"Sao cậu lại ở đây? Làm thế nào vào được?" Âu Dương Thành vừa hỏi vừa giật lấy quần của mình mặc vào, vì còn chưa kịp lau khô nước trên người, khiến cho quần dinh dính, mặc vào có chút khó khăn.

Âu Dương Thần lần này lại tỏ ra rất quân tử, quay đầu đi không nhìn hắn trần truồng mặc quần áo, cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Sau khi uống xong, trước mặt xuất hiện một bóng đen, ngẩng đầu, Âu Dương Thành đang nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt hận không thể lột một tầng da để trừng hắn.

"Nói! Cậu vào đây kiểu gì?"

Âu Dương Thần nhún nhún vai, "Từ cửa chính."

"Tôi tất nhiên biết cậu không trèo cửa sổ vào!" Mẹ nó! "Sao cậu lại có được chìa khóa cửa?"

Không lên tiếng, Âu Dương Thần nhìn khuôn mặt người trước mắt đã tức giận đến căng phồng, đỏ bừng bừng --- đương nhiên cũng có thể là do vừa mới tắm xong, nhưng dù thế nào cũng vẫn làm cho tâm tình hắn phi thường tốt.

"Ông nội cậu nhìn cái gì hả?" Âu Dương Thành bị hắn nhìn đến không tự nhiên, vừa rồi chỉ mặc quần, hắn bây giờ đang mình trần ra trận, "Mau trả lời câu hỏi của tôi!"

"Nói như vậy thì cậu phải chịu thiệt rồi, ông nội tôi đã qua đời rất rất lâu rồi." Âu Dương Thần khí định thần nhàn nói, thực vô tội chớp chớp mắt nhìn Âu Dương Thành.

"Đừng có lôi cả cái này ra tranh cãi với tôi! Rốt cuộc cậu làm thế nào vào được hả?" Âu Dương Thành thề, đây là lần cuối hắn hỏi, nếu tên ổi thối này còn dám nói ba lăng nhăng, hôm nay hắn nhất định đại khai sát giới!

Nhìn ra hắn sắp đến cực hạn, Âu Dương Thần cũng không chọc hắn nữa, đặt ly rượu xuống, khoanh hai tay trước ngực, nói: "Thẻ của tôi, muốn mở cửa vào phòng tôi còn có thể không dễ sao?"

"Cậu, đã tặng cái thẻ đấy cho tôi rồi còn gì!" Âu Dương Thành nhắm mắt, cảm thấy cần phải làm cho bản thân tỉnh táo một chút trước đã.

"Vậy nên chúng ta có thể dùng chung!" Âu Dương Thần mỉm cười, "Phòng trăng mật, cậu không nghĩ có mỗi một người ở là quá lãng phí sao?"

"Chỉ cần không phải nhìn thấy cậu, có là địa ngục cũng không vấn đề gì hết!" Âu Dương Thành cắn răng, đột nhiên ngẩn người vài giây, sau đó lại nói: "Mà chỗ nào có cậu, chỗ đó so với địa ngục còn đáng sợ hơn!" Nói xong, xoay người với quần áo đang vắt trên lưng ghế sô pha, chuẩn bị vào wc mặc rồi chạy lấy người.

Còn chưa đi được mấy bước, cổ tay đột nhiên bị tóm lấy, tốc độ nhanh đến không kịp suy nghĩ, người phía sau đã ôm chầm lấy Âu Dương Thành tim còn đang loạn nhịp đập thình thịch, bốn từ bất chợt nảy ra trong đầu: thú tính đại phát!

"Cậu thật sự không muốn gặp lại tôi đến thế sao?" Một bàn tay Âu Dương Thần chặn ngang ngực Âu Dương Thành, giữ chặt lấy hắn, môi áp bên vành tai hắn, thì thầm, thổi ra từng hơi nóng rực: "Hả?"

Chân Âu Dương Thành đều sắp mềm nhũn, nửa người trên trần trụi qua một lớp vải cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thấp hơn của người phía sau, nóng như lửa cùng lạnh như băng, lại hòa hợp ngoài dự kiến. Hắn giãy dụa muốn thoát khỏi cái loại dây dưa như tình nhân ám muội này, "Cái rắm, nói nhảm! Đương nhiên!"

"Tôi làm gì không tốt chứ?" Trong giọng nói còn có chút ủy khuất.

"Không! Cậu làm gì cũng tốt, chính là quá tốt, nên khiến tôi thấy phi thường "hổ thẹn", giờ có thể thả tôi đi rồi chứ?"

"Ừ --" Lười biếng ứng một tiếng, nhìn Âu Dương Thành áp trong lòng, quay đầu không chịu nhìn hắn, Âu Dương Thần siết chặt tay thêm một chút, kéo người kia càng gần mình hơn, tiến đến bên tai đối phương nhẹ giọng nói: "Sao cậu nói mà không nhìn tôi?"

"Cậu, cậu quá đẹp trai, tôi không nhìn -- đừng, cậu đừng có thổi vào tai tôi nữa đi!" Âu Dương Thành lắp bắp, nhất định không chịu ngẩng đầu, cổ đỏ một mảnh.

Âu Dương Thần nhếch khóe miệng như hồ ly, cái tay đang cầm cổ tay của Âu Dương Thành cũng buông lỏng, ngay khi Âu Dương Thành nhẹ nhàng thở ra một hơi, tưởng rằng hắn định thả mình, nhũ đầu trên ngực trái đã bị nhéo một cái.

"Nha!" Khẽ kêu một tiếng, còn chưa kịp mở miệng mắng, bên tai đã truyền tới một câu mang theo đầy ý cười, nói, "Cậu xấu hổ nha!" Là trần thuật, không phải nghi vấn.

Mặt Âu Dương Thành đã đỏ đến độ có thể tích máu! Bị một câu nói toạc móng heo, hắn hận ở đây không có cái lỗ nào để hắn chui xuống. Hắn cũng không biết vì cái gì, ban nãy vừa nhìn thấy bộ dáng Âu Dương Thần ngồi ở sô pha, hình ảnh "phiên vân phúc vũ” cùng người kia lần trước lại như một thước phim mà tua lại toàn bộ. Nghe nói con gái đều có "xử nữ tình kết", đối với người đàn ông đầu tiên của mình nhớ mãi không quên, hiện tại, hắn thấy ngay cả đàn ông cũng có thể có cái thứ tình kết này lắm!

Lần này to chuyện rồi!

Âu Dương Thành nhắc nhở bản thân, chuyện hắn cần làm bây giờ chính là một phát tát đánh văng đồ ổi thối đang chiếm tiện nghi đằng sau, nhưng --- nhưng mà có thể bỏ cái tay trên ngực tôi ra trước được không, đừng, đừng nắn -- a! Chỗ đó của hắn rất mẫn cảm đó!

"Bỏ ngay móng vuốt của cậu ra!" Thở hổn hển mắng, Âu Dương Thành biết với tình trạng của mình hiện tại nói ra mấy lời thoại này thực sự không hề có chút sức thuyết phục. Nhưng mà, giờ hắn "hư"! (thoát lực, mềm nhũn?)

"Hê hê hê ~" Tiếng cười không thể đáng ghét hơn! Chủ nhân của tiếng cười tựa hồ vô cùng hưởng thụ tình trạng lúc này của hắn, mà khi Âu Dương Thành cảm giác được có thứ gì đó đang vói vào quần mình, lập tức hít một ngụm khí lạnh.

"Cậu làm ---"

"Cậu có cảm giác." Chiếc lưỡi nóng rực liếm lên vành tai, Âu Dương Thần giải thích như thể mình thực sự hiểu rõ thân thể đang ôm trong lồng ngực này, "Hô hấp cậu rối loạn, nhũ đầu căng cứng, phía dưới cũng cương cứng ---"

"Vô nghĩa! Cậu thử để tôi sờ thế xem xem cậu có cứng không!" Âu Dương Thành dùng tay kéo "ma trảo" kia ra khỏi quần mình.

"Không hề giống với báo cáo sức khỏe nói nha ---"

Hả? Báo cáo sức khỏe -- tay khựng lại giữa không trung, Âu Dương Thành mắt chớp chớp, dục hỏa lẫn nộ hỏa đều tan hơn nửa, quay đầu hỏi: "Cậu vừa nói gì?" Vừa đối diện với đôi mắt nâu sâu thẳm của Âu Dương Thần, hai người đồng thời ngẩn người.

Không khí như bị đóng băng, không có bất kì kẻ nào quấy nhiễu, thậm chí cũng không có bất kì âm thanh nào quấy nhiễu, hai người như thể bị điểm huyệt, chỉ nhìn đối phương ---

Không ổn! Thật sự không ổn! Trong đầu Âu Dương Thành đột nhiên có ngàn hồi chuông cảnh báo vang lên, lôi lý trí đang như ngựa thoát cương bay xa vạn dặm quay trở về, có chút cứng ngắc lui ra khỏi lồng ngực Âu Dương Thần, người kia cũng không hề ngăn cản.

Sửa sang lại một chút tâm trạng kỳ lạ vừa rồi, Âu Dương Thành khôi phục bộ dáng bình thường, hỏi: "Cậu vừa nói báo cáo khám sức khỏe làm sao?" Hắn nhớ lại, hắn và Âu Dương Thần cầm sai kết quả khám sức khỏe của nhau, báo cáo của Âu Dương Thần hiện giờ vẫn đang ở trong tay hắn, như vậy của hắn tự nhiên sẽ ở chỗ Âu Dương Thần, bản thân đến giờ vẫn chưa biết trên cái báo cáo đó viết cái gì! Hắn chắc sẽ không có --- bệnh nặng gì chứ?

Nhìn vẻ mặt hơi mê mang rồi một hồi ảo não, giờ lại có chút bận tâm của hắn, Âu Dương Thần hạ lông mi giấu đi ý cười trong mắt, sau đó nhíu nhíu mày, làm bộ rất khó xử, "Đối với cậu mà nói có thể hơi tàn nhẫn..."

Đi chết đi tàn nhẫn!

"Nhưng nếu không nói cho cậu biết hình như lại càng thêm tàn nhẫn!"

"Mấy thứ cậu làm với tôi đã đủ tàn nhẫn lắm rồi! Nói mau, trên đó viết cái gì?" Tuy cảm thấy chuyện có chút kỳ quái, nhưng vì thân thể khỏe mạnh của mình, Âu Dương Thành vẫn muốn hỏi rõ ràng trước.

"Nhưng, tôi thấy cứ thế này mà nói cho cậu chẳng phải thiệt lắm sao?" Âu Dương Thần nhún nhún vai, xoay người ngồi trở lại sô pha thoải mái duỗi người, "Báo cáo của tôi cũng ở chỗ cậu đó!"

"Ngày mai tôi đưa cho cậu, hơn nữa tôi đã từng nói bệnh của cậu là "Sinh hoạt tình dục quá độ" rồi còn gì!"

"Về cái đó, sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích với cậu, hiện tại --" Âu Dương Thần mỉm cười, vươn tay về phía Âu Dương Thành, "Lại đây!"

Cắn răng, "Cậu cho tôi là chó chắc?"

Chú chó nhỏ cực kỳ đáng yêu nha! Âu Dương Thần nói thầm trong lòng, ngữ khí ngoài miệng vẫn vô cùng đứng đắn, "Không muốn biết tình trạng thân thể của mình nữa hả?"

"Cậu!" Đồ ổi thối!

"Lại đây, tôi cũng không lôi cậu ra làm gì đâu! Loại quan hệ này của chúng ta --" Âu Dương Thần tựa vào sô pha, nhàn nhã cởi một cúc áo sơ mi, ánh mắt liếc nhìn Âu Dương Thành, lại phóng điện.

Đây là ổi thối thành tinh! Âu Dương Thành quay đầu cắn môi, trong lòng rơi lệ. Khuôn mặt của Âu Dương Thần dưới góc độ mỹ học mà nói phi thường phù hợp với thẩm mỹ của hắn, quên đi! Đi thì đi! Như ổi thối nói đó, hắn còn có thể làm gì được mình nữa chứ? Bọn họ đã thành "loại quan hệ này", nên hay không nên đều đã làm rồi, ai sợ ai?

Nuốt nuốt nước miếng, Âu Dương Thành đã bước qua rồi. Ngồi một chỗ cách xa Âu Dương Thần vạn dặm.

Âu Dương Thần mặt nhăn mày nhíu, "Cậu ngồi xa thế làm gì?" Nói là xa, nhưng cũng chỉ là đầu kia của cái sô pha, mà Âu Dương Thần ngồi đã chiếm hết hai phần ba rồi, Âu Dương Thành ngồi sát mép bên cạnh, mặc chiếc áo sơ mi đơn giản của mình vào.

"Có thể nghe được cậu nói gì là được rồi." Âu Dương Thành lẩm bẩm một câu.

"Cậu sợ tôi?"

"Quỷ mới sợ cậu!" Lông trên người Âu Dương Thành như đều dựng đứng, hung tợn trừng mắt nhìn Âu Dương Thần.

"Thế thì cậu ngồi gần lại đây."

"Sao tôi lại phải ngồi gần lại?"

"Không muốn biết mình bệnh gì?"

Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Thế nhưng tuy biết rõ là uy hiếp, Âu Dương Thành không biết vì sao vẫn chịu theo uy hiếp của hắn, lòng hiếu kỳ càn quấy, không tình nguyện dịch mông về phía Âu Dương Thần.

Âu Dương Thần thở dài, không kiên nhẫn tóm lấy người kéo tới, hình thể hai người rõ ràng không kém nhau là bao, vậy mà Âu Dương Thần xách Âu Dương Thành lại chỉ như diều hâu quắp chích bông.

"A oa~~" kêu lên một tiếng sợ hãi, trời đất đảo điên, Âu Dương Thành cảm thấy người mình bị xoay qua một chút, mở mắt ra thấy bản thân đã an vị trên đầu gối Âu Dương Thần, người kia còn vòng tay ôm lấy eo hắn.

Tư thế tiêu chuẩn của nữ tử phong trần thời cổ đại ngồi trên người khách nhân, a -- là tiểu quan ngồi trên người khách làng chơi mới đúng, bất quá vị tiểu quan đây hơi to con.

"Cậu! Cậu --" lần đầu tiên dùng tư thế này ngồi trên người một người đàn ông, Âu Dương Thành đầu óc linh hoạt, nhưng mồm miệng không đủ lanh lợi.

Mỹ nhân (mỹ nhân?) trong ngực, Âu Dương Thần tâm tình không tệ, hơi ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thành, hỏi: "Đây là cậu chơi lạt mềm buộc chặt hả?"

"Gì?" Đang chuẩn bị giơ tay lên tặng cho ổi thối thâm một con mắt, vừa nghe hắn hỏi, Âu Dương Thành liền sửng sốt, lạt mềm buộc chặt? Mình?

Không đợi hắn kịp phản ứng, Âu Dương Thần hỏi tiếp: "Có vợ chưa?" Không khác gì thẩm vấn phạm nhân.

Lắc đầu. Âu Dương Thành không hiểu vì sao mình lại vâng lời đến thế.

"Bạn gái chưa?"

Lắc đầu.

"Bạn trai chưa?"

"Đi chết đi! Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Vậy tại sao lại cứ từ chối tôi?" Âu Dương Thần kéo tay lại, Âu Dương Thành thuận thế nhích gần thêm vào lồng ngực hắn.

Cái gì gọi là cứ từ chối? Âu Dương Thành thật sự không hiểu, hơi hơi giằng ra, "Tôi từ chối cậu cái gì?"

"Từ chối không chịu làm tình với tôi!"

"Tôi phắc!" Lần này đúng thật là nhịn không nổi nữa! Âu Dương Thành giật ngược tóc cái tên làm cho hắn thiếu chút nữa hộc máu, hận không thể lột luôn xuống một tầng da đầu, "Con mẹ nó, cậu nói lời này mà không biết xấu hổ hả? Dựa vào cái gì tôi phải làm tình với cậu? Tôi với cậu còn chẳng phải yêu đương gì!"

Âu Dương Thần nhếch khóe miệng, hướng đầu sát tới gần Âu Dương Thành, giảm bớt nguy cơ bị kéo rụng tóc, "Làm tình làm tình, làm nhiều sẽ yêu!"

"Lý luận chó má hạ lưu!"

"Lần trước không phải chúng ta phối hợp rất tốt sao?"

Trời đất chứng giám! "Con mắt nào của cậu thấy tôi phối hợp? Từ đầu đến đuôi đều là cậu bắt ép tôi!"

"Nhưng mà cậu cũng hưởng thụ còn gì." Tà tà cười, Âu Dương Thần vươn tay, tóm lấy nơi yếu hại, đương nhiên là của Âu Dương Thành. "Hơn nữa ngay từ đầu chính cậu câu dẫn tôi trước." Tuy rằng vì say.

"Tôi -- a!" Tay mềm nhũn, da đầu Âu Dương Thành tê rần, thả lỏng tay kéo tóc Âu Dương Thần, cả người rụt lại, "Buông, tay! Con mẹ nó, cậu mau buông tay cho tôi!"

Đương nhiên là không thể buông tay, Âu Dương Thần một khi đã bắt được thứ gì đó, có bao giờ chịu buông. Cho nên, chẳng những không buông tay, ngược lại còn bắt đầu tinh tế vuốt ve.

Muốn giãy ra, Âu Dương Thần liền thoáng dùng lực, Âu Dương Thành rên rỉ một tiếng, hắn, hắn còn chưa kịp mặc quần lót! Vải -- quần jean cứng lắm!

"Cậu mau buông ra cho tôi! Có nghe thấy không ~~~!"

"Hừ hừ!" Âu Dương Thần nhìn Âu Dương Thành đang nhắm mắt, cắn chặt răng nuốt tiếng rên rỉ, "Báo cáo nói cậu bất lực! Để tôi kiểm tra chút xem cậu có phải thế thật không?"

"Gì cơ ~~?"

Hai chữ "bất lực" nổ oanh trong đầu Âu Dương Thành, thiếu chút nữa từ trên đùi Âu Dương Thần nhảy dựng lên, bất quá bị Âu Dương Thần túm lại đè xuống.

"Cậu nói ai bất lực?" Âu Dương Thành kéo lấy cổ áo Âu Dương Thần hung bạo hỏi. Bịa đặt! Nhất định là bịa đặt!

Âu Dương Thần lười biếng tùy ý hắn lắc lắc, "Đấy là báo cáo nói, không phải tôi nói."

"Cậu lừa thằng ngốc chắc! Quỷ mới tin cậu!" Lúc này chỉ có thể dùng hít thở không xong để hình dung Âu Dương Thành.

"Vậy nên giờ tôi mới phải thử nha!" Nói như chuyện đương nhiên, Âu Dương Thần nhanh chóng cởi quần Âu Dương Thành, không mặc quần lót đúng là rất tiện, mất vài giây liền chỉ còn thịt với thịt kết hợp nha.

"Này! Cậu -- A! Vô lại, loại chuyện này không cần người khác phải thử ~!" Ngồi ở trên người người khác để cho người ta giúp mình thủ dâm, người đó lại còn là nam! Trời ạ! Còn có chuyện khủng khiếp hơn được sao? Âu Dương Thành thở hào hển, đồng thời đã có chút nhớ nhung, về phần nhớ cái gì -- hắn không muốn nói! Đánh chết cũng không nói!

Tiếng cười phát ra từ lồng ngực Âu Dương Thần, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, ánh mắt vẫn không rời, chăm chú nhìn người trong lòng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, cằm kiên nghị, lông mày hơn nhíu, răng cắn chặt, nhìn một người đàn ông như vậy hào hển thở dốc trong tay mình, quả nhiên mang đến cảm giác thỏa mãn hơn bất cứ chuyện gì trên đời.

Thứ dục vọng này, người đàn ông luôn rất trung thành với nó, huống chi là hai người đàn ông.

Dưới bụng nóng như lửa đốt, Âu Dương Thành mở bừng mắt, cúi đầu nhìn, nơi đó của mình dã sớm cứng đến độ có thể treo cờ, chỗ nào bất lực?

"Haha! Tôi lên rồi! Bất lực chỗ nào hả? Đồ ổi thối chỉ biết gạt người kia! Ha ha ha ha!" Âu Dương Thành chỉ vào nơi đó của mình cười haha.

Âu Dương Thần cũng cười, bất quá là cười âm hiểm.

"Ha, ha ha -- ha --" Rốt cuộc phát hiện ra cái đó của mình đang bị người ta nắm trong tay, tiếng cười của Âu Dương Thành nhỏ dần nhỏ dần, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve, phim sex bất quá cũng chỉ đến vậy, hắn không những xem trực tiếp còn tự mình tham gia, Âu Dương Thành không cười nổi.

"Thoải mái không?" Âu Dương Thần kéo đầu hắn xuống, vô cùng thân mật ghé vào tai hắn hỏi.

Muốn nói không thoải mái, nhưng "chứng cớ" rành rành ở dưới, không nói tới bị một người đàn ông sờ vào lại lên, dù sao đều là người, tay đàn ông cũng là tay, nhưng vấn đề hiện tại, người đàn ông đó là Âu Dương Thần, cái tay đó là tay Âu Dương Thần, mọi chuyện lập tức không đơn giản như vậy! Vẻ mặt Âu Dương Thành lúng túng, tức giận, nhục nhã, phẫn nộ, khuôn mặt hoàn hảo biến thành tím ngắt, cả người run nhè nhẹ.

"Cậu thực sự rất đáng yêu đó!" Xoa xoa đầu Âu Dương Thành, Âu Dương Thần hôn chụt một cái lên khuôn mặt đỏ bừng.

"Cậu đi chết đi!" Thở dốc!

"Trung thành với dục vọng của bản thân thì có gì sai? Cậu có ham muốn đối với tôi, thản nhiên mà chấp nhận khó đến vậy sao?"

"Cậu là đồ lừa gạt!" Tiếp tục thở dốc!

"Báo cáo nói cậu bất lực, mà chỉ có người cùng họ với cậu mới có thể chữa khỏi thôi!" Y hệt như thằng bé gạt người mũi bị dài ra nha!

"Đi chết đi! Trên thế giới cũng không phải chỉ có hai chúng ta họ Âu Dương!" Kịch liệt thở dốc!

"Nhưng hiện tại gặp được chỉ có hai người chúng ta thôi!" Lật người, áp Âu Dương Thành lên ghế sô pha, biến thành tư thế "Sinh hoạt vợ chồng" tiêu chuẩn.

"Vậy thì sao?" Âu Dương Thành liếm đôi môi khô khốc, trong khoang mũi tràn ngập hương vị của người đàn ông kia, dưới bụng như có dòng lửa thiêu đốt, một loại dục vọng mãnh liệt lan tràn toàn thân.

"Cho nên, bây giờ chúng ta nên hảo hảo vì đối phương mà trị liệu một chút đi!" Rốt cuộc tòi ra giấu đầu lòi đuôi, Âu Dương Thần cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi Âu Dương Thành, người kia thuận theo ngoài ý muốn, ngoan ngoãn hé miệng hoan nghênh hắn tiến vào, Cực kỳ vừa lòng với nụ hôn "kết nối tình cảm" này, lại nghe thấy Âu Dương Thành khổ sở rên rỉ --

"Cởi, cởi quần tôi ra --"

Âu Dương Thần sửng sốt, rồi cười dâm đãng, "Cậu so với tôi còn vội hơn đi! Nhất định sẽ thỏa mãn cậu!" Nói xong cởi phăng chiếc quần Âu Dương Thành vất vả lắm mới mặc vào được, tay nghề chuyên nghiệp, giải quyết nhanh gọn.

Thân thể hoàn mỹ của Âu Dương Thành hoàn toàn phơi bày trước mắt Âu Dương Thần, thế nhưng vừa định áp người xuống để cùng nhau mây mưa dây dưa, Âu Dương Thành đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra. Một chớp điện quang hỏa thạch, tốc độ quá nhanh, lực đạo quá lớn khiến Âu Dương Thần trở tay không kịp, tức thì ngã xuống đất, thấp giọng chửi một tiếng, ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy Âu Dương Thành trần như nhộng -- phóng vào wc!

"Rầm ~" một tiếng sập cửa, tiếp nối là tiếng khóc trời kêu đất của Âu Dương Thành.

"Vương bát đản Phương Ẩn kia, thuốc của cậu hoàn toàn không tác dụng ~~~~~!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play