Hạ Anh nhớ rõ, hôm ba mươi tết năm đó cô không có đi ra ngoài xem pháo hoa, đơn giản bởi vì cô đang bận túi bụi cho cái bản thảo phải hoàn thành trước tết âm lịch, cho nên cô không có thời gian đi chơi. Cũng vì vậy cho nên cô không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Này cũng là do bình thường khi làm việc cô sẽ khoá nguồn điện thoại, buôn xuống rèm đen ở cửa sổ, một mình an tĩnh ở trong phòng riêng. Mà căn phòng của cô lại là phòng cách âm, trừ phi có người đập cửa ầm ầm, chứ nếu không, cho dù nhạc sống đùng đùng ở nhà bên cạnh cô cũng không nghe thấy.
Ngày thường cũng thế, thật lâu cô mới ra ngoài một lần, đó là đi mua thực phẩm nấu ăn. Mỗi lần đi mua là ăn trong một hai tuần. Có thể nói, cô chính là một trạch nữ chính hiệu. Chỉ ở trong phòng nhỏ của mình, ngoài ra không hề chú ý tới những chuyện xảy ra bên ngoài.
Lại thêm, khu vực của cô vì thường xuyên cúp nước, cho nên lúc nào trong nhà cũng có dự trữ sẵn ba bồn nước đầy. Lúc nước bị nhiễm bẩn, trạm cấp nước ngừng cung cấp nước sinh hoạt, cô liền cho rằng “lại cúp nước nữa rồi”, chứ hồn nhiên không hề phát hiện điều bất thường gì.
Bởi vậy, dịch bệnh bùng phát, tận thế giáng xuống đến ngày thứ bảy cô mới biết được. Này một phần cũng là do lúc đó điện bị cắt đi, máy điều hoà không chạy, mà không khí ngoài trời lúc đó đã chuyển sang tám chín độ, cô bị lạnh, liền đi lên sân thượng mở máy phát điện, cuối cùng bắt gặp tang thi đang tấn công con người ở dưới đường.
Lúc đó cô đứng trên sân thượng nhìn xuống, cho nên nhìn thấy không được rõ lắm, mới đầu cô còn tưởng người ngoài hành tinh xuống bắt cóc người trái đất. Rồi cô hốt hoảng chạy trở về phòng lấy điện thoại mở nguồn lên, định điện báo cho cảnh sát. Cũng là lúc mở điện thoại lên cô mới phát hiện trong điện thoại của mình có cả trăm cuộc gọi nhỡ, trong đó đều là của những người bạn thân và người nhà của cô.
Cũng là lúc đó, điện thoại của cô lại run lên, là nhỏ bạn của cô điện tới. Sau khi nhỏ bạn đem tình hình tận thế nói cho cô, cô mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhớ, lúc nhỏ bạn cô đến tìm cô, trên người của nó dính đầy máu, mặt tái nhợt, nhưng vẫn nắm chặt vai cô cẩn thận kiểm tra, lo lắng hỏi cô có bị cái gì không, có ổn không.
Nhớ tới chuyện này, cô vừa cảm động vừa mừng rỡ. Cảm động là tuy cô không có nhiều bạn, nhưng những người bạn mà cô kết giao, sau khi mạt thế tới thì không ai bỏ rơi cô. Dù cô yếu ớt, vô năng, luôn là gánh nặng cho họ, nhưng họ vẫn luôn bảo vệ cô, thậm chí còn vì cô mà hy sinh tính mạng.
Họ không giống những người khác, chỉ vì miếng ăn mà hại chết đồng đội của mình, vì sự sống mà ác tâm đem đồng đội của mình thôi vào lũ tang thi. Những người bạn của cô, cho tới lúc cô chết đi họ vẫn luôn là những người đối đãi với cô rất chân thành.
Còn mừng rỡ là vì… hiện tại cô được trùng sinh sống lại trước ngày tận thế, các đồng đội của cô vẫn còn sống, chưa có người nào vì cô mà chết. Mà cô, còn có thời gian để chuẩn bị cho những tai hoạ sắp sửa xảy ra.
….
Sau khi xác nhận chính xác bản thân đã thật sự trùng sinh, Hạ Anh liền bắt tay lên kế hoạch chuẩn bị. Từ đây tới ngày định mệnh kia chỉ còn hai mươi ba ngày, cô phải nhanh một chút, nếu không e là không kịp.
Tận thế đến, thứ quý nhất chính là thức ăn. Tuy rằng sau khi căn cứ được thành lập, chính phủ có nghiên cứu được cách cải tiến mô đất để tiếp tục trồng trọt. Lúc đó hầu như toàn bộ những người không có dị năng đều tập trung vào việc trồng lương thực, bất quá thu hoạch sản lượng không được như xưa. Nếu trước tận thế sản lượng thu được mười phần thì sau tận thế sản lượng chỉ còn lại một.
Lại chưa kể đến, khu vực để trồng trọt cũng không nhiều, thêm phần nó nằm bên ngoài căn cứ, cho nên thường xuyên bị tang thi triều, mà mỗi lần như vậy, các cây trồng điều bị tang thi đạp nát bét.
Vậy cho nên, hiện tại thứ chuẩn bị đầu tiên chính là lương thực.
Mới đầu cô định điện thoại cho người nhà bảo họ thu mua lương thực để dự trữ. Nhưng cuối cùng lại không làm. Bởi vì… người nhà của cô nhất định sẽ hỏi cô vì sao phải mua những thứ đó, sẽ không tin lời cô. Chưa kể… nếu họ thực tin lời cô mà dự trữ lương thực, nhưng hiện tại họ thu mua nhiều lương thực như vậy, nhất định sẽ bị người xung quanh để ý. Mạt thế đến, nếu để người khác biết trong nhà có nhiều lương thực, nhưng bản thân lại không có năng lực tự bảo vệ, thì nhất định trong nhà sẽ không yên ổn.
Vì nghĩ như vậy, cho nên tạm thời cô không muốn nói cho người nhà biết, thay vào đó, cô sẽ tự mình thu mua dự trữ, rồi sẽ lén lút đem về nhà. Bất quá, cô phải điện về nhà hỏi mượn tiền.
Trong nhà cô có bốn người, mẹ, anh hai, chị dâu và đứa cháu trai nhỏ mới tròn bốn tuổi. Người nhà của cô không nhiều, nhưng rất hoà thuận. Anh trai của cô dù đã cưới vợ nhưng vẫn lo cho cô, lo cho mẹ như lúc đầu, không vì cưới vợ mà xa cách. Đời trước, anh cô kích phát được song hệ dị năng, là hệ hoả và hệ lôi, là hai dị năng có lực công kích cao trong các dị năng giả.
Nhà của cô ở Đồng Tháp, nhưng hiện tại cô đang sống ở TP. HCM. Cô ở đây đã gần hai năm rồi. Ngôi nhà hai tầng mà cô đang ở này là nhà của một người có con là việt kiều mỹ. Họ bị bệnh gì đó, được con đón qua Mỹ trị bệnh. Nhưng vì đây là nhà thờ hương quả, cho nên trong thời gian họ rời đi cần có người trông coi. Cô là vô tình lướt web nhìn thấy thông tin tuyển người, thế là đăng ký xin làm. Trông coi nhà không có khó khăn gì, bình thường cô cũng không có đi đâu, chỉ ngồi ở nhà vẽ truyện tranh và đọc sách, cho nên công việc này rất thích hợp với cô. Vừa an nhàn, yên tĩnh, lại được ở nhà đẹp, mỗi tháng còn được tiền. Đây quả là món tiền dễ kiếm.
Cho nên gần hai năm qua cô vẫn ở tại ngôi nhà này. Hiện tại cô dự tính sẽ ở lại đây vài ngày, sau đó thu mua lương thực và vật dụng dự trữ xong rồi mới về quê, về quê giúp người nhà sắp xếp và chuẩn mọi thứ trước tận thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT