Người thừa kế gia tộc Charlie vì cháu mình mà trở thành pháp sư vong linh, tên Hopkin kia mà biết nhất định sẽ tức giận đến vểnh râu mất. Murdoch cười khổ nghĩ. Nhưng ngay cả như vậy, ông ta vẫn âm thầm hy vọng pháp sư vong linh của Audis là cậu. Chỉ có Frank mới không coi Audis đơn thuần là vũ khí và con rối.

Rhodes rất muốn cạy đầu Mundra ra xem rốt cục bên trong chứa cái gì. Tuy nói trước kia suy nghĩ của thằng nhóc này đã rất cổ quái, nhưng coi như phù hợp với tiêu chuẩn cơ bản của một pháp sư vong linh, còn hiện tại đầu óc nó giống như vừa bị Quang Minh thần thủy dội sạch, khiến người ta không thốt nên lời.

Vincent chen vào: “Có cần ta đóng băng thi thể lần thứ hai không?”

Frank lo lắng nhăn mi. Hai lần đóng băng khiến cho thân thể Audis từ từ biến hóa, nếu loại biến hóa này còn tiếp tục… Cậu nhìn về phía Mundra.

Mundra lắc đầu: “Nếu làm vu yêu, phải bắt đầu bào chế thi thể anh ta.”

Rhodes nói: “Vu yêu bình thường phải dùng người sống để bào chế, một là bởi vì như vậy mới có thể duy trì trạng thái tỉnh táo nhất của linh hồn, hai là năng lực hấp thu của thi thể còn xa mới bằng người sống. Cho nên vật liệu và thời gian để bào chế phải tương đối lớn…” Hắn nói xong, cố ý nhìn thoáng qua Mundra.

Mundra gật đầu.

Murdoch đáp: “Vật liệu không phải vấn đề.”

Lão quản gia phía sau Murdoch đột nhiên hỏi: “Tính tình thiếu gia Audis, liệu sẽ có thay đổi không?”

Frank và Murdoch đồng thời biến sắc.

Giống như trong tiểu thuyết kinh dị, thi thể tỉnh lại từ giấc ngủ say, trở nên tàn bạo hung ác, dùng đủ loại âm mưu để làm hại người bên cạnh… Trong những câu chuyện như vậy, pháp sư vong linh luôn được suy diễn thành nhân vật chói sáng.

Hayden hiển nhiên chưa từng đụng đến loại tiểu thuyết đó, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại thay đổi?”

Vincent cười phá lên, “Có lẽ tính tình trước đây rất tệ, hy vọng trong quá trình chế tác có thể cải thiện một chút?”

“Không cần.” Frank cuống quýt, “Tôi cảm thấy, cảm thấy cậu ấy vốn đã rất tốt.”

Mundra đến trước mặt Frank, dùng giọng điệu nghiêm túc chăm chú khác thường nói: “Làm pháp sư vong linh, cậu phải chặt chẽ khống chế vu yêu của mình, không thể để cho anh ta trèo lên đầu cậu.” Trong lòng cậu nhóc đã coi Frank trở thành học sinh tương lai.



Frank khó khăn mở miệng, “Tôi sẽ cố gắng.”

Hayden: “…” Xem ra không biến thành vu yêu là một quyết định vô cùng sáng suốt.

Mundra chuẩn bị mười tờ giấy viết chi chít vật phẩm cần mua đưa cho Murdoch, đối với cái này, Frank và ông ta đã thành quen thuộc. Rhodes vốn đang định viết thêm vào, nhưng nhìn thấy số lượng vật phẩm trên giấy, yên lặng rụt tay về.

Trên đường về nhà Hayden, Rhodes nhịn không được tán thưởng: “Một đao kia của ngươi chém đến là tàn ác.”

Mundra mặt không đổi sắc hỏi: “Có sao?”

Rhodes nói: “Hai trăm kg thủy tinh xanh… ngươi định dùng nó xây nhà à?”

Mundra đáp: “Hayden là ma pháp sư thủy hệ. Kiểu gì chả có lúc dùng đến.”

Sao thằng nhóc này có thể lấy việc công làm việc tư một cách thản nhiên như vậy nhỉ. Rhodes không nói gì nhìn về phía Hayden, phát hiện hắn ta đang cười tủm tỉm nhìn mình, trong mắt lóe ra ánh sáng khiến cho hắn lạnh run từng đợt. Hắn không tự chủ được rụt lui về đầu kia của thùng xe, nhưng ánh mắt đó vẫn không buông tha cho hắn.

“Nơi này chỉ to chừng đó thôi.” Rhodes buồn bực.

Hayden thân mật nói: “Thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn.”

“Nhưng thế giới bên ngoài không có ngựa kéo, là bất động.” Rhodes nhấn giọng.

Hayden đáp: “Con người vốn được trang bị công năng tự di động.”



Cuối cùng hắn đã biết Mundra thản nhiên không biết ngượng ngùng là học từ đâu.

Rhodes vừa xuống xe vừa hung tợn nghĩ.

Trong xe khôi phục yên lặng, nhưng độ ấm hiển nhiên cao hơn trước nhiều.

Mundra ngẩng đầu nhìn mặt Hayden càng lúc càng gần, “Đây là xe ngựa nhà Dana.”

Hayden rũ mắt xuống nhìn bờ môi cậu, cười tủm tỉm: “Ta biết.”

“Sắp về đến nhà rồi.” Mundra nói tiếp.

“Ta biết.” Hayden ôm lấy cậu, khóa ngồi trên người mình, nhẹ nhàng liếm cổ, thầm thì: “Cho nên không được lãng phí thời gian.”

Xe ngựa đến cửa nhà Navister không bao lâu, lại lần nữa chuyển động, chầm chậm tản bộ quanh thành Fariel.

Khi Hayden xuống xe, Mundra đã mệt đến lăn ra ngủ. Nhẹ tay nhẹ chân giúp cậu sửa sang quần áo, hắn ôm ngang cậu nhóc vào nhà.

Quản gia đã sớm chờ ở cửa.

“Mẫu thân có khỏe không?” Hayden thấp giọng hỏi.

Quản gia đáp: “Hôm qua phu nhân đã rời đi.”

Bước chân của Hayden dừng lại, tươi cười dào dạt trên mặt nhất thời biến mất.

Quản gia nói: “Trước khi đi phu nhân đã mời phu nhân Trinity đến.”

Hayden đi vào phòng khách, liền thấy một lão phu nhân chừng sáu mươi lăm tuổi cung kính hành lễ với mình, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Trông ngài rất khỏe mạnh, thật khiến cho người ta vui mừng, Hayden tiểu thiếu gia.”

“Ngài cũng vậy, phu nhân Trinity thân mến.” Hayden thấy bà nhìn chằm chằm Mundra trong lòng mình, cười xấu hổ đứng lên, “Ta lên lầu thay quần áo trước, sẽ xuống nhanh thôi.”

“Xin chờ một chút.” Phu nhân Trinity không nhanh không chậm nói, “Vị này chắc là Mundra tiểu thiếu gia, lần đầu gặp mặt, ta hy vọng có thể để lại cho cậu ấy ấn tượng tốt. Không ngại để ta và cậu ấy chào hỏi chứ?”

Phu nhân Trinity là một tồn tại đặc biệt ở gia tộc Navister. Bà là thím họ kiêm vú em của phu nhân Nicole, có huyết thống quý tộc, nhưng lại chịu lấy thân phận quản gia đứng bên người phu nhân Nicole. Khi phu nhân Nicole không ở đất phong, bà chính là nhân vật uy quyền nhất.

Hayden biết rõ vị trí của bà trong lòng mẫu thân, hơi do dự, rồi nhẹ buông Mundra xuống, một bên ôm vai cậu để cậu dựa vào mình, một bên thấp giọng gọi cậu dậy.

Lông mi Mundra giật giật, mở to mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

Hayden giới thiệu: “Vị này chính là phu nhân Trinity.”

Phu nhân Trinity xoay người hành lễ với cậu, “Rất hân hạnh được biết ngài, Mundra tiểu thiếu gia.”

Lần đầu tiên bà gọi “Mundra tiểu thiếu gia”, Hayden đang kinh ngạc vì thấy bà đến nên vẫn chưa chú ý, lúc này mới kịp phản ứng, “Phu nhân Trinity…” Đây có nghĩa là, mẫu thân đã chấp nhận Mundra trở thành thành viên gia tộc Navister sao?

Phu nhân Trinity lạnh lùng nhìn khuôn mặt sáng rỡ của hắn, “Hayden tiểu thiếu gia là nguyên soái của đế quốc, đa số thời gian đều phải bảo vệ đế quốc, cho nên Mundra tiểu thiếu gia phải gánh vác trọng trách quản lý gia tộc Navister. Phu nhân giao cho ta nhiệm vụ bảo đảm Mundra tiểu thiếu gia có thể hoàn toàn đảm nhiệm sứ mệnh quang vinh này.”

Mundra nghe được mơ mơ màng màng.

Hayden cười khổ. Tuy hắn rất vui vì mẫu thân đã nhượng bộ chuyện này, nhưng để Mundra quản lý gia tộc Navister… có khi bảo cậu sinh con còn đơn giản hơn.

Phu nhân thấy hắn im lặng không nói, mặt lộ vẻ bất mãn: “Tin rằng Hayden tiểu thiếu gia có thể hiểu cho khổ tâm và cố gắng của phu nhân.”

Hắn đương nhiên hiểu mẫu thân rời khỏi Fariel nghĩa là vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận Mundra, nhưng phu nhân Trinity đến đã chứng tỏ ý định muốn cố gắng của bà. Dưới tình huống này, hắn thật sự không muốn phản bác hoặc từ chối bất cứ quyết định gì của mẫu thân – nếu quyết định đó chỉ nhắm vào hắn.

Hayden bất đắc dĩ nhìn Mundra.

Mundra qua khỏi cơn buồn ngủ, đầu óc thoáng tỉnh táo, “Ta cần làm những gì?”

Phu nhân Trinity nói: “Là chủ nhân tương lai của gia tộc Navister, đầu tiên, ngài phải hiểu về gia tộc, sau đó phải học quản lý nó thế nào.”

Mundra hỏi lại: “Quản lý?”

“Đương nhiên. Nơi nào có người đều cần có quản lý.” Phu nhân Trinity giảng giải, “Lấy ví dụ đơn giản nhất, giữ gìn trong nhà sạch sẽ. Dĩ nhiên ngài không cần tự mình quét tước, nhưng ngài phải biết có bao nhiêu người đang làm chuyện này cho ngài, bọn họ bắt đầu làm từ lúc nào, chấm dứt vào lúc nào, quá trình làm như thế nào.”

Hayden nhẹ nhàng vuốt trán. Nếu hắn nhớ không lầm, chuyện này luôn là phạm vi cai quản của phu nhân Trinity, mẫu thân chưa bao giờ nhúng tay vào.

Ánh mắt phu nhân Trinity sáng quắc nhìn Mundra, “Hôm nay quá muộn. Nhưng Mundra tiểu thiếu gia, việc ngài cần phải học rất nhiều. Ta hy vọng bắt đầu từ ngày mai, chúng ta có thể bắt tay vào học.”

“Thật ra, cũng không phiền phức lắm.” Môi Mundra giật giật, một đám xương khô chui lên mặt đất.

Mắt phu nhân Trinity trợn trừng.

Hayden vội nói: “Không cần lo lắng, em ấy không có ác ý.”

Sự thật chứng minh đúng là không có ác ý.

Những bộ xương khô sau khi chui ra liền bắt đầu tự đi tìm dụng cụ quét phòng…

Phu nhân Trinity trừng mắt nhìn bộ xương khô đứng bên cửa sổ đang lau cửa sổ bằng rèm, thân mình khẽ run, tay cầm váy, giống như muốn xé toang một mảnh.

“Ờm, ta nghĩ hôm nay biểu diễn đến đây là được rồi.” Hayden vứt cho Mundra một ánh mắt ra hiệu.

Mundra một bên thu hồi xương khô một bên đề nghị: “Chúng nó dùng tốt lắm, còn có thể chiến đấu.”

Phu nhân Trinity chờ tất cả xương khô biến mất mới thở ra một hơi thật dài, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại lạnh lùng ban đầu, “Suýt nữa quên ngài là pháp sư vong linh, có điều nơi đây là Kanding đế quốc, hy vọng ngài có thể nhập gia tùy tục, tôn trọng thói quen trong cuộc sống của chúng ta.”

Mundra nói: “Ta không kén ăn đâu.”



Không kén ăn ý là đồ ăn trước kia của cậu khác bọn họ sao?

Phu nhân Trinity nhớ tới bộ xương khô vừa rồi, rùng mình một cái.

Hayden thấy sắc mặt bà càng lúc càng khó coi, vội giải vây: “Ta thấy mệt chết đi mất, nên nghỉ ngơi thôi.” Hắn tiến lên ôm phu nhân Trinity, “Rất vui thấy ngài ở đây.”

Sắc mặt phu nhân Trinity thoáng dịu xuống, “Ta cũng vậy. Hy vọng Mộng đại lục hòa bình, không có chiến tranh khói lửa, ngài có thể ở nhà không phải đi đâu.”

Hayden cười: “Vậy ta sẽ thất nghiệp mất.”

“Bình an của ngài là quan trọng nhất với ta và phu nhân.” Phu nhân Trinity đáp.

“Ta sẽ bảo vệ anh ấy.” Mundra nói.

Phu nhân Trinity nghiêng đầu nhìn cậu, cặp mắt đen láy kia tràn ngập tự tin, vẻ mặt vô cùng kiên định. Sắc mặt của bà dần dần dịu dàng, “Ta tin tưởng thực lực của ngài, Mundra tiểu thiếu gia, sự tích của ngài vẫn như sấm bên tai.”

Mundra nghĩ tới lần trước bị giáo hoàng cầm tù, hùng hồn nói: “Ta sẽ cố gắng hơn.”

“… A, cũng không cần quá cố gắng.” Bà không muốn chủ nhân tương lai của gia tộc Navister lọt vào danh sách truy nã của đế quốc.

Hayden thấy không khí giữa bọn họ tốt hơn, trong lòng âm thầm nhẹ thở ra.

Nhưng thế sự luôn khó vẹn cả đôi đường. Khi loạn trong đã giải quyết, ngoài lại có họa xâm lăng, Hayden bị Ciro triệu tiến hoàng cung cả đêm.

Ngoài hành lang thư phòng hoàng đế đèn đuốc sáng trưng, trong hành lang các trọng thần đế quốc nếu không phải mặt ủ mày chau thì chính là lo âu tiều tụy.

Khi Hayden đến, các trọng thần lập tức nhất tề đứng lên.

“Nguyên soái!” Kích động nhất là đại thần quân sự. Gã gần như đã nhào vào lòng Hayden – nếu tay Hayden không đúng lúc giữ vai hắn đẩy ra. “Quang Minh thần hội muốn tuyên chiến, bọn họ muốn tuyên chiến!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play