Chín giờ sáng ngày 24, Hạ Anh đã về tới nhà.
Vừa bước vào nhà, việc đầu tiên cô muốn làm chính là nói thật với người thân, rằng tận thế sẽ đến.
Lúc trước cô không nói qua điện thoại là vì biết rõ sẽ không thể thuyết phục mẹ và anh hai tin mình. Nhưng hiện tại mặt giáp mặt, cô có thể thi triển dị năng của mình ra. Có dị năng cũng giống như có phép màu. Thời hiện đại mà có phép màu thì chính là chuyện khó tin, chuyện khó tin nhưng xảy ra, như vậy chuyện tận thế mà cô nói cũng sẽ làm cho mẹ và anh hai tin tưởng.
Bởi vậy, sau khi đặt chân vào nhà, việc đầu tiên cô làm chính là dẫn theo mẹ, anh hai và chị dâu vào phòng riêng của mình, chờ mọi người an tọa ổn định, cô mới nghiêm cẩn nói:
“Mẹ, anh hai, chị hai. Con có chuyện quan trọng muốn nói với cả nhà.”
Anh hai vẫn như trước, mỗi khi thấy cô nghiêm túc là mở miệng trêu chọc vài câu. “Có chuyện gì mà em trưng vẻ mặt nghiêm trọng này vậy? bộ tận thế tới hả?”
Mẹ cũng hùa theo anh hai, cười đối với cô hỏi.
“Đừng nói là con có người yêu rồi nha!”
Mẹ vừa hỏi xong, chị hai cùng anh hai liền cười lên, cảm xúc của ba người thật giống nhau, giống hệt những lần trước cô làm trò chọc cười cả nhà.
Bất quá lần này không phải là chuyện để chọc cười cả nhà, mà là chuyện quan trọng của sự sống. Cho nên…
Cô biết, với tình huống hiện tại, nếu cô mở miệng nói tận thế sắp tới, thì mẹ và anh chị hai sẽ tuyệt nhiên không tin, ngược lại càng cho rằng cô đang làm trò. Vậy nên cô cũng không định sẽ mở miệng nói trước, mà lựa chọn hành động trước.
Giơ tay lên ngang mặt của mình, sau đó tâm niệm dị năng thuỷ.
Một dòng nước màu xanh ngọc rất nhanh xuất hiện trước mặt mọi người, nó nằm gọn trong lòng bàn tay của cô. Kỳ lạ là, dù nước ở trên tay, nhưng bàn tay cô vẫn không bị ướt.
Cô đảo mắt nhìn ba người đối diện mình, thấy trên mặt hiền lành của mẹ và chị dâu hiện lên vẻ kinh sợ, còn bộ dáng cười cợt của anh hai lúc nãy cũng đã đổi thành bộ dạng trợn trừng mà chỉ chỉ ngón tay vào tay cô, miệng khép mở liên tục nhưng vẫn nói không ra tiếng.
Thấy biểu cảm này của cả nhà, cô hài lòng đem dị năng nước thu hồi. Cũng biết đã đến lúc đem chuyện mạt thế sắp tới nói ra. Chính là… cô chỉ vừa hé miệng, còn chưa nói ra tiếng thì đã nghe thấy một tiếng “chát!”, kế đến là âm thanh phấn khích của anh hai. Anh nhảy dựng lên, vươn ngón tay chỉ vào trán cô, mắt vẫn mở to vì kích động:
“Tiểu Hạ, em… Nói đi, em học cái này ở đâu vậy? Trời ơi, em đi diễn xiếc được đó. Không đúng! Em nên đi diễn ảo thuật. Tiểu Hạ a, hay là em đăng ký đi thi cuộc thi tìm kiếm tài năng đi. Anh chắc chắn, em có thể dành được ngôi vị quán quân về ảo thuật đó. Trời ạ, em làm anh thật bất ngờ đó, cho tới bây giờ anh còn tưởng nước kia là em “biến” ra đó. Ô ô… em gái của anh đúng là thiên tài ảo thuật mà…” Xong, anh lại làm bộ ra vẻ nghiêm túc, nhướng mắt nói:
“Tiểu Hạ, một lát anh sẽ lên mạng đăng ký tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng cho em nha, với lại… anh sẽ viết đơn xin gia nhập hội fan cuồn của em. Tiểu Hạ, bây giờ em chính là thần tượng của anh hai rồi đó!”
Hạ Du xổ một tràn, ánh mắt sáng lấp lánh thần thánh nhìn Hạ Anh, cứ như cô đột nhiên trở thành một ngôi sao sáng giá vậy, hoàn toàn cho rằng làn nước vừa rồi cô tạo ra là do cô làm ảo thuật mà ra, chứ không hề nghĩ tới là cô thật sự có thể “biến” ra nước được.
Gương mặt kinh ngạc của mẹ, và gương mặt khiếp sợ của chị hai cũng bị câu lý giải này của anh làm cho trở lại bình thường. Mẹ còn dùng biểu tình khen ngợi nhìn cô.
“Tiểu Hạ, con học ảo thuật từ lúc nào vậy? đúng như anh con nói, mẹ mới nhìn còn tưởng nước kia là con biến ra được đó. Ha ha ha…”
Chị dâu cũng cười, ánh mắt đầy hâm mộ. “Đúng vậy, chị cũng tưởng em biết phép thuật nữa. Nhưng em giỏi thiệt đó, chỉ mới mấy tháng không thấy em đã học được ảo thuật này rồi. Thật đúng là em của anh Du!”
Nghe lời nói và phản ứng của người, trên đầu của Hạ Anh xuất hiện thật nhiều vạch đen. Cô còn không biết tâm lý của người thân của mình lại mạnh như vậy. Tốt a… nước là dị năng của cô, cô “biến” ra cho họ thấy, chuẩn bị sẵn tâm lý giải thích, hiện tại tốt lắm. Không cần cô giải thích, anh hai đã tự lý giải luôn rồi. Cô nghĩ, nếu cô mà cứ ngồi yên, dám lắm anh cô sẽ thật sự đem cô đi đăng ký cuộc thi tìm kiếm tài năng thật.
Hạ Anh cung tay đánh vào ngực anh hai một cái, dùng gương mặt tức giận trợn trắng nhìn anh, buồn bực nói:
“Anh hai, nước kia đúng là do em tạo ra, nó không phải ảo thuật giống như anh nói!”
Nụ cười trên mặt anh hai bỗng như cương cứng lại, trợn mắt nhìn cô. Đang lúc cô cho rằng anh đã hiểu, thì anh lại cười phì lên nói:
“Anh biết rồi, tiểu Hạ của anh có thể ‘biến’ ra nước, không phải là ảo thuật”
Chính là nhìn bộ dạng này của anh, thấy thế nào cũng không giống biểu cảm tin tưởng. Ngược lại giống như là hùa theo để đùa cô. Hạ Anh chán nản đem tay che cái trán.
Chờ giọng cười khì khì của anh hai tạm dừng, cô mới ngẩn đầu, hít sâu một hơi, nheo mắt nghiêm túc nhìn đảo qua anh và mẹ, sau đó nâng tay, tâm niệm dị năng thủy.
Chính là lần này cô không chỉ tạo ra nước, mà còn dùng nó để công kích cái ghế đôn bằng gỗ nằm ở gần cánh cửa phòng.
Theo sự điều khiển của cô, một cột nước màu xanh ngọc hiên ra, lần này nó thiệt nhiều chứ không còn là một cột nước nhỏ nữa. Nó mạnh mẽ giống như thủy triều cuồn cuộn hướng thẳng cái ghế phía cửa mà công kích.
“ẦM!… BỘP!…”
“RĂNG RẮC!..”
Âm thanh bén nhọn vang lên, từ cái ghế nguyên vẹn vững vàng phút chốc chỉ còn lại những mạnh vụn rải rác sóng soài trên nền gạch.
Lần thi triển này chẳng những làm cho cả nhà giật mình, cũng làm cho Hạ Anh giật mình. Cô ngốc lăng đứng đần ra đó, mắt mở to nhìn chằm chằm về phía mảnh vụn của cái ghế.
Vừa rồi cô chỉ dùng hai phần lực, chủ yếu là chỉ muốn đánh ngã cái ghế thôi chứ không có ý sẽ phá tan nó. Nhưng… vì sao lực công kích lại mạnh như vậy? dựa theo lực chạm và va đập vừa rồi, cô tin tưởng, lực công kích dị năng hệ thủy biến dị của cô đã tăng lên. Này ích nhất cũng phải mạnh hơn hệ thủy bình thường tới ba bốn lần. Điều này…
Bất quá lúc này không phải lúc tò mò về vấn đề này. Hạ Anh nhanh chóng lấy lại bình tỉnh thu tay xuống, sau đó chuyển mắt nhìn phản ứng của mẹ và anh chị hai. Thấy họ vẫn còn chìm trong kinh sợ, cô nâng nâng môi, nhẹ giọng trần thuật:
“Nước này đúng thật là do con tạo ra, không phải ảo thuật. Là sự thật, không phải ảo thuật!” Cô nhấn mạnh nói hai lần. Sau đó mới hướng về An Du chậm rãi nói.
“Anh hai, anh nghĩ ảo thuật có thể làm được như vậy à? Ảo thuật cũng phải dùng dụng cụ hỗ trợ đấy. Anh hai thấy em có dùng dụng cụ không? Anh hai, em… là thật sự có thể tạo ra nước. Đây là sự thật. Cho nên lúc nãy em mới nói, chuyện này rất quan trọng, mới kêu mọi ngời vào phòng riêng của em để nói chuyện.”
Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường. Trên gương mặt của ba người đối diện Hạ Anh lúc này vẫn là một biểu cảm. Đó chính là không thể tin cùng khiếp sợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT