Vũ Văn Hách Tể trở lại vương phủ, trở về phòng liền tiến vào chăn, đem chính mình bọc lại, cũng không sợ nóng chết. Y trong lòng thật khó chịu. Biết Lý Đông Hải lại cùng nữ nhân bên ngoài lêu lổng, trong lòng y tựa như bị đâm một phát thật đau.
Y không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhất cử nhất động của con cá mập là có thể tác động tâm của y, khiến y hết cao hứng thì lại khó chịu. Nếu có thể, Vũ Văn Hách Tể thật muốn quên hắn, nhưng đầu óc toàn là hình ảnh hắn. Hắn cười, hắn tức giận, hắn quan tâm, hắn nghiêm túc, các loại biểu tình tựa như đèn kéo quân trong đầu thoáng hiện. Càng nghĩ càng lợi hại, càng nghĩ càng cảm thấy khó tiếp thu. Sau đó, Vũ Văn Hách Tể cứ như vậy vì nhiệt độ cao mà quang vinh ngất đi…….
Lúc y tỉnh lại, chính mình đang ngồi ở tiền thính vương phủ, người hầu đều quỳ tại bên chân y run rẩy. Vũ Văn Hách Tể buồn bực, chính mình hình như đang ngủ trên giường, làm sao lại chạy tiền thính? Y gọi Vương Phúc, Vương Phúc cũng đang quỳ bên chân y, lập tức chân chó tiến lên đáp ứng.
“Vương Phúc, ta làm sao lại ở chỗ này?”
“Chủ…… Chủ tử…… Ngươi không nhớ rõ ư?”
“Ta nhớ rõ cái gì? Ta hồi phủ không phải trở về phòng ngủ sao?”
Cái này đến phiên Vương Phúc phát ngốc, xem ra vương gia không nhớ rõ vừa rồi phát sinh chuyện gì. Lão cẩn thận thử nói: “Chủ tử…… Cái kia…… Chúng ta còn phải bị phạt sao?”
“Bị phạt?” Vũ Văn Hách Tể xem xem bên chân quỳ một mảnh người hầu, y có chút khẩn trương, vụng trộm hỏi Vương Phúc, “Phạt cái gì? Ta làm cái gì?”
Vương Phúc nhãn châu chuyển động, trong lòng chuyển vài cái ý niệm, chẳng lẽ vương gia y là ngủ hồ đồ rồi cùng bọn lão nói đùa? Lão chớp mắt, đem sự tình hướng Vũ Văn Hách Tể bẩm báo một chút.
“Chủ tử, ngài trở về nhà là trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhưng qua nửa canh giờ ngài liền chạy đi ra, nổi giận đùng đùng nói muốn tìm Lý đại phu tính sổ, ta khuyên ngài hảo hảo nghỉ ngơi không cần lại đi tìm hắn. Ngài không nghe, còn đánh ta một bạt tay, khí lực cực đại ai đều kéo không được…… Rồi còn nói không đi tìm hắn cũng được, phải bắt chúng ta thay hắn chịu khổ…… Tiếp theo liền đem các tôi tớ tất cả đều kêu đến, quỳ thành một mảnh, cũng không nói gì, đã khiến chúng ta quỳ hai canh giờ.”
Có loại sự tình này? Vũ Văn Hách Tể làm sao một điểm ấn tượng đều không có? Y giật mình nhìn Vương Phúc, lập tức đứng lên, mặt xám xịt trốn đến nội sảnh.
“Ta đánh ngươi?”
“Chủ tử…… Ngươi xem mặt ta sưng phù ……”
“Ách…… Ta làm sao không nhớ rõ?”
Vương Phúc nhìn tính tình âm tình bất định của chủ tử, khóc không ra nước mắt: “Chủ tử ngài cũng đừng lại mắng Lý đại phu, hắn võ công như vậy cao, ngài cũng đánh không lại hắn nha. Ngài vẫn là hảo hảo đi ngủ một giấc đi, ta xem ngài đã quá mệt mỏi rồi.”
Nghe lão như thế vừa nói, Vũ Văn Hách Tể càng thêm nghi hoặc, chính mình làm sao lại tự dưng đánh Vương Phúc, còn tìm người giận chó đánh mèo? Nhưng tôi tớ quỳ nhất định sẽ phải có lý do mới làm nha. Vương Phúc đỡ lấy y, mang y về phòng ngủ.
“Chủ tử, ta nghĩ ngài có thể đang mộng du.”
“Mộng du?”
“Ta nghe người ta nói qua, người mộng du đang ngủ đều không nhớ rõ chính mình làm cái gì, muốn hay không chúng ta lại đi tìm đại phu?”
Cái gì mộng du, y không có nghe nói qua thứ này, nhưng lại nghe có thể đi tìm đại phu, Vũ Văn Hách Tể có chút tinh thần.
“Đi! Đi tìm con cá mập kia!”
“Ai nha, chủ tử ai! Ngài còn tìm hắn nha? Chúng ta tìm Ngự Y đến không phải tốt sao?”
“Ngự Y trong cung như cái rắm! Ngay cả ta đều không biết mộng du, bọn họ sẽ biết? Đi! Đi Tề Phương đường!”
Quản không được tiểu chủ tử bốc đồng này, trời mới biết hắn tự tin có thể so sánh Ngự Y còn hiểu nhiều sao. Vương Phúc bất đắc dĩ, đành phải theo y cùng đi Tề Phương đường.
Đến Tề Phương đường, Lý Đông Hải đang xem bệnh, nhóm khỏa kế gặp vương gia đến đây, lập tức dâng trà, mặt đầy nịnh bợ. Vũ Văn Hách Tể nói mình tới xem bệnh, muốn xếp hàng chờ Lý Đông Hải kêu tên. Hôm nay ít người, trừ phía trước đang xem bệnh, ngoại đường chỉ có mình y ngồi. Y cũng không gấp, ngồi ở chỗ kia xem nhóm khỏa kế bận việc. Chỉ chốc lát sau, nội đường truyền ra thanh âm của Lý Đông Hải.
“Cô nương, mời ngươi tự trọng! Ta hiện tại là xem bệnh, thỉnh không cần làm chuyện nhàm chán.”
Tiếp theo là giọng nữ nhân nũng nịu, vừa nghe khiến cho nhân cảm giác dâm đãng đến cực điểm.
“Lý thần y ~~~ người ta ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm ngươi, quả thật là có bệnh trong người ~~~ còn thỉnh thần y giúp ta xem một chút.”
Bên ngoài khỏa kế che miệng nở nụ cười, vài người nháy mắt, một bộ dáng ngồi chờ trò hay. Vũ Văn Hách Tể nghe trong lòng không khoái, cá mập mê gái tối hôm qua mới cùng nữ nhân lêu lổng, hôm nay đang là ban ngày cũng không đứng đắn như vậy!
Lại nghe được nhóm khỏa kế nói: “Còn ngàn dặm xa xôi, nữ nhân kia không phải ở huyện mình? Tám phần là nghe tên tuổi đương gia, tạ cố chạy tới phát tao*!”
[*tao = dâm đãng]
“Chính là, còn chưa xem bệnh, bên ngoài điếm chúng ta tới tới lui lui vài ngày rồi, nhìn thấy đương gia hai mắt liền phát sát, vừa thấy chính là mị hồ ly.”
“Người vùng khác không biết đương gia rất quy củ, hắn tuy là hoa tâm, nhưng không vào lúc xem bệnh làm bừa. Muốn hay không chúng ta cá một phen, xem thử nàng muốn đương gia sờ nàng chỗ nào a?”
Vài khỏa kế cười đến đáng khinh, Vũ Văn Hách Tể nghe cũng là không hề sinh khí, ít nhất y biết Lý Đông Hải không nhận sự câu dẫn của nữ nhân kia. Song, mấy tên khỏa kế này trêu đùa đến khó chịu, cái gì sờ nơi nào, thật không biết ngượng ngùng!
Nội đường còn tiếng khắc khẩu, Vũ Văn Hách Tể có chút ngồi không yên. Y lại trốn sau bức mành, xốc một điểm nhìn lén bên trong. Vừa nhìn thấy liền cảm thấy ghê tởm, nữ nhân kia chỉ còn kém cởi sạch quần áo để Lý Đông Hải ôm!
“Cô nương! Ngươi đây là làm cái gì! Mau mặc quần áo vào!”
“Lý lang~ ta không nghe theo~ ngươi muốn cản ta ta hoan hảo, ta liền kêu to nói ngươi phi lễ ta!”
“Ngươi!”
“Ta là thật sự quý mến ngươi, cũng biết ngươi thích mỹ nhân, ngươi xem ta điểm nào không tốt? Ngươi với ta nhất định là lưỡng tình tương duyệt, nhanh chóng làm đi!”
Chỉ thấy nữ nhân kia bắt lấy tay Lý Đông Hải để lên trên ngực mình, Lý Đông Hải khí lực lớn, nhưng hắn sợ ra tay làm bị thương người khác, vạn nhất lực đạo lớn, nữ nhân yếu đuối như thế nói không chừng cả mệnh đều mất. Hắn không dám dùng lực ngăn cản, chỉ có thể ngoài miệng mắng nàng:
“Ngươi hảo không biết liêm sỉ! Đừng cho là ta không dám đánh ngươi!”
“Vậy ngươi đánh nha! Ta hô lên cưỡng gian! Lão nương là tới tìm vui, ngươi đừng khi ta yếu như quả hồng!”
Hai người không ai nhường ai, Lý Đông Hải thầm nghĩ đánh người, Vũ Văn Hách Tể nhịn không được, kéo mành vọt đi vào, đối nữ nhân kia hô to gọi nhỏ: “Ai nha! Làm sao người không biết xấu hổ như thế đều có! Người ta không cần ngươi ngươi còn cứng rắn muốn ép người ta! Nói ra không sợ dọa người a?!”
“Ngươi dám bảo ta lăn? Thiên hạ này người dám nói lão tử lăn đi cũng chỉ có Hoàng Thượng! Lý Đông Hải! Còn không buông tay? Ngươi muốn đụng đến cái gì a?!”
Nghe vậy, Lý Đông Hải một phen rút tay về, chạy đến bên người Vũ Văn Hách Tể. Một bên cung kính gọi vương gia mạnh khỏe, một bên khom lưng hành một lễ. Nữ nhân kia vừa nghe nàng* là vương gia, bị dọa mặt mũi trắng bệch, chân mềm nhũn quỳ gối xuống đất, run cầm cập đem quần áo kéo lên, lắp bắp thỉnh an y.
[* là ‘nàng’ đó. Ai bảo Tể nhi nhà ta, khụ, là Tể nhi của Lý đại phu xinh đẹp như vậy, lại mặc quần áo đỏ~~~]
“Hừ! Không biết xấu hổ! Lý Đông Hải, ngươi thật to gan, dám tại y quán làm cái loại sự tình hạ lưu này! Còn không nói rõ với bổn vương?!”
Lý Đông Hải biết y là đang giúp mình, liền cùng y kẻ xướng người hoạ, diễn ra Song Hoàng, trong tối ngoài sáng cảnh cáo nữ nhân kia. Nàng còn dám nói hưu nói vượn, nhất định không thể không tống vào lao ngục chịu tai ương. Nữ nhân kia bị dọa gần chết, cam đoan không dám ra ngoài nói lung tung, Vũ Văn Hách Tể gọi khỏa kế tới, đem nữ nhân kia ném ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT