Tiêu Luân!? Ngươi thực sự không sao chứ? Tiêu Quý Phong ngồi trong quán cafe kêu lên
Ba, Tiêu Luân xoay người, tươi cười sáng lạng .
Con thật không sao cả. Chỉ là có chút mất ngủ, con. . . mọi người ngoạn vui vẻ đi!
Thời tiết thay đổi dần trở nên có chút khô nóng, trên bãi biển La Rochelle người đi bơi cũng trở nên mệt mỏi. Cát vàng hoà trộn với hương vị của biển, bốc lên một tầng hơi nước mờ ảo, giống như rượu Whiskey bay đầy trong bồn tắm, khiến người ta chìm đắm
Tiêu Luân xoay xoay đầu có chút mệt mỏi, trong đầu lại hiện ra cảnh buổi sáng hôm kia.
Sáng sớm mùa hạ luôn làm cho người ta tham luyến mát mẻ mà tỉnh dậy sớm
Sáng 7: 45
Tiêu Luân duỗi người, trên giường xiêu xiêu vẹo vẹo trở mình
【? 】
Tay sao cũng không đụng phải người của Lý Âu
A~~~lười biến duỗi thắt lưng, Tiêu Luân ngồi dậy
【 đi nơi nào ? 】
Ở trong phòng rửa mặt chải đầu xong, lại loạn chuyển một chút, nửa giờ qua
【Trên mặt giường là ••••? 】
Đi đến bên giường, Tiêu Luân lúc này mới phát hiện lời nhắn Lý Âu
Dear Luan,
I’ll give you a surprise ! please come to the coffee house at 8: 30
yours Leo
【 ân? Lý Âu có kinh hỉ cho ta? ! Chết tiệt! Ta như thế nào hiện tại mới phát hiện! 】
Tiêu Luân hận chính mình ngu xuẩn đến bây giờ mới thấy được lời nhắn của Lý Âu, bật người nhấc lên chiếc áo sơ mi, hướng đến quán caffee đi. Khoé miệng lơ đãng tràn ra nụ cười thản nhiên.
Sáng sớm con đường ven biển bị ánh mặt trời chuyển thành màu hồng nhợt nhạt, từng đàn chim bồ câu đang mổ ăn trên bờ cát những mẩu bánh mì những lão nhân rãi xuống. Quán caffee vừa mới mở cửa buôn bán
Tấm bản opening được đặt cong vẹo trên cửa gỗ, có điểm giống với các phòng nhỏ trong truyện cổ tích, tràn ngập hơi thở lãng mạn
Cách quán caffee khoảng hơn mười thước, Tiêu Luân có chút kích động, lòng hiếu kì khiến hắn cước bộ nhanh hơn
【 thình thịch •••】
Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập. Không biết tại sao Tiêu Luân lại thấy có cảm giác hít thở không thông.
【 người nước Pháp cứ thích trêu đùa tình cảm! 】
Tiêu Luân hít một hơi mạnh. Đẩy cửa quán caffee
Xem là ai đến đây!
Vừa mới bước vào cửa, Tiêu Luân liền nghe thấy tiếng Lý Âu tiếp đón sang sảng. Bởi vì còn rất sớm, quán caffee căn bản không có nhiều người, ngồi ở một góc phòng bên bàn là những người có vẻ bắt mắt.
Ba, mẹ? ! Tiêu Luân giật mình nhìn hai người trước mắt
Hai người sao lại đến đây?
Chúng ta không thể tới sao? Ha hả . . Oliva cười ha hả nói.
Đúng vậy, ngẫu nhiên cũng nên thả lỏng một chút. Tiêu Quý Phong một phen ôm bả vai Oliva, vẻ mặt nhu tình nói
A, ha hả ••• Tiêu Luân xấu hổ cười cười.
Mau ngồi xuống đi! Lý Âu kéo ghế ra, vừa nói, anh giới thiệu với em một chút, vị này chính là bạn tốt từ nhỏ của anh, (Mignon) Mật Ny An.
Tiêu Luân chỉ lo nói chuyện cùng bố mẹ, thật ra đã quên ngồi bên cạnh họ là một cô gái. Lúc này mới nhìn thấy vị này chính là một mĩ nhân tiêu chuẩn kiểu châu Âu
Chính thức ngồi xuống, Tiêu Luân nhìn từ trên xuống dưới Mật Ny An. (h.a: ôi cái tên =.=”)
Tóc vàng mắt xanh, cao gầy thon gọn, bộ ngực căng tròn (=,=ll). Giống tất cả những người châu Âu, cô ấy có làn da trắng nõn cùng cái mũi thẳng ,quả nhiên là người cũng như tên Mignon——tinh tế mà tao nhã (h.a: mới đầu ta còn đọc nhầm là miwon => tên 1 loại mì chính a~ =))))))))))))))
Không biết vì cái gì mà hắn cảm thấy cô ấy ngồi cùng Lý Âu thật là hợp đôi, nhất là lúc cô ấy cười rộ lên, hai má hộng nhuận mang theo má lúm đồng tiền nhạt, quả thật say lòng người.
Từ tán gẫu mà hắn biết được , Mật Ny An là con gái thư kí của Tiêu Quý Phong, lần này Tiêu Quý Phong đi công tác, vừa vặn đi cùng bọn họ
【Khoá! Cái vị thư kí đầu đá nửa ngày không nói một câu kia !? Hắn cư nhiên lại có đứa con gái như vậy?! 】
Ngay tại lúc Tiêu Luân đối người con gái này cảm thán về sự chênh lệch kia, Mật Ny An nói với Lý Âu:
Lý Âu, nơi này hảo buồn, mang em đi bờ biển nhìn xem thế nào?
Tiếp theo lại hướng vợ chồng Tiêu Quý Phong lễ phép cười.
【 hừ! Ngươi như vậy rõ ràng chính là muốn câu dẫn Lý Âu! 】Nhưng mà Tiêu Quý Phong cũng rất vui vẻ nói
Đi! Đi thôi! Lý Âu, đãi Mật Ny hảo hảo ngoạn!
【 uy! Lão ba! Ba không phát hiện con của ba đang bị một cô gái dụ dỗ câu dẫn đi rồi sao! Người ta không phải chỉ hướng ba cười một chút thôi sao! Ba cũng không đến nỗi liền đem ca của ta bán đi chứ! 】(h.a: sợ mất của =))))
Nhìn Lý Âu cùng Mật Ny An đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Luân ngơ ngác ngồi trên ghế, không biết làm sao.
Không ••• không được. Không có gì thú vị cả ••• Tiêu Luân phục hồi tinh thần lại
Ân?
Nga, không, ý của con là phụ cận vùng này con đều đã chơi đùa
Kia, có hay không muốn cùng chúng ta đi dạo phố? La Rochelle có rất nhiều ngã tư đường thú vị đó. Oliva nhiệt tình nói.
Ách ••• Tiêu Luân đã muốn đứng lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt, bởi vì, vừa mới nhìn trong gương hắn thấy
—— Mật Ny An hôn Lý Âu.
Tiêu Luân?
Ngượng ngùng, con có chút mệt mỏi. Con một muốn đi tản bộ một mình
Ba, Tiêu Luân xoay người, vẻ mặt sáng lạn tươi cười, con thật không có việc gì. Có thể do không ngủ hảo, con. . hai người vui vẻ nha!. .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT