Hắc Phong Báo cứ nghĩ đến chuyện này thì sát ý đối với nhân loại trước mặt càng tăng. Nó híp lại đôi mắt màu vàng tràn ngập dã tính, quyết định nhanh chóng đem nhân loại này giết chết để phòng tránh hậu hoạn. Vừa nghĩ Hắc Phong Báo liền giơ lên chân trước, đem phong nguyên tố tập trung vào móng vuốt vốn đã sắc bén của mình, sau đó đánh tới Bạch Chỉ Hi.
Bạch Chỉ Hi chỉ là im lặng nhìn chằm chằm Hắc Phong Báo, không chút để ý móng vuốt tử thần kia đang đến gần, ánh mắt lạnh nhạt không cảm xúc chờ đợi cái chết đến gần, nhưng không ai biết, cả tấm lưng Bạch Chỉ Hi đều bị mồ hôi làm ướt, bàn tay trong áo đã nắm thật chặt, móng tay ghim vào da thịt cố gắng dùng sự đau đớn khiến cho bản thân bình tĩnh lại.
Chỉ thấy móng vuốt vốn phải khảm vào cần cổ của Bạch Chỉ Hi chợt dừng lại ở giữa không trung, cách da thịt của nàng chỉ còn một đoạn ngắn chưa đến một ngón tay, chỉ cần Hắc Phong Báo dùng chút sức nữa thì Bạch Chỉ Hi khẳng định, nàng sẽ chết trong tích tắc.
Hắc Phong Báo hiện tại tuyệt đối vô cùng muốn đem móng vuốt đâm vào cổ nhân loại trước mặt, nhìn nó phun ra những luồng máu đỏ đẹp đẽ, nhưng nó lại không thể!!!
Hắc Phong Báo phát hiện cả người không hiểu sao lại nặng trĩu, không có chút sức lực nào, không thể cảm nhận được bất cứ điều gì và càng khó hiểu hơn là nó có cảm giác toàn bộ thân thể đều không phải là của mình. Hắc Phong Báo cứ thế trơ mắt nhìn bản thân ngã xuống trước mặt Bạch Chỉ Hi, cả người cứng ngắc không thể cử động.
Tình thế ngay lập tức đảo ngược...
Bạch Chỉ Hi thả lỏng người, nhìn ánh mắt không cam lòng cùng tức giận của Hắc Phong Báo, lập tức cười lớn: "Ha ha ha, ha ha ha, ha... Khụ khụ!" Không ngờ cười thế nào lại động phải vết thương, đau đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo, đổ mồ hôi lạnh, lần nữa phun ra một búng máu, xụi lơ nằm trên đất.
Một người một thú cứ thế nằm dưới đất, chỉ khác là Bạch Chỉ Hi một thân y phục màu đen đều bị máu thấm ướt, dưới thân lại chảy máu không ngừng, cả khuôn mặt trắng bệch, nhìn qua tưởng như bị bệnh sắp chết vậy. Còn Hắc Phong Báo bên cạnh chỉ là nằm yên, cả người không thể cử động, đang không ngừng chửi bới Bạch Chỉ Hi là nhân loại vô sỉ, đê tiện, đôi mắt dã thú màu vàng đầy sát ý cùng hận ý nhìn Bạch Chỉ Hi. Nếu như đôi mắt có thể công kích thì không biết Bạch Chỉ Hi đã bị sát ý trong mắt Hắc Phong Báo đâm thành bao nhiêu cái lỗ lớn rồi.
Bạch Chỉ Hi cũng không thèm để ý đến Hắc Phong Báo làm ồn bên cạnh, hiện tại nàng đang mất máu khá nhiều, nếu không cầm máu chắc là phải đi đến Tây Thiên chầu Phật Tổ mất. Mà quên, ở đây không có Tây Thiên, cũng không có Phật Tổ, mà người ác độc tay nhuộm máu tươi nhiều người như nàng chắc cũng không đến được đó. Nếu có thì cũng chỉ có mỗi Địa Ngục là dung nạp được người như nàng.
Bạch Chỉ Hi không kìm được nhếch môi cười, đem toàn bộ khí lực nâng người dậy, quay lại, dựa vào thân cây. Chỉ mấy hành động này mà đã khiến cho miệng vết thương bị động, lần nữa chảy ra càng nhiều máu.
Bạch Chỉ Hi cảm thấy số máu hôm nay mình chảy cũng quá nhiều rồi, còn chảy nữa chắc nàng trở thành xác khô mất!
Không nghĩ ngợi nhiều, Bạch Chỉ Hi liền lấy ra từ nhẫn giới chỉ mấy lọ thuốc bản thân chuẩn bị sẵn, thuốc viên thì nuốt vào, còn thuốc bột thì rắc vào miệng vết thương, rắc hết mấy loại khác nhau mới dừng tay, đem chai lọ ném lại vào giới chỉ, nhắm mắt im lặng chờ miệng vết thương ngừng đổ máu, cũng tranh thủ khôi phục chút khí lực.
Bên trong không gian, hai tiểu ma thú bị Bạch Chỉ Hi ném vào lập tức bị đám linh thảo trong này hấp dẫn. Tiểu Kim Thử là ma thú chưa mở linh trí, lạc quan đến vô tâm, nhìn thấy đám linh thảo liền quên luôn bản thân đang ở đâu, quên luôn cả tình huống Bạch Chỉ Hi, hai mắt nổi lên trái tim màu hồng nhìn chằm chằm cả vườn Phá Giai quả đang lung lay lung lay trước mặt.
Mặc dù nó không biết đây là thứ gì, nhưng trực giác ma thú cho nó biết trước mắt là đồ tốt, ăn vào liền có thể thăng cấp.
Không thể không nói trực giác của tiểu Kim Thử vô cùng chính xác. Phá Giai quả, công dụng cũng như tên, có thể giúp người dưới cấp thần tăng cấp, nâng cao xác suất thành công của việc đột phá từ cấp thánh lên cấp thần, mà xác suất nâng cao luôn luôn đạt đến 99%. Người người đều cầu một quả, giá trị của nó lên tới mấy trăm vạn kim tệ, thậm chí là bạch kim tệ.
Tiểu Kim Thử vốn định đem linh quả trước mắt hái xuống một ngụm ăn sạch nhưng lại bị Tiểu Hắc ngăn lại. Tiểu Hắc cũng không khác gì tiểu đồng bọn của nó, cũng bị đám linh thảo linh quả trong này hấp dẫn. Nó là ma thú đã mở linh trí, đương nhiên biết nhiều hơn tiểu Kim Thử, tuy nhiên nó lại lo lắng cho Bạch Chỉ Hi. Nó không biết nơi đây là đâu, cũng không biết làm thế nào để thoát ra, hiện tại nó chỉ có thể lo lắng lôi kéo tiểu đồng bọn của mình chạy lung tung tìm kiếm cách thoát ra.
Tiểu Kim Thử quyến luyến nhìn đám linh quả linh thảo đang đong đưa trong gió, đau lòng chạy theo Tiểu Hắc.
Hai tiểu ma thú chạy lung tung một hồi thì thấy một tòa trạch phủ, bên trong tản ra uy áp đáng sợ làm cả hai không kìm được mà phát run, không dám đi vào, chỉ có thể vòng qua tòa trạch phủ, đi đến phía sau.
Chỉ thấy phía sau tòa nhà là một ngọn núi lớn, cây cối tươi tốt, có rất nhiều rất nhiều cây cổ thụ to lớn ở tầng trong mà đám ma thú tầng ngoài như chúng không được thấy đến. Phía dưới cỏ mọc san sát, nhỏ bé, dẫm lên có cảm giác mềm mềm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc di chuyển, đi lên cứ có cảm giác như đường được trải thảm, rất tiếc là hai tiểu ma thú không biết đến cái gì gọi là đường trải thảm, chúng chỉ cảm thấy không khí ở đây rất thoải mái, linh khí lưu động trong không khí so với tầng ngoài mà chúng sinh sống còn muốn nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần. Xung quanh có rất nhiều loại thực vật mà chúng không biết tên, chỉ biết là rất dễ ngửi và tuyệt đối đều là đồ không tồn tại ở tầng ngoài. Cả không gian ngoài tiếng soàn soạt chuyển động của lá cây ra thì không còn gì khác, tựa như ở đây chỉ có chúng nó ở đây vậy.
Tiểu Hắc đang phân vân không biết có nên đi vào hay không thì đã cảm nhận được từ bên trong tràn ra uy áp của ma thú cao giai, cấp bậc so với chúng nó không biết cao hơn bao nhiều lần. Sau đó không gian vốn đang im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng gầm lớn của ma thú bên trong. Tiếng gầm cũng mang theo uy áp không thể chống đỡ làm cho hai tiểu ma thú chỉ một sơ cấp một trung cấp nhanh chóng bị dọa sợ, nằm ở dưới đất, tai cụp xuống, không dám động đậy.
Cường giả vi tôn, đứng trước thực lực, không gì có thể chống đỡ.
Tiểu Kim Thử cả người đều lui thành một đoàn, thân thể mập mạp cuộn lại thành một quả bóng, cả người run rẩy nhìn mà thấy tội, cũng may thuốc của Bạch Chỉ Hi là thuốc tốt, cộng thêm sức hồi phục nghịch thiên của ma thú cho nên miệng vết thương cũng không có vỡ ra. Còn Tiểu Hắc vốn có đôi tai dài có thể nghe rất rõ thì càng khổ không thể tả, chỉ hận không thể đào một hố chui vào không cần đi ra, mà càng đau khổ hơn là nó phát hiện ma thú kia đang đi về phía này!!!
Còn muốn cho người khác sống nữa không thế!!!
Ma thú cao giai kia càng đến gần, uy áp càng lớn, hai tiểu ma thú càng khổ, cơ hồ đều muốn đem mặt chôn xuống đất luôn rồi. Cho nên khi Xích Diệm Hung Sư thăng cấp thành thần thú nhị tinh xong đi ra ngoài liền nhìn thấy hai cục bông một vàng một đen đang run rẩy không ngừng thì không biết nói gì rồi. Cẩn thận đem uy áp thu lại, Xích Diệm Hung Sư cố gắng để bản thân có vẻ như "hóa ái" một chút, sau đó nói: "Đừng sợ." Rất tiếc giọng nói khàn khàn to lớn của nó lại không làm cho hai tiểu ma thú trước mặt thấy an tâm chút nào, ngược lại còn khiến cho chúng còn sợ hơn.
Xích Diệm Hung Sư: "..." Quả nhiên ma thú nhỏ bé gì đó đáng ghét nhất...
Chuyện trong không gian Bạch Chỉ Hi không hề biết. Nàng hiện tại khí lực đã hồi phục lại mấy phần, máu cũng đã ngừng chảy, giờ đang híp mắt nhìn chằm chằm Hắc Phong Báo, bên tai là tiếng gầm gừ mắng chửi không ngừng.
"Nhân loại vô sỉ, ti bỉ, nếu như ta thoát được, ngươi nhất định sẽ chết chắc!"
"Ta nhất định sẽ đem ngươi xé nát, lột da ngươi, móc mắt ngươi, cắt lưỡi ngươi, nghiền nát xương cốt toàn thân của ngươi, khiến cho ngươi chết không toàn thây!"
"Dám dùng độc với ta, ngươi đúng là đồ tiểu nhân khốn kiếp!!!"
"..." Cứ nghe nó mắng thế từ nãy giờ, Bạch Chỉ Hi cảm thấy sự kiên nhẫn cả nàng cũng nhanh bị mài mòn rồi. Cuối cùng nhịn không nổi nữa, Bạch Chỉ Hi hỏi: "Ta và ngươi chưa từng gặp nhau, tại sao lại muốn giết ta?"
Đôi mắt dã thú màu vàng của Hắc Phong Báo lóe lên tia khinh thường: "Ta muốn giết ngươi, còn cần lí do sao?" Nếu như cơ thể có thể cử động, Hắc Phong Báo nhất định sẽ hất mặt lên, cho Bạch Chỉ Hi một cái cằm đầy lông và khuôn mặt dã thú đáng ăn đòn. Tiếc rằng, nó không thể làm được. Nhưng cũng vô cùng may mắn, bởi vì nếu như Hắc Phong Báo thực sự làm như thế, Bạch Chỉ Hi khẳng định sẽ cho nó mấy đấm.
"..." Bạch Chỉ Hi đã không biết nên nói gì rồi. Kiếp trước mặc dù nàng tính tình hỉ nộ vô thường, giết người vô số, nhưng những người nàng giết đều là những kẻ đáng chết, cho nên mặc dù là quái y nhưng nàng cũng không có nhiều kẻ thù, ngược lại người chịu ơn nàng lại là một đám. Cho dù biết Thiên Hà đại lục lấy võ vi tôn, mạng người là thứ không đáng một đồng, nhưng không cần ngay cả ma thú cũng thế đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT