Sáng thứ hai, tại phòng họp, đang lúc Đường Tinh Tuệ nhàm chán chờ đến giờ họp, Jacob lao vào như một trận cuồng phong đến ngồi bên cạnh, thấp giọng bên tai cô lặng lẽ nói "Tôi gặp một người đàn ông được lắm"

"?"

J thấp giọng khụ một tiếng, nói: "Nhìn bên cạnh."

Tinh Tuệ theo ánh mắt của J nhìn qua, một người đàn có thân hình cao lớn, khí chất nho nhã đang đứng ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn bức tranh quảng cáo trên tường. Cô không tự chủ liếm liếm răng khôn, không biết nên nói cái gì cho phải.

"Anh ấy là người tôi thích." Nhã Các Bố trước mặt cô luôn thẳng tính.

"Tôi biết." Tinh Tuệ gật đầu.

J nheo mắt lại, thưởng thức một hồi lâu, mới chần chờ nói: "Nếu như tôi trực tiếp đi đến hỏi anh ta có phải hay không... Cô nói được không?"

"Thật là một ý kiến tồi." Tinh Tuệ rất khẳng định bác bỏ đề nghị này.

"?" J giận dỗi xoay đầu lại trừng cô, ánh mắt thúc giục cô nói rõ ràng.

Thấy bạn tốt nhìn chằm chằm, cô chỉ thành thật cười khổ nói: "Bởi vì hai ngày trước tôi đã hỏi thử dùm anh."

Ánh mắt J nhìn cô như thể nói cô điên rồi.

"Đường Tinh Tuệ?" Vu Nhâm Chi đi theo sau một giám đốc cao cấp tiến vào phòng họp, thoáng đã nhận ra cô.

"Xin chào. Tinh Tuệ tôi thật không nghĩ đến anh chính là nhà vẽ tranh minh họa sắp tới cho công ty chúng tôi" Cô rộng rãi vươn tay,trong khiNhã Các Bố lạikinh ngạc nhìn chăm chú vào giữa nắm tay của Vu Nhâm Chi, sau đó vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

"Tôi rất biết "lắm chuyện", tận dụng mọi thứ" Vu Nhâm Chi không lộ thanh sắc chế nhạo cô.

"... Ha ha." Cô đành chỉ phải nhếch khóe miệng gượng cười, đưa mắt nhìn sang J.

Họp xong, Tinh Tuệ chủ động mời Vu Nhâm Chi cùng J ăn cơm. Hai người đàn ông liền vui vẻ đáp ứng. Địa điểm là nhà hàng nổi tiếng dưới lầu. Khách đến ăn xếp một hàng dài trước cửa nhưng nhờ J thân với chủ nhà hàng nên có ngay một bàn vị trí rất tốt gần cửa sổ.

"Vừa rồi trong phòng họp anh là cấp trên của tôi, nhưng trong lúc ăn cơm, anh là bạn tốt của tôi" gọi xong món ăn, Tinh Tuệ quyết định lại một lần nữa trịnh trọng giới thiệu với Vu Nhâm Chi, "Tôi bình thường gọi anh ta ‘J’ hoặc là ‘NhãCác Bố tiên sinh’."

Vẻ mặt Vu Nhâm Chi hơi là lạ, suy nghĩ một giây, hỏi: "Chính là người lần trước cô nói với tôi, tên làJacob phải ko?"

"A..." Cô không nghĩ tới Vu Nhâm Chi sẽ nhớ rõ như vậy nên hơi lúng túng mấp máy môi.

"Hân hạnh." Ra vẻ giống như được ban ơn, Vu Nhâm Chi quay đầu sang nhìn J chào hỏi.

J thoáng có chút bối rối, mất đi vẻ đạo mạo của một tổng giám đốc thiết kế cho tập đoàn lớn, chỉ nhếch miệng cười xấu hổ.

Tinh Tuệ trong lòng cười trộm, ở điểm này, có lẽ J còn nữ tính hơn cô...

"Cho nên đêm hôm đó lời nói dối rốt cục bị vạch trần." Tinh tuệ cười to chống chế.

"?"

" Tôi không phải là «nhà thiết kế thời trang», tôi chỉ là...chịu trách nhiệm phòng thiết kế nội y, nên nói một cách chính xác, tôi là nhà thiết kế nội y»

Vu Nhâm Chi suy nghĩ một chút, thành khẩn trả lời: "Có lẽ đối với cô mà nói hai người này rất khác biệt nhau, nhưng trong mắt của tôi đều giống nhau, đều là nhà thiết kế thời trang."

Tinh Tuệ cùng J nhìn nhau cười, cô cảm thấy Vu Nhâm Chi được sinh ra là để cho người ta thưởng thức sự nho nhã và phong độ của anh.

"Vậy nếu như lúc anh giới thiệu tôi với người khác, anh tốt nhất nên nói tôi là ’nhà thiết kế thời trang’."

"Được." Vu Nhâm Chi nhìn J cười đến run người, gò má thậm chí có hai cái lún đồng tiền rất sâu còn Jdường như chỉ dám nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt. Tinh Tuệ lén đưa chân dưới bàn hung hăng đá bạn tốt một cước.

"Đúng rồi, về sau, đêm hôm đó cô cùng bọn Cao Nguyên đi trêu chọc cô dâu chú rể thế nào?" Vu Nhâm Chi hỏi.

Tinh Tuệ mặt thoáng cứng lại, bởi vì trong đầu thoáng hiện toàn bộ hình ảnh bọn họ trong phòng nhỏ ở lầu một.

"Đi, đi..." Cô không tự chủ vò đầu bứt tai, thình lình phát hiện Nhã Các Bố tiên sinh dùng một loại ánh mắt quen thuộc mà giảo hoạt quan sát cô, vì vậy lập tức làm bộ như không có việc gì cúi xuống uống một ngụm đồ uống.

Đang lúc tinh thần Tinh Tuệ có chút không tập trung,nhưng từ xa cô đã thấy Cao Nguyên đang đi cùng bạn gái vào nhà hàng. Cô nhịn không được dùng sức mở trừng hai mắt... này có phải hay không gặp quỷ? Nói như thể, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền!

Vấn đề là dù có rất nhiều người trong nhà hàng, Cao Nguyên cũng nhìn thấy cô!

Lúc đầu, con khỉ kia ngẩn người, sau đó vỗ vỗ vai bạn gái, cùng nhau hướng cô đi tới.

"Thật trùng hợp." Anh đứng lại trước mặt cô, nhưng lại nhìn J cùng Vu Nhâm Chi.

"Tôi và Tinh Tuệ vừa nói đến anh." Vu Nhâm Chi cười nói.

"A?" Cao Nguyên nhíu mày, "Nói cái gì?"

Thấy cô bất động, Vu Nhâm Chi phải trả lời nói: "Nói các cậu đêm hôm đó trêu chọc cô dâu chú rể thế nào?"

Cao Nguyên khóe miệng nhếch một cái, bộ dạng giống như cố gắng nhịn cười, sau đó điềm tỉnh nói: "A, đêm hôm đó a... Thật sự vô cùng thú vị, cậu cũng nên ở lại."

Vu Nhâm Chi khoát khoát tay: "Tôi căn bản không biết chú rể và cô dâu, thuần túy là bị chị tôi ép buộc nên phải đi."

Cao Nguyên cười cười, nhìn Tinh Tuệ một cái, sau đó đột nhiên quay sau lưng nói với bạn gái: "Nếu khôngngại, chúng ta cùng nhau ăn đi?"

Tinh Tuệ lúc này mới ngẩng đầu lên quan sát đến cô gái kia, sau đó phát hiện... đây không phải là cô dâu phụ hôm đó sao?!

Tội nghiệt a! Lại một đóa hoa thanh xuân sắp sửa bị chôn vùi trong tay lão hồ ly Cao Nguyên này, cô không khỏi có chút căm phẫn trong lòng.

"Các cậu thấy sao?" Nói xong, anh lại tượng trưng nhìn J cùng Vu Nhâm Chi một cái, hoàn toàn không để ý đến cô.

Bồi bàn rất vui vẻ vì là ba người họ ngồi bàn tròn chỉ cần thêm vào hai cái ghế...tiết kiệm được một cái bàn! Nhưng bàn này chỉ có thể ngồi thêm được một người nên thêm ghế vào thì có vẻ chen lấn.

Cao Nguyên không khách sáo đến bên cạnh Tinh Tuệ ngồi xuống, bắt đầu giới thiệu: "Lô Lynda, em họ của Tiểu Viện."

Tinh Tuệ vội vàng quay đầu nói với người ngồi đối diện với mình: "Tiểu Viện chính là cô dâu mới kết hôn hôm đó."

"A..." Cao Nguyên cười nói, "Sao không nói cô ta chính là dâu phụ luôn?"

Tinh Tuệ gật đầu.

Mọi người lần lượt chào hỏi, nhưng Lô Lynda từ đầu tới cuối cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn.

Điều này... Tinh Tuệ bỗng xuất mồ hôi lạnh, đúng là có điểm khác nhau rõ rệt. Trong bàn mọi người đều là tuổi từ ba mươi trở lên chỉ có cô ấy là mới hơn hai mươi tuổi. Đúng là tuổi trẻ có khác!

Cao Nguyên gọi phục vụ đến, gọi thêm ba món ăn, lúc phục vụ xoay người muốn đi, anh bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, giọngdường như dặn dò: "Giới lan bên trong không cần nhiều tỏi, bất cứ món nào cũng đều không cho nhiều tỏi."

Tinh Tuệ ngẩng lên giơ tay vuốt lông mày... tính ra con khỉ này còn có lương tâm, biết rõ cô không ăn tỏi.

"Đúng rồi, " Cao Nguyên đột nhiên chỉ bọn họ nói, "Các cậu tại sao cùng nhau ăn cơm?"

"Vậy hai người như thế nào lại cùng nhau ăn cơm?" Đường Tinh Tuệ thốt lên.

"Chúng tôi là hẹn hò a." Anh không che dấu chút nào trả lời.

"..." Tinh Tuệ bị anh nói trắng ra sợ hết hồn, nhưng biết anh đã nhiều năm như vậy, giống như cũng không quá giật mình, "Ah, Vu Nhâm Chi là nhà vẽ tranh minh họa mà công ty chúng tôi mới ký hợp đồng quảng cáo."

Cao Nguyên cười cười nhìn Vu Nhâm Chi, nói: "Lão Vu, anh thật không đơn giản a, bây giờ đã bước chân vào giới thượng lưu."

"Ngẫu nhiên cũng theo kịp thời đại." Vu Nhâm Chi không chút hoang mang trả lời.

"Cậu muốn thu lợi nhuận của J."

J lập tức nhảy lên: "Đây cũng không phải là công ty riêng của tôi!"

Bởi vì quen thân với Tinh Tuệ nên Cao Nguyên cùng J cũng đã gặp nhau nhiều lần, hai người xem như biết nhau nhưng lại không thể tính là người quen. J không chỉ một lần theo sát Tinh Tuệ oán hận nói không thích Cao Nguyên, bởi vì mỗi lần gặp mặt, Cao Nguyên đều thích đem J ra châm chọc.

"Đúng rồi, tôi mấy ngày trước lái xe đi ngang qua đầu đường kia, thấy Jđangvẽ quảng cáo," Cao Nguyên luôn dùng một bộ mặt vô tội có chút mỉa mai nói, "Anh xác định là đã mặc áo chemise nam giớisao?"

Lỗ mũi J khẽ nhếch một chút, phản bác, trước nhìn Tinh Tuệ một cái, sau liếc Cao Nguyên một cái "Thôi đi, tôi không cùng con khỉ chấp nhặt", sau đó, J cố gắng nhịn xuống nói: "Tất nhiên, tôi xác định, nhất định, cùng với khẳng định."

Cao Nguyên giơ tay lên vuốtlông mày, giống như là chẳng nói đúng sai, nhưng cũng không muốn tranh cãi tiếp nữa.

Lúc phục vụ đem món ăn lên, Cao Nguyên nhích lại gần Tinh Tuệ, ngón tay không biết là cố ý hay là vô tình xẹt qua vành tai cô, khoác lên trên ghế dựa của cô. Cô nhịn không được hít một hơi khí lạnh, quay đầu lại trừng mắt nhìn Cao Nguyên, nhưng bộ dạng người này lại hoàn toàn không thèm để ý, còn thỉnh thoảng đi cọ gáy cô.

"Cô làm sao vậy? Rất nóng sao?" Một lát sau, Vu Nhâm Chi thấy mặt cô phiếm hồng, nghi ngờ hỏi.

"Không có, không có việc gì... Không nóng, không nóng." Tinh Tuệ vội vàng khoát tay.

Cô chột dạ liếc mỗi người một cái, làm ra vẻ có chút khó hiểu, trong ánh mắt J lóe ra một chút hoài nghi. Lô Lynda... ách, tiểu cô nương kia đang hăng hái gặm đùi gà. Chân Cao Nguyên dưới bàn không ngừng run lên, phải ráng kiềm chế lắm mới không bật ra tiếng cười.

Tinh Tuệ mắt khép hờ, tiếp tục nghiêm túc uống canh, sau đó mặt không thay đổi dùng đế giày cao gót bảy cm của cô hung hăng đạp vào lưng bàn chân Cao Nguyên một cái.

Chân con khỉ này rốt cục không hề run rẩy nhưng tay lại hơi run...

Sau khi kết thúc bữa ăn, mỗi người đều có mục đích riêng: Tinh Tuệ cùng J và Vu Nhâm Chi chia tay tại cổng nhà hàng, hẹn cuối tuần họp. Còn Cao Nguyên và Lô Lynda...người trước người sau ra khỏi nhà hàng.

Tinh Tuệ cùng J qua loa từ biệt bọn họ, sau đó ra cổng lớn bên kia chờ thang máy. Lúc thang máy vừa tới, di động Tinh Tuệ đột nhiên vang lên.

"Allo?" Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua tên người gọi, liếc thấy J cũng đang hoài nghi nhìn lén, thật may là cô vừa đem tên Cao Nguyên đổi thành "Se X friend", nếu không, với sự thông minh tài trí của J, chắc đã sớm nhìn ra manh mối.

"Em ra toilette đi." Giọng con khỉ nghe có vẻ đang nghiến răng nghiến lợi.

"Tại sao?" Cô chột dạ nhìn J một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía J.

"Bảo em tới đây thì em cứ tới đây, đừng đứng đó nói nhiều..."

Tinh Tuệ trong lòng tức giận: "Dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì anh gọi thì tôi phải đi liền..."

"...em có tới hay không?" Thanh âm của anh lạnh lùng, không một tiếng thừa.

"..." Qua một giây, cô cũng chỉ biết thỏa hiệp, "... Đến."

Cúp máy, cô quay đầu lại cùng J nói có chút việc, sau đó bước nhanh đến hướng hướng toilette.

Lúc đi ngang qua cửa, thình lình lại bị một người ôm eo đi vào.

Tinh Tuệ sợ hết hồn, vừa ngẩng đầu thấy khuôn mặt của Cao Nguyên, tức giận hai tay ôm ngực hỏi: "Tại sao?"

"Tại sao? " Cao Nguyên đóng cửa lại, đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, chỉ chân mình, "Em nói xem, vì saotôi gọi em tới?"

"..." Mặc dù biết là mình đuối lý, nhưng Tinh Tuệ vẫn không có thói quen cúi đầu trước mặt anh...bất kỳ dưới tình huống nào, cô không bao giờ muốn cúi đầu.

"Không nói lời nào là em có đạo lý?"

"..." Cô giương mắt lên liếc qua chỗ khác.

"Tôi bị thương làm sao bây giờ?"

"... Chuyện không liên quan đến tôi." Cô làm bộ nghiêm túc xem móng tay.

"Tôi không phải chỉ là đùa với em một chút thôi sao, làm sao mà em có thể đối với tôi ra tay nặng như vậy?" Anh nhìn qua có vẻ rất tức giận.

"..." Cô chỉ biết giữ bộ dạng giả điếc.

"Nha đầu chết tiệt kia, " Cao Nguyên vươn tay trừng phạt dường như muốn bóp gương mặt của cô, "Nhường tôi một chút em sẽ chết sao?"

"..." Bị nhéo đau, cô cũng cương quyết không nhìn anh.

"Không trách được Kỷ Dần Hạo không thích em." Anh bật thốt ra.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đừng nói Tinh Tuệ, mà ngay cả Cao Nguyên cũng ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt, lửa giận của Tinh Tuệ đã từ lòng bàn chân vọt tới ót. Cô đẩy bả vai anh ra, mở cửa vừa muốn đi ra,

Cao Nguyên từ phía sau ôm lấy cô, đơn giản chỉ một động tác, cửađãđượcđóng lại.

Cô không nói câu nào, chỉ là cố gắng giãy giụa hai chân. Anh cũng không nói gì, liều mạng ôm lấy cô.Hai người cứ như vậy trầm mặc so đo một hồi, cuối cùng Cao Nguyên đột nhiên mở miệng nói: "Được, được rồi, là tôi không tốt, tôi nói sai, thật xin lỗi!"

Nhưng Tinh Tuệ vẫn giãy giụa một cách không mệt mỏi.

"Đường Tinh Tuệ!" Cao Nguyên gầm nhẹ một tiếng, giống như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không thốt nên lời.

Cuối cùng, cô không còn sức vùng vẫy nữa, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng bằng ý chí quật cường, cô cố gắng chịu đựng để nó không rơi xuống.

"Được rồi, tôi nói xin lỗi với em còn không được sao?!" Khi cô không giãy giụa nữa, Cao Nguyên nhẹ nhàng buông cô ra.

Tinh Tuệ xoay người nhìn anh, thấy không rõ vẻ mặt, vì có một mảng mờ mịt nơi hốc mắt, cô chỉ nghe được giọng của mình nói: "Tôi không nghĩ anh đang thương hại tôi, tôi còn nghĩ cả đời này nếu không ai thèm lấy, tôi cũng không cần anh thương hại!"

Nói xong, cô dùng hết sức lực cuối cùng đẩy ra anh, mở cửa đi ra ngoài.

Tối hôm đó về nhà với một tinh thần vô cùng buồn bực, Tinh Tuệ tìm ra một chai rượu đỏ còn dang dở, một mình ngồi bên cửa sổ uống.

Uống cạn chai rượu, cô mới phát hiện, hình như là... trong hôn lễ của Cô và Kỷ Dần Hạo là dùng rượu này.

Cô không khỏi nhếch môi cười, bóng cô đổ dài qua cửa sổ thủy tinh, là một gương mặt vô cùng đau khổ.

Có lẽ cô không nên đối với Cao Nguyên phát giận, có lẽ... Kỷ Dần Hạo cũng là bởi vì tính tình cô điêu ngoa nên mới không cần cô...

Người đàn ông đó đã từng cười hứa hẹn sẽ cùng cô hạnh phúc cả đời, cuối cùng lại vô tình bỏ rơi cô. Lần đó, lúc Kỷ Dần Hạo đột nhiên nói với cô "Chúng ta ly hôn đi", cô nhìn anh, không tinvào tai mình, tình nguyện tin tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng lại là một cơn ác mộng ngàn lần là thât, đến bây giờ, côvẫn không có cơ hội tỉnh lại.

Kỷ Dần Hạo nói cô không có gì không tốt, chỉ là anh không hề yêu cô, anh muốn có một cuộc sống khác, để anh có thể đạt được những gì anh muốn. Những gì cần giữ lại cứ trôi dần theo từng cuộc đối thoại, mỗi lúc kết thúc anh đều nói "Thật xin lỗi, xin em hãy bỏ qua cho anh".

Muốn tiếp nhận một thực tế tàn nhẫn như vậy, cần thời gian rất lâu. Như một vết thương không bao giờ lành miệng, cô cứ ngây ngây, ngô ngô trong cuộc sống, Đường Tinh Tuệ cảm giác mình chắc sắp điên rồi.

Cuối cùng, một ngày vào nửa năm trước, cố gắng đè nén cảm xúc, cô đi làm thủ tục ly hôn. Bọn họ không có con chung, cũng không có tài sản chung khó xác định hay nợ nần nên thủ tục ly hôn rất dễ xử lý. Lúc đi ra khỏi cục dân chính, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên cảm giác mình giống như một con chim bị bẻ gãy cánh. Để rồi không thể nào bay lượn được nữa.

Cô hẹn những người bạn quen biết từ nhỏ đi quán bar uống rượu, kết quả chỉ có Cao Nguyên tới.

"Bọn họ chắc đều bề bộn nhiều việc, " anh đứng ở trước mặt cô, hút một điếu thuốc, có chút phẫn nộ nói, "Tôi là vì vừa lúc có công tác gần đây nên mới tới."

Đêm hôm đó, cô uống đến rất say, Cao Nguyên không có biện pháp ngăn lại, đành phải đưa cô về nhà... nhưng quan hệ của bọn họ cũng không phải là từ ngày đó bắt đầu... bởi vì theo cách Cao Nguyên nói, đêm hôm đó khi đem cô về nhà, cô đã nôn đầy lên thảm và ghế sofa anh vừa mua làm anh phải kiên nhẫn lắm mới dọn sạch...

Bọn họ lại lục tục đi ra ngoài uống rượu mấy lần, mỗi lần đều là Tinh Tuệ một người càu nhàu, còn Cao Nguyên ở bên cạnh chỉ nói vài câu lấy lệ. Cho đến có một ngày buổi tối, bọn họ đều hơi say, mới xảy ra chuyện củi khô gặp lửa...

Trong bóng tối, nhìn gương mặt của Cao Nguyên nằm trên người cô, Tinh Tuệ đột nhiên cảm giác được mình đã trưởng thành... bởi vì cô như thế nhưng có thể rất thẳng thắn thừa nhận dục vọng của mình.

Cô cũng không thương anh, giữa bọn họ cho tới bây giờ đều không có cảm giác yêu hay thương gì cả. Cô muốn anh, giống như phần tính chứ không phải phần tình!

Cô không cách nào phủ nhận dục vọng của mình, nhưng cũng không cách nào dùng dụng cụ... hay cùng bất kỳ người đàn ông nào cô không quenbiết lên giường. Cho nên, anh là người chọn lựa thích hợp nhất, không phải sao?

Bọn họ biết nhau từ thời còn học nhà trẻ, mặc dù không thể nói là không có gì giấu nhau, nhưng luôn hai bên đều quen thuộc đến nỗikhông cần có bất kỳ đề phòng hoặc giấu giếm nào. Anh còn là...

Là người độc thân, hay chính xác hơn là anh chưa từng có bạn gái cố định, chứ đừng nói đến đối tượng kết hôn.Vì vậy,bất luận thế nào cô cũng không nên yêu anh. Ngòai ra, anh cũng "miễn cưỡng" được xem là gợi cảm, anh tuấn được rất nhiều phụ nữ thầm mến. Cuối cùng, điều cô kinh ngạc là, bọn họ ở trên giường rất ăn ý, có khi bọn họ thậm chí không cần bất kỳ khúc dạo đầu nào vẫn làm cho hai người cùng thăng hoa...

Theo cách đó mà nói, tựa hồ hai người bọn họ nếu không phải là một đôi pháo * hữu hoàn hảo thì đúng là trời không có mắt...

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể làm tổn thương cô!

Nghĩ tới đây, Đường Tinh Tuệ ngửa đầu đem bình rượu còn dư uống cạn. Một cảm giác chua xót xen lẫn khổ sở dọc theo cổ họng đi thẳng xuống dạ dày, cô có thể cảm nhận được dạ dày của mình hung hăng co quắp, mơ hồđau nhói.

Một lát sau, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, vì vậy lấy tấm thảm trên mặt đất quấn lại rồi ngủ luôn trong phòng khách.

Đến nửa đêm, dạ dày đau như lửa đốt, cô rốt cục bị đau giật mình tỉnh dậy. Cô ngồi dậy, cổ họng ợ lên tòan nước chua, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn. Cô tập tễnh vào nhà bếp rót một chén nước ấm uống hết, nhưng cảm giác nóng rực đau đớn lại không có dấu hiệu giảm bớt chút nào. Cuối cùng, cô hầu như đau đến muốn lăn lộn.

Vì vậy, cô dùng cả tay chân bò đến bên cạnh ghế sofa, lấy di động trong ba lô ra. Mở máy, tìm trong danh sách bạn bè... giờ khắc này, ngoại trừ Cao Nguyên ra cô không thể nghĩ ra người nào khác.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới được nhận, đầu dây bên kia nghe có vẻ huyên náo, giọng Cao Nguyên lười biếng nhưng lại rất rõ ràng: "Cuối cùng em cũng chịu gọi điện thoại cho tôi."

Tinh Tuệ dùng sức nuốtnước chua bốc lên từ cổ họng xuống, miệng thở dốc nói: "Cứu... Cứu tôi với... Dạ dày tôi đau quá..."

Nói xong lời cuối cùng, cô òa khóc nức nở.

"Em đang ở đâu?!" Tiếng ồn ào náo nhiệt thoáng chốc biến mất, tòan đường dây chỉ nghe được giọng nói lo lắng của Cao Nguyên.

"Nhà..." Cô cảm giác mình mau chịu không nổi, vì vậy theo bản năng cầu khẩn anh, "Anh mau tới... Mau tới cứu tôi..."

"Tôi sẽ đến ngay lập tức."

Trong thoáng chốc, cô nghe đượcmột tiếng "Phanh", giống như là cửa bị một lực mạnh đóng lại.

Anh không tắt điện thoại, giống như vừa gấp rút lên đường lại vừa muốn xác định cô còn sống hay chết.

"Chết tiệc, em đến cuối cùng đã làm gì với mình?!" Lẫn trong tiếng xe cộ, Cao Nguyên lớn tiếng hỏi.

"Tôi... Là tôi uống chút rượu..."

"Một chút?!" Giọng anh cực kỳ hòai nghi.

"... Nửa bình."

"..."

"Ách..." Cô đau đến tứ chi tê dại, ngay cả đầu cũng hồ đồ, "Ba phần tư bình."

Anh không có nói nữa. Trên đường đi cứ ít phút lại hỏi cô còn đó hay không. Cô nằm trên tấm thảm mềm mại màu hồng của Nga, là thảm anh khuyên cô mua, giờ khắc này, cô thực sự cảm động đến phát khóc, nếu không phải nhờ tấm thảm này, bây giờ cô đã phải nằm trên sàn nhà lạnh như băng rồi... tưởng tượng đã thấy rất thê thảm.

Không biết qua bao lâu, cô nghe trong điện thoại truyền đến một giọng nói "Tôi đang ở dưới lầu". Anh có chìa khóa nhà cô, nghĩ tới đây, cô lại muốn ứa nước mắt... bởi vì cô không cần thả lỏng cơn đau để đứng lên đi mở cho anh.

Theo tiếng chìa khóa chuyển động trong ổ, cửa bị người từ bên ngoài mở ra. Tinh Tuệ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn một cái... quả nhiên là Cao Nguyên, trong tay nắm chặt di động cùng chìa khóa xe, nhờ ánh đèn công cộng ngòai hành lang, cô có thể thấy rõ vẻ mặt dọa người của anh.

"Đường Tinh Tuệ!" khi tức giận hoặc đến lúc đạt tới cao trào, anh đều thích gọi cả họ lẫn tên của cô, "Em nếu muốn chết thì tự mình chết, đừng có giỏi gọi điện thoại cho tôi!"

Nói xong, anh ôm mạnh lấy cô, xông ra ngoài.

Vào thang máy, Tinh Tuệ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng muốn ói, dạ dày nóng rực từng cơn, tứ chi vẫn tê dại như cũ... nói thật, cô thật cảm giác mình sắp chết.

Thì ra là... Chết là loại cảm giác như thế này, rõ là... Khó chịu muốn chết!

Như một bản năng sinh tồn, cô vươn tay vô lực cầm lấy cổ áo chemise của Cao Nguyên: "Thật khó chịu... Đau... Cứutôi với..."

"Tôi đây không phải là đang cứu em sao!" Anh cúi đầu, sắc mặt xanh mét, gương mặt như muốn giết người nhưng trong ánh mắt, lộ ra sự bất an cực độ.

Cho đến giờ phút này, Tinh Tuệ mới sợ hãi khóc rống lên, giống như bọn họ ngày đầu vào nhà trẻ.

Cao Nguyên thở dài, ôm cánh tay cô thật chặt, giống như là muốn an ủi nhưng lại lại không biết nên làm như thế nào.

Cửa thang máy vừa mở ra, Cao Nguyên liền xông ra ngoài, mở cửa xe, đem cô thảy lên ghế trước, buộc dây an toàn, rồi chui vào chỗ tài xế ngồi. Chiếc SUV của Đức, như một con tuấn mã gào thét, lướt nhanh trên đường.

Đêm hôm khuya khoắt đường xá vắng vẻ, bọn họ rất nhanh đã đến bệnh viện. Cô bị đưa vào phòng cấp cứu, dọc theo đường đi anh như người điên hô to bác sĩ cứu mạng. Cô bị đặt trên một chiếc giường đơn ngoài hành lang, sau đó được nhanh chóng chuyển đi, trước mắt thoảng qua vô số ngọn đèn và những người lạ mặt... Cuối cùng, cô duy trì không được hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play