Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Văn Uyên tỉnh lại, người trong lòng còn đang ngủ say, nhắm mắt đô miệng, bộ dáng thật là khả ái. Hắn cười, nhẹ nhàng hôn y một chút, đem y cẩn thận đặt ở trên giường, còn mình tay chân rón rén ra khỏi phòng.

Vương Phúc đã sớm tại cửa sau chờ hắn, tiểu chủ tử tâm tư thế nào mà lão không biết sao? Cuối cùng hiện tại lưỡng tình tương duyệt, lão cũng vì y cao hứng, chẳng qua, đêm qua trong vương phủ có vài người không ngủ được. Ai kêu thanh âm của chủ tử vang như thế, lão không đỏ mặt nhưng bọn hạ nhân đều thấy ngượng ngùng……

Hoa Văn Uyên thần thanh khí sảng cùng lão chào hỏi, Vương Phúc sai người đưa thau nước  để hắn rửa mặt, lại mang điểm tâm đến, nếm qua rồi Hoa Văn Uyên liền về y quán. Hắn lưu lại phương thuốc cho Vương Phúc, phân phó lão đợi Vũ Văn Hoằng Trinh tỉnh liền pha trà này cho y uống, bằng không sẽ nói không ra tiếng. Vương Phúc gật đầu, tiễn hắn ra khỏi vương phủ.

Hôm nay Trinh vương phủ có đề tài mới mẻ, các tôi tớ đều nghị luận chuyện phòng the đêm qua của vương gia kích tình lan ra bốn phía. Có người trêu chọc vương gia thật lớn giọng, có thị nữ kinh ngạc khi Hoa Văn Uyên tinh lực kéo dài. Mọi người đầu tiên là vụng trộm thảo luận, sau đó bắt đầu thảo luận công khai.

Vương Phúc biết Vũ Văn Hoằng Trinh mặt mỏng, lập tức cấm bọn họ đàm luận, nếu ai dám đem chuyện này tiết lộ ra ngoài vương phủ, lão nhất định làm cho bọn họ đến cả ăn cũng không được.

Bọn hạ nhân không dám lại nghị luận, bọn họ cũng thích vương gia, tuy rằng y lúc tùy hứng, lúc nghịch ngợm, lại kiêng ăn lại quật cường, nhưng đối với mọi người tâm tư rất lương thiện, đối với bọn họ cũng khách khí, trừ những lúc ngẫu nhiên giận dữ, cơ bản không có khuyết điểm gì. Nếu Vương tổng quản đã nói, kia liền xem như là bí mật trong vương phủ đi.

Đợi cho Vũ Văn Hoằng Trinh tỉnh lại, đã mặt trời lên cao. Y là bị đói tỉnh, một đêm chỉnh chỉnh kịch liệt vận động khiến y tinh bì lực tẫn cộng thêm bụng đói kêu vang, muốn gọi Vương Phúc tiến vào mang thức ăn, nhưng vừa mở miệng cổ họng liền làm đau không chịu được, đừng nói lên tiếng, ngay cả mở miệng đều cảm thấy đau.

Trừ cổ họng đau, eo càng đau hơn! Tựa như bị người ta đạp tới đạp lui, đau nhức xâm nhập toàn bộ lưng của y, căn bản không động đậy được. Hậu đình tuy rằng không đau, nhưng vẫn tồn tại cảm giác chướng lên khi dị vật cắm vào, các loại cảm giác loạn thất bát tao khiến y cảm giác rất tệ hại. Mà cái tên khởi xướng kia không còn bên người, hắn dám bỏ chính mình mà chạy! Nhất định phải đem hắn trói gô lại đây rồi hung hăng đánh một trận!!

Không thể lên tiếng lại không có cách nào khác nhúc nhích, Vũ Văn Hoằng Trinh đói sắp ngất xỉu. Y nhấc thủ, dùng lực gõ ván giường, hi vọng Vương Phúc đứng ngoài cửa có thể đi vào đến giúp y một phen.

Gõ nửa ngày, cửa cuối cùng cũng mở, chỉ thấy Hoa Văn Uyên mang bát đi đến, mặt đầy tiếu ý tuấn mỹ bất phàm. Vũ Văn Hoằng Trinh cố gắng không đỏ mặt, mặt mang giận dữ không muốn để ý tới hắn.

“Đến, uống cái này xong thì có thể nói chuyện.” Đi đến bên giường nâng y dậy, Hoa Văn Uyên ôn nhu đem dược canh trong bát uy y uống. Uống xong một chén, Vũ Văn Hoằng Trinh thở hổn hển hai lần, mở miệng câu đầu tiên nói chính là: “Ta đói bụng!”

Hoa Văn Uyên buồn cười, cùng người khác một đêm triền miên không hơn một ngàn cũng có mấy trăm, chưa từng có một người sau khi trải qua loại chuyện kia, khi tỉnh lại câu đầu tiên nói với hắn lại là câu này. Hoa Văn Uyên cười ha ha, giúp y gọi Vương Phúc chuẩn bị đồ ăn, tự mình đút cho y ăn.

Vũ Văn Hoằng Trinh ngồi ở trên giường, miệng ăn đồ ăn tình nhân uy cho, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tức giận. Gấu bự thối thế nhưng cường hãn như thế, hại y ngồi ăn cơm đều phải chịu tội. Eo đau không được, y rốt cuộc ngồi không yên, ngã quỵ trên giường ôm eo kêu to.

“Ai nha! Đau chết mất! Gấu bự thối! Đều là ngươi không tốt!”

“Làm sao có thể mở miệng liền mắng chửi người? Chỗ nào đau? Ta giúp ngươi nhu nhu.” Hoa Văn Uyên đại chưởng nhấn một cái, tại huyệt vị đau nhức bên hông của Vũ Văn Hoằng Trinh đụng một cái, ôn nhu mát xa. Hắn thủ pháp thành thạo, cường độ vừa phải, Vũ Văn Hoằng Trinh rất nhanh liền cảm giác một trận sảng khoái, ghé vào chỗ đó phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

“Ân…… Ân…… Chính là chỗ đó…… Thoải mái thoải mái…… Đừng ngừng lại……”

Hai tay không ngừng mát xa, Hoa Văn Uyên đến gần bên tai y, trêu đùa y nói: “Ngươi đừng kêu to, giống như bảo ta lại muốn ngươi.”

Vừa dứt lời, Vũ Văn Hoằng Trinh liền đem đầu vùi vào gối, không dám lên tiếng nữa. Đây là đương nhiên, nếu hiện tại gấu bự háo sắc kia lại muốn y làm thêm vài lần, phỏng chừng y sẽ chết trên giường!

“Ngươi chỗ đó không có cảm giác đau đi?”

Biết hắn nói là địa phương gì, Vũ Văn Hoằng Trinh ngượng ngùng không nghĩ trả lời hắn Hoa Văn Uyên thấy y như thế, tay kéo quần y xuống, đem y đặt trên giường, tách mở hai cánh mông tự mình kiểm tra.

“A! Gấu bự ngươi làm gì! Mau buông tay!” Bộ vị xấu hổ rõ như ban ngày bại lộ trước mặt người yêu trong lòng y, tiểu vương gia Vũ Văn Hoằng Trinh làm sao chịu được đối đãi như vậy, cuống quít lấy tay lên ma trảo của gấu bự.

“Xấu hổ cái gì, toàn thân ngươi còn có nơi nào ta không thấy hết rồi? Nghe lời, nằm sấp xuống, ta xem xem có bị thương hay không.”

Cúc huyệt nguyên bản phấn hồng bởi vì tối hôm qua khai phá quá độ mà trở nên hồng nhuận quyến rũ, bởi vì bại lộ trong không khí mà không tự giác co rút. Nghĩ đến hình ảnh chính mình đêm qua bên trong rong ruổi, Hoa Văn Uyên không khỏi kiềm chế không được, thân thủ đè tiểu huyệt tiêu hồn kia. Vũ Văn Hoằng Trinh bị hắn ấn, hét to một tiếng, ngăn cản động tác của hắn lại muốn tiến thêm một bước.

“Đừng! Đừng lại đây! Làm nữa ta sẽ chết sớm a!!”

Y phản ứng thú vị như thế lại khiến cho Hoa Văn Uyên cười to, cũng không tiếp tục khiêu khích y, nghiêm túc kiểm tra một phen cho y, thượng chút dược, liền giúp y mặc quần. Hai người đùa giỡn một phen, Vũ Văn Hoằng Trinh cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại.

“Ngươi chạy đi đâu? Làm sao không cùng ta ngủ nhiều một chút?”

“Y quán có người muốn xem bệnh a, ta vốn nghĩ buổi tối lại đến nhìn ngươi, kết quả lại lo lắng, sẵn đến giờ cơm trưa thuận tiện ghé qua, chốc lát ta còn phải đi ra ngoài, ngươi hôm nay cũng đừng chạy loạn, bằng không sẽ chịu không nổi.”

Nếu là chuyện y quán, y an tâm rồi.

“Gấu bự, ngươi đừng tiếp tục đi tìm nữ nhân loạn thất bát tao có được hay không……” Vũ Văn Hoằng Trinh có chút kinh hoảng, y sợ ngày hôm qua hạnh phúc chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, này gấu bự thực háo sắc hoa tâm, không biết khi nảo sẽ thay đổi tâm.

Thấy y thấp thỏm bất an, Hoa Văn Uyên có chút đau lòng, xem ra chính mình trước kia việc xấu loang lổ tạo thành ảnh hưởng không tốt lắm, hắn phải khiến tiểu tình nhân an tâm mới được. Hai tay ôm lấy khuôn mặt của Vũ Văn Hoằng Trinh, Hoa Văn Uyên cúi đầu nhẹ nhàng cho y một nụ hôn thật sâu, lại đem y ôm vào lòng, đau lòng nói: “Ngươi yên tâm, có ngươi là đủ rồi, ta sẽ một đời đối đãi với ngươi thật tốt.”

“Thật sự? Ngươi không gạt ta?”

“Đương nhiên, ta khi nào lừa gạt ngươi?”

“Ngươi gạt ta đi Tây Vực!”

“Này…… không tính! Những chuyện khác, ta có lừa gạt ngươi sao?”

Vũ Văn Hoằng Trinh nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.

“Đúng thế, cho nên ngươi phải tin tưởng ta. Từ giờ trở đi, ta chỉ yêu một mình ngươi, sẽ không tiếp tục tùy tiện cùng người khác kết giao.”

Có được lời hứa hẹn của hắn, Vũ Văn Hoằng Trinh vui vẻ ôm hắn, cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay, không uổng công y trả giá chờ đợi trong thời gian dài như thế.

Ngồi một lát, Hoa Văn Uyên ly khai vương phủ, về tới y quán, Viên Mộng Lâu đã ở bên trong chờ từ lâu.

“Ta nói ngươi đến cùng muốn cải trang đến lúc nào. Hôm qua là tiểu phiến bán đồ ăn, hôm nay là gù đại gia, ngày mai ngươi sẽ biến thành một mĩ nữ yểu điệu đến nơi này của ta xem phụ khoa a? Nói trước, cho dù ngươi có đẹp bao nhiêu cũng không dậy nổi ‘thú tính’ của ta.”

Đối với tên bạn tốt ác độc trêu chọc, Viên Mộng Lâu nghe một tai ra một tai, cùng hắn tranh cãi chỉ làm chính mình sinh khí, cũng chỉ có tiểu vương gia thiên chân đơn thuần mới có thể làm loại việc ngốc này.

“Ngày mai chính là lễ mừng Quỳnh Hoa lâu, Hoàng Thượng sẽ đến đây, điển lễ chấm dứt, ta sẽ về chỗ Phàn Trúc lão gia một chuyến, chuyện ở nơi này xử lý không sai biệt lắm, hai ngày này phải thật nhanh, ta phải trốn trốn trước.”

“Nga? Bọn họ biết ngươi tra được từ bọn họ?”

“Cao Phương Quý đã cùng nhóm đồng đảng của hắn ta nói biết ta đang điều tra sự tình, phải tin rằng bọn họ sẽ có biện pháp ngăn cản ta lại. Ngày mai điển lễ vừa chấm dứt, ta một mình trở về Phàn Trúc, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi liên lạc.”

“Ngươi là quan, ngươi vụng trộm rời đi được không?”

“Không có việc gì, ta đã sớm xin Cao Phương Quý nghỉ về nhà thăm viếng, hắn ước gì ta hiện tại liền biến đi, có thể có thời gian đi tiêu diệt chứng cớ.” Viên Mộng Lâu đem sự tình chi tiết nói ra,“Trước tiên, ta gióng trống khua chiêng xem xét kiến tạo Quỳnh Hoa lâu, Cao Phương Quý khẩn trương không được, nhưng thấy ta cái gì cũng chưa điều tra ra, hắn cũng thở phào một hơi. Ta yển kì tức cổ* vài ngày, hắn coi như ta không tìm ra manh mối, lúc này ta đưa ra ý muốn về quê, hắn cũng sẽ không ngăn trở, sảng khoái thả ta đi.”

[*yển kì tức cổ : thu quân ngừng chiến = âm thầm chấm dứt hành động]

“Ngươi một đường phải cẩn thận, nếu có chuyện nhất định phải nói cho ta biết. Muốn ta cùng ngươi đi một đoạn không?”

“Không cần lo lắng, tiểu vương gia của ngươi thật sự rất nhiệt tâm, phái hai ảnh vệ đưa ta về quê, chối từ không được, chỉ có thể cám ơn y.”

Nhắc tới Vũ Văn Hoằng Trinh, khuô nmặt Viên Mộng Lâu nguyên bản đứng đắn đột nhiên biến thành có chút cảm khái, mặt đầy bát quái nhìn Hoa Văn Uyên, muốn biết chút ít chi tiết,“Ai, không nghĩ tới a, không nghĩ tới a, công tử Hoa Văn Uyên khiến nữ quyến kinh thành nhón chân mà phán phong lưu, thế nhưng lại bại trong tay một nam hài mười mấy tuổi, nói ra không biết có bao nhiêu cô nương âm thầm thương tâm.”

Biết gã cố ý trêu chọc mình, Hoa Văn Uyên cũng không sinh khí, cười lạnh một tiếng phản kích nói: “Người ta thích chính là thích, sẽ không rối rắm. Không giống ngươi, yêu thanh mai trúc mã của ngươi mười mấy năm, tiện nghi cũng chưa chiếm được, người ta còn thành thân sinh con, ngươi một mình thủ thân như ngọc là ý gì?”

Bị đụng đến chỗ đau, Viên Mộng Lâu một chút nói cũng không ra tiếng, thời điểm khi gã biết Tô Mặc Tuyền cưới vợ sinh con, gã thầm nghĩ muốn về lại Phàn Trúc đem người mang đi. Lần này trở về không riêng gì vì sự tình của Quỳnh Hoa lâu, chủ yếu vẫn là muốn mượn cơ hội này trở về xem xem người khiến gã mong nhớ ngày đêm kia. Hai người đều bạn bè tốt, một người xa quê nhớ tới mối tình đầu, một người có tân hoan chỉ cách có ba con phố. Hai người không còn chuyện gì nữa, Viên Mộng Lâu liền cáo biệt Hoa Văn Uyên.

Gã vừa đi, Hoa Văn Uyên liền gọi khỏa kế đóng cửa y quán, chính mình thí điên thí điên chạy tới vương phủ tìm tiểu tình nhân ôn chuyện. Chuyện của Viên Mộng Lâu khiến hắn khắc sâu đến minh bạch, chính mình đã thích thì nhất định phải lớn mật nói ra, bằng không hạnh phúc làm sao sẽ tự tới tay?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play