“Liên Ngữ, em nhất định phải như vậy sao? Đủ rồi, về nhà đi.”
“Hu hu…” Liên Ngữ ngồi cạnh khóc lớn.
“Đáng chết, tại sao em muốn như vậy?” Rốt cuộc Tất Ngôn không nhịn được kéo cô ra, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.
Dường như lý trí của anh đã bay xa rồi, bây giờ chỉ còn lại đôi môi mềm mại và cô gái dịu dàng trong vòng tay.
“Tất Ngôn……..” Níu chặt áo anh, cô không nhịn được gọi tên anh.
Tiếng gọi này như chậu nước lạnh dội lên đầu Tất Ngôn, làm anh tỉnh táo lại, tất cả lý trí quay về.
“Căn nhà này anh đã định bán, bây giờ em có đi không cũng không quan trọng.” Nói xong, anh rời khỏi phòng ăn trở lại phòng mình.
Liên Ngữ ngây ngốc khuỵu xuống tại chỗ.
Tại sao anh lại tuyệt tình như vậy, không cho cô cơ hội nào!
Thời gian vẫn vô tình trôi qua, cho dù Liên Ngữ có cầu xin ông trời thế nào, cuối cùng cô vẫn không giữ được Tất Ngôn.
Mới sáng sớm, cô đã đứng trước cửa phòng anh, cô muốn ghi nhớ khuôn mặt anh thật kĩ.
“Cần em giúp không?” Liên Ngữ khó khăn mở miệng, không hề muốn nói oạau này chút nào.
“Không cần.” Tất Ngôn nắm chặt tay mới có thể đè nén được ham muốn ôm lấy cô.
Sau khi Tất Ngôn thu xếp quần áo xong, anh liền xách va li đi ra.
Liên Ngữ vội vàng nói, “Em làm bữa sáng rồi, anh ăn đi, được không?”
Muốn ở cùng anh phút giây cuối cùng, cô tha thiết nhìn anh, hy vọng anh đồng ý.
“Không ăn.” Muốn chia tay phải rõ ràng, không thể để mình mềm lòng nữa, “Về nhà đi, sau này hãy chăm sóc mình thật tốt.”
Đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, anh ra khỏi phòng, khom lưng ngồi vào xe.
Nước mắt lập tức dâng lên, giống như nhớ ra gì đó, Liên Ngữ chạy như điên về phòng, lấy ra mô hình căn phòng, cô không để ý phải đi giày, cứ như vậy chạy chân không ra ngoài.
“Tất Ngôn……..” Cô đuổi theo xe gọi to tên Tất Ngôn.
“Tất Ngôn!” Liên Ngữ dùng hết lực kêu lớn.
Lảo đảo một cái, cô ngã nhào trên đất, mô hình rơi ra khỏi tay, “Tất Ngôn…… Đừng đi, đừng đi mà…….”
Nước mắt che mờ hai mắt cô, tay và đầu gối cô đều chảy máu, không để ý cơn đau này, cô bò đến chỗ mô hình bị rơi.
“Hu hu…….. Tất Ngôn…….. Huhu……” Liên Ngữ cầm mô hình bị hỏng, ngồi dưới đớn khóc đến mức làm người ta quặn đau.
Mà ở trong xe, tài xế thấy anh luôn nhìn lại phía sau, “Anh à, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Hình như anh nghe tiếng Liên Ngữ vừa khóc vừa gọi anh, tiếng khóc buồn bã này quanh quẩn bên tai anh không dứt.
Anh Tiểu phẫn, sau này lớn lên anh lấy em được không?…….
Câu nói này như thần chú, tiếng nói trẻ con của Liên Ngữ vang lên bên tai
anh, đầu óc anh giống như cảnh sắc bên ngoài, thoáng qua hình ảnh họ
chung sống với nhau.
Thật sự anh có thể buông tay cô như vậy sao?
Đi lần này thì mãi mãi không thể thấy cô, tiểu thiên sứ anh nhớ nhung đã lâu, anh thật sự bỏ được sao?
“Anh à, đến rồi.” Tài xế nhắc nhở.
Tất Ngôn giật mình nhìn dòng người đi lại trong sân bay, vô số người đi qua trước mặt anh, nhưng không có ai là người yêu của anh.
Một khi
anh bước vào sân bay, cuộc đời này không thể yêu ai nữa, như vậy nửa đời sau của anh như cái xác không hồn, không có ý nghĩa!
Anh thật sự muốn như vậy ư?
Bỗng dưng, Tất Ngôn quay đầu nói lớn: “Tài xế, quay lại!”
Nháy mắt chiếc xe đi mất…….
“Tiểu Ngữ?” Tất Ngôn chạy từ sân bay về nhà, vừa về đến cửa đã bắt đầu gọi: “Tiểu Ngữ……..”
Tất Ngôn tìm tất cả các phòng, cuối cùng ở căn phòng sau vườn hoa thấy Liên Ngữ nằm bất tỉnh.
“Tiểu Ngữ!” Thấy như vậy tim anh như ngừng đập, xông tới ôm lấy cô chạy ra ngoài, “Tiểu Ngữ, đừng làm anh sợ.”
Hình ảnh mẹ tự tử trong vườn hoa tường vi hiện lên trong đầu anh, anh sợ người trong lòng cũng giống như mẹ, rất sợ!
Ôm Liên Ngữ lên xe, nhanh chóng đi tới bệnh viện.
“Bác sĩ, cô ấy sao vậy?” Tất Ngôn cầm lấy tay bác sĩ, vội vàng hỏi.
“Xin anh bình tĩnh trước được không?” Tay bị cầm đến mức đỏ lên, bác sĩ âm
thầm kêu đau, “Yên tâm, cô ấy không sao, chỉ là cô ấy sầu lo quá mức,
hơn nữa quá đau lòng, cảm xúc bất ổn nên hôn mê.”
“Thật sự không sao chứ? Vậy lúc nào cô ấy tỉnh?”
“Cô ấy sẽ tỉnh nhanh thôi, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, giữ tâm trạng
thật vui vẻ.” Nói xong, bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Vừa đến bệnh viện, Tất Ngôn mới nhìn kĩ Liên Ngữ thật nhếch nhác.
Thấy đầu gối cô còn rỉ máu, Tất Ngôn cực kỳ đau lòng.
“Làm sao đây? Anh trúng độc của em rồi, không thể bỏ em nữa.” Tất Ngôn vuốt
gò má nhợt nhạt của cô, “Rõ ràng anh đến sân bay rồi, nhưng khuôn mặt em quấn lấy anh không tha, anh muốn bỏ rơi em cũng không được, anh nên làm gì với em bây giờ, làm gì đây?”
“Anh nhận thua, em thắng rồi.” Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi khẽ hôn, “Nói gì anh cũng sẽ không bỏ rơi em nữa.”
Im lặng nhìn cô ngủ say, ngắm mãi không chán….
Sau khi Tất Ngôn thấy vợ chồng nhà họ Liên tới, liền lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Về nhà, anh mệt mỏi ngã lên ghế sô pha, mắt anh nhắm chặt.
Hồi lâu, anh chậm rãi đứng dậy, lấy điện thoại gọi.
Tút tút hồi lâu, một giọng nói trong sáng của con gái truyền đến: “Hello.”
“Tiểu Hoan à?” Tất Ngôn miễn cưỡng cười, muốn giọng mình nghe khá hơn chút.
“Anh cả!” Cô gái bên kia điện thoại hét ầm lên, nghiêng đầu nói với người
đằng sau: “Anh hai, Tiểu Nhạc, hai người mau đến đây, là điện thoại của
anh cả.”
Tất Hoan nói tiếp, “Anh cả, sao lâu vậy anh không gọi cho em, bọn em rất lo lắng anh ở đó không ổn, chừng nào anh về?”
“Ngày mai anh sẽ về.” Tất Ngôn nhẹ nhàng nói: “Bọn em khoẻ không?”
“Anh yên tâm, bọn em đã lớn, có thể tự chăm sóc, anh hai muốn nói chuyện với anh, anh cả, anh chờ chút.” Nói xong, chỉ nghe thấy vài âm thanh nhỏ.
“A lô, anh cả.” Giọng nam khàn khàn truyền đến: “Thiên Dương đã nói mọi chuyện cho chúng em biết.”
“Tiểu Hoà, anh xin lỗi em.” Tất Ngôn cảm thấy có lỗi với các em của mình, anh đã tha thứ cho Liên Khải rồi.
“Anh cả, anh……..” Tất Hoà dừng lại một chút.
“Anh tha thứ cho ông ta.” Tất Ngôn nói lời thật lòng với em trai.
“Anh cả, thật ra quan điểm của em giống Thiên Dương, thật vui khi anh làm
vậy.” Giọng nói Tất Hoà vui sướng, không hề có sự oán giận, “Chuyện đó
cũng đã qua, oán hận nữa, trả thù nữa, bố mẹ cũng sẽ không quay về, hai
mươi năm qua, anh đã gánh quá nhiều việc, luôn nghĩ cho bọn em trước,
lần này cuối cùng cũng vì anh, bọn em sẽ không trách anh, anh cả, hạnh
phúc của anh quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.”
“Cảm ơn em, Tiểu
Hoà.” Tất Ngôn nghẹn ngào nói: “Mai anh sẽ về Mỹ, đến lúc đó, anh sẽ tự
mình giải thích rõ với Tiểu Hoan và Tiểu Nhạc.”
“Họ sẽ hiểu.”
“Ừ, anh cúp đây.” Nói xong, Tất Ngôn cúp điện thoại.
Nhìn đồng hồ đeo tay, anh thấy kim chỉ giờ chỉ số 11, sau đó lập tức đứng dậy mắc áo khoác đi ra ngoài.
Tất Ngôn khẽ đây cửa đi vào, từ từ ngồi lên giường bệnh, yêu thương nhìn
người nằm trên giường bệnh, trong mắt đều là sự đau lòng không thôi.
“Thật xin lỗi, Tiểu Ngữ.” Bàn tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, ngón tay khẽ lướt qua đôi môi không còn chút máu của cô.
Anh cầm lấy mô hình căn phòng đã được sửa chữa trong túi bên cạnh ra, “Mô hình này anh sửa xong rồi.”
Nhẹ nhàng đặt mô hình lên đầu giường, khoé môi anh khẽ cong, “Anh biết em coi nó như bảo bối, cho nên mang tới cho em.”
“Hôm nay rõ ràng anh đến sân bay rồi, nhưng gương mặt em luôn hiện lên trong đầu anh, cho nên anh đã trở lại.” Tất Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, “Có
phải anh rất đáng ghét không, Tiểu Ngữ? Anh bất chấp tất cả mà bỏ đi, có phải em rất giận anh không?”
“Chờ anh xử lý xong mọi chuyện anh sẽ trở về, sau đó sẽ không rời ra em nữa, chờ anh.” Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
Lưu luyến nhìn cô, nhìn thật lâu, anh mới đi.
Không ai phát hiện, tay người trên giường khẽ giật, nước mắt lặng lẽ chảy
xuống từ khoé mắt cô, rơi vào gối đầu, cô từ từ mở mắt, nhìn trần nhà,
im lặng rơi nước mắt……..
Hôm sau, trong phòng bệnh của Liên Ngữ chật ních người, tất cả là em nhỏ trong cô nhi viện.
“Tại sao cậu dẫn chúng nó tới?” Liên Ngữ quay đầu bất mãn nhìn bạn tốt Đoạn
Hồng Lăng, “Mình không bị bệnh gì nặng, chỉ là không khoẻ một chút mà
thôi.”
“Mình không có cách, chúng nó cứ ầm ĩ đòi tới thăm cậu,
mình không thể làm gì khác là phải dẫn chúng nó tới.” Đoạn Hồng Lăng
nhún vai, “Yên tâm đi, lát nữa cô giáo Hà sẽ đưa chúng nó về.”
Vừa mới nói xong, cô giáo Hà đã tới tạm biệt Liên Ngữ, sau đó đưa các em nhỏ về.
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh, Đoạn Hồng Lăng ngồi lên giường bệnh, nhìn chằm chằm cô.
“Sao cậu nhìn mình như vậy?”
“Tiểu Ngữ, đang bình thường sau cậu lại như vậy? Khoảng thời gian này rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì?”
Sau lần gặp mặt trước cô không còn liên lạc với Liên Ngữ nữa, cho nên cô
không hề biết bạn tốt xảy ra chuyện, nếu không phải tự mình đến nhà họ
Liên hỏi bác trai, bác gái, cô còn chẳng hay biết gì.
“Hồng Lăng, khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, một lúc không thể nói
rõ.” Liên Ngữ khẽ thở dài, cả người như thay da đổi thịt.
“Tiểu
Ngữ, cậu thay đổi rồi.” Đoạn Hồng Lăng nhìn thẳng mắt cô, “Trước kia cậu không biết ưu sầu là gì, nhưng bây giờ trong mắt cậu có vẻ ưu sầu, có
sức quyến rũ và mềm mại của phụ nữ, cậu yêu anh ta không?”
“Hồng Lăng, mình yêu anh ấy!” Liên Ngữ kiên định nói rõ lời thật lòng.
“Vậy anh ta thì sao?” Đoạn Hồng Lăng nhíu mày nhìn cô, “Anh ta yêu cậu không?”
“Anh ấy yêu mình.” Cô mỉm cười trả lời: “Lúc đầu, mình không dám tin tưởng
quá lớn vào mối tình này, Hồng Lăng, là cậu khích lệ mình theo đuổi hạnh phúc, cho nên mình mới dũng cảm chấp nhận anh ấy.”
“Đúng vậy, là mình khích lệ cậu yêu, nhưng mình không ngờ cậu yêu lại bị tổn thương
nhiều như vậy.” Đoạn Hồng Lăng hối hận lúc đầu đã khuyên cô như vậy,
“Nếu biết cậu trở thành như bây giờ, nói gì mình cũng không khích lệ cậu yêu anh ta.”
Đoạn Hồng Lăng nhìn Liên Ngữ nằm trên giường bênh, cả người gầy gò, yếu ớt, không khỏi nghẹn ngào.
“Tại sao cậu ngốc như vậy?”
“Hồng Lăng, đừng đau lòng vì mình.” Liên Ngữ cầm tay bạn tốt, cười bình thản, “Mình tuyệt sẽ không cảm thấy đau lòng, có thể ở cạnh anh ấy là điều
hạnh phúc nhất đối với mình.”
“Tiểu Ngữ?”
“Bố mình đã tạo
cho gia đình họ tổn thương không cách nào bù đắp, nhưng vì mình, anh ấy
đã lựa chọn buông tha, mình biết anh ấy yêu mình, nhưng anh ấy không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, cho nên anh ấy bỏ mình.” Mặc dù đau lòng,
nhưng cô vui vẻ chịu đựng, “Nhưng không sao, mình đã chờ anh ấy nhiều
năm như vậy, không ngại tiếp tục chờ, cho đến khi anh ấy thật sự quên đi quá khứ, trở lại mới thôi.”
“Chưa thấy ai ngốc như cậu.” Đoạn Hồng Lăng giơ tay lau nước mắt, cười mắng cô.
“Cậu thật sự tin anh ta sẽ quay lại sao?”
“Ừ, mình tin anh ấy sẽ quay lại.”
Đúng, cô đã nghe tối hôm đó anh bày tỏ tất cả với cô.
Anh muốn cô chờ anh, anh còn nói anh yêu cô, cho nên cô sẽ ngày anh trở về, cô muốn nghe anh nói câu “Anh yêu em” lần nữa.
Liên Ngữ gật đầu chắc chắn, cười nói với Đoạn Hồng Lăng: “Nhất định anh ấy sẽ quay về.”
“Thôi, cậu đơn thuần lại cứng đầu, mình không nói nhiều nữa, cậu đã nhất quyết chờ anh ta trở về, nhưng đến lúc đó anh ta không trở về, cậu cũng không cần khổ sở, trên thế giới đàn ông tốt còn rất nhiều, sẽ tìm thấy người
khác thôi.” Đoạn Hồng Lăng an ủi cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT