Tiểu nhị mang nước ấm lên, Ngả Á tự nhiên ở trước mặt ta tháo dây lưng cởi áo, động tác tuy rằng quyến rũ, nhưng cũng có chút trúc trắc, nhìn a nhìn, ta nhíu mày, chẳng trách có hơi quen mắt, đây rõ ràng là động tác cởi áo của hoa khôi thanh lâu đêm qua, hắn đây là học đi đôi với hành sao?
Động tác múa thoát y cuối cùng, là vặn eo lắc mông, ánh mắt khiêu khích chớp một cái phóng ra nụ hôn gió, cái này Ngả Á không học được, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không làm được, cuối cùng quyết định thực hiện bằng bất cứ giá nào, nhưng mà động tác cứ cứng đơ chẳng ra gì cả.
Thật sự nhịn không được, ta bật cười: “Ha ha…”
Hắn chống eo, chỉ vào mũi ta gằn giọng: “Ngươi cười nhạo ta.”
“Không có, khụ, thật không có.” Bảo đảm quá nhanh không có thành ý, hơn nữa ý cười trên khóe miệng thủy chung không thể thu liễm, thành ý cứ như vậy bị đánh cho tan xác.
Trước kia không cẩn thận quan sát kĩ, giờ tinh tế đánh giá, chưa từng nghĩ bình thường hắn mặc y phục luôn ra dáng một dạng văn nhân, cởi y phục xuống lại tốt như thế, vân da co giãn, da dẻ trắng như tuyết, búi tóc đã được gỡ xuống, vài lọn tóc rơi trước ngực, cơ thể cứ nửa kín nửa hở, thập phần mê người.
Một mực chăm chú quan sát hắn, vô ý nói lên những gì mình nghĩ, lại nhìn hắn cắn môi đứng trước mặt ta, bộ dáng đầy thương cảm, khóe miệng ta nhếch lên, cánh tay duỗi ra kéo hắn vào lòng.
“Tốt lắm tốt lắm, thả lỏng, mấy thứ đông tây phàm tục đó không thích hợp với ngươi.”
“Ngươi khi dễ ta.”
“Không có.”
“Ngươi khi dễ ta.”
“Thật không có.”
“Muốn nói mấy lời này, phiền toái ngươi trước đem nụ cười xấu xa kia kéo xuống đi.”
Ta buồn cười nhéo nhéo nhũ tiêm hắn, xúc cảm thật tốt, không tự chủ được mà nhéo thêm vài cái, mặt hắn lập tức nhiễm lên một tầng sắc hồng, đầu rũ xuống, ta cười cười, ôm hắn đi đến phía sau bình phong, đặt vào trong dục dũng, hắn vẫn ngoặm cắn cổ ta không buông.
“Không muốn tắm sao? Buông ra.”
Hắn nhả răng ra, đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm vết thương, tuy rằng thủ đoạn vụng về, nhưng quả nhiên là có trêu chọc người, thấy hơi thở ta nặng nề, hắn nâng chiếc đùi thon dài đặt lên vai ta, phong quang mỹ lệ như ẩn như hiện trong nước, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua đôi môi, dụ dỗ: “Tiểu Phong… Chúng ta… tắm cùng… đi…”
Vừa rồi chẳng phải hắn còn mang một bộ dạng thẹn thùng sao, hiện tại lại lớn mật như thế, hắn đúng là một tên kì lạ mà, ta chọn chọn mi, “Ngươi đây là đang tính sắc dụ ta sao?”
“Như thế nào, không được sao?” Phượng nhãn nhíu lại, hiệu rõ đủ dạng phong tình, ta thật sự bị hắn hấp dẫn, cởi áo ra rồi cùng bước vào. Dục bồn rất nhỏ, một người tắm là vừa, hiện giờ thêm một người, ta chỉ có thể đặt hắn lên người, vậy lại trong ngực mình.
Hắn ngắm ta một cái, thân thể tận lực thu nhỏ lại, đầu không ngừng chôn xuống, cứ như muốn chui hắn vào trong nước, ta nâng cằm hắn lên, nhằm gương mặt đỏ bừng mà nhéo một phen, “Sao lại ngượng, vừa rồi ngươi lớn mật như vậy mời ta tắm cùng mà.”
“Ta mới không có.”
Rõ ràng thực thẹn thùng, đột nhiên ngẩng đầu, ấn môi lên môi ta rồi lập tức rồi đi. Không nghĩ tới hắn cũng có một mặt tính cách háo-sắc như vậy!
“Thế nào?”
“Muốn ta nói thật sao?” Nói thật, một nụ hôn thuần khiết như vậy còn có thể thế nào, nhưng có lẽ đêm qua đã thưởng thức hương vị của hắn, trên môi vẫn lưu lại chút ấm áp ngọt ngào.
“Không cần nói.” Hắn nghiêng đầu đi, bắt đầu dùng sức kì cọ thân thể, động tác mạnh như thế, trên da thịt tuyết trắng xuất hiện kha khá vệt đỏ lừ.
Ta bắt lấy tay hắn, “Sao lại mạnh tay như vậy?”
“Không cần ngươi quan tâm.”
“Lam Minh rốt cuộc là địa phương như thế nào lại dưỡng ra một kẻ tính khí cổ quái như ngươi, nói tức giận thì tức giận liền sao?”
“…”
Ta kéo cằm hắn lên, cắn lên đôi môi xinh đẹp kia, hàm hồ nói: “Lần sau nếu muốn hôn ta, cứ như vậy.” Nói xong liền vươn lưỡi tiến vào trong miệng hắn, cùng chiếc lưỡi mềm mại kia hung hăng dây dưa.
Nụ hôn kết thúc, Ngả Á thở hổn hển ghé vào trong ngực ta, nói đứt quãng: “Thực, thoải mái.”
“Ha ha.”
Hắn thật là một người thú vị!
——-
Ngày hôm sau chúng ta khởi hành, bởi vì lần này được hảo hảo nghĩ ngơi, mọi người ai cũng hăng hái mười phần. Ngả Á cùng ta cưỡi một con ngựa, những người kia chẳng mấy chốc đã phát hiện sự thân mật không bình thường của hai người chúng ta, sư huynh bọn hắn thấy nhưng không thể nói gì, không chớp mắt thúc ngựa chạy đi.
Tam dư huynh hẳn vẫn chưa nghĩ được thông suốt, sắc mặt rối rắm,
Theo bản đồ, tiếp theo chúng ta phải đến Thanh Thành, đường xá xa xôi, vừa đi vừa nghỉ ngơi, rong ruổi hơn nửa tháng đường, cũng không phải rất mệt mỏi, nhưng trên mặt không thể thiếu nét phong sương.
Buổi trưa, chúng ta xuống ngựa nghỉ ngơi. Mấy ngày nay khí trời mát mẻ, gió xuân hây hẩy thổi, thích hợp lên đường, dùng xong cơm trưa, mọi người lên ngựa, phi nước kiệu, như vậy có thể vừa đi vừa dạo dạo sau bữa ăn. Gió vi vu không chỉ báo hiệu một mùa đã đến, hơi thở của đất, đồng thời cũng mang hương vị trong không khí truyền đi rất rất xa.
Mọi người chuẩn bị tác chuến, giơ roi thúc ngựa vọt lên, đuổi theo mùi máu tươi trong không khí chẳng mấy chốc chúng ta gặp mộ đám võ lâm nhân sĩ, những người đó hẳn vừa trải qua một hồi ác chiến, kẻ chết kẻ bị thương, thê thảm vô cùng, ta từ trước đến nay sống theo phương châm: có thể giúp thì giúp, không thể giúp thì đi đường vòng, miễn kết thù kết oán, thân tại giang hồ không thể không nhớ câu thân bất do kỷ.
Tiếp tục đi thêm hai ngày là đến Thanh Thành, vì thế chúng ta đem thương dược đều cho đám võ lâm nhân sĩ này, đang muốn rời đi, một vị cô nương liền xông ra cản trước ngựa của ta.
“Vị cô nương này có gì chỉ giáo?”
“Gia phụ trong thương, không tiện hành tẩu, có thể mượn ngựa của các ngươi dùng một chút?”
“…”
Thấy chúng ta không nói gì, nữ tử lại tiếp: “Xem ra các người cũng là đi về hướng đông, vừa lúc chúng ta cũng tiện đường, nếu các người không có phương tiện (mượn ngựa), chỉ cần cho chúng ta đi theo một đoạn đường là tốt rồi.”
“Mượn ngựa của bọn hắn là cho bọn hắn mặt mũi, làm gì phải ăn nói khép nép như vậy.” Một nam tử xông ra, nổi giận đùng đùng nói.
Ta hơi hơi nhíu mi, tính khí như vậy mà hành tẩu giang hồ, không chết thì đúng là vạn hạnh.
“Tiểu Vĩ, câm miệng. Gia đệ lỗ mãng, thỉnh các vị thứ lỗi.”
Đại sư huynh xuống ngựa đi tới, “Không có gì đáng ngại. Cầm đi đi.”
“Đa tạ, xin hỏi thiếu hiệp xưng hô như thế nào, ngày khác nhất định đến nhà cảm tạ.”
Đại sư huynh khoát tay, nhảy lên ngựa tiểu sư đệ, chúng ta tiếp tục chạy đi. Chạng vạng, không hề báo trước mà trời đổ mưa to, dịch dung kiêng kị nhất là gặp mưa, mấy thứ trên mặt chúng ta lem luốc trôi đi hết.
Tiểu sư đệ hết sức cao hứng cởi bén nữ trang, vui sướng nói: “Trời mưa thật tốt a.” Xem ra hắn chờ đợi trời mưa không phải ngày một ngày hai.
“Có lạnh không?” Ta dùng khăn vải sạch bao lại tóc Ngả Á, lau khô tóc cho hắn.
Hắn xê dịch, ngồi hẳn vào lòng ta, “Hiện giờ không lạnh.”
Vây quanh lửa trại, trong lúc hong khô quần áo, nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, chúng ta lập tức cầm lên vũ khí, ước chừng nửa nén hương, đoàn người chật vật nhảy vào ngôi miếu đổ nát. Những kẻ này không phải nhóm võ lâm nhân sĩ gặp được lúc trưa thì còn có thể là ai.
Bọn hắn hướng chúng ta gật đầu, ngồi xuống một góc khác trong ngôi miếu, ta đè thấp đầu Ngả Á, để hắn chôn sdaau vào ngực ta, ngăn đi tầm mắt của đám võ lâm nhân sĩ, không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, ai biết những kẻ này cùng Phong Diệp sơn trang có quan hệ gì hay không, hiện giờ chúng ta đang phơi bày chân diện mục, cực kì nguy hiểm, cẩn thận vẫn tốt hơn.
“Ngô!” Ngả Á ở trong lòng ta giẫy giụa.
Ta cúi đầu, ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi muốn ép chết ta?”
Tai hắn chậm rãi chuyển thành màu hồng nhạt, ta nhẹ nhàng liếm một chút, nghe được hắn khẽ ngâm, ta cười cười: “Ngươi nói gì?” Nói xong còn cố ý thổi một hơi nhiệt khí vào tai hắn.
“… Lưu manh.”
“Tê—–” Thịt trước ngực bị hắn cắn một phát, đau nga.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT