“Tới đây, tới đây.” Đường Ngữ vừa kêu vừa ra ngoài mở cửa, lúc mở cửa ra quả nhiên là Tô Nhạc, “Tô Nhạc sao bây giờ cậu mới đến, mọi người đều đang chờ cậu.”
“Thật có lỗi, đã khiến mọi người phải đợi rồi.” Tô Nhạc áy náy nói, bước vào nhà ông chủ.
“Tô Nhạc, hắc hắc…”
Thấy vẻ mặt cười gian của Đường Ngữ, Tô Nhạc hoảng sợ rụt người lại: “Chị Đường Ngữ, có chuyện gì?”
“Nói thật đi, người đàn ông vừa đưa cậu tới kia là ai, chị cái gì cũng đã thấy rồi, nói lầm bầm nói lầm bầm…” Đường Ngữ đúng dạng người bắt gian tại trận Tô Nhạc, khiến khuôn mặt Tô Nhạc trong nháy mắt liền đỏ.
Cái gì cũng thấy được, vậy chẳng phải là cũng thấy cậu hôn Diệp đại ca hay sao? Tô Nhạc tuyệt vọng nghĩ, tuy rằng không có gì là không thể nói, những vẫn là rất xấu hổ a.
“Đường Ngữ, cô đừng trêu chọc Tô Nhạc nữa, cô xem Tô Nhạc hiền lành như vậy, mau, tới giúp tôi bưng thức ăn lên, vào ăn cơm thôi.” Thanh âm của ông chủ truyền đến, Tô Nhạc được ông chủ giải cứu, cũng theo vào phòng bếp, tránh được một kiếp.
Nhưng không nghĩ tới, vừa bước vào bếp lại đụng phải một người đang từ bếp đi ra.
“A, xin lỗi, xin lỗi.” Tô Nhạc vội vã xin lỗi, nhìn xung quanh xem có bị đổ thứ gì không.
“Không sao.” Đó là một người đàn ông xa lạ, so với Tô Nhạc thì cao hơn rất nhiều, nhưng cũng không cao bằng Diệp đại ca, trong lòng Tô Nhạc yên lặng nghĩ, vừa quan sát anh ta, mái tóc đen nhánh, da màu bánh mật, có cảm giác của một người hay vận động.
“A Nhạc, giới thiệu với cậu, đây là con trai của bạn tôi.”
“Xin chào, tôi là Trử Sở.” Người nọ đặt đĩa đồ ăn xuống, bắt tay với Tô Nhạc.
“Xin chào, tôi là Tô Nhạc.” Tô Nhạc cũng đưa tay ra bắt tay với người nọ.
Bày xong đồ ăn rồi, ông chủ bảo tất cả ngồi xuống.
“A Nhạc, tôi còn muốn giới thiệu bạn trai cho cậu, thế nào cậu đã có bạn trai rồi, cậu xem, Trử Sở đã đến công cốc rồi.” Ông chủ vẫn luôn biết tính hướng của Tô Nhạc, bản thân ông trước khi đi định giới thiệu cho cậu một người bạn trai, vừa lúc ông có người bạn cũng có con trai là người đồng tính, lúc này mới đem người về nhà, không nghĩ tới, sau lưng mình Tô Nhạc đã có người yêu rồi.
“Ông chủ…”
“Chú Bạch, không sao đâu ạ, chúng cháu có thể trở thành bạn bè mà.” Trữ Sở vậy mà lại biểu hiện rất thoải mái.
“Đúng vậy, ông chủ, có thể trở thành bạn bè mà.” Tô Nhạc thấy người nọ hào phóng như vậy, cũng không thấy xấu hổ nữa.
Một bữa cơm ăn rất hòa thuận vui vẻ, ngoại trừ lúc mới bắt đầu có chút ngại ngùng xấu hổ, nhưng vẫn luôn tràn ngập tiếng cười, đương nhiên cũng tránh không được phải trả lời những câu hỏi nhiều chuyện của Đường Ngữ và việc ông chủ quan tâm hỏi thăm mấy vấn đề, Tô Nhạc đều trả lời, chỉ là chưa tiết lộ thân phận của Diệp Duy Chi, không muốn xảy ra những phiền toái không cần thiết.
Trử Sở trong lúc ăn cơm rất nhiệt tình, ân cần gắp thức ăn cho mọi người, nói chuyện cũng rất vui tính, Tô Nhạc cũng có ấn tượng tốt với người tên Trử Sở này.
Ăn cơm xong, mẹ ông chủ bưng lên đĩa hoa quả, tất cả mọi người ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.
“Tô Nhạc, Trử Sở học quản lý, nhà cũng là làm ăn, sau này nếu có vấn đề gì cậu có thể hỏi nó.” Ông chủ đưa cho Tô Nhạc một cốc nước trái cây.
Tô Nhạc tiếp nhận nước trái cây, một bên nói được, một bên nghĩ thực ra cậu có thể hỏi Diệp đại ca, Diệp đại ca mở công ty mà, khẳng định hiểu biết rất nhiều.
“Đúng vậy, Tô Nhạc, có gì cần giúp cứ nói với tôi.” Trử Sở đối với Tô Nhạc kỳ thực ấn tượng rất tốt, nhã nhặn đáng yêu, nhìn qua hình dạng rất đơn thuần, hơn nữa lúc chú Bạch đến mời mình, hầu như đều khen Tô Nhạc rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng kể qua tình huống nhà Tô Nhạc, khiến Trử Sở càng thấy Tô Nhạc là một người rất kiên cường, tuy rằng bây giờ cậu đã có bạn trai, nhưng trước cứ trở thành bạn bè, sau này vẫn còn có cơ hội.
“Được, cảm ơn anh.” Tô Nhạc biểu hiện rất lễ phép, cậu cũng hiểu được có thêm một người bạn cũng không có gì không tốt, chính là trước đây cậu rất ít khi giao lưu với người khác nên bạn bè cũng rất ít.
Cuối cùng, ông chủ đưa cho Tô Nhạc và Đường Ngữ thông tin liên lạc bên Mỹ, nói rằng nếu như có chuyện cứ gọi điện sang, ông ôm từng người một, cuối cùng nói lời từ biệt với mọi người.
Đi ra khỏi nhà ông chủ, đã là đêm muộn, bầu không khí của lễ Giáng Sinh tràn ngập toàn bộ thành phố, ven đường đều treo lên rất nhiều đèn màu, một bên các cửa hàng mở các bài hát Giáng Sinh, thời tiết tuy rằng rất lạnh, lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
“Tô Nhạc, lên xe đi, tôi đưa cậu về.” Trữ Sở đưa ra lời mời.
“Không cần, bạn trai tôi lúc nữa sẽ đến đón,” Tô Nhạc quay đầu lại nói với Đường Ngữ, “Cũng thuận tiện đưa chị về nhà đó, Diệp đại ca một lúc nữa sẽ đến đón em.”
Trử Sở có chút ảo não, cũng chỉ có thể cảm thán một câu “Bạn trai cậu săn sóc cậu thật”, sau đó lên xe chào tạm biệt hai người rồi về nhà.
Tháng 12, trời đã trở nên rất lạnh, nhưng đợi không bao lâu, xe của Diệp Duy Chi cũng đã đến trước mặt, Tô Nhạc giúp Đường Ngữ mở cửa xe phía sau, sau đó cậu mới lên xe.
“Diệp đại ca, đây là đồng nghiệp của em, Đường Ngữ, chúng ta đưa chị ấy về nhà được không, Đường Ngữ, đây là Diệp đại ca, ừ… Diệp Duy Chi.” Tô Nhạc biết Đường Ngữ nhất định sẽ nhận ra Diệp Duy Chi, cho nên cũng không có ý định giấu diếm.
“Diệp Duy Chi? Anh là giám đốc Diệp Duy Chi ở công ty bên cạnh sao?” Lúc lên xe Đường Ngữ đã cảm thấy bóng lưng ở chỗ lái xe có chút quen thuộc, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thôi, đột nhiên nghe thấy Tô Nhạc giới thiệu, cảm thấy rất kinh ngạc.
“Xin chào.” Diệp Duy Chi hướng về phía kính chiếu hậu đơn giản gật đầu, khởi động xe, rời khỏi tiểu khu.
“Ừ, chính là anh ấy, chị Đường Ngữ, chị đừng nói chuyện này ra ngoài nhé.” Tô Nhạc do dự nói ra yêu cầu của mình.
“Ừ, ừ, không nói.” Bây giờ vẻ mặt của Đường Ngữ vẫn còn kinh ngạc, nhưng người trước mặt này biểu tình có phần quá mức lạnh lùng, mình cũng không dám nói gì, chỉ có thể mai ra cửa hàng mà tám chuyện thôi.
“Địa chỉ.” Diệp Duy Chi phun ra hai chữ.
Đường Ngữ phục hồi lại tinh thần, nói địa chỉ nhà mình.
Chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi chạy trên phố, trong xe không có người nói chuyện, Đường Ngữ dám chắc rằng Tô Nhạc xấu hổ, mà Diệp Duy Chi cũng biết là Tô Nhạc xấu hổ. Vì vậy, hơn hai mươi phút ở trên xe đều rất yên tĩnh, khi đến nhà Đường Ngữ rồi, cô cảm ơn hai người, Tô Nhạc muốn xuống xe, nhưng Đường Ngữ nói từ bên ngoài xe không cần tiễn vì bên ngoài rất lạnh. Sau đó Đường Ngữ vào nhà.
“Diệp đại ca, anh ăn cơm chưa?” Tuy rằng đã khuya lắm rồi, nhưng Tô Nhạc lo lắng Diệp Duy Chi mải làm việc mà không ăn cơm, cho nên hỏi anh.
“Anh ăn ở công ty rồi.” Diệp Duy Chi tay trái cầm tay lái, tay phải đưa qua nắm lấy tay Tô Nhạc.
“Nguy hiểm, lo lái xe đi.” Tô Nhạc vừa khẩn trương vừa xấu hổ, chỉ có thể giãy khỏi tay của Diệp Duy Chi, giọng nói mang theo sắc thái nghiêm túc, nhưng cũng không thể che giấu được khuôn mặt đỏ ửng.
Diệp Duy Chi chỉ cười cười, cũng không có phản bác, tiếp tục lái xe.
“Diệp đại ca, cái kia, bắt đầu từ mai em sẽ chính thức quản lý Sweet.”
“Ừ?”
“Em lo lắng em sẽ quản lý không tốt.” Tô Nhạc nhìn thẳng phía trước, không có nhìn Diệp Duy Chi.
“Đừng sợ, em có tố chất thiên phú làm bánh ngọt, buôn bán sẽ rất tốt, về phần quản lý, tuy rằng em chưa có căn bản, nhưng chậm rãi rèn đúc sẽ khá lên thôi, anh sẽ giúp em, được không?” Diệp Duy Chi biết đứa nhỏ này lo lắng, “Đừng lo lắng.”
“Trong cửa hàng hiện tại có em, Đường Ngữ và một người học việc làm theo giờ, em không có nhiều tiền tiết kiệm, cũng không biết nên nói chuyện như thế nào với bọn họ, em nghĩ trước tiên giảm tiền lương thấp xuống một chút, khi nào làm ăn bắt đầu tốt lên, lại tăng lên.” Tô Nhạc từng chữ từng chữ nói ra suy nghĩ của chính mình, sợ nói phải điều gì đó ngu ngốc.
“Bọn họ hẳn đều đã biết chuyện em thay ông chủ quản lý cửa hàng, nếu họ nguyện ý để em tiếp nhận cửa hàng, đương nhiên hiểu sẽ phát sinh một ít biến hóa, ngày mai em cứ nói chuyện với bọn họ, xem họ có thể tiếp thu hay không, nói rằng hiện tại chịu thiệt thòi một chút, sau này buôn bán ổn thỏa rồi thì có thể thực hiện điều kiện phúc lợi, anh tin tưởng họ đều biết năng lực của em, sẽ ủng hộ em thôi, nếu như thực sự không được, em có thể tuyển người khác, hiện tại rất nhiều sinh viên đại học đều mong muốn có việc làm.” Diệp Duy Chi nói ra ý kiến của mình, mặc dù anh có thể giúp Tô Nhạc giải quyết tất cả vấn đề, thậm chí là nuôi cậu, thế nhưng quan hệ của hai người là người yêu, bình đẳng, anh phải giúp Tô Nhạc thực hiện được lý tưởng của mình, mà không phải khiến cậu sống cuộc sống phụ thuộc vào mình, hơn nữa, đứa nhỏ này cũng sẽ không đáp ứng.
“Được rồi, em sẽ về nhà suy nghĩ lại, xem phải mở miệng thế nào, bình thường quan hệ của em với mọi người rất tốt, họ có lẽ sẽ hiểu.” Sau khi nghe Diệp Duy Chi nói, Tô Nhạc có chút lòng tin.
“Nhạc Nhạc, tối nay anh không ở cạnh em được, trong công ty có chút việc, anh phải quay về công ty tăng ca.” Thấy đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm, Diệp Duy Chi cũng cao hứng theo.
“Diệp đại ca, hôm nay đã làm chậm trễ rất nhiều thời gian của anh, muộn thế này rồi còn khiến anh phải tăng ca, thực sự xin lỗi.” Tô Nhạc vội vàng xin lỗi.
Lúc này cũng đã đến trước lầu nhà Tô Nhạc, Diệp Duy Chi dừng xe, xoay người nhìn Tô Nhạc, biểu tình có chút bất đắc dĩ.
“Nhạc Nhạc, anh là ai?”
“Anh là Diệp đại ca a.” Tô Nhạc có chút khó hiểu vì sao Diệp Duy Chi lại hỏi vấn đề này.
“Còn gì nữa không? Anh là gì của em?” Diệp Duy Chi tiếp tục hỏi.
“Em… bạn trai của em.” Giọng nói của Tô Nhạc càng về sau càng nhỏ, khó có thể nghe được.
“Nhạc Nhạc, nếu chúng ta là người yêu, hai bên đều thích nhau, anh và em tuy hai mà một, đối mặt với anh em không phải thận trọng, cũng không cần tỏ ra khách khí với anh như vậy biết không, anh đón em, đưa em đi, cùng em làm tất cả mọi chuyện đều là điều đương nhiên, em có thể muốn anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh có thể, làm sao có thể nói là làm mất thì giờ của anh chứ? Hả? Lần sau em còn nói như vậy, anh sẽ tức giận đấy.” Diệp Duy Chi biết mình có điểm cố chấp, nhưng anh mong muốn Tô Nhạc có thể chân chính coi anh là người đàn ông của cậu, tùy ý nhờ bảo mình, thấy Tô Nhạc vừa khách sáo vừa cẩn thận như vậy, anh có chút chán nản, khuôn mặt cũng không tự chủ mà trở nên nghiêm túc.
“Diệp đại ca, em… biết rồi.” Tô Nhạc vừa định nói xin lỗi, lại nghĩ đến những lời Diệp đại ca nói, nhanh chóng đổi giọng.
Diệp Duy Chi lắc đầu, hướng Tô Nhạc vươn tay, ý bảo cậu lại gần đây.Tô Nhạc thấy động tác của Diệp Duy Chi, hiểu được ý tứ của anh, tháo dây an toàn ra, cũng vươn tay ra, hướng vào trong lòng của Diệp Duy Chi. Diệp Duy Chi siết chặt cánh tay, đem Tô Nhạc ôm vào trong ngực.
“Nhạc Nhạc, hôm nay anh có liên lạc với một người bác, là nhân tài kiệt xuất của Khoa thần kinh trong nước, anh nghĩ để ông ấy kiểm tra toàn diện cho mẹ em một lượt, xem chúng ta có thể làm được gì, phỏng chừng mấy ngày nữa ông ấy sẽ từ nước ngoài trở về.”
“Diệp đại ca, cảm ơn anh.” Tô Nhạc siết chặt tay mình, người đàn ông trước mắt này rõ ràng cao cao tại thượng, thuộc thành phần tinh anh của xã hội, lại đối với mình tốt như vậy, lưỡng lự di chuyển đôi môi của mình, ở trên cổ Diệp Duy Chi tạo dấu hôn, sau đó xấu hổ chôn đầu ở hõm vai Diệp Duy Chi.
Cảm nhận được ở trên cổ truyền tới độ ấm cùng ẩm ướt, Diệp Duy Chi buông cánh tay đang ôm đứa nhỏ, nâng khuôn mặt của Tô Nhạc, hôn lên.
Tô Nhạc đưa tay vòng qua cổ Diệp Duy Chi, tiếp nhận nụ hôn của Diệp Duy Chi, nhiệt độ ấm áp, mềm mại ôn nhu tựa như lông vũ, trêu ghẹo tâm hồn cậu, nụ hôn này ôn nhu đến cực điểm, không nhiễm sắc tình, nhàn nhạt, lại tràn đầy ý nghĩa yêu thương, cả hai người đều cảm thấy ngọt ngào không gì sánh được.
Kết thúc nụ hôn kéo dài này, Tô Nhạc còn có chút ngẩn ngơ, tựa đầu vào vai Diệp Duy Chi, hơi thở gấp gáp.
“Tốt hơn lần trước nhiều, giờ đã biết thở rồi.” Diệp Duy Chi chơi đùa vỗ về mái tóc Tô Nhạc, mang theo yêu thương cùng thương tiếc.
Tô Nhạc cúi đầu mà ừ một tiếng, không nói gì.
Hai người cứ như vậy ôm nhau thật lâu, đều luyến tiếc không muốn đối phương rời đi, bọn họ rõ ràng nhận thức nhau chưa lâu, rõ ràng mới hẹn hò với nhau, lại đều nghĩ bọn họ đã yêu nhau lâu thật lâu rồi.
Điều này khiến cho Tô Nhạc nhớ tới một câu hát:
“Hạnh phúc không phải tình ca
Không phải là vị khách ngẫu nhiên
Không thể dự đoán trước
Vô cùng chân thật
Sưởi ấm bạn từng phút giây”
Suy nghĩ của tác giả: Hạnh phúc sưởi ấm bạn từng phút giâyPS: Trử Sở cũng sẽ trở thành bạn rất thân của Tô Nhạc, về phần thân phận của cậu ta thì…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT