày đã che giấu, lúc này Hùng Lạc mới tìm được cảm giác tồn tại của bản thân mình.
“Ngữ Bằng, đợi đến khi thị lực của cậu hoàn toàn biến mất, cậu chính là của tôi”. Hùng Lạc nhẹ nhàng nói, nhưng không hi vọng cậu nghe.
Chu Ngữ Bằng im lặng nhíu mày, hầu như không dám thở ra, cậu ở trong bóng tối bất an chờ đợi hành động kế tiếp của Hùng Lạc, thế nhưng căng thẳng hồi lâu, Hùng Lạc vẫn không nói gì.
Chu Ngữ Bằng không nghe thấy tiếng hô hấp của cả hai, không nghe thấy âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường, cũng không nghe được âm thanh rè rè của chiếc máy tính đang mở, cho nên, trong thế giới của cậu bây giờ, ngoại trừ bóng đêm ra, chỉ còn lại sự tĩnh lặng bao trùm.
Tình cảnh này lại khiến cho cậu nhớ tới mỗi lần vì nằm mơ thấy Lô Tử Quân mà giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, xung quanh cũng yên lặng hắc ám như vậy.
“Hùng Lạc?”. Cậu thử gọi tên cậu ta, cậu không chịu nổi tình trạng mất kiểm soát như thế này, cậu không muốn mình lại bị dày vò trong tình huống không rõ ràng như vậy, cậu cũng không muốn lúc này hình ảnh Lô Tử Quân lại xuất hiện trong đầu mình nữa.
Hùng Lạc không trả lời, chỉ là hơi thở càng lúc càng tiến đến gần cậu, cuối cùng, lúc Chu Ngữ Bằng lần thứ hai mở miệng định nói, liền bị Hùng Lạc hôn lên đôi môi.
“Ưm…”. Chu Ngữ Bằng nói không nên lời, cậu có thể cảm nhận được Hùng Lạc đang tiến vào khoang miệng của mình, cậu không dám cử động, một tia lý trí còn sót lại nói cho cậu biết bây giờ cậu không thể ngăn cản hành động của Hùng Lạc, cho nên Chu Ngữ Bằng chỉ có thể hơi hé miệng, để cho đầu lưỡi của Hùng Lạc tùy ý dây dưa.
Chu Ngữ Bằng vốn có định lực tốt như vậy, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, một mùi vị quen thuộc bỗng nhiên tràn tới, triệt để đánh gục ý chí của cậu. Đây rõ ràng chính là Lô Tử Quân mà! Chu Ngữ Bằng bắt đầu mãnh liệt hôn trả, điên cuồng cắn mút, đối với Hùng Lạc đây giống như hành động trả thù vì đã làm tổn thương cậu, thế nhưng chỉ có mình cậu hiểu rõ, đây là sự oán hận đã khắc sâu trong lòng cùng nỗi nhớ nhung tha thiết của mình đối với Lô Tử Quân!Chú thích:
Canh đông qua ý nhân: đông qua là bí đao, ý nhân là tên một loại hạt rất tốt cho sức khỏe (còn có nhiều tên gọi khác như: bo bo, ý dĩ…)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT