Trên đường trở về, bọn họ rẽ qua một hướng khác, đến nhà Tasym, một hàng xóm khác.
“Ngài Fergus và tiểu thư Tasym đều là hàng xóm của chủ nhân, một người ở hướng đông, một người ở hướng tây nam. Hiếm hoi lắm mới ra ngoài một lần, thuận tiện đi thăm tiểu thư Tasym một chút. Xem như là làm quen với hàng xóm láng giềng. Chỉ có điều, như thế thì không kịp thời gian, có thể tối nay chúng ta phải cắm trại qua đêm rồi!” Rickie giải thích cho Nguyên Đồng.
Nguyên Đồng cũng không có ý kiến gì. Thế giới này rất xa lạ với cô, có thể không mở miệng thì cô sẽ không mở miệng, đỡ phải nói sai điều gì. Nhưng mà cô thật sự thích nghe Rickie nói chuyện, có thể khiến cô từng bước hiểu rõ về thế giới tương lai. Chỉ đáng tiếc là Klosters lại không thích nói chuyện.
“Xe bay tốc độ chậm hơn nhưng lại vững vàng thoải mái hơn. Nếu sử dụng cơ giáp thì chỉ cần một giờ là đến được nhà tiểu thư Tasym. Nhưng mà ở Ural thì tốt nhất là hạn chế sử dụng cơ giáp.”
Nếu nói tương lai này có điều gì thần kỳ, thì đó chính là cơ giáp. Đây mới là yếu tố đại diện cho nền khoa học kỹ thuật của tương lai, đại diện cho vũ lực và thực lực cường đại. Nguyên Đồng cũng âm thầm chờ mong sẽ có ngày cô cũng có thể điều khiển được cơ giáp, như vậy thì an toàn của cô có thể được đảm bảo hơn. Thật ra cô cũng không còn cách nào khác, một thiếu nữ Trái Đất cổ đại yếu ớt như sên là cô, điều kiện thể chất và sức chiến đấu vô cùng hạn chế, chỉ có thể dựa vào công cụ hỗ trợ mà thôi.
Mấy ngày qua, công sức mà Nguyên Đồng bỏ ra để học tập không phải lãng phí. Cô cũng từ miệng Rickie mà biết được thuần nhân loại chênh lệch với nhân loại của tương lai đến độ nào. Khổ nỗi, sự chênh lệch này lại là trời sinh. Cho dù trong tương lai cô có thể được cải tạo gene nhưng vẫn có giới hạn, cũng không thể lợi hại hơn nhân loại của tương lai.
Hiện tại, Nguyên Đồng vẫn chưa biết nhân loại của tương lai đã không còn được xem là thuần nhân loại nữa, còn có những chủng tộc không thể tưởng tượng nổi. Đây cũng là kết quả của tiến hóa, bọn họ có được gene vượt trội bẩm sinh, không phải là loại gene được cải tạo của người Trái Đất có thể so sánh được.
Nếu tố chất thân thể của mình bị hạn chế, nhờ sự phân tích của Rickie, Nguyên Đồng đắn đo hồi lâu cũng quyết định lựa chọn công cụ hỗ trợ. Cũng chính vì vậy mà trong khóa huấn luyện thể dục của cô, Rickie tăng thêm hạng mục thuật cận chiến và động tác trụ cột của cơ giáp.
Cơ giáp đã trở thành chủ lưu của thế giới. Chỉ cần là nhân hình sinh vật trí tuệ, đều thích sử dụng cơ giáp, kết hợp với sức chiến đấu của cơ giáp, có thể khiến thực lực của họ tăng thêm một bậc. Thậm chí trong hành trình giữa các vì sao, cơ giáp cũng công cụ thiết yếu.
Lúc này, nghe được lời của Rickie, Nguyên Đồng không thể không ngạc nhiên, “Vì sao?”
Mắt Rickie chớp chớp ánh đỏ, dường như liếc nhìn chủ nhân nó một cái, trả lời: “Bởi vì Ural là hành tinh có hung danh lan xa trong tinh tế.”
Nguyên Đồng mờ mịt, chuyện đó và chuyện hung danh của Ural lan xa thì có quan hệ chỗ nào? Nhớ đến con sói Mardolo đã gặp lúc mới đến, còn có sức chiến đấu vượt bậc mà Klosters đã từng biểu hiện, Nguyên Đồng cảm thấy sinh vật ở thế giới này quả thật vô cùng lợi hại. Vì thế bảo Ural hung tàn cũng là có cơ sở, khiến một người Trái Đất như cô cảm thấy áp lực như núi.
Cho đến lúc chạng vạng, bọn họ mới đến nơi.
Nguyên Đồng lại một lần nữa được trông thấy nghệ thuật phòng ốc của thế giới tương lai.
Vị tiểu thư Tasym này xây nhà trên một con dốc trống trải. Khắp nơi đều là hoa tươi, ánh nắng ngập tràn. Trên sườn núi là những dải dây leo mềm mại được tu bổ kỹ lưỡng, từ xa nhìn lại, trông giống hệt như một tấm thảm xanh biếc trải dài đến tận chân trời. Cánh đồng hoa bát ngát, mỗi khi có gió thổi qua, đem hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Phòng ốc trên sườn núi được mô phỏng theo hình đóa hoa. Những dây leo to làm cột trụ, bên trên là những gian phòng như những đóa hoa. Dây leo xanh biếc che kín vách tường, hướng về ánh mặt trời mà sinh trưởng, khẽ lay động trong gió, xinh đẹp như những ngôi nhà của tiên hoa trong truyện cổ tích.
Nguyên Đồng lại được mở rộng tầm mắt. Trong lòng không khỏi tò mò về bộ dạng của vị tiểu thư Tasym này.
Xe bay dừng ở bãi cỏ phía trước nhà, hai người một người máy xuống xe, đi đến trước ngôi nhà.
Đến gần mới có thể biết được những dây leo chống đỡ ngôi nhà kia to lớn biết bao nhiêu, phải mấy người mới ôm hết được một vòng. Nhưng khiến Nguyên Đồng kinh ngạc hơn nữa, chúng hoàn toàn là thực vật sống mà không phải là vật liệu mô phỏng. Cô cũng nhanh chóng hiểu được, đây chắc hẳn là một loại dị thực nào đó. Chỉ có dị thực mới có thể sinh trưởng một cách trái với khoa học như thế, à ý cô là trái với khoa học thường thức của người Trái Đất.
Tuy rằng phi khoa học, nhưng Nguyên Đồng đã đến thế giới tương lai được hơn một tháng rồi, chuyện phi khoa học cũng thấy nhiều rồi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ngôi nhà cách mặt đất khoảng ba mét, Klosters ôm Nguyên Đồng nhảy lên.
Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Sau khi đẩy cửa vào trong, bên trong cũng tràn đầy hơi thở của thiên nhiên, giống như phong cách của tinh linh Tây phương. Cách bài trí cũng không khác biệt với những ngôi nhà bình thường khác, gian phòng này là phòng khách. Tuy đồ gia dụng không nhiều lắm nhưng thứ nên có thì cũng có. Có một vách tường vô cùng hiện đại mang phong cách của phim khoa học viễn tưởng, hiển nhiên vị tiểu thư Tasym này là người thích xem truyền hình.
“Chủ nhân, tiểu thư Tasym không có nhà.” Rickie dạo qua một vòng, báo cáo với chủ nhân, “Thời tiết hôm nay khá tốt, chắc hẳn là sang bên kia sơn cốc phơi nắng rồi! Dù sao thì bên đó không chỉ nhiều nắng, thổ nhưỡng phong phú, độ ẩm cao, là chỗ mà tiểu thư Tasym thích nhất.”
Nguyên Đồng nghe được cảm thấy hồ đồ. Tại sao lời nói này của Rickie lại khiến cô có cảm giác đối phương là thực vật nhỉ?
Klosters hiển nhiên cũng không có vẻ ngoài ý muốn, cậu quay đầu nhìn Nguyên Đồng đang tò mò đánh giá gian phòng, nói với Rickie, “Đi gọi cô ta về đi!”
Rickie nhận được lệnh thì đi ngay.
Nguyên Đồng đang thưởng thức gian phòng tràn đầy hơi thở. Trông thấy Klosters thản nhiên vào bếp, mang ra hai cốc đồ uống có màu sắc vô cùng xinh đẹp mỹ lệ, được rót vào cốc thủy tinh trong suốt. Nhìn xuyên qua lớp thủy tinh, có thể trông thấy được đường cong xinh đẹp của chất lỏng. Màu sắc mỹ lệ như thế đã vướt qua sức tưởng tượng của con người, là màu sắc tự nhiên trời sinh, khiến người nhìn phải mê mẩn.
“Đây là Mật hoa trà do Tasym nhưỡng, nghe nói rất được giống cái yêu thích. Em nếm thử xem!” Klosters đưa cho cô một cốc.
Nguyên Đồng ngẩng đầu nhìn cậu. Tuy thiếu niên này lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, biểu tình thiếu đến đáng thương nhưng có đôi lúc lại khiến người ta cảm nhận được một loại nhiệt tình. Khiến cô càng ngày càng thả lỏng, thậm chí sinh ra chút ỷ lại với cậu, cô biết rõ là không thể như thế nhưng lại không thể cự tuyệt.
“Cám ơn.”
Nguyên Đồng uống một ngụm Mật hoa trà. Từ đầu lưỡi truyền đến là vị ngọt trong veo, ngọt mà không ngấy, tràn ngập hương thơm, quanh quẩn không dứt. Những đồ uống từng uống qua trên Trái Đất, không có loại nào sánh được với vị của loại trà này. Uống hết một hơi vẫn chưa thỏa mãn.
Klosters ôm từ trong phòng bếp ra một hũ thủy tinh chứa đầy Mật hoa trà, lại châm một cốc khác cho cô.
Uống xong hai cốc Mật hoa trà, bên ngoài vang lên thanh âm, hiển nhiên chủ nhân đã trở lại, Nguyên Đồng có chút khẩn trương, vội vàng đặt cốc xuống, liếc nhìn thiếu niên một cái.
Klosters không hề có cảm giác gì khi tùy tiện vào nhà người khác như thế, vô cùng bình tĩnh ngồi yên một chỗ chờ chủ nhân về.
Lúc này mặt trời đã ngã về phía tây, ráng chiều đỏ rực chân trời. Toàn bộ thế giới dường như chỉ vì ráng chiều mà tràn ngập màu sắc. Dưới ánh sáng hoàng hôn, một cô gái có mái tóc hồng nhạt bước vào. Một gương mặt xinh đẹp dường như tỏa sáng dưới ánh sáng, xinh đẹp không cách nào tả xiết. Ánh mắt màu mật ong, làn da trắng nõn, dáng người nóng bỏng. Quả thực là vưu vật thế gian!
Nguyên Đồng nhìn đến phát ngốc.
Đi đến thế giới này, chỉ mới gặp được ba người, mỗi người đều có giá trị nhan sắc vượt trội xa xa. Nhìn lại, tuy cô được xem là một mỹ nhân tràn ngập hơi thở thanh xuân nhưng nếu đem so với mấy người này, chỉ có ảm đạm thất sắc mà thôi.
Nhưng mà khi vị tiểu thư Tasym này đến gần, Nguyên Đồng liền phát hiện cô rất cao, thậm chí còn cao hơn Klosters nửa cái đầu, tuyệt đối phải cao đến mét chín có hơn. Nguyên Đồng đứng bên cạnh cô lại càng giống bé lùn. Nhớ đến Fergus sáng nay mới gặp, hắn cũng rất cao, ước chừng hơn hai mét. Chẳng lẽ mọi người trong thế giới này đều cao như vậy sao?
Tasym vừa vào liền cười rộ lên, thanh âm sang sảng mang theo vài phần quyến rũ, “Ta đã nghe Rickie nói, phiền cậu phải đến một chuyến!” Sau đó ánh mắt dừng trên người Nguyên Đồng, cười tủm tỉm với cô, “Nguyên Đồng tiểu thư, lần đầu gặp mặt, ta là Tasym, hàng xóm của Klosters!”
Nguyên Đồng ngại ngùng cười, nhẹ nhàng thăm hỏi cô.
“Ôi, thật đáng yêu, nhưng mà…” ánh mắt Tasym chuyển đến Klosters, hít hít một hơi trong không khí, màu mắt dường như sậm lại, “Hương vị thật tuyệt vời.”
Trong nháy mắt, đồng tử Klosters hẹp lại thành đường thẳng đứng, tràn đầy tính công kích, lạnh lùng nói: “Đây là người của ta! Không phải phân bón của ngươi!”
Tasym bị khí thế trên người cậu bức lui ra sau, lập tức giơ tay lên, “Biết rồi! Ta cam đoan không động thủ!”
Thần sắc Klosters có vẻ hòa hoãn, kéo Nguyên Đồng lại gần, nói với cô ấy: “Nếu đã truyền lời, vậy chúng ta về!”
Rickie cũng nói với Tasym: “Tasym tiểu thư, đã quấy rầy rồi. Nhớ đừng ngủ đến chết đấy, nhớ giữ thanh tỉnh đấy!”
Tasym nhún nhún vai, “Không có cách mà! Thời tiết tốt như vậy, lại có mặt trời, đương nhiên ta không thể nào kiềm chế được ham muốn cui vào đất quang hợp. Yên tâm, yên tâm, cho dù ta ngủ đến chết, cũng sẽ không có chuyện gì, sâu bọ nào dám đến, trực tiếp xem như phân bón nuốt luôn!”
Mắt Rickie chớp chớp, không còn lời nào để nói với cô.
Chờ bọn Klosters rời đi, Tasym đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng chạy vào hầm chứa kiểm tra. Phát hiện bên trong đã trống rỗng, Mật hoa trà cô nhưỡng thế nhưng bị thằng nhóc Klosters kia gom sạch. Nhất thời nộ khí xung thiên, sương mù màu hồng nhạt “oanh” một tiếng tràn ngập trong không khí, mùi hoa tràn ngập trong không khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT