Mang theo tâm sự phức tạp Tiêu Luân phong trần mệt mỏi về đến quê hương, hắn cấp tốc chạy về nhà, chuẩn bị cấp cho Trương Tích Lan một cái kinh hỉ. Nhìn đến đèn đường quen thuộc bên đường, ngã tư quen thuộc, tâm tình hắn cũng tốt lên không ít

Thùng thùng đông!

Tiếng đập cửa vội vàng quấy rầy lúc này đã sau giờ ngọ khiến không khí im lặng nặng nề

Đến đây, đến đây!

Trương Tích Lan cầm trong tay cái chổi vội vàng chạy tới mở cửa, ánh vào mắt bà chình là đứa con đã hơn một tháng không gặp Tiêu Luân, Trương Tích Lan sửng sờ ở cửa không nói gì, ngươi như thế nào trở về. . . . . . Trương Tích Lan không thể tin vào hai mắt của mình.

Làm sao vậy? Không thấy nhớ đứa con bảo bối của mẹ sao?! Tiêu Luân vui đùa nói, mới một tháng không gặp, lão mẹ liền biến trì độn? Đứa con của mẹ đã về nhà, còn không mau mở cửa a?!

Nga, mau, mau vào! Bên ngoài nóng. Trương Tích Lan lau nước mắt, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Ai. . . . . Cảm giác được về nhà thật tuyệt a~ Tiêu Luân đi vào trong căn phòng nhỏ, cảm khái nói.

Trương Tích Lan mang dưa hấu từ nhà bếp lên, đặt lên mặt bàn nói,

Nhanh ăn đi, mới lấy từ tủ lạnh ra.

Ân. Cám ơn! Lão mẹ. Tiêu Luân cầm lấy dưa hấu tuỳ tiện cắn.

Ngươi nói cái gì? Khi nào thì ngươi trở nên khách sáo với mẹ như vậy?! Trương Tích Lan trừng mắt liếc hắn một cái, Tiêu Luân ngây ngô cười nói,

Có thể là do ở nước ngoài thường nói, thành thói quen

Nga, đúng rồi, lão mẹ, con mang về cho mẹ một ít quà

Nói xong, Tiêu Luân từ trong túi lấy ra một đống lớn đồ vật này nọ, vừa lấy ra vừa nói

Còn nhớ rõ không? Lần trước con nói rồi bệnh phong thấp của mẹ dễ tái phát, cho nên con mang về cho mẹ một cái thảm điện, dược phẩm thì không thể mua được, bởi vì cần phải có bác sĩ kê đơn thì mới có thể mua.

Còn cái này là do Lý Âu mang con đến La Luoxie ngoạn, bờ biển ở đó thật tuyệt! Con nhặt mấy vỏ sò về, làm thành một cái vòng cổ, xem! Rất được nha!

Tiêu Luân nói xong, đem vòng đặt lên cổ Trương Tích Lan,

Bên kia, coffee cũng rất ngon, con cũng mang về một lọ. . . . . .

Tiêu Luân thao thao bất tuyệt nói xong, nhưng không có chú ý đến ánh mắt Trương Tích Lan

Đứa con, Trương Tích Lan đè lại tay Tiêu Luân đang không ngừng lấy quà ra rất lạnh tĩnh nói, có phải hay không có tâm sự gì? Tiêu Luân sửng sốt một chút, vội vàng cười nói,

Nào có a? con tốt lắm a!

Có phải ba ba con đối với con không tốt?

Không có. Tiêu Luân mơ hồ nói, ông ấy đối với con tốt lắm

Kia. . . . . . Là con cùng mẹ mới và ca ca quan hệ không tốt? Bọn họ khi dễ con ư?

Không, không, không có, bọn họ đều đối với con tốt lắm. Tiêu Luân cắn cắn môi, không nói gì.

Thật không? Vậy con nói đi, vì sao về sớm như vậy?

Bởi vì, bởi vì con. . . . . . . . . Tiêu Luân mạnh ôm lấy Trương Tích Lan hốc mắt hồng hồng, con nhớ nhà. Thật sự. . . . . .

Được rồi, mẹ đã biết, con hiện tại không phải đã về đến nhà rồi sao? Trương Tích Lan vỗ vỗ lưng Tiêu Luân, giống như dỗ dành tiểu hài tử, nhưng lại làm cho Tiêu Luân cảm thấy ấm áp

Đến, nói với mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Luân trên sô pha nhích lại gần một chút, thở dài một hơi. Bộ dáng tựa hồ có chút khó xử

Không thể nói sao? Hay là, bọn họ không cho con nói? Nhìn thấy bộ dáng hắn khó xử, Trương Tích Lan là mẹ trong lòng càng sốt ruột

Không, không phải. . . . . . . Tiêu Luân luôn nói chuyện rất thẳng thắng hôm nay lại trở nên ấp a ấp úng, làm cho Trương Tích Lan cảm thấy được chuyện rất nghiêm trọng.

Mẹ con nói, nếu, con nói là nếu, nếu thích một người, nhưng không được người nhà người kia chấp nhận thì phải làm sao?

Tiêu Luân, con thích ai? Trương Tích Lan thật cẩn thận nghe Tiêu Luân nói, nháy mắt đã nhìn thấu bản chất của vấn đề,

Con. . . . . . . . . .

Tiêu Luân có chút sợ hãi, không dám nói ra chân tướng.

Kỳ thật ta cảm thấy được bậc cha mẹ ở nước ngoài thật thoáng, hẳn sẽ không quản chuyện yêu đương cua con cái, nếu thật sự phản đối, như vậy ta nghĩ, kia nhất định là thích người không nên thích. Trương Tích Lan bình tĩnh nói

Con nói đi, là ai, có lẽ mẹ sẽ nghĩ ra biện pháp. Trương Tích Lan ngồi bên cạnh Tiêu Luân, thân thiết nói

Tiêu Luân ôm hai chân, đem mặt chôn vào trong song chưởng, nhớ lại

Người không nên thích. . . . . . .

Nhìn thấy Tiêu Luân bộ dáng bi thương, thương tích lan trong lòng cũng nhói đau.

Tiêu Luân, nếu con thực sự thích người kia mẹ cũng sẽ không phản đối, bất quá, con hiện tại chạy về nước, ngay cả cơ hội gặp mặt cô gái kia cũng không có, nói gì đến chuyện yêu đây? Mẹ không hy vọng con vì một cô gái mà tinh thần sa sút, con gái còn rất nhiều, không lo thiếu một cô. Con lại có thể tìm người khác

Không! Không phải! Tiêu Luân đột nhiên rít gào nói, con . . . . . Thực xin lỗi, mẹ.

Tiêu Luân thùy hạ mắt, nước mắt theo hai má chảy xuống

Con trước hãy nghĩ ngơi một chút đi, mới vừa xuống máy bay hẳn là mệt chết đi, bình tĩnh lại rồi hãy nói chuyện với mẹ. Trương Tích Lan như an ủi vỗ vỗ lưng Tiêu Luân, xoay người đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play