Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Quang lặng lẽ ngước lên, đúng
lúc bắt gặp một chiếc máy bay màu bạc đang phát ra tiếng ù ù rồi vút cao lên bầu trời xanh thẳm ấy.
Quang nhìn lên chiếc máy bay kia mà hét lớn:
• ừ! Thì cậu cứ đi đi nhưng tớ vẫn yêu cậu đấy! Huhu...huhu...
Chiếc máy bay đã mang theo người con gái mà cậu yêu thương sang một đất nước khác, hoàn toàn xa lạ, mang cô ấy đến một nơi mà cậu không thể
nhìn thấy hằng ngày, cô ấy sẽ có cuộc sống mới, có thể cũng sẽ tìm cho
mình một tình yêu mà cô ấy có đủ niềm tin để giữ lấy nó. Cậu thực sự hy
vọng cô ấy sẽ luôn cười, sẽ hạnh phúc vì đó là tình yêu của cậu dành cho cô ấy, cũng là người con gái đầu tiên mà cậu yêu.
Cậu tin mình có đủ niềm tin vào bản thân. Rằng cậu sẽ không bao giờ quên cô ấy, ngay cả
khi cô ấy đã lãng quên cậu. Cậu sẽ chờ, dù chẳng biết có hi vọng hay
không. Thời gian sẽ chứng minh tình cảm của cậu dành cho cô ấy sâu đậm
đến thế nào.
“Thư à...huhu...huhu... Cậu là đồ ngốc, có biết không?
Dù cậu có trốn ở đâu, tớ cũng sẽ tìm thấy cậu. Tớ sẽ chứng minh cho cậu
thấy, niềm tin của cậu chính là tớ. Tớ thề đấy,tớ hứa đấy,tớ đảm
bảo đấy”
Bước trên đoạn đường mà ngày nào cậu và Thư vẫn thường đi
chung,giờ đây chỉ còn lại 1 mình,bầu trời bỗng đổ mưa như hoà chung nỗi buồn cùng Quang.
Vừa đi Quang vừa khóc vừa hát lẩm bẩm.(ai nhìn thấy cảnh này thì hay cực)
...
Cứ quên anh vậy đi
Nhạt nhoà sương tan ái ân mây trôi buồn
Những môi hôn chìm sâu
Còn đâu nụ cười thơ ngây đó
Cứ xa anh vậy đi
Đường mòn xưa kia dẫn lối đôi chân lẻ loi
Anh lẻ loi
"Mưa rơi nhẹ rơi,mưa đừng mang hoàng hôn xua tan bóng em
Chua cay nào hay,thương là đau màn đêm chia hai giấc mơ
Giọt nước mắt vô tâm thờ ơ
Ngàn câu ca sao nghe hững hờ
Em lặng im
Anh lặng im
Sương gió bủa vây !"
Uhhhhh
Buông đôi tay nhau ra
Buông đôi tay chia xa
Uhhhhhh
Buông đôi tay nhau ra
Buông đôi tay chia xa
Uhhhhh
Hờn ghen xin cất trong tim này
Uhhhhhh
Ngày tháng êm ấm vụt mất
Ai đó mang em đi rồi,giấu chôn những hoài mong
Ở phía trước mong em bình yên phía sau những vụn vỡ