Chuyện tình của Nghê Thường Các tạm thời đi qua, bất tri bất giác mười ngày đã trôi qua, mà trong mười ngày này trong thế ngoại đào nguyên chuyện mới một việc tiếp theo một việc phát sinh, đồng thời lại nghênh đón một nhóm người mới.

Phía trước, đệ tử quý tộc trong chốn giang hồ đều đi về phía đại điện, nam tử trẻ tuổi đều rất có phong độ.

Đám thiếu niên thiếu nữ mặc y phục xanh lá hàn huyên với nhau, từng người nhìn qua cũng không giống hạng người yếu đuối, hơn nữa hành tẩu gian hồ đều có phong thái bất phàm. Nam tử trẻ tuổi trên đầu đều đội mũ nho, người tuổi trẻ trong hàng đệ tử thậm chí có người có hơi thở sâu không lường trước được, rõ ràng đạt tới trình độ người trong giang hồ. Hơn nữa xuất khẩu thành thơ, tài hoa hơn người, không thể không nói thế ngoại đào nguyên lần này tuyển chọn trong đám quý tộc đều là một đám đệ tử làm cho người ta ghé mắt.

Đám đệ tử quý tộc xem phong cảnh trong thế ngoại đào nguyên, trong lòng cảm khái vạn phần. Nhìn thấy trong núi là hồ nước mỹ lệ, nếu từ trên cao nhìn xuống, hồ nước giống như sao giăng đầy khắp nơi, cảnh sắc khác nhau, khí thế bàng bạc.

Nơi đây nghe nói có năm trăm ngọn núi cùng hai trăm hồ nước, các nơi đều có cảnh sắc đặc biệt.

Khi Băng Nhi trở lại thế ngoại đào nguyên đi học, rốt cục trở thành đệ tử nhập thất của lão quái vật, trở thành ngang hàng với Tiêu Lang.

Không thể không nói đây là một chuyện đáng mừng, nhưng mà, mỗi ngày đều bị lão quái vật an bày đi quét dọn sơn môn.

Nói ra cho oai, một căn phòng còn không quét được thì lấy gì đi quét thiên hạ? Hơn nữa dặn nàng phải biết khiêm tốn.

Thật sự Băng Nhi vô cùng khiêm tốn, thậm chỉ ngay cả Nguyệt Phù Dung cũng không nghĩ tới thân phận mới của nàng, nhìn thấy Băng Nhi đại khái là không hợp tâm ý của lão quái vật, vì thế, mấy ngày nay cũng không thèm liếc mắt tới nàng nhiều thêm một cái.

Băng Nhi đang chậm rãi quét sơn môn, người chung quanh đi qua cũng không có ai chú ý đến nàng. Mọi người hăng hái, lại có ai sẽ để ý đến một hạ nhân quét rác chứ?

Nhưng mà, một thiếu niên lại nhìn nàng thật lâu. Từ khi hắn bắt đầu quan sát nàng, phát hiện nàng luôn luôn yên lặng một mình quét dọn, không có bất kỳ kẻ nào đến giúp đỡ, không thể không nói nữ tử này cực kỳ hèn mọn đáng thương, sợ rằng nàng chỉ là một đệ tử thấp hèn trong thế ngoại đào nguyên không có người thăm hỏi.

Hắn cảm thấy gia chủ để bản thân đối phó với loại nữ nhân này, thật sự là có chút đại tài tiểu dụng rồi.

Trần Phong hắn luôn có một loại tính tình từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng thân phận cũng không cao bao nhiêu, cho nên hắn muốn cưới một nữ tử giống như mình. Nhưng “vị hôn thê” hắn nghĩ muốn cư nhiên là một hạ nhân quét sơn môn, hơn nữa còn từng bị nam nhân khác từ hôn, trong lòng liền sinh ra cảm giác hổ thẹn không nói nên lời, thầm nghĩ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó vứt bỏ nữ nhân này.

Nhưng mà đối phó với nữ nhân này, bản thân Trần Phong cũng không lo lắng.

Hắn rất tin tưởng bản lãnh của mình, một nam nhân muốn trở nên nổi bật, một phần phải dựa vào khuôn mặt.

Nữ nhân, chỉ cần tại thời điểm khó khăn có nam nhân ra tay giúp đỡ, như vậy rất dễ dàng sinh ra ái mộ nam nhân đó.

Chỉ tiếc, đã nhiều ngày hắn nhìn nàng, đi tới đi lui chỗ Băng Nhi quét dọn, thật sự làm cho hắn cảm giác vô lực sâu sắc, không thể nào xuống tay.

Rốt cuộc, Trần Phong chậm rãi đi tới trước mặt Băng Nhi, khuôn mặt tràn đầy thành khẩn nói: “Sư muội, công việc này rất mệt, ta giúp muội thấy thế nào?”

Băng Nhi từ từ nâng mắt lên, nhìn thanh y nam tử tuấn mỹ trước mặt. Người này môi hồng răng trắng, mũi thẳng, đôi mắt sáng như sao, dung mạo có thể nói là nổi bật trong thế ngoại đào nguyên, hơn nữa chung quanh hắn có rắt nhiều ánh mắt nữ tử luôn luôn không rời khỏi, ai nấy cũng nhìn hắn nhiều hơn vài lần, không thể không nói thiếu niên này có bộ dạng không tồi.

"Không cần." Băng Nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái. Từ trước đến nay nàng hiểu được không có việc gì mà ân cần không phải gian trá tức trộm cấp. Huống chi nam nhân này đã đứng nửa canh giờ bên ngoài cửa rồi mới đi lại, còn nghĩ rằng nàng không chú ý tới, không biết tâm tư muốn cái gì. Huống chi nhìn tướng mạo của hắn chính là một người bụng dạ khó lường.

Không biết tốt xấu! Trong lòng Trần Phong lập tức toát ra mấy chữ này, nữ nhân này quả nhin ngu xuẩn giống như lời đại tỷ nói.

Nhưng mà hắn cũng không lo lắng nhiệm vụ của bản thân, loại nữ nhân này, chỉ cần bản thân liên tục đối tốt với nàng vài ngày, lại dịu dàng mấy ngày, nàng liền nhất định ghi nhớ bản thân.

Vào thời khắc này, hắn chợt nghe giọng nói của vài thiếu niên “Băng Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Băng Nhi chậm rãi ngẩng đầu lôn, nhìn thấy mấy người Khanh Tuấn cùng Diệp công tử, không nghĩ tới bọn họ cũng tới thế ngoại đào nguyên. Nơi này xét tư cách nhập môn cực kỳ nghiêm khắc. Bằng hữu ngày xưa bỗng nhiên xuất hiện thật sự làm cho nàng có hcút kinh ngạc.

Khanh Tuấn cũng thật không ngờ gặp được Băng Nhi ở chỗ này, càng không nghĩ tới đối phương lại trổ mã xinh đẹp như tinh linh như vậy. Cảm giác rung động đã lâu rồi không thấy ùa đến. Nàng xinh đẹp như vậy, chỉ là hình như gầy đi một chút, làm cho hắn ẩn ẩn đau lòng.

"Băng Nhi, ngươi có vẻ hơi gầy.” Khanh Tuấn có chút cảm khái nói.

"Ngươi cũng cao hơn rất nhiều.” Băng Nhi nhìn bọn họ cười, hiện giờ nàng mỗi ngày đều bận đến đòi mạng, có thể không gầy sao?

Diệp công tử nhìn thấy cố nhân cũng không phải vui mừng bình thường, cười vỗ vỗ bờ vai nàng, nói: “Ta nói sao lại không nhìn thấy ngươi, không ngờ ngươi lại nhanh chân tới đây trước.”

Một thiếu niên khác lại vuốt vuốt mũi nói: “Nhanh chân đến trước cũng phải xem làm cái gì, ngươi nhìn nàng xem có cái gì đặc biệt hơn người, còn không phải ở trong này quét rác sao?”

Băng Nhi biết bọn họ không có ác ý, chỉ nhàn nhạt cười “Các ngươi thế nào lại tới đây?”

Diệp công tử xúc động thật lâu nói tiếp: "Băng Nhi, chỉ sợ ngươi còn không biết…… Lần này Khanh Tuấn giúp chúng ta một đại ân. Ngươi có biết phụ thân hắn là người nào không? Phụ thân hắn cư nhiên là Hộ bộ thượng thư, hơn nữa hắn còn là con trai trưởng. Tiểu tử này giấu diếm chúng ta thật lâu, nếu không phải có Khanh Tuấn giúp, chỉ sợ chúng ta cũng không vào được thế ngoại đào nguyên.”

Một thiếu niên khác cũng nói: “Cho nên ta nói ngươi có việc gì có thể tìm chúng ta thương lượng, không cần một mình miễn cưỡng chịu đựng. Như thế rất tốt, cư nhiên ở trong này quét rác, thật sự là đáng thương.”

Khanh Tuấn cười nói: “Yên tâm, chỉ cần ta ở đây, liền không có người dám khi dễ ngươi.”

"Đa tạ, các ngươi có thể tới, ta thật sự là rất vui mừng."

Xa xa nhìn Băng Nhi bị đám thiếu niên vây quanh, bóng dáng xinh đẹp cười khanh khách, trên mặt Trần Phong giống như phủ một tầng sương lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play