Tựa hồ như giọt nước làm tràn ly,Ngân khóc, khóc thật nhiều, thật to. Đã từ rất lâu rồi, nó ko còn cho phép bản thân yếu đuối nữa, nó phải là
một cô tiểu thư mạnh mẽ, quý tộc, là một con búp bê có thể cười điệu
cười mỉa mai khinh bỉ người khác, có thể khóc nước mắt cá sấu, có thể
lạnh lùng đầy kiêu sa, hay nhõng nhẽo như một đứa con gái tiểu thư chính hiệu. Nó phải như mẹ Minh Châu, đầy uy quyền khiến ai ai cũng phải nể
sợ.
Nó ko muốn như con người trước đây, hiền lành để làm gì, bình
thường để làm gì khi ko một ai tôn trọng nó, dối gạt nó, kể cả khi bọn
họ biết nó là tiểu thư của một tập đoàn lớn. Nó đã chịu đựng quá đủ,
những năm tháng còn ở Hàn Quốc thực sự đã cho nó thấy quá nhiều điều.
_Ngân, cậu lại học bài à?
_Ôi, Karry , bạn đến đấy à ? Giờ này cậu ko đi chơi sao ?
_Chơi nhiều quá rồi nên cũng mệt chứ. Mà tại sao một đại tiểu thư như cậu lại bình thường đến mức này nhỉ. Cậu xem tóc cậu này, đã quá lỗi mốt rồi. – Karry cười khẩy.
_Tiểu thư gì chứ…..- Ngân cười nhẹ. – Là một người bình thường cũng tốt mà.
_Hừ ! – Karry hếch mũi.- Cậu nên sống với những gì cậu được hưởng chứ. Tập đoàn danh giá như nhà cậu mà lại có tiểu thư quê mùa là cậu chẳng phải
sẽ rất mất mặt sao ?
_Karry, cậu nói gì thế ?–Ngân nghiêng đầu, hình như chưa hiểu ý Karry nói.
_Thôi thôi bỏ đi. Nói bao nhiêu lần rồi mà cậu đâu chịu sửa đổi.–Min lắc đầu rồi ngoe nguẩy bỏ đi.
_À này, anh Roy gửi cái này cho cậu.-Karry rút trong túi ra một phong thư màu hồng phấn thơm phức. Rồi vừa đi vừa lẩm bẩm.
_Ko hiểu sao anh Roy đẹp trai lại thấy thú vị ở cậu cơ chứ.Ngân nhận lấy
tấm thiệp từ tay Karry, trong lòng vui ko kể xiết. Anh Roy gửi thư cho
cơ mà, ko thích sao được. Anh ấy là một HOT BOY, xung quanh anh ấy có
quá nhiều cô gái xinh đẹp điệu đà bủa vây, mặc dù Ngân ko dám thừa nhận
rằng mình thích anh ấy nhưng trong lòng Ngân đã trả lời hết rồi.
Trong thư chỉ vẻn vẹn dòng chữ.
“Hết giờ, hẹn gặp em ở phòng âm nhạc nhé. Baby!
Roy!”
…
Ngân cố gắng làm thật nhanh bài tập. Vuốt lại mái tóc vốn chẳng đẹp đẽ gì
của mình mấy cái, chỉnh lại gọng kính rồi chạy thật nhanh đến phòng âm
nhạc.
Đẩy cửa bước vào, Ngân đã thấy anh Roy ngồi đó tự bao giờ, ko
gian yên ắng khiến Ngân ko khỏi thấp thỏm lo âu. Dường như nghe thấy
tiếng bước chân, Roy quay lại nhìn Ngân nở nụ cười trìu mến, hai má Ngân bất giác đỏ bừng.
Roy đứng dậy, nắm lấy tay Ngân tới chỗ cây dương
cầm, lẳng lặng chơi bản nhạc anh thích cho Ngân nghe, thật trùng hợp, đó là bài nhạc mà Ngân thích nhất.
Kết thúc bài nhạc, Roy quay lại phía Ngân.
_Em thích chứ?
_V.. âng…. –Uyên ngại ngùng trả lời, ko dám nhìn tận mặt anh.
_Roy chợt cười nhẹ, kéo Ngân ghé sát vào minh, khẽ đặt nụ hôn lên má khiến khuôn mặt Ngân đỏ ửng.
_Anh Roy…A...Roy…
_Ngày mai mình hẹn hò nhé!-Roy tỏ tình
_Uyên xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Nhẹ nhàng gật đầu.
– Vậy…vậy…em về.
Rồi vụt chạy đi.
…
Gần ra đến cổng trường, Ngân chợt nhớ rằng mình đã bỏ quên cặp mình ở phòng âm nhạc mất rồi, bèn vội vàng chạy ngược lên, hi vọng căn phòng vẫn mở.
Gần đến nơi, chợt có tiếng cười lớn vang lên bên trong.
_ Roy, mày cao tay thật đấy, con bé đó sướng đến đỏ hết cả mặt.
"Ngân có thể nhận ra đây là Jackson, bạn thân Roy."
_Chứ sao? Tao biết nó thích tao mà, đánh đòn hiểm, ko đổ sao được.-Roy trả lời.
_Nhưng anh Roy lại đi hôn con bé đó, tức chết đi được. – “Là Karry sao?”
– Cục cưng của anh. Con bé đó quê mùa quá, anh đâu có hứng thú, làn da nó cũng đâu có đẹp bằng của em đâu. Anh nói rồi mà, nhà nó nhiều tiền lắm, nó lại dễ dụ, chúng ta tha hồ mà moi rút tiêu xài, hahaaaa…
_Nhưng mà….
_Nhưng gì em? Anh yêu em mà, cục cưng bé bỏng. Anh đâu thể thích một con bé
xấu xí, ngu ngốc đó chứ. Chỉ có Karry của anh là thông minh thôi.-Rồi
Roy ôm Karry vào lòng, đặt nụ hôn dài lên bờ môi mềm đó.
______*******________
xin lỗi các mem vì mình k biết có tên nước ngoài nào hay nên mình lấy tên 3 thành viên của nhóm TFBOYS , mn thông cảm nì.
like và share or nxét là động lực ra chap lúc 7h hằng ngày đó.
Fb: https://facebook.co m /165953238765879 0 (bác sĩ Quang).
Các bạn có thắc mắc gì thì vào link trên và ib ý kiến của bạn nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT