Mẹ Dương là người từng trải, không dễ dàng bị một chiếc xe Maserati hù họa: “Có đẹp trai không?”

Dương Mính nói: “Đẹp ngang với chồng trước của chị, nhưng mà cá nhân con thấy chồng trước của chị có sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành hơn.”

Mẹ Dương trực tiếp gọi điện thoại lại: “Mang xe Maserati đi theo đuổi con gái, vừa nhìn đã biết là một tay già đời! Con thế mà lại yên tâm để chị con ở lại một mình! Không lén lút theo dõi!”

Dương Minh móc móc lỗ tai: “Đi theo như thế nào?”

“Bình thường con không phải đều ngồi xe buýt sao?”

Dương Mính co rút khóe miệng: “Ý của mẹ là muốn con ngồi xe buýt để theo dõi một chiếc xe Maserati?”

......

Mẹ Dương trầm mặc trong giây lát: “Mính Mính, tiền trên người con có đủ bắt xe hay không?”

Dương Mính thò đầu ra bên ngoài nhìn thoáng qua: “Không cần đuổi theo nữa, không thấy bọn họ đâu nữa.”

Phương Thừa Nhiên đặt vé xem phim lúc ba giờ chiều, lúc hai người đến rạp chiếu phim vẫn còn hơi sớm, cho nên hai người xuống tầng dưới của quảng trường đi dạo một lúc.

“Đúng rồi, bữa trước vì sao cậu lại thuê phòng ở khách sạn vậy?” Dương Vi đột nhiên nhớ tới chuyện này, bèn hỏi Phương Thừa Nhiên bên cạnh. Phương Thừa Nhiên bình tĩnh nói: “Chủ tịch của chúng tớ đối với công nhân viên yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc, ông ấy để cho chúng tớ tự mình ở khách sạn một đêm, để biết rõ bố cục và thiết bị của căn phòng, như vậy khi khách hỏi các vấn đề như ‘Điều khiển từ xa ở đâu’, ‘Máy sấy ở đâu’, chúng tớ có thể kịp thời trả lời chính xác.

Dương Vi bừng tỉnh hiểu ra nói: “Thì ra là thế.”

Phương Thừa Nhiên cười cười, cùng cô đi vào một cửa hàng quần áo. Cửa hàng quần áo này thiên về phong cách thường ngày Nhật Bản, Dương Vi thường xuyên tới đây mua quân áo.

Người bán hàng gặp khách quen, nhiệt tình chào đón, còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy người Phương Thừa Nhiên đi bên cạnh Dương Vi. Người bán hàng hơi ngạc nhiên, quay đầu cười tủm tỉm nói với Dương Vi: “Bà Kỳ, bà cần gì ạ?”

Phương Thừa Nhiên không dấu vết liếc nhìn cô một cái, người bán hàng không cảm giác được vẫn nhìn chằm chằm cười với Dương Vi.

Dương Vi đi dạo trong cửa hàng một vòng, cầm lấy một cái váy chữ A dài đến đầu gối, để ở trước người đo đo: “Cái váy này còn màu khác không?”

“Còn ạ.” Người bán hàng nói xong liền lấy ra một chiếc váy màu đen đưa cho cô, còn không quên hỏi,“Vì sao hôm nay Kỳ tiên sinh lại không đi cùng với cô?”

Động tác của Dương Vi hơi dừng lại một chút, mỉm cười nói với cô ấy: “Kỳ tiên sinh đã thăng chức làm chồng trước của tôi rồi.”

Nụ cười trên mặt của người bán hàng trở nên lúng túng, Dương Vi cầm váy trên tay đưa cho cô ấy nói: “Giúp tôi gói cái này lại.”

Người bán hàng rất nhanh phục hồi tinh thần lại: “Cô không mặc thử một chút sao?”

“Không cần.” Dương Vi đi đến quầy thu ngân chuẩn bị trả tiền, Phương Thừa Nhiên đi trước cô một bước lấy thẻ của mình ra để thanh toán. Nhân viên thu ngân khó xử nhìn bọn họ, Dương Vi rút thẻ từ trong ví da ra, đưa đến trước mặt nhân viên thu ngân: “Quẹt thẻ của tôi.”

Phương Thừa Nhiên nhíu nhíu chặt lông mày nhìn cô, thẻ trong tay vẫn không nhúc nhích giơ ra trước mặt nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân trao đổi ánh mắt với nhân viên bán hàng, cười nhận lấy thẻ ở trong tay Dương Vi: “Cảm ơn quý khách đã đến.”

Ánh mắt Phương Thừa Nhiên rũ xuống khẽ cười một tiếng, rất có phong độ cất thẻ vào. Sau khi thanh toán xong, Dương Vi mang theo một túi giấy có in logo của cửa hàng đi ra ngoài. Phương Thừa Nhiên đi bên cạnh cô, khóe miệng khẽ nhếch lên cười một tiếng: “Kỳ tiên sinh đầu tư bao nhiêu tiền vào cửa hàng kia?”

Dương Vi cúi đầu cười một tiếng, đại khái các cô gái đều bị hấp dẫn bởi một chàng trai học giỏi toán, có một lần cô và Kỳ Tiếu Ngôn đến cửa hàng này, lúc đó nhà hàng ăn bên cạnh đang có rất nhiều chương trình ưu đãi và giảm giá, mà các cô gái ở trong cửa hàng cũng đang tranh luận không ngừng xem chương trình ưu đãi nào là tốt nhất. Kỳ Tiếu Ngôn thuận miệng giúp họ tính toán chênh lệch giữa giá gốc và giá thanh toán của các phương án, để đưa ra giải pháp tốt nhất, không tới nửa phút sau đã đem bộ não của các cô ấy trở thành phấn bột.

Dương Vi còn đang xuất thần, Phương Thừa Nhiên nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói: “Sắp đến giờ rồi, cần phải đi vào thôi.” Còn hai mươi phút, vừa đủ thời gian đi đến rạp chiếu phim.

Dương Vi gật đầu, cùng hắn đi lên tầng bốn.

Giản Song ôm một túi bỏng ngô lớn, cùng bạn trai đi vào rạp chiếu phim. Sau khi tìm được vị trí, Giản Song như trút được gánh nặng ngồi xuống, bốc một nắm bỏng ngô cho vào miệng.

Bạn trai bên cạnh không đồng ý nhíu mày: “Tuy rằng anh đã quen với tướng ăn của em, nhưng sẽ dọa hư những người khác, ở đây còn có trẻ con đấy.”

“Dù sao một lát nữa cũng tắt đèn, không ai nhìn thấy.” Miệng Giản Song tràn đầy bỏng ngô, không thèm để ý đến lời nhắc nhở của bạn trai. Điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, Giản Song vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Dương Vi đi vào. Cô hưng phấn định há miệng gọi cô ấy, lại nhìn thấy cô ấy đi cùng Phương Thừa Nhiên.

Mặt Giản Song biến sắc, thiếu chút nữa đem tất cả bỏng ngô ở trong miệng phun ra ngoài. FML! đây là cái tình huống gì?! Tuy rằng ngọn đèn trong rạp chiếu phim không sáng, nhưng cũng có thể nhìn rõ người đàn ông này không phải giáo sư Kỳ? Tuy rằng dáng dấp cũng đẹp trai không kém! Nhưng giữa ban ngày ban mặt lại chơi đùa bên ngoài…Giáo sư Kỳ có biết hay không!

Trong lòng Giản Song đã muốn gào thét qua mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng khi nhìn thấy Dương Vi và người đàn ông xa lạ kia đi đến đây, vội vàng dùng bỏng ngô che mặt mình. Tuy rằng chuyện này là Dương Vi sai, nhưng dưới tình huống gặp mặt xấu hổ như vậy! Trăm ngàn lần không cần nhận ra mình!

Dương Vi quả thật không có nhận ra cô ấy, cô và Phương Thừa Nhiên đi đến mấy hàng ghế phía sau ngồi xuống.

Giản Song quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đem túi bỏng ngô lớn nhét vào tay bạn trai, lấy di động ra đăng lên kênh bạn bè một trạng thái mới: “Gặp bạn đại học ở rạp chiếu phim, nhưng người bên cạnh cô ấy không phải chồng cô ấy! Tôi nên làm cái gì bây giờ! Khẩn cấp, đang mong chờ!”

Khi phim kết thúc, Dương Vi mới nhìn thấy tin tức trên kênh bạn bè, cô cau mày, lật lại tin tức, phát hiện vé xem phim Giản Song đăng lên, quả nhiên cùng một phòng với cô. Khóe miệng cô co rút, gửi một tin nhắn QQ cho cô ấy: “Nếu cậu nói người bạn đại học kia là tớ, tớ và Kỳ Tiếu Ngôn đã ly hôn rồi.”

Giản Song vẫn còn ngồi trong rạp chiếu phim cẩn thận tránh Dương Vi, khi nhìn đến tin nhắn QQ này cả người đều Sparta: “FML! Cậu đúng là Dương Vi chứ?”

“Thật có lỗi, tớ quên nói với cậu ”

Giản Song hít sâu một hơi: “Tạm biệt [ cúi chào ]”

Mười phút sau, Giản Song vẫn không nhịn được gửi cho Dương Vi một tin nhắn: “Giáo sư Kỳ có chỗ nào không tốt mà cậu lại ly hôn với anh ấy! Cậu nói đi cậu nói đi! Không thuyết phục được mình, đêm nay tớ sẽ xé nát cậu ra!”

Dương Vi: “......”

Giản Song thật sự rất yêu thương giáo sư Kỳ.

Nghĩ đến Giản Song cũng được coi là bà mối của mình và Kỳ Tiếu Ngôn, cho nên kích động như vậy Dương Vi có thể hiểu được, Cô nhắn cho Giản Song một tin hẹn ngày mai cùng nhau ăn cơm, tính đem tất cả mọi chuyện nói rõ cho cô ấy.

“Có việc gì sao?” Phương Thừa Nhiên dừng chân lại, nhìn Dương Vi đứng im ở phía sau. Dương Vi bỏ điện thoại di động vào trong túi, cười cười với hắn: “Không có việc gì, vừa rồi cậu nói buổi tối ăn cái gì cơ?”

“Ăn đồ Ý.” Phương Thừa Nhiên cười cười chỉ chỉ vào một nhà hàng cơm Tây phía trước cách đó không xa, “Đồ Ý ở đấy rất nổi tiếng.”

Dương Vi có chút hứng thú nhìn hắn: “Thật sự cậu mới về nước sao?”

“Tớ chỉ là tương đối dễ thích nghi với hoàn cảnh mới thôi.”

Dương Vi cười cười, từ chối cho ý kiến.

Trong khi chờ đồ ăn được mang lên, nhân viên phục vụ bưng đến một ít bánh mì lạnh và bánh bích quy, Phương Thừa Nhiên liếc nhìn Dương Vi một cái, hỏi: “Cậu muốn uống rượu nho gì?”

Dương Vi nói: “Tớ uống nước trắng là được rồi.”

Phương Thừa Nhiên không đồng ý nói: “Đồ ăn Ý phải kết hợp với rượu nho mới là hoàn hảo.”

Dương Vi suy nghĩ một chút nói: “Vậy được rồi, nhưng mà tửu lượng của tớ không được tốt lắm, chỉ có thể uống một chút thôi.”

Phương Thừa Nhiên trừng mắt: “Cậu là sợ sau khi cậu uống say tớ sẽ có mưu đồ gây rối với cậu sao?”

Dương Vi cười ha ha. Không phải cô sợ, mà là Kỳ Tiếu Ngôn sợ.

Bình thường cô đi ăn cơm một mình ở bên ngoài, Kỳ Tiếu Ngôn đều đặc biệt dặn dò cô không thể uống rượu. Được rồi, cô thừa nhận một đêm * kia của cô và Kỳ Tiếu Ngôn, là do cô uống rượu đùa giỡn lưu manh, nhưng không có nghĩa là sau khi uống rượu ai cô cũng có thể đùa giỡn lưu manh!

Ở điểm này, Kỳ Tiếu Ngôn quản cực kỳ nghiêm, trong lúc ăn cơm vẫn còn gọi điện hỏi cô có uống rượu hay không, nếu nghe thấy giọng cô có gì đó không ổn, sẽ tự mình chạy đến đón cô. Bạn bè, đồng nghiệp ăn cơm cùng với cô, đều không tránh khỏi hâm mộ cô có một ông xã ôn nhu chăm sóc như vậy, chỉ có Dương Vi tự biết, Kỳ Tiếu Ngôn không phải là ôn nhu chăm sóc, rõ ràng là sợ sau khi uống rượu cô sẽ biến thành một cô gái xinh đẹp lưu manh.

Thật ra Dương Vi cảm thấy, buổi tối hôm đó sở dĩ cô có thể biến thành lưu manh, cũng không phải bởi vì cô uống rượu, mà là bởi vì…Cô chỉ muốn lưu manh với Kỳ Tiếu Ngôn mà thôi.

Đương nhiên chuyện này cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ đề cập qua với Kỳ Tiếu Ngôn.

Cả bữa tối Dương Vi chỉ uống có một ngụm rượu nho, lúc đi ra khỏi nhà hàng, Phương Thừa Nhiên tỏ ra đáng tiếc: ‘Xem ra cậu cực kỳ cảnh giác với tớ.”

Dương Vi nở nụ cười: “Bởi vì cậu cũng không phải người lương thiện gì.”

Phương Thừa Nhiên nhớ đến ngày đó mình hôm trộm Dương Vi một cái kia, tương đối bất đắc dĩ: “Tớ đã rất khách khí.”

Dương Vi nói: “Cậu ở nước ngoài ngây ngốc lâu quá, vẫn nên học lại một ít văn hóa khiêm tốn của dân tộc Trung Hoa.”

Phương Thừa Nhiên nghiêng dầu, khom người tới gần cô: “Đàn ông khi đối mặt với người phụ nữ mình thích rất khó khiêm tốn.”

Dương Vi lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn: “Thật ra, không gạt cậu, lúc học đại học tớ có học qua quyền anh.”

Phương Thừa Nhiên cúi đầu cười một tiếng, không nói gì nữa.

Sau khi đưa Dương Vi về nhà, hắn cũng không yêu cầu đi lên ngồi một lát, mà dứt khoát lái xe rời đi. Hắn biết bây giờ Dương Vi vẫn còn có chút kháng cự hắn, hắn không thể quá nóng vội.

Ngày hôm sau Dương Vi đúng hẹn gặp Giản Song, Giản Song từ đầu đến cuối đều rất kích động, lộp bộp nói một hồi, trong đó tư tưởng trọng tâm chính là nếu sớm biết Kỳ Tiếu Ngôn và Dương Vi một năm đã ly hôn, lúc trước cô cũng không tự mình làm mai!

Dương Vi có chút dở khóc dở cười, sau vài ngày bị Giản Song quấy rầy, người này cuối cùng cũng đã tiếp nhận chuyện ly hôn của cô là sự thật, Dương Vi luôn luôn có loại cảm giác, thấy có lỗi với Giản Song khi li hôn với Kỳ Tiếu Ngôn.

Mà nam nhân vật chính của sự kiện, lúc này đang mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại di động. Là tin nhắn của Tống Cẩn gửi tới nửa giờ trước, nội dung là hẹn hắn đến nhà cô ấy ăn cơm tối, còn kèm theo địa chỉ nhà. Có lẽ là sợ Kỳ Tiếu Ngôn sẽ từ chối. trong tin nhắn Tống Cẩn còn cố ý nhấn mạnh, không chỉ có hai người bọn họ, cô còn liên hệ với cả những người trong đội bóng rổ năm đó, cùng nhau tụ họp.

Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ một chút, liền soạn một tin nhắn trả lời: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”

Tống Cẩn chờ tin nhắn trả lời của Kỳ Tiếu Ngôn khoảng nửa giờ, lúc này thấy hắn đồng ý, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười yên tâm. Trợ lý bên cạnh nhìn thấy vậy, đi đến hỏi: “Chị Tống, có chuyện gì mà vui vậy?”

Thấy cô nhìn chằm chằm di động nửa giờ, trợ lý đã tò mò không chịu được.

“Không có gì, tôi và đạo diễn đã bàn bạc xong rồi, hôm nay kết thúc công việc sớm một chút.”

“Vâng ạ.” Trợ lý lên tiếng, tuy rằng cô rất muốn hỏi cho cặn kẽ vấn đề, nhưng mà không có cam đảm, hơn nữa hỏi nhiều có khi lại bị Tống Cẩn chế giễu một phen, không chiếm được bất kỳ tin tức tình báo có giá trị nào.

Sau khi kết thúc công việc, Tống Cẩn tự mình lái xe về nhà. Đầu tiên cô tắm giặt sạch sẽ, sau đó đứng trước tủ quần áo chọn mất hơn hai mươi phút, cuối cùng mới chọn được cho mình một bộ quần áo vừa lòng.

Vải vóc không nhiều lắm, nhưng sẽ không quá lỗ mãng.

Cô nhìn vào gương xoay hết các góc độ, xác nhận tất cả đều hoàn mỹ, mới cầm lấy nước hoa nổi tiếng trước bàn trang điểm, phun lên không trung.

Kỳ Tiếu Ngôn tới rất đúng giờ, gần như kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ thì tiếng gõ cửa vang lên. Tống Cẩn nhanh chóng ra mở cửa cho anh, nghiêng người để cho anh vào nhà.

Trong phòng có một mùi hương nhàn nhạt có tác dụng làm người ta thả lỏng tinh thần, trên bàn có trang trí hoa hồng và đốt nến, mang theo nồng đậm hơi thở lãng mạn.

Nhưng kỳ Tiếu Ngôn không quan tâm đến những thứ khác được để ở đây – trong phòng chỉ có anh và Tống Cẩn, việc này thấy thế nào cũng không giống như tụ họp, càng giống bữa tối dưới ánh nến hơn.

Sau khi tan việc, Dương Vi ngồi xe buýt trở về nhà, liên tục bốn ngày phải lên lớp, bây giờ cô đang háo hức ngóng trông ngày thứ sáu. Đơn giản chiên hai món ăn, Dương Vi vừa ăn xong, điện thoại di động trên sô pha đổ chuông vang lên không dứt..

Cô chạy đến phòng khách, cầm di động lên nhìn, là điện thoại của phụ huynh học sinh gọi tới. Trong lòng nhất thời lo lắng, bình thường phụ sinh gọi điện thoại đến, đều không có chuyện gì tốt cả.

Dương Vi hít sâu một hơi, nhận điện thoại: “Xin chào.”

“Cô giáo Dương! Tôi là mẹ của Hà Xán, Xán Xán mất tích rồi! Bây giờ cháu còn chưa trở về, tôi cho là cháu chỉ đi loanh quanh….”

Giọng nói của mẹ Hà Xán nghe rất lo lắng, nói năng cũng có chút lộn xộn, Dương Vi càng nghe mặt càng mặt càng nhăn lại: “Chị đừng vội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đầu bên kia điện thoại giường như người phụ nữ hít sâu một hơi, sau khi mở miệng lại thì giọng nói đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều: “Hôm nay trường trung học công bố kết quả tuyển sinh, Xán Xán thiếu hai điểm, tôi rất tức giận, đã nói cháu vài câu….Có lẽ là hơi nặng lời, cháu khóc chạy ra ngoài, tôi cũng không đuổi theo cháu, tôi nghĩ cháu chỉ ra ngoài một lát rồi sẽ trở về, nhưng mà, nhưng mà đến bây giờ cháu còn chưa trở về, tôi cũng đã tìm xung quanh, nhưng không thấy cháu ở đâu cả.”

Sau khi Dương Vi nghe xong thực sự rất muốn mắng cho bà ấy hai câu, nhưng việc cấp bách bây giờ là đi tìm Hà Xán. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp bảy giờ rồi, một lúc nữa là trời sẽ tối. Một cô bé nhỏ tuổi như vậy ở bên ngoài thực sự rất nguy hiểm, trong lòng cô cũng rất khẩn trương: “Trước tiên chị hãy báo cảnh sát, sau đó tìm ở những khu vực xung quanh và nhà bạn bè thân thích, tôi sẽ quay lại trường học xem thế nào, thuận tiện liên lạc với các bạn học khác xem có biết cô bé đi chỗ nào hay không.”

“Vâng, được ạ.”

“Nếu có tin tức gì chúng ta sẽ liên lạc với nhau.”

Dương Vi nói xong cũng cầm lấy túi và áo khoác, chạy vội ra cửa.

Trong trường học đã không còn một bóng người, may mắn là bảo vệ vẫn chưa về, mở cửa trường học giúp Dương Vi: “Cô giáo Dương, đã trễ thế này còn có chuyện gì à?”

Dương Vi nhìn hắn, có chút sốt ruột hỏi: “Ánh có nhìn thấy bạn học Hà Xán của lớp tôi hay không? Chính là cô bé buộc tóc đuôi ngựa, a đúng rồi, cô bé còn mang niềng răng, hôm nay mặc bộ quần áo màu vàng.”

Bảo vệ nói: “Cô giáo Dương đừng vội, tôi biết bạn học Hà Xán của lớp cô, sáng nào cũng tới sớm nhất có phải hay không?”

“Đúng đúng, chính là cô bé!”

“Sau khi tan học cô bé không tới đây, tôi luôn ở đây, có người đến sao lại không phát hiện được.”

Dương Vi nhíu mày: “Cám ơn, tôi muốn quay trở lại văn phòng một chuyến, phiền anh chờ tôi một lát.”

“Không phiền, không phiền, Hà Xán đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Rời nhà đi ra ngoài!” Dương Vi bỏ lại lời này, chạy nhanh lên trên tầng. Trường học buổi tối hoàn toàn khác so với ban ngày, có một loại u ám không nói lên lời. Nếu như là trước đây Dương Vi chạy tới đây chắc chắn sẽ sợ hãi một hồi, nhưng mà bây giờ cô hoàn toàn không để ý đến những thứ này, ấn mở đèn trong văn phòng lên liền bước tới trước bàn làm việc.

Đầu tiên cô gọi điện thoại thông báo cho trưởng hội phụ huynh của lớp, trưởng hội phụ huynh của lớp bạo phát tính tình ở đầu bên kia điện thoại đem mẹ Hà Xán mắng đến máu chó rơi đầy đầu, sau đó cũng đi ra giúp đỡ tìm người. Dương Vi thay mẹ Hà Xán bị mắng trúng một trận, cũng không có thời gian đâu mà bất bình, cô lại tiếp tục tìm kiếm thông tin trên bàn, bắt đầu gọi điện thoại cho những bạn học bình thường hay tiếp xúc với Hà Xán.

Gọi điện thoại xong thì trời đã tối hẳn, nhưng cũng không có một bạn học nào biết Hà Xán đang ở đâu. Cô đành phải gọi điện thoại lại cho mẹ của Hà Xán, ở bên kia cũng như vậy không có tin tức gì.

“Cô giáo Dương, Xán Xán nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi biết phải làm gì bây giờ? Tôi biết ăn nói với ba nó thế nào…” Giọng nói của mẹ Hà Xán rõ ràng đang khóc, tâm tình giường như đã hoàn toàn suy sụp, “Tôi biết tôi không nên ép cháu như vậy, tôi cũng không nên mắng cháu….”

“Bây giờ nói những lời này đã vô dụng rồi. Dương Vi bực bội trong lòng, “Tóm lại chúng ta phải đi tìm, tối nay tôi sẽ liên lạc với chị.”

Lúc Tổng Cẩn bưng món đồ ăn cuối cùng lên trên bàn, lấy lòng cười cười với Kỳ Tiếu Ngôn: “Thật xin lỗi, em chỉ là muốn mời anh ăn một bữa cơm, nhưng em sợ anh sẽ từ chối, mới cuống cuồng làm càn như vậy.”

Kỳ Tiếu Ngôn ngồi đối diện không biểu hiện thái độ gì, Tống Cẩn có chút bất an hạ thấp khóe miệng: “Anh vẫn còn tức giận à? Em thực sự….”

“Tôi không tức giận, nhưng mà lần sau không được làm như thế này nữa.” Rốt cục Kỳ Tiếu Ngôn cũng mở miệng nói chuyện, giọng điệu lạnh lẽo không mang chút âm hưởng nào. Tống Cẩn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không có không để ý đến mình là tốt rồi. Nghĩ vậy cô không khỏi lại có chút tự giễu, bình thường có nhiều tổng giám đốc giàu có muốn mời cô ăn cơm, cô còn từ chối không đi, đến Kỳ Tiếu Ngôn này, tự mình chủ động mời còn phải sợ hắn từ chối.

Không, làm sao cô có thể lấy những người đấy ra so sánh với Kỳ Tiếu Ngôn được, một sợi tóc của Kỳ Tiếu Ngôn cũng thông minh hơn bọn họ.

Bọn họ cũng không phải là Kỳ Tiếu Ngôn.

Tống Cẩn nhìn người đối diện, khóe miệng tự nhiên gợn lên một độ cong mê hoặc lòng người: “Tảng thịt bò là do tự tay em chiên, em đối với hương vị của nó vẫn rất tự tin.”

Cô rất tự tin vào bản thân mình, nếu Kỳ Tiếu Ngôn đã từng kết hôn, nói lên hắn đối với đàn bà con gái không phải là không có cảm giác, chỉ cần đối với đàn bà con gái còn có cảm giác, thì cô sẽ có biện pháp.

Bữa ăn cực kỳ im lặng, Kỳ Tiếu Ngôn cũng không chủ động nói chuyện lần nào, vẫn là Tống Cẩn hỏi, hắn sẽ trả lời đơn giản vài chữ. Trong lòng Tống Cẩn không khỏi cười khan, tuy rằng miệng hắn nói không tức giận, nhưng cô biết hắn không vui, có lẽ cô nên cảm thấy may mắn, vì tâm tính của Kỳ Tiếu Ngôn được tu dưỡng tốt mới không mắng cô một trận rồi rời đi.

“Học trưởng Kỳ, tốt xấu gì em cũng là mối tình đầu của anh, anh không cần lạnh lùng như thế chứ?” Tống Cẩn nói lời này chỉ là để trêu ghẹo, tuy rằng phóng viên đem lời cô nói lúc đó là thầm mến trực tiếp chuyển thành mối tình đầu, nhưng cô cũng không để ý.

Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, anh bỏ dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tống Cẩn, ánh mắt nghiêm túc giống như năm đó cùng cô chứng minh định lý toán học: “Mối tình đầu của tôi là Dương Vi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play