Một chiếc xe việt dã chạy băng băng đến cổng chính khu biệt thự, thắng gấp dừng lại.
Mạnh Phồn vốn đang ngáp ngắn ngáp dài đứng ở cổng chờ xe, trong một giây ánh mắt lập tức trở nên tỉnh táo và sắc bén, mở cửa sau xe ngồi xuống, gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”.
Năm phút trước anh đang nằm trong chăn thì bị cuộc điện thoại của Ngô Liệt đánh thức, trong điện thoại chỉ nói có chuyện khẩn cấp, bảo Mạnh Phồn chuẩn bị rồi lập tức xuống lầu, Mạnh Phồn đang muốn hỏi thêm mấy câu thì Ngô Liệt đã cúp điện thoại, vừa nghe đã biết rất cấp bách.
“Anh kể đi”. Ngô Liệt bảo Thẩm Xuyên, đạp mạnh chân ga, xe việt dã rít lên lao ra ngoài.
Thẩm Xuyên chạm hai cái lên màn hình điện thoại mở bản đồ điện tử ra, chỉ ký hiệu chấm đỏ trên đó nói: “Bốn mươi phút trước khách sạn này xảy ra hỏa hoạn, hiện trường có người tuyên bố tận mắt nhìn thấy sinh vật kì quái, dựa theo miêu tả chúng tôi bước đầu nhận định sinh vật này có lẽ là một con Viêm ma trưởng thành”.
“Sao lại là khách sạn này?”. Mạnh Phồn nhìn kĩ, giật mình, “Có nhân viên thương vong không?”.
Trong mắt Thẩm Xuyên lóe lên một tia sáng kì dị, lắc đầu: “Nghe nói khi Viêm ma xuất hiện có người dũng cảm ra mặt dẫn nó đi, vì vậy các nhân viên di tản rất thuận lợi, chỉ có mấy người bị bỏng nhẹ”.
Mạnh Phồn thở phào một hơi: “Thế thì tốt”.
Dứt lời, Mạnh Phồn lại không yên tâm gọi điện thoại cho Tưởng Phi, nói ngắn gọn vài câu, xác nhận ba người ở đoàn làm phim đều hữu kinh vô hiểm liền nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó lại gửi một tin nhắn cho Tưởng Phi, bảo hắn đợi lát nữa sẽ có thợ săn quái vật đến đó, phải giấu Long Dực cho kĩ để tránh bị thợ săn bắt được, và bảo Yến Tử Hoàn tốt nhất là giả vờ không quen biết mình.
Không biết vì sao, Mạnh Phồn không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin không cần thiết trước mặt Thẩm Xuyên, có thể là vì người này rất phiền phức!
“Sao thế, bác sĩ Mạnh có bạn ở hiện trường à?”. Thẩm Xuyên hỏi.
Mạnh Phồn lạnh lùng ừ một tiếng.
Thẩm Xuyên tỏ vè hiếu kì: “Nghe nói khách sạn này được một đoàn làm phim bao trọn, bạn của anh là?”.
Mạnh Phồn bình tĩnh nói: “Chỉ là một nhân viên hậu cần”.
Thế là bác sĩ Mạnh đang vô cùng trầm ổn bị mất khống chế ngã dúi về phía trước, cả khuôn mặt dán vào lưng ghế đằng trước!
“…Anh lái xe kiểu gì vậy!”. Mạnh Phồn bị đụng đến nổ đom đóm mắt, vừa trách Ngô Liệt vừa nhanh chóng ngồi dậy, thắt dây an toàn.
“Tôi còn tưởng có thể vượt trước đèn đỏ”. Ngô Liệt quay đầu liếc mắt nhìn anh, quan tâm nói: “Đau lắm hả?”.
“Tàm tạm, không đau”. Mạnh Phồn rớm nước mắt, chết vẫn sĩ diện.
“Đợi lát nữa đến nơi, nhiệm vụ của anh là dọn dẹp ký ức của những người tận mắt nhìn thấy”. Ngô Liệt thích thú nhìn Mạnh Phồn, đưa qua một chiếc khăn giấy, “Lần này anh lại có bữa tiệc lớn để ăn rồi, còn không mau cảm ơn tôi?”.
Mạnh Phồn liếc mắt nhìn hắn: “Một hơi liên tục xâm nhập vào ý thức của nhiều người như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều năng lực tinh thần, được không bằng mất, không bảo anh phát tiền tăng ca cho tôi đã là tốt lắm rồi được chứ Ngô tiên sinh”.
Ngô Liệt ngậm điếu thuốc cười khẽ, Thẩm Xuyên thì giống như một đứa trẻ hiếu kì quay đầu lại, mắt sáng lấp lánh nhìn Mạnh Phồn chăm chú, hỏi: “Nghe nói mị ma sau khi sử dụng năng lực tinh thần quá độ sẽ không tự chủ được ngủ say, hơn nữa ngủ rất nhiều ngày, là như vậy sao?”.
“Không phải”. Mạnh Phồn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, mẹ nó người này là cáo già!
“Nhưng trong tài liệu viết như vậy”. Thẩm Xuyên nhướng mày.
“Tài liệu là vật chết, người là vật sống”. Mạnh Phồn tỏ vẻ không vui, “Ví dụ như tôi, sau khi năng lực tinh thần tiêu hao quá độ tôi chưa từng ngủ”.
Ngô Liệt nghe vậy cười ha ha, suýt nữa lái xe xuống công!
“Anh cẩn thận chút, không thì để tôi lái thay”. Thẩm Xuyên nhíu mày.
“Anh lái tôi không yên tâm”. Ngô Liệt khẳng định, “Anh là hung thần xa lộ”.
Mạnh Phồn tức giận, hơn một tuần nay lần đầu tiên đứng cùng chiến tuyến với Thẩm Xuyên: “Ngô Liệt, anh lại dám trơ trẽn nói người khác? Anh đã là một hung thần đỉnh cấp rồi được chứ!”.
Ngô Liệt không biết xấu hổ phủ nhận ngay: “Không được”.
Lúc này bọn họ đã ra khỏi nội thành, đường quốc lộ đi thẳng đến khu ngoại cảnh thời gian trước bắt đầu tu sửa, xe cộ đều phải đi vòng qua từ một con đường đất gồ ghề ở gần đó, hai bên đường đất không có đèn, tất cả đều dựa vào đèn xe chiếu sáng, con đường vốn đã xóc này muốn chết, mà Ngô Liệt điệu bộ như muốn phi xe lên tận Tây Thiên, Mạnh Phồn ngồi liệt ở ghế sau, một trận lại một trận váng đầu buồn nôn, vô cùng thê thảm.
“Anh còn khỏe không?”. Thẩm Xuyên ngoảnh lại xem tình hình của Mạnh Phồn.
“Khỏe”. Mạnh Phồn sắc mặt tát nhợt, “Tôi quyết định nôn ra xe hắn…”.
Thẩm Xuyên sâu xa cười, quay đầu về.
Lúc này, đầu xe đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, hình như có thứ gì đụng phải kính chắn gió, Ngô Liệt đạp phanh thắng gấp, thứ ở trên kính chắn gió bỗng đâm đầu vào tấm kính, cùng với tiếng vỡ của tấm kính, năm đầu ngón tay màu đỏ máu xuyên qua, móng tay vừa cứng vừa sắc lóe lên tia bén ngọt, tấm kính rắc một tiếng rồi nứt ra vô số vết rạn như mạng nhện, một kích không thành, con quái rút tay ra, sau đó giơ nắm đấm hạ xuống một đòn nữa, kính chắn gió vỡ vụn từng mảnh, mảnh kính vỡ bắn tung tóe khắp chiếc xe nhỏ hẹp!
Mạnh Phồn vội cúi thấp đầu trốn sau lưng ghế đằng trước, Ngô Liệt giơ tay trái lên bảo vệ mặt, tay phải cấp tốc rút súng từ bên hông, giơ súng bắn vào con quái vật nằm ở đầu xe, con quái vật tru lên một tiếng thê lương, lăn từ trên đầu xe xuống đất, trong không khí thoáng chốc tràn ngập mùi lưu huỳnh và lửa.
Thợ săn quái vật dùng đạn mạ bạc, đồng thời bên trên còn khắc chú văn trừ ma cấp thấp thích hợp dùng trong phạm vi rộng, đối với phần lớn sinh vật phi nhân loại dựa vào năng lượng, ví dụ như ác ma, quỷ hút máu, người sói, quỷ đá, chủng tộc bất tử thậm chí là linh thể, đều có tác dụng xua đuổi và tinh lọc, quái vật vừa rồi bị bắn trúng che lỗ đạn quằn quại gào thét trên mặt đất, hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của chú văn, vô cùng thống khổ.
“Một con ác ma cấp thấp”. Ngô Liệt trầm giọng, “Đừng hoảng”.
“…Chỉ sợ không phải chỉ một con”. Giọng Thẩm Xuyên hơi run, trong màn đêm heo hút, dường như có không ít bóng người đang lắc lư tiến lại gần, “Lái xe!”. Thẩm Xuyên hét lớn.
Hắn còn chưa nói hết, Ngô Liệt đã nhấn mạnh chân ga, động cơ với tính năng ưu việt rồ lên, kéo theo chiếc xe việt dã nặng nề lao vút đi, bánh xe nghiền qua con ác ma cấp thấp vừa nãy rơi xuống đất, vang lên một trận tiếng xương gãy răng rắc và tiếng gào thét thê thảm không thể hình dung, Mạnh Phồn nghiến răng nắm chặt tay vịn, cố nhịn cảm giác buồn nôn nhộn nhạo ở dạ dày.
“…Chúng ta bị phục kích?”. Mạnh Phồn hỏi nhỏ.
“Đúng vậy”. Ngô Liệt lạnh lùng, “Bám chắc, còn cách khách sạn năm cây nữa, nhanh thôi”
Vừa dứt lời, cốp sau xe việt dã lại bất ngờ trúng một đòn, hít vào một hơi khí lạnh quay đầu lại, mấy con ác ma cấp thấp gần như đang chạy sát sạt theo chiếc xe, hết đòn vừa rồi, một con ác ma lại nhảy lên trước, cơ thể nặng nề cứng rắn tông mạnh vào thân xe lần nữa, cốp sau nháy mắt đã lõm hẳn xuống, cửa kính đằng sau cũng vỡ vụn, lại một con ác ma nữa theo sát nhảy lên, cánh tay cứng rắn cường tráng của nó thò vào từ cửa kính vỡ, bám chặt lấy cửa sau, tay kia khua khoắng đập thình thình vào xe việt dã.
“Bác sĩ Mạnh cúi đầu xuống!”. Thẩm Xuyên quay người, dùng súng ngắm chuẩn ác ma bám vào thân xe, một phát bắn vỡ đầu.
Nhưng con ác ma này vừa ngã xuống, lại có hai con lập tức bổ sung, hai đôi mắt dữ tợn đỏ như máu trong bóng tối lóe ánh sáng đáng sợ, Thẩm Xuyên lại giơ súng bắn, nhưng xe lắc lư dữ dội, phát đầu tiên bắn chệch, ngược lại còn làm cái lỗ trên cửa kính sau rộng hơn, Thẩm Xuyên chửi thề một câu rồi bắn thêm hai phát, lần nữa tống được hai con ác ma xuống, nhưng viện binh rất nhanh lại bổ sung, tốc độ chạy của những ác ma khác thậm chí còn nhanh hơn xe, vòng sang hai bên sườn chuẩn bị đánh bọc.
“Thẩm Xuyên anh lo bên phải xe”. Mạnh Phồn hít thở sâu, ép mình bình tĩnh lại, sau đó ngồi thẳng người ở ghế sau, tập trung nhìn vào con ác ma cấp thấp bám ở thùng xe, phóng ra một ảo thuật có thể khiến sinh vật loạn trí, không phân biệt được địch ta.
Ác ma cấp thấp bị ảo thuật của Mạnh Phồn ảnh hưởng mê man một chốc, rồi vụt quay đầu, cắn cổ đồng bọn bên cạnh của mình, tên đồng bọn bị cắn cũng phản kích lại theo bản năng hai con ác ma cắn xé nhau, song song ngã từ trên xe lăn xuống vệ đường.
Mạnh Phồn cứ như vậy giải quyết một lượt tất cả những con ác ma cấp thấp truy đuổi đằng sau và bên trái xe, ác ma bên phải thì bị Thẩm Xuyên bắn chết từng con một, mặc dù ác ma chưa đuổi kịp ở đằng sau vẫn còn rất nhiều, nhưng ba người coi như trì hoãn để lấy hơi.
“Làm tốt lắm”. Ngô Liệt khoái trá huýt sáo, “Cho anh gấp đôi tiền tăng ca, lát nữa khi lại có ác ma đuổi đến, anh nghĩ cách rút lấy một ít ký ức của bọn chúng, đây là chính sự”.
“Được”. Mạnh Phồn day đầu ngã ngồi xuống ghế sau, trong khoảng thời gian ngắn sử dụng liên tục mười mấy lần ảo thuật khiến anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, vừa nãy chuyện xảy ra quá đột ngột hơn nữa tình hình lại nguy cấp, anh tạm thời ném chuyện rút ký ức ra sau đầu, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn truy kích đằng sau lát nữa nhất định còn có hội.
Có nên gọi Yến Nhất đến không…
Mạnh Phồn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Thẩm Xuyên ở ghế trước đang bận rộn chuẩn bị băng đạn, nếu bây giờ Yến Nhất qua đây thì nhất định sẽ để lộ thân phận, mặc dù đến lúc đó Mạnh Phồn nhất định có thể rút được ký ức của bọn ác ma cấp thấp, nhưng những ký ức này liệu có rửa sạch được hoàn toàn hiềm nghi của Yến Nhất hay không lại không thể khẳng định, nếu không thể, thân phận Yến Nhất bị lộ ngay lúc ác ma đang gây rối loạn trên quy mô lớn thì sẽ phải đứng mũi chịu sào, hậu quả hiển nhiên cực kì tệ hại.
Nếu chỉ có Ngô Liệt ở đây thì còn được, dù sao Ngô Liệt thẳng thắn dễ nói chuyện đến không có nguyên tắc! Nhưng tên phiền phức Thẩm Xuyên này nhất định sẽ bám chặt người đàn ông anh tuấn của ông không tha…
Trước hết vẫn không nên gọi ra, Mạnh Phồn cắn răng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, muốn khôi phục một chút năng lực tinh thần để đối phó với trận ác chiến sắp tới.
Nhưng lúc này, xe việt dã đột nhiên lắc lư dữ dội, thân xe nghiêng trái ngả phải, rung lắc đến gần như sắp lật, trong nhát mắt Ngô Liệt đạp phanh, một dây đằng dài mọc đầy gai đỏ hoét thò vào từ cửa sổ vỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT