” Tấm biển tử vi màu vàng kia làm điểm tới, thử xem xe cậu trước, hay ta trước.”
——
“Bổn tọa một thân khinh công, học lái cái vật cồng kềnh này để làm gì?”
Kì Sam vốn đang cật lực thuyết phục Đông Phương tập lái xe, vì sau này làm xong được giấy chứng minh thư, cấp cho y một thân phận, thì những lúc bình thường Kì Sam không ở bên y, y có thể tự mình ra bên ngoài cho đỡ buồn chán. Chỉ cần hướng dẫn xong, còn lại tùy cho người nọ tự quyết, hơn nữa ngồi trong xe thì sẽ không cần thay quần áo, lại càng không bị ánh mắt xấu xa của vài kẻ khác như mấy tên lưu manh trong vườn hoa dạo nọ quấy rầy nữa….Kết quả lại bị giáo chủ đại nhân buông một câu như đúng rồi.
“Tuy không có ích với anh lắm, nhưng học vẫn có chỗ dùng được.”
“Tôi hiểu được ý tốt của cậu. Cậu vì tôi mà chăm lo suy nghĩ, với tôi như vậy đã là thỏa mãn lắm rồi, chỉ là tôi không thể đi lung tung gây rắc rối cho cậu được. Tôi thực sự thích ở trong nhà, không cần phải ra ngoài thường xuyên.”
“Mị dân” không có hiệu quả, Kì Sam ngược lại chuyển thành chiến thuật “lùi một bước, tiến ba bước”: ” Vậy theo tôi ra ngoài đi dạo đi, ngày hôm nay chúng ta cùng lái đc không?”
Đối với yêu cầu này, Đông Phương đương nhiên không từ chối: “Được.”
Ra phía sau khu tập thể, Kì Sam lái xe ra phía đường không phải đại lộ, mặt đường bằng phẳng, rộng rãi, khá ít người, lượng xe cộ đi qua đây cũng không nhiều, thỉnh thoảng mới có được một chiếc xe phóng qua.
Kỳ Sam cố tình giảm tốc độ xe:”Anh hãy nhìn kỹ từng động tác của tôi, chân đặt ở đây, kiểm soát phanh và tăng tốc, đây là bộ ly hợp (*) , dùng khi muốn rẽ các đường giao nhau….”
(*) Bộ ly hợp: Nhiệm vụ: -Tách dứt khoát động cơ ra khỏi hệ thống truyền lực khi cần sang số hoặc lúc khởi động. -Nối êm dịu trục khuỷu động cơ với trục hộp số khi xe bắt đầu chuyển động.
“Chúng ta tỷ thí xem sao?”
“Anh muốn làm gì?” Kì Sam đề phòng hỏi người nọ, tay trái rời khỏi vô -lăng, định ấn khóa của xe xuống, người bên cạnh hắn đã đi trước một bước: mở cửa xe, nhẹ nhàng phi thân ra ngoài. Cánh cửa xe vẫn còn đung đưa, Kì Sam lập tức phanh lại.
Bên cạnh là hàng cây cây nhãn lâu năm sum suê tươi tốt ven đường, Đông Phương giáo chủ đứng trên đỉnh ngọn cây, nhìn xuống Kì Sam đang ở trong xe,nói:” Tấm biển tử vi màu vàng kia làm điểm tới, thử xem xe cậu trước, hay ta trước.”
Trong nháy mắt Kì Sam bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, chính mình đề nghị ra ngoài, thậm chí ban đầu còn hy vọng Đông Phương học lái xe, coi bộ bây giờ đã hoàn toàn sai chủ ý lúc trước….
“Kì công tử, nghĩ thế nào?”
“Được rồi, tôi mà thắng thì anh phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”
“Chỉ cần cậu có thể thắng.”
Kì Sam ngồi lại trong xe, lấy tiếng còi xe làm hiệu lệnh xuất phát, tăng tốc độ xe lên, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng bén nhọn, xe lao vút đi,bỏ lại đằng sau hai vệt khói dài.
Đông Phương bên kia cũng mượn dùng cây ven đường mà nhanh chóng lướt đi. Cây nào bị người nọ chạm qua, cành lá mới chỉ vừa kịp lay động, thì thân ảnh hồng sắc đã sớm dừng ở ngọn cây đằng trước, nhanh tới mức người thường không cách nào nhìn rõ động tác.
Cuộc đua nói thẳng ra thì cùng lắm chỉ hơn trăm mét,muốn biết tốc độ nhanh nhất của 1 chiếc xe hiện đại với khinh công đệ nhất võ lâm bên nào hơn, cũng không tốn đến thời gian 1 chén trà.
Phanh lại xe, Kì Sam đồng thời nhìn sang, đã thấy Đông Phương đứng bên đường tươi cười với hắn.
“Phạt thua thế nào đây?”
“Thì phạt tôi…..không ép anh học lái xe nữa, được không?”
“Bổn tọa vốn không muốn học, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta,lời ấy của công tử thật không công bằng.”
“Phải, giáo chủ đại nhân dạy phải. Nguyện ý nghe theo giáo chủ xử lý, ngài muốn phạt ra sao đều được cả.”
(Tiểu Dạ: Vẹo quá, nghe nổi cả da gà …… =..=)
“Ta tạm thời chưa nghĩ ra.”
Kì Sam ngả đầu vào vai Đông Phương, ghé vào bên tai y, nói:”Chi bằng phạt tôi lần sau anh kêu “dừng” thì tôi sẽ buông ra, đề nghị này thấy thế nào?”
(Tiểu Dạ: nào nào, có gái nào không hiểu cái lời “ám muội” này không? Cái từ “dừng” này không phải tự nhiên mà cho vô nháy nháy đâu nha ~~ *cười gian*)
Đông Phương giáo chủ nghiêng người, dễ dàng đẩy người kia ra, thuận tay điểm đằng sau cổ Kì Sam một cái, phất tay áo quay vào trong xe, ngồi lên ghế bên cạnh tay lái.
Kì Sam bị điểm á huyệt (huyệt nói) chỉ có thể thở dài trong…… câm lặng, ai bảo lão bà của hắn là một người bản lĩnh, võ công cao cường thế chứ? Bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người tiến vào trong xe.
“Cho ngươi nói cũng không được.” Đông Phương khẽ hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới yêu cầu giải huyệt đạo của Kì Sam, đem tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhõng nhẽo không xong thì dùng “bạo lực” vậy. Kì Sam đơn giản “đã phóng lao thì phải theo lao” (*), vươn người lên túm lấy cổ Đông Phương, kéo y lại gần, hôn sâu xuống.
(*) Câu gốc thực ra là: ” phá bình tử phá suất” có chỗ nó ghi là “vò đã mẻ lại sứt”. Nói thật là ta chịu lun ╮(╯_╰)╭, tình yêu nào biết thì báo ta nha ~~:”>
Cho nên mới nói, trận người – xe đại chiến này, ai là người thắng cuộc cuối cùng…..còn phải xét đã. =))
Hắn cười đến tà mị, âm thanh nhiễm mầu tịnh dục gợi cảm vang lên trong xe:”Là do anh nói phải nhanh, lão bà….”
—–
Phóng xe như bão táp đến tốc độ tối đa, mà dù có đi nhanh hơn nữa, thì… lộ trình cũng chẳng thể ngắn lại, bỗng nhiên Kì Sam đột ngột quẹo tay lái, ra khỏi đường cao tốc mà rẽ vào một con đường nhỏ.
“Đường này đâu phải đường ban đầu, định đi ra chỗ nào sao?”
“Đường tắt”
Giọng của Kì Sam đột nhiên trở nên khàn khàn khiến Đông Phương phải liếc qua xem thế nào, đang định hỏi nhưng cuối cùng không nói gì thêm nữa, tránh quấy rầy hắn lái xe.
Ven đường, đừng nói là xe, ngay cả bóng người cũng không có. Hai bên đường mọc đầy cỏ hoang cao đến thắt lưng, trông xa thấy có tấm ván gỗ viết trên vài dòng thông báo, nhìn có vẻ giống một nơi chưa bị khai phá xây dựng.
Kì Sam dừng xe lại, nơi này hoang vắng đến mức trước không nhà, sau không lều, ngay đến cả âm thanh xe cộ cũng không nghe thấy nữa.
“Sao tự dưng lại dừng lại chỗ này?”
Đông Phương quay sang hỏi hắn, Kì Sam tháo đai an toàn ra, nghiêng người qua chỗ Đông Phương, hôn.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể nhẫn nại lâu như vậy…..Anh không biết biểu tình vừa nãy của anh đẹp đến mức nào đâu.”
“Nhưng bây giờ đang ở trong xe mà…. A!”
Kì Sam đẩy Đông Phương ngã xuống, chính mình thì nằm đè lên trên người y, tiếp tục cúi đầu hôn xuống, hai tay cũng không nhàn rỗi, một bên khơi lên tình dục của Đông Phương, một bên thì kéo trường bào lẫn y bào ra, tham nhập vào tiết khố.
“Kì Sam……” Đông Phương nhìn ra phía cửa sổ xe “Sẽ bị nhìn thấy.”
“Đừng lo, nơi này không có ai.”
Dứt lời, tiết khố theo câu trả lời thoát ly thân thể Đông Phương, phần thân dưới lớp lụa mỏng như ẩn như hiện, câu dẫn đến mê người. Kì Sam cởi bỏ trường bào, tay theo đó với vào ngực, trêu đùa điểm mẫn cảm của người nọ.
“Uhm…..”
“Nơi này của anh thật mê người…..”
Chỉ một câu mà khiến cho Đông Phương ngượng đến đỏ hồng cả người,đẩy Kì Sam đang dùng tay không ngừng xoa nắn ngực mình. Kì Sam lại hôn lên phần thân dưới của y.
“Không cần!”
Đông Phương lúc này mới bất giác nhận ra chỗ mê người mà Kì Sam nói là nơi nào, nhất thời sợ hãi cùng với thẹn thùng xen lẫn cùng một lúc , giãy dụa muốn ngồi xuống ngăn lại, nhưng vẫn còn bị đai an toàn cản trở, không chỉ hơi thở đã trở nên hỗn loạn, đến mức thở không ra hơi, mà tầm mắt cũng bị tầng tầng lớp lớp quần áo trên người ngăn cản.
Y nghẹn ngào tuôn ra dòng nước mắt, cầu xin Kì Sam:”Đừng nhìn, không nên nhìn…..”
“Ở trước mặt tôi, anh không cần bận tâm, cứ tin tôi.”
Hai chân Đông Phương bị tách ra vòng sang hai bên Kì Sam, vẫn như trước không kìm được mà run rẩy. Kì Sam thương tiếc vuốt ve phần trên bị liếm láp đến ẩm ướt, ánh mắt nhìn vào Đông Phương đầy kiên định mà cũng ngập tràn tình cảm sâu sắc.
“Thật xấu.”
Đông Phương đối với cơ thể của mình lúc nào cũng tự ti, cực kỳ không muốn Kì Sam nhìn tới nơi đó. Ban ngày ở nhà, hai người hiếm khi có cử chỉ thân mật, mà kể cả có, chỉ cần Đông Phương ngăn cản, Kì Sam sẽ nghe theo lời y, không chăm chú nơi đó. Ban đêm tắt đèn thì có thể thoải mái hơn một chút.Nhưng kể từ lúc đó trở đi, có nên xem hay không, Kì Sam so với bản thân Đông Phương sớm đã muốn biết rõ ràng ra sao rồi.
Giống như những người đang yêu, đều có chung một suy nghĩ, dĩ nhiên không muốn đối phương nhìn thấy bất cứ mặt không tốt nào của mình, Đông Phương giáo chủ đương nhiên không ngoại lệ. Nhưng Kì Sam lại thấy sự phản ứng đó của Đông Phương rất đáng yêu.
“Đáng lẽ ra lúc này anh không nên để ý đến chuyện này chứ?”
Dùng lời nói để phân tán đi sự chú ý của Đông Phương, ngón tay Kì Sam lúc này bất ngờ tiến vào khẩu huyệt đang khép kín, cùng lúc đó lại hôn lên đôi môi Đông Phương, ngăn lại tiếng hừ nhẹ từ người nọ.
Không gian nhỏ hẹp trên xe quả thật được phát huy đủ trăm phần trăm,bởi thế Kì Sam chỉ có thể dùng tư thế ngồi ngay phía trước Đông Phương mà tiến vào,tại thời điểm hắn ra vào, thân xe cũng chuyển động, không còn nghi ngờ gì nữa, điều này đối với Đông Phương quả thật là một sự tra tấn.
“Ah a…..Kì Sam!”
“Sao vậy?” Kì Sam không chút để ý trả lời, cắn lên cần cổ Đông Phương một cái, khiến cho một vùng trắng nõn trở nên đỏ ửng.
“Cậu nhanh lên……”
Không đợi Đông Phương nói hết, tần suất của Kì Sam đã nhanh hơn. Mỗi lần va chạm đều vừa nặng vừa sâu, hung hăng xỏ xuyên qua nơi yếu ớt, khiến cho Đông Phương nghẹn ngào không nói được gì.
Hắn cười đến tà mị, âm thanh nhiễm màu tình dục gợi cảm vang lên trong xe:”Là do anh nói phải nhanh, lão bà….”
“Bổn tọa muốn ngươi…chấm dứt nhanh chóng! A…..”
Rõ ràng bình thường thì tố chất cơ thể vô cùng tốt, hơn nữa còn là Đông Phương giáo chủ võ công cao thủ,nhưng ở thời điểm nào đó thì lại có vẻ cực kì yếu ớt. Mà cái “thời điểm nào đó” ấy, giống như lúc này đây, khi bị Kì Sam áp chế.
Những lúc như thế này, cá tính kiệm lời cao ngạo ngày xưa đã bị thay thế bằng giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, làm cho Kì Sam muốn hung hăng khi dễ y. Nhưng dù ra sao, thì kẻ bại trận vẫn luôn là Kì Sam, trong thâm tâm luôn luyến tiếc muốn được thực sự “bắt nạt” người nọ.
Để xứng đáng làm người yêu thì điều quan trọng nhất chính là: Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, đều phải hiểu được chính xác trong lời nói người kia là muốn hay không muốn, thích hay chán ghét, lúc nào là thật, khi nào là giả.
Cho nên đến khi Đông Phương dù thế nào cũng không mở miệng năn nỉ Kì Sam, mà ngược lại cắn môi dưới, yên lặng chịu đựng, Kì Sam ngay lập tức hiểu rõ bây giờ nên dừng lại.
Hắn lặp lại động tác, trừu sáp thêm mấy chục cái vào nơi trọng yếu kia, cho đến khi Đông Phương mang theo giọng mũi ngọt nị, co rút thân thể, mới bắn thẳng toàn bộ vào bên trong, chấm dứt cái trận không phân biệt địa điểm hoan ái này.
Rõ ràng là bị “yêu thương” quá độ nên huyệt khẩu tội nghiệp hơi hơi mở ra, chất lỏng màu trắng hòa lẫn đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, hình ảnh này quả thật khiến người ta phải phun máu.
Kì Sam vất vả “trấn an” lại hạ thân vừa bị “xao động”. Đông Phương sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, tình triều chưa lui mà trên mặt đã mang theo bộ dạng ngái ngủ. Ban sáng mới bị Kì Sam “ăn” một lần, lại không như hắn lăn ra ngủ trưa, lúc này không chống đỡ được cơn buồn ngủ là lẽ dĩ nhiên.
“Giờ về rồi sao?” Đông Phương miễn cưỡng nâng mắt lên hỏi Kì Sam.
Kì Sam xoa xoa hai má, trấn an y:”Ừ, về nhà. Anh cứ ngủ một chút đi.”
Được Kì Sam cam đoan, Đông Phương lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại, cuộn mình lên ghế, say ngủ. Kì Sam khởi động xe một lần nữa, bon bon lái về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT