Bóng đen ẩn thân trên nhánh cây, say sưa ăn thịt thỏ nướng.

Thẳng đến khi ăn hết cũng không thấy nó có hành động gì khác, ta hơi hơi buông lỏng cơ thể buộc chặt . Nó vẫn còn gặm khúc xương trong miệng, đột nhiên ngẩng đầu hướng chúng ta trông lại, ta kinh ngạc phát hiện đôi mắt nó lại có thể phát sáng trong bóng đêm.

Đây không phải ánh mắt mà người thường nên có.

Ánh mắt tỏa ngân quang chuyển a chuyển, nó đột nhiên búng người nhảy lên, phóng tới phía ta, Ny Ny đỡ Ngả Á lui về phía sau, ta huy kiếm nghênh đón.

Tốc độ nó rất nhanh, ta nhìn không thấy động tác cũng như thân hình kia, chỉ có thể dựa vào vào cảm giác tiếp chiêu. Tốc độ lẫn lực độ của nó quả không tồi, nhưng hoàn toàn không có hệ thống chiêu thức, phi thường tạp loạn (lộn xộn + hỗn tạp), điều này khiến ta vô cùng nghi hoặc.

Đả đáo một lúc lâu cũng không thấy hắn kiệt sức, tốc độ vẫn tấn mãnh (nhanh chóng + mãnh liệt) như lúc đầu , ta thiêu thiêu mi, không khỏi cảm thấy hứng thú. Đáy lòng dâng lên hứng thú cùng hắn luận bàn, chiêu thức dần dần mất đi sát khí, có thể là cảm nhận được khí thế ta thay đổi, động tác của hắn ngưng trệ một lát, ngay sau đó lại công tới, chính là lần này thế công của hắn cũng không có bao nhiêu sát khí.

Thật đúng là một… người nhạy cảm (?).

Say sưa thích ý đánh một hồi, tế bào toàn thân đều như được hô hấp.

Dư quang nhìn đến Ngả Á khó chịu đỡ thắt lưng, ta thu thế không có ý định tiếp tục đánh, nhưng hắn không thuận theo, tiếp tục quấn lên, ta nghiêng người một cước đá vào hắn nhằm uy hiếp, hắn liền lộn một vòng tránh thoát.

Thu kiếm đi đến bên người Ngả Á, ôm lấy thắt lưng của hắn, “Ny Ny. trói người đó lại. . . . Hài tử gây sức ép ngươi sao?”

“Không có, mệt nhọc.” Hắn tựa vào lòng ta, hà hơi một cái, hai mắt híp lại đầy mệt mỏi.

“Ta bồi ngươi ngủ một chút.” Xoay người ôm lấy hắn trở về xe ngựa.

Phủ chăn mỏng lên người, hôn một chút lên vầng trán hắn , “Ngủ đi.”

“Cùng nhau, không ở trong ngực ngươi ta không ngủ được.” Hắn tự nhiên nói.

Ta nhếch khóe miệng, mọi hồi đáp của hắn luôn có thể lấy cảm tình ta, nghiêng người nằm bên cạnh hắn, đưa hắn làm vào lòng, ngả ngớn nhéo nhéo lên phần mông đầy đặn, “Bảo bảo, ngủ đi.”

Hắn tặng cho ta một cái liếc mắt, “Hạ lưu.”

“A.” Ta cười đến mắt loan loan.

“Đúng rồi, Tam Vĩ đâu?” Ngay tại lúc ta cho là hắn đã ngủ, hắn đột nhiên mơ mơ màng màng hỏi.

“Còn nhớ Tam Vĩ sao? Ta nghĩ ngươi đã quên mất nó rồi.”

“Không quên, chỉ là vì sự tồn tại của nó mờ nhạt quá thôi.”

Vì nó sợ ngươi, đương nhiên phải trốn tránh ngươi rồi. Ta không nói ra sự thật đó, “Nó bây giờ ‘tình hữu độc chung’ với Liễu đại phu, cả ngày lắc lư bám theo hắn.”

“Nga.”

Ái nhân thở dần dần vững vàng, khi hắn khẽ nhếch môi ta liền hôn lén một cái, vẫn cảm thấy chưa đủ, đưa lưỡi vào trong khoang miệng tản ra hương hoa hồng du hí một phen, lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, ra khỏi xe ngựa.

Ny Ny đang ở thêm củi vào đống lửa, trên cái cây bên trái nàng đang cột một người, đầu tóc hỗn độn, bộ mặt lem luốc, toàn thân cơ hồ — là một nam hài chỉ cột một mảnh da thú bên hông. Nam hài thấy ta đi ra, giống nhưu dã thú hướng về phía ta nhe răng, hầu trung phát ra tiếng gầm gừ ô ô.

Ta nhíu mày, đi đến bên cạnh nam hài, “Ngươi là ai? Tiếp cận chúng ta có mục đích gì.”

“Hống. . . Ngô ngô. . .”

“Ngươi không nói?”

“Ngô ngô. . . Hống. . .”

Ta tách miệng hắn ra, đầu lưỡi của hắn vẫn hoàn hảo, còn phát hiện răng nanh hắn phi thường sắc bén.

“Thực sẽ không nói?”

“Hống. . . Hống. . .” Hắn phẫn hận nhìn chằm chằm ta, hướng về phía ta gào thét uy hiếp, xem ra đối với việc ta vừa rồi đột nhiên làm khó dễ tập kích uy hiếp hắn mà bất mãn vô cùng.

Từ cách ăn mặc lẫn việc miệng đầy tiếng gầm gừ của dã thú mà đoán, hắn hẳn là thoát ly nhân loại xã hội một thời gian rất dài hơn nữa là được dã thú nuôi lớn.

Còn như phải an bài nam hài này như thế nào, ta vẫn chưa nghĩ kỹ, hơn nữa lúc này bụng lại thầm thì kêu, ta tính trước ăn no rồi nói sau.

“Ny Ny, mệt thì ngủ trước đi.”

“Hảo.”

Đem thịt hoẵng đặt trên lửa nướng, mùi thơm dần dần phiêu tán ra ngoài, phiêu đãng trên không trung, phía sau nam hài cũng ngừng gào thét, ta nhìn hắn một cái, phát hiện mắt hắn hiện lục quang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt nướng trong tay ta, ta buồn cười. Rắc một số gia vị lên thịt nướng, đưa kên mũi hít hít mấy cái, rất thơm… dưới cái nhìn soi mói của nam hài, ta chậm rãi xé xuống một khối thịt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nhai.

Nam hài thẳng tắp nhìn chằm chằm ta.

Cười dài cầm thịt hoẵng, chậm rì rì đi tới trước mặt nam hài. Ánh mắt của hắn đi theo miếng thịt nướng không rời lấy nửa điểm, thấy thế, lòng ta để đột nhiên sinh ra vài phần nghịch ngợm, muốn khiêu khích trêu chọc nam hài thú vị này.

Giơ thịt nướng đặt bên miệng hắn, chậm rì rì lắc qua lắc lại, hắn thật sự đi theo miếng thịt, ta hai mắt loan lên. Hắn rướn cổ lên, há mồm muốn ăn, tiếc rằng thử vài lần vẫn cắn không đến, lúc này mới cảm giác được ta đang trêu đùa hắn, mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen tối phừng phừng lửa giận, nhe răng về phía ta.

“Ha ha. . .” Ta tâm tình cực tốt nở nụ cười.

Ny Ny nhìn không vừa mắt, bĩu môi, “Ca, không được khi dễ người khác.”

“Hảo.”

Lại đùa nam hài trong chốc lát, cuối cùng cởi bỏ dây thừng trên người hắn, đem thịt nướng cho hắn. Hắn triển khai tư thế đề phòng nhìn ta chằm chằm, thấy ta không có động tác gì, rất nhanh chụp lấy thịt trong tay ta, nhảy về phía sau hai bước, vừa nhìn ta đề phòng vừa ăn ngấu nghiến.

Sức ăn của nam hài rất lớn, phải ăn sạch hai con thỏ cùng một con hoẵng mới no. Được ta cho thức ăn, sự đề phòng của nam hài đối với ta dần dần giảm bớt, cuối cùng ngồi cách ta một khoảng bằng thân người, tò mò mà e ngại nhìn chằm chằm vào đống lửa.

Biết nam hài không có uy hiếp gì, liền chấp nhận sự tồn tại của hắn, ta thêm củi vào lửa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, giữa một mảnh tiếng chim hót thanh thúy tỉnh lại, đám lủa đã tàn gần hết, chỉ còn lại một làn khói mỏng tang, đứng lên vươn vai duỗi thân, không khí trong rừng tốt lắm, ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra thật dài. Dạo qua một vòng không thấy nam hài kia, xem ra hắn đã đi trước rồi.

Mắt thấy sắc trời còn sớm, ta không gọi Ny Ny và Ngả Á.

Dùng xong điểm tâm, thu dọn đồ đạc tính toán rời đi, nam hài dã thú đột nhiên xuất hiện, trong tay còn cầm sáu con thỏ cùng tam con hoẵng. Hắn nhìn ta chằm chằm, lại nhìn qua đống lửa đã tàn, cuối cùng lại thẳng ngoắc ngoắc nhìn ta chằm chằm.

Đây là muốn ta nướng thịt cho hắn ăn sao? A. . .

———

Nhìn nam hài bên cạnh, ta cuối cùng đã nghĩ ra một câu rất thích hợp cho hắn – kẻ bị thịt nướng câu dẫn. Ha hả. . .

Bởi vì đã bị thịt nướng hấp dẫn, nam hài dã thú đi theo chúng ta ly khai rừng rậm, lúc đầu hắn chỉ đi theo phía sau mã xa, mỗi khi sắp ăn cơm hắn liền biến mất trong chốc lát, tái xuất hiện trong tay sẽ cầm theo rất nhiều thực vật, quăng qua để ta nướng giùm hắn; dần dần hắn leo lên ngồi xổm trên nóc xe ngựa. Chúng ta cũng dần dần chấp nhận sự tồn tại của hắn, và hắn trở thành một thành viên trong đội ngũ của chúng ta.

Nam hài ngỗ ngược mười phần, phần lớn lúc đi đứng sẽ giống như dã thú dùng cả tứ chi, săn dã thú cũng dùng răng sắc vuốt bén, nếu cứ để hắn như vậy cùng chúng ta tiến vào xã hội nhân loại nhất định sẽ bị đối đãi như ngoại tộc, nói không chừng ngày nào đó không cẩn thận liền bị trói gô hỏa thiêu luôn không biết chừng.

Có thể là bởi vì thường xuyên nướng thịt cho hắn ăn nên hắn khá nghe lời ta. Ta đặt cho hắn cái tên, gọi là “Dạ”, nó có hai loại hàm ý: một là vì hắn xuất hiện lần đầu trước mặt chúng ta là vào ban đêm; hai là vì song đồng hắn thâm thúy sâu thẳm như bầu trời đêm.

Năng lực học tập của Dạ rất mạnh, năng lực mô phỏng cũng rất cố chấp, chỉ cần giáo dục thêm mấy ngày nữa, hắn có thể sẽ nói được mấy câu đơn giản, biết đâu một lúc nào đó sẽ học được cách dùng hai chân hành tẩu như chúng ta cũng nên. Thấy hắn thông minh hiếu học như vậy, ta bình thường hay vô tình cố ý dạy hắn một ít chiêu thức đối địch, hắn học tập rất nhanh, ta thấy hắn rất có hứng thú đối với võ công ta dạy cho, hơn nữa một thân tốc độ cùng khí lực cực hạn kia nếu để lãng phí thì rất đáng tiếc, vì vậy trong lúc rỗi rãi ta liền tiến hành dạy dỗ tên học trò này.

“Không được cởi.” Thấy hắn lại đang cố sống cố chết kéo xé y phục trên người, ta quát.

Hắn dừng động tác trên tay, nhíu mày nhìn ta.

Thấy y phục trên người hắn hầu như đã sắp đi tong, ta đau đầu xoa mi tâm, đây là bộ y phục thứ bao nhiêu trong mấy ngày qua đây hở? Dạ không thích trên người có mấy thứ quần áo này nọ, mỗi khi cho hắn mặc y phục xong, đảo mắt một cái là hắn đã xé sạch bách.

“Buông tay.”

“. . . Không, thích.” Hắn chậm rãi nói xong, biểu đạt ý của mình.

Chỉ mặc da thú đi vào xã hội nhân loại sẽ bị cho là ngoại tộc, “Không mặc cũng phải mặc.”

Tê ——

Trả lời của ta là một tiếng ‘tê’ kéo dài, thanh âm báo tử của y phục.

“A ——” Ny Ny cả kinh kêu một tiếng, vội nâng tay che hai mắt.

Dạ nghi hoặc nhìn về phía Ny Ny.

Nhìn thấy cái mông trần tự nhiên của Dạ, ta chỉ cảm thấy không nói nên lời. Vì ngăn ngừa ảnh hưởng bộ mặt thành phố, ta chỉ có thể đem da thú trả lại cho hắn, hắn cao hứng quấn nó quanh hông, tứ chi chấm đất, giống như dã thú cao hứng tát hoa nhi.

Ta quay đầu nhìn phía trước, quyết định tạm thời làm ngơ, mắt không thấy tâm không phiền.

Bụng Ngả Á hai ngày này lại trướng lớn không ít, cùng phụ nữ mang thai mười tháng không sai biệt lắm, tính tính thời gian, hài tử mới bốn tháng, điều này làm cho ta lo lắng không yên, lúc hài tử đủ tháng hẳn bụng Ngả Á sẽ còn lớn hơn nữa, đến lúc đó hài tử đi ra như thế nào a? !

Ngả Á đưa tay nhu mở mi tâm cau chặt của ta, ta cầm lấy bàn tay lành lạnh đó, “Làm sao vậy?”

“Không được nhíu mày.”

“Hảo, bảo bối, hài tử. . .”

“Ân?”

“Hài tử có phải cũng lớn như thế không?” Ta run run vuốt ve bụng hắn.

Hắn hơi hơi ninh mi, “Ta cũng hiểu được bụng có chút quá.”

Nghe vậy, trong lòng ta cả kinh, nhưng là trên mặt vẫn không biểu hiện ra vẻ kinh hoảng, người mang thai tâm tình rất mẫn cảm, ta không hy vọng khiến hắn có ảnh hưởng gì không tốt, “Vậy đến lúc sinh hài tử có thể bị nguy hiểm hay không.”

“Không biết.” Hắn thản nhiên nói.

“Không biết? !” Ta trừng lớn mắt, “Ngươi không biết hài tử đủ tháng rồi sẽ sinh ra như thế nào sao?”

“. . . Không biết.”

Ta thật muốn ngửa mặt lên trời ôm đầu xúc động, thân thủ ôm Ngả Á đặt lên đùi, . . . thật trầm.

Ta cảm thấy được ta có cần phải tìm hiểu một chút về người Lam Minh, “Người Lam Minh các ngươi đều có thể sinh dục sao?”

Hắn lấy một ít thức ăn, vừa ăn vừa nói, “Một bộ phận có thể, một bộ phận không thể, phân biệt ở chỗ anh nhi mới sinh thì thắt lưng và bụng có loại thai kí nào, sau khi thành niên thì thai kí sẽ tự động biến mất.”

“Người Lam Minh đều là nam nhân sao?” Ta hỏi vấn đề đã nghi hoặc thật lâu.

“Ân.”

“Vậy các ngươi không tiến hành giảng dạy thống nhất cho những ngươi có thể sinh dục sao? Chính là mấy vấn đề về sinh dục, phương diện sinh lý ấy?”

Ngả Á khả nghi mà ửng hồng đôi má.

“. . . Có dạy.” Hắn đảo mắt nhìn qua một bên, nhỏ giọng nói.

“? ?”

“. . . Sau khi thành niên, trưởng lão trong tộc sẽ dạy cho chúng ta. Ân, bởi vì ta lớn lên tương đối cao tráng, dũng sĩ trong tộc chỉ thích cái loại nhỏ xinh dịu dàng bầu bạn, cho nên ta cơ hồ không có người theo đuổi, . . . Bởi vậy khi đi học ta không có nghiêm túc nghe…” Hắn càng nói đầu càng cúi thấp, vành tai hồng hồng.

Thật khả ái! Ta cúi đầu cắn lên vành tai phấn hồng ngon mắt kia.

Ngải á xinh đẹp như vậy mà lại không có người theo đuổi, a, những kẻ đó thật không có mắt nhìn người mà, may mắn là bọn họ không có mắt, bằng không ta vẫn không thể ôm được mỹ nhân về đâu.

“A.”

Hắn ngẩng đầu, nhãn đồng sáng lấp lánh như pháo hoa rực rỡ, “Không cho cười.”

“Ha ha. . .” Bảo bối thật sự là quá sức khả ái, tiếng cười cứ liên tục theo hầu gian (cổ họng) tràn ra.

Hắn thẹn quá hoá giận cắn cắn lên cổ ta.

Ta hàm chứa ý cười hỏi, “Kia. . . Ngươi nói thật đi, một cái lộ si như ngươi chạy ra khỏi Lam Minh là muốn làm gì?”

“. . .” Hắn mím môi không nói.

“Nói đi, bảo bối, ân?” Chóp mũi nhẹ nhẹ cọ lên má hắn.

“Bảo bối, nói đi, ta sẽ không cười đâu, thật đó.”

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Bởi vì ở trong tộc tìm không thấy bạn đời, tuổi càng lúc càng lớn, cho nên muốn đi ra tìm xem. . . Sau lại bị người của Phong Diệp sơn trang bắt, tiếp sau lại bị ngươi nhìn thấy thân thể của ta, trong tộc chúng ta có quy định, chỉ có bạn đời tương lai mới có thể nhìn đến thân thể của chúng ta. . .”

Nga. . . Ta nhíu mày, xem ra ta cực kì may mắn.

Lúc sau hắn còn nói một ít chuyện tình cùng quy củ trong tộc, ta đều nhất nhất ghi nhớ. Nhìn thấy bụng hắn lớn đến dọa người, xem ra cần khẩn trương tìm kiếm Lam Minh, đối với vấn đề sinh tử của ái nhân mà mơ hồ như vậy, ta cũng không muốn chờ đến lúc hài tử đủ tháng rồi gây ra tiết mục một xác hai mạng, ta không có năng lực thừa nhận cường hãn như vậy.

“A —— Dạ, sao ngươi lai cởi hết như vậy chứ.” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Ny Ny.

“Thoải, mái.” Dạ chậm rãi trả lời.

“Thực chịu không nổi ngươi, mau mặc y phục vào đi!”

“Không, cần.”

Xem ra sở thích *** của Dạ lại tái phát nữa rồi.

————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play