Dường như Long Dực không biết tai vạ sắp đổ lên đầu mình, đứng bên cạnh Yến Tử Hoàn diễn cảm đọc to: “Yến Tử Hoàn không kìm được rên một tiếng, chủ động nâng cao eo, kiều diễm [beep ——] phun ra nuốt vào [beep ——] của đối phương, không ngừng cầu khẩn, ‘Mạnh nữa lên…’ “.

“Cái thứ loạn thất bát tao gì đây!”. Hai mắt Yến Tử Hoàn trừng muốn rớt ra, run tay một cái, ly kem Hawai ăn được một nửa rơi bẹp xuống đất.

Mẹ nó vị này chỉ còn một hộp cuối cùng! Yến tiểu béo nhất thời càng thêm đau đớn, từ ghế sofa nhảy dựng lên định đánh Long Dực!

“Fan của cậu viết đó, nhân vật chính là ta và cậu, ta thích đoạn miêu tả liên quan đến cặp mông!”. Long Dực vừa giơ quả cầu thủy tinh trốn chạy khắp phòng tránh né Yến Tử Hoàn truy sát, vừa muốn chết tiếp tục đọc: “Cánh mông Yến Tử Hoàn như hai quả đào mật đầy ắp nhựa, khiến người ta không nhịn được muốn hung hăng cắn một miếng…Ha ha, không sai, đúng là ta rất muốn cắn một miếng! Chép chép liếm liếm liếm ——”.

“Hôm nay nhất định tôi phải giết anh!”. Hai má Yến Tử Hoàn đỏ rực, mặc dù vô cùng nhục nhã, nhưng là một cẩu độc thân trường kỳ không được phát tiết dục vọng, nghe sách cấm dâm đãng như vậy, lại thêm giọng điệu khiêu khích không tự chủ của Long Dực, Yến Tử Hoàn vô cùng bất hạnh trướng lên một túp lều.

“A a a, còn có đoạn này, Yến Tử Hoàn chủ động cưỡi ngồi lên trên, vẻ mặt ửng hồng dùng [beep ——] ma sát [beep ——] của đối phương…”. Long Dực đắc ý vênh váo vừa chạy vừa xem vừa đọc, không hề phát hiện phía trước là cầu thang, thế là bước hụt chân thê thảm ngã lăn xuống dưới!

“Đáng đời! Ngã chết anh!”. Yến Tử Hoàn chạy chậm tiếp tục đuổi theo, vốn dĩ muốn nhấc chân lên đạp, nhưng dáng vẻ Ma vương bệ hạ lăn xuống cầu thang nhếch nhác thật sự quá thảm hại, trong lúc Yến Tử Hoàn đứng cạnh Long Dực nâng chân do dự không biết có nên đạp xuống hay không, Long Dực đột nhiên yếu ớt tiếp tục đọc tiếp tình tiết đoạn vừa nãy chưa đọc hết: “…Lập tức, Yến Tử Hoàn liền cao giọng rên một tiếng, bắn ra…”.

Quả là một người đàn ông vô cùng cố chấp!

“Mẹ nó tôi không nên thương hại anh!”. Yến Tử Hoàn cúi người, xốc Long Dực bị ngã thất điên bát đảo khiêng lên vai, rồi sải bước đi ra ngoài.

“Oa ha, cậu cương rồi”. Long Dực cúi đầu, ánh mắt tập trung vào đũng quần Yến Tử Hoàn, “Ha, thú vị, nhân loại ngu xuẩn hành động theo bản năng chính là không qua nổi cám dỗ của dục vọng”.

“Không phải anh cũng cương sao?”. Vì toàn bộ nhân loại, Yến Tử Hoàn chế giễu lại, “Anh cũng hành động theo bản năng, anh cũng ngu xuẩn!”.

“Ta là ác ma, bản thân ta đã rất sa đọa rất dễ dàng bị cám dỗ rồi!”. Long Dực vẻ mặt hùng hồn ngạo mạn, “Mọi người đều cương cả rồi, hay là liền làm một phát?”.

“…Anh đi chết đi!”. Yến Tử Hoàn im lặng chốc lát, đi đến trước bể bơi, ném Long Dực vào nước, rồi quay người về nhà đóng cửa khóa trái.

Lại lấy một hộp kem matcha từ trong tủ lạnh, Yến Tử Hoàn nằm trên sofa, tức tối cầm điện thoại, mở Weibo, tìm từ khóa Yến Tử Hoàn.

Sau đó nhấn vào sách cấm vừa nãy, bắt đầu đọc…

“Viết cái thứ bậy bạ gì đây!”. Yến Tử Hoàn đau khổ, “Hạ lưu! Quá hạ lưu!”.

Thế là Yến Tử Hoàn cứ như vậy vừa chửi vừa đọc, đỏ mặt đọc xong, còn đến khu bình luận xem các bình luận…

Bình luận của một người có ID là “Đại ma vương tận thế” được lên top, nội dung hết sức xấu hổ, khiến người xem không nhịn được muốn che mặt, còn bình luận bên dưới trừ khen mùi thịt ra quả nhiên là một tràng “Ha ha ha ha ha xấu hổ quá” của Đại ma vương tận thế.

“…”. Lẽ nào đây là nick của tên thiểu năng kia? Yến Tử Hoàn cố nén xấu hổ mở tài khoản của “Đại ma vương bệ hạ” ra nhìn, trong đó tràn ngập những bài share khẩu chiến với antifan, phong cách ngôn ngữ vô cùng đặc sắc.

Hơn nữa phần giới thiệu bản thân còn là —— Em là trái cấm nhỏ í a nhỏ của anh ~

Đây mà không phải Long Dực thì mình lập tức mập lên 5 kg! Yến tiểu béo nhanh chóng xác định được chủ nhân của ID, Ma vương bệ hạ thành công ngã ngựa!

Ôm tâm trạng hơi phức tạp, Yến Tử Hoàn bắt đầu lướt xem Weibo của Long Dực, không biết Long Dực cảm thấy cách nói chuyện của mình vô cùng cao quý hay thế nào, rõ ràng hắn có thể nói chuyện giống như người bình thường nhưng không, nói ra lời nào lời ấy liền giống một vị Hoàng đế xuyên từ thời Trung cổ tới, mà nội dung status cơ bản có ba điều, một là các lời tiên đoán tận thế và kế hoạch gây ra hỗn loạn ở nhân giới, vì mùi hư cấu tràn màn hình nên không ai tin, hai là sỉ vả antifan và dùng ngôn ngữ ngu si như “Kéo ngươi xuống địa ngục”, “Xé rách linh hồn ngươi” để tiến hành hăm dọa, ba là ca ngợi Yến Tử Hoàn, như “Ta sẽ vĩnh viễn chết mê chết mệt Vương hậu đáng yêu của ta, cho đến khi dung nham địa ngục nguội lạnh”, “Dáng vẻ Vương hậu ăn bánh quy rơi vụn lên quần áo thật ngây thơ trong sáng, ta càng yêu hơn”, “Mỗi ngày Vương hậu đều ăn sạch ma lực cùa ta, mặc dù miệng ta nói không muốn, nhưng trong lòng rất vui mừng, dù sao cậu ấy đã đói rất nhiều năm rồi, vô cùng bi thảm”, “Vương hậu thích đánh ta, để cho cậu ấy trút giận mà ta giả vờ rất đau, nhưng thực ra chẳng đau chút nào, dù sao ta cũng là Ma vương bệ hạ mà”, và còn “Mông của Vương hậu quả thực vừa tròn vừa vểnh, ta rất muốn sờ, nhưng chỉ có thể nhân lúc cậu ấy ngủ sờ trộm thôi, ai, tôn nghiêm vương tộc ở đâu?”…

Yến Tử Hoàn trong lòng vốn dĩ dâng trào nỗi niềm xúc động nháy mắt trở nên lạnh băng như hồi đầu!

Hơn nữa Vương hậu rốt cuộc là ai?

“Mẹ nó, không phải tôi là ‘nô lệ ngu xuẩn’ sao?” Yến Tử hoàn chửi thầm một câu, vứt điện thoại lên ghế sofa, mặt không biểu cảm ngồi đơ một lúc, chiếc thìa trong tay lơ đãng nghịch ngợm đào kem ly.

Showbiz là chốn phức tạp, Yến Tử Hoàn đã lăn lộn trong đó lâu như vậy, có một đạo lý rất rõ ràng.

Trước mặt thì đối xử tốt với mình, sau lưng thì lén lút tạt nước bẩn đâm chọc mình, trên thế giới này có hàng đống người như vậy.

Nhưng người làm ngược lại, Yến Tử Hoàn vẫn chưa từng gặp được.

“Cái loại này còn mặt dày nói mình là Ma vương sao, đến cửa cũng không mở được”. Yến Tử vừa lẩm bẩm vừa cào tóc, đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế sofa, chạy xuống lầu mở cửa cho Long Dực.

Nhưng trong hồ bơi không có ai, cửa sau cũng không, trong sân cũng không có nốt.

“Hú —— Nô lệ ngu xuẩn!”. Long Dực bám cửa sổ phòng ngủ Yến Tử Hoàn trên tầng hai, đôi chân dài xinh đẹp vững vàng quắp chặt song cửa, hiển nhiên có thể nhảy vào ngay lập tức, dưới ánh nắng trên khuôn mặt cực kì tuấn mỹ nở nụ cười đắc ý không gì sánh được, “Cậu tưởng mình có thể nhốt được Ma vương điện hạ vĩ đại ư? Ha ha! Đúng rồi, chúng ta cược không? Nếu ta vào được bên trong, cậu hôn ta một cái”.

“Tôi đạp anh xuống được ngay đấy!”. Yến Tử Hoàn sững sờ chốc lát, rồi nổi giận đùng đùng phi lên tầng hai.

Cái tên thiểu năng này, không đánh không được!

Lúc Yến Tử Hoàn hùng hùng hổ hổ xông vào phòng, một chân của Long Dực vừa lúc chạm xuống sàn, cơn gió nóng mùa hạ mang theo hương hoa, thổi rèm cửa màu trắng tung bay phất phơ, Long Dực nhảy qua bệ cửa sổ, đôi mắt đỏ sậm xinh đẹp lóe sáng, khóe môi nhếch lên, nụ cười trong sáng rực rỡ như một thiếu niên: “Nô lệ, ta thắng rồi, hôn ta đi!”.

“…”. Yến Tử Hoàn siết nắm đấm, tựa như si mê, chậm rãi đi qua.

Có lẽ, là ánh nắng quá đẹp.

Hay là…

“Vào hai lần, hôn hai cái”. Long Dực đột nhiên rút chân ra ngoài bệ cửa, rồi lại thò vào.

Yến Tử Hoàn:…

“Hôn ba cái! Hôn bốn cái! Hôn năm cái!”. Ma vương bệ hạ vô cùng tham lam, chân dài rút ra, rồi thò vào, rút ra, thò vào! Tần suất cực nhanh! “Hôn sáu cái, hôn bảy cái…”.

“Long Dực!”. Yến Tử Hoàn hoàn toàn bùng nổ, “Anh bệnh à ——”.

“Hả?”. Long Dực kinh ngạc nhìn vẻ mặt khổ đại cừu thâm của Yến Tử Hoàn, yếu ớt giải thích: “Ta, ta đùa tí, dù sao ngươi cũng chẳng hôn thật”.

“Tôi…”. Yến Tử Hoàn trầm mặc một chút, giơ tay đẩy Long Dực xuống, “Anh đi chết đi!”.

“A a a a a ——”. Long Dực bi tráng rơi xuống bãi cỏ tầng một, không quên phối âm: “Bịch”.

Yến Tử Hoàn: Phì.

“Ngã chết anh đi!”. Yến tiểu béo nhanh chóng thu lại nụ cười, hung ác đóng cửa sổ.

Thời hạn một tuần rất nhanh đã đến, Ngô Liệt đã làm xong mọi thủ tục nhậm chức cho Mạnh Phồn, bắt đầu từ hôm nay, cho đến trước khi tìm được chứng cứ xác thực chứng minh ác ma gây ra hỗn loạn ở nhân giới đều bị kẻ khác khống chế, Mạnh Phồn phải lấy thân phận trợ thủ của Ngô Liệt làm trong Hiệp hội thợ săn quái vật.

Trước khi ra ngoài, Mạnh Phồn điên cuồng xịt nước hoa lên người.

Bởi vì mũi Ngô Liệt quá thính, cứ lấy chuyện mùi lưu huỳnh ra nói quả thực rất phiền.

“Bảo bối…”. Yến Nhất không biết đã đứng sau Mạnh Phồn từ bao giờ, hít hít ngửi ngửi, u oán nói: “Lúc hẹn hò với anh em cũng không xịt thơm thế này”.

“Yêu cầu công việc, thông cảm chút”. Mạnh Phồn trịnh trọng nói.

“Anh sẽ nhớ em.” Yến Nhất ôm eo Mạnh Phồn từ đằng sau, giọng nói tràn ngập lưu luyến, quả thực giống như sắp phải xa cách nhiều năm.

“Tối nay em sẽ về”. Mạnh Phồn phủ hai tay mình lên tay Yến Nhất, khéo léo vỗ về.

Yến Nhất cúi đầu, hôn nhẹ lên gáy Mạnh Phồn một lượt từ trên xuống dưới, tủi thân rủ rỉ: “Một phút không gặp em là nhớ, làm sao đây…”.

“Tan ca là em về ngay”. Mạnh Phồn cũng luyến tiếc ông xã đẹp trai nhà mình, sến rện: “Một phút, một giây cũng không chậm”.

Hai người giống y như đang diễn phim Quỳnh Dao!

“…Được rồi”. Mạnh Phồn ngước mắt nhìn thân hình phóng khoáng hoàn hảo của Yến Nhất trong gương, hình như định nhân lúc mình không ở nhà ra ngoài hẹn hò, “Lát nữa anh cũng ra ngoài à?”.

“Không, anh ở nhà chờ em”. Yến Nhất nhìn vào gương, cười rạng rỡ, “Lúc em có chuyện gì cần triệu hoán anh, anh đẹp trai một chút mới không làm bác sĩ Mạnh của anh mất mặt, đúng không?”

Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng nhớ đến chuyện mấy hôm trước Long Dực đang ngâm mình trong bồn thì bị Yến Tử Hoàn vô ý triệu hoán ra sân.

Hình ảnh ấy…

Mạnh Phồn: Phì.

Yến Nhất: Ha ha ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play