Băng Nhi đi đến bên ngoài, thời điểm đi ngang qua vách núi, nhìn đại thụ, núi đá ở đây, giống như không có thay đổi. Nhưng mà đến gần một chút mới nhìn thấy khắp nơi là một ít hòn đá chất đống, trong lòng cảm thấy ngọn núi này hơi kỳ quái.
Nàng mơ hồ nhớ nơi này có một gốc cây tùng. Nhưng mà, lúc nàng đến xem, đá cuội nhỏ chất đống phía dưới đã không thấy đâu nữa, cướp rồi thay thế cũng là một đống đá lộn xộn, thay đổi cực lớn như vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chợt, cách đó không xa nhìn thấy ánh lửa một sáng một tối, loáng thoáng giống như là có người tới. Băng Nhi lập tức thả người nhảy lên cây, ẩn thân trong bóng tối.
Một chỗ trong bóng tối, xuất hiện một điểm ánh sáng đỏ, sáng tắt bất định, cũng là một cái ống khói tỏa ra đốm lửa nhàn nhạt.
Băng Nhi chậm rãi mở to hai mắt, nam tử từ xa đi tới không phải là ai khác, chính là Dung Chích theo cùng bọn họ lần này.
Hắn khoan thai mang guốc gỗ bước đi, bất luận bóng đêm âm hàn cỡ nào, hắn vẫn như cũ đi chân trần.
Người đàn nam nhân này rất đẹp, giống như mỹ ngọc được điêu khắc tinh tế, mỗi khi nhìn đều là xa hoa. Nhưng cẩn thận nhìn lại, mắt cá chân của hắn có xăm một đóa hoa anh túc màu đen mỹ lệ, vô cùng xinh đẹp.
Dung Chích đi thẳng về phía trước. Lúc hắn đi tới cây tùng, phía dưới có một đống đá lộn xộn, không nhanh không chậm dừng bước chân.
Dung Chích nhìn đống đá lộn xộn kia, trên môi nở nụ cười. Sau đó, phất tay áo vung lên, tư thái tùy ý làm càn ngồi xuống bên cạnh.
Hắn nhàm chán vô nghĩa tựa vào trên đống đá, trong tay vẫn như cũ cầm ống khói, một thân màu đỏ dưới bóng đem phá lệ mị hoặc. Đống đá lộn xộn kia bị áo khoác của hắn ánh ra ánh sáng màu đỏ nhạt. Mà hắn liền ngồi ở chỗ này, tư thái lười nhác, tóc dài màu đen tùy ý tán loạn. Hắn giơ tay lên quanh quẩn trước mắt ánh mắt mị hoặc như cười như không, giống như một con hồ ly tinh ngàn năm tu luyện thành tinh.
Nếu nói Tiêu Lang là một con bạch hồ, vậy hắn sẽ là một con huyết hồ.
Ngẩng đầu, Dung Chích nhìn ánh trăng trong bóng đêm, nhẹ nhàng cầm lấy ống khói rít một hơi, bên môi từ từ phun ra làn khói màu trắng.
Khóe môi hắn nâng lên một chút ý cười. Môi đỏ mọng như hoa, chưa từng héo tàn “Không nghĩ đã qua lâu như vậy, ta mới đến nhìn nàng, nàng ở dưới đó có tịch mịch hay không?”
Băng Nhi không nghĩ Dung Chích thế nhưng lại một mình thì thào nói chuyện, thật sự là có chút quỷ dị.
"Lần này ta tới vội vàng, không mang theo cái gì cho nàng. Ta nhớ khi nàng chết còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, đến phía dưới cũng sẽ được không ít người si mê đi? Nàng hẳn là cái gì cũng không thiếu, đúng hay không, mỹ nhân?” Khuôn mặt của hắn nhìn qua đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Băng Nhi ổn định thân thể trên tàng cây, không nghĩ Dung Chích lại ở đây cúng tế vong linh, tại sao lại chạy đến nơi đây để tế lễ?
Dung Chích lại nói tiếp: “Nhưng nàng đại khái đã quên ta cũng là nam nhân đi, nàng là một người không tim không phổi, năm đó ta cũng bị nàng mê thần hồn điên đảo. Lúc đó nhìn thấy nàng là ta liền tương tư tròn một năm, nhưng sau đó nàng lại định hôn ước…..”
Nhíu mày, Băng Nhi không ngờ nam nhân phong lưu này thế nhưng lại chạy đến nơi này tế hồng nhan tri kỷ của hắn, hơn nữa còn là nữ tử đã có hôn ước.
Nam nhân này, ngay cả vị hôn thê của người khác cũng mơ tưởng, đã chết còn nghĩ đến, thật sự là không có tiết tháo.
"Aiz, thân dẫu gầy mòn quyết không hối, vì ai mất đi người tiều tụy. Ta thật sự là thương tâm đến ngay cả cơm cũng ăn không vô!"
"Khi đó thật sự là đã gầy đi rất nhiều! Ống tay áo đều rộng thùng thình, ai cũng thấy ta có nhiều hơn vài phần khí khái, có chút hương vị danh sĩ phong nhã.” Miệng Dung Chích nói lời phong nhã, cũng nhẹ nhàng nhặt một đóa hoa không biết tên đã tàn trên đất, đầu ngón tay gảy nhẹ, bộ dáng lười nhác cà lơ phất phơ.
Băng Nhi thở dài một tiếng, lạnh lùng nhếch khóe miệng. Nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước ở Xuân Phong Lâu, câu thơ này hắn cũng nói như vậy với Tuyết Oanh.
Đại khái, tên yêu nghiệt này đúng là mỗi một nữ nhân đều sẽ nói như vậy.
"Mỹ nhân, ta rất nhớ nàng!" Hắn lần nữa phát ra tiếng thở dài mê người, vẻ mặt buồn bã.
Nam nhân chậm rãi bày tỏ hết tiếng lòng của bản thân, cong đầu gối lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên đùi, “Về sau, phàm là nữ nhân ta ngủ qua, ta đều muốn thành bộ dáng của nàng.”
Mặc dù nàng sống hai đời, lại như cũ vẫn là xử nử, nơi nào nghe qua những lời này.
Cái tên phong lưu này thế nhưng còn thổ lộ với nữ tử đã chết, nữ tử nhà ai chết đi đáng thương như vậy?
"Bản công tử ngủ qua rất nhiều nữ nhân, cảm giác tư vị cũng không sai biệt lắm, cũng không biết tư vị ngủ cùng nữ quỷ sẽ như thế nào?” Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, Dung Chích lạnh run một chút, nhịn không được hắc hơi một cái. Ánh mắt nhìn một vòng từng ngọn cây cọng cỏ chung quanh, nói: “Aiz, ta trở về, địa phương quỷ quái này thật đúng là lạnh muốn đòi mạng, mỗi lần tới gặp nàng ngay cả cái hồn đều không nhìn thấy được.”
Hắn đứng lên, duỗi lưng một cái nói: "Mỹ nhân, nếu nàng dưới suối vàng có biết, nhớ ban đêm tới tìm ta, hoan nghênh nàng tới trong mộng ngủ cùng ta.”
Dứt lời, Dung Chích phong tình vạn chủng cười một tiếng, chậm rãi đi sâu vào trong rừng cây, đốm lửa một sáng một tối, có chút câu hồn.
Ánh mắt Băng Nhi nhìn hắn đi xa, trong lòng chậm rãi nhớ lại chuyện cũ. Lúc trước khi nhìn thấy nam nhân tên Dung Chích này, hắn bất quá mới mười sáu, mười bảy tuổi, so với nàng lớn hơn ba tuổi. Mặc dù không có lẳng lơ như hiện tại, cũng không phải đơn giản như bề ngoài vậy. Năm đó nàng gặp qua hắn, hắn đã từng quen biết vị hôn phu của nàng. Khi đó hai người còn là thiếu niên coi trọng khí phách hăng hái, cũng không phải khiến người ta mê đắm giống như hiện tại, nhìn đến nữ nhân là nghĩ đến bộ dáng muốn ngủ cùng người ta.
Nàng tin tưởng, trên người hắn nhất định có bí mật.
Chỉ là, bất luận kẻ nào cũng có bí mật. Bí mật là thứ bất luận lúc nào cũng đều tồn tại.
Người mới vừa ra đời, chính là trang giấy trắng, bí mật chính là trong quá trình con người trưởng thành chậm rãi hình thành từng chấm màu đen lấm tấm
Khi không phát hiện cùng sau khi phát hiện thì sẽ không còn là bí mật. Nếu đã phát hiện nhưng không cách nào đào móc ra thì chính là bí mật.
Nhưng mà, về phần những thứ phía dưới tảng đá này đè lên.
Băng Nhi càng nghĩ càng cảm thấy hàn ý dày đặc, đống đá lộn xộn kia sẽ không phải là mộ phần chứ?
Ban đầu nàng nhớ bản thân đã giấu bảo vật Ngọc gia ở chung quanh, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một phần mộ? Mà trong phần mộ này rốt cục là người nào?
Băng Nhi tung người nhảy xuống, đứng trên đống đá lộn xộn, sau một lúc trầm mặc, cuối cùng nàng lẩm bẩm nói: "Đắc tội."
Bầu trời vẫn là một vòng huyết sắc, lại phiếm ánh trăng trắng bệch. Tiếng gió bất thình lình thổi, chung quanh tối như mực. Xung quanh là chạc cây dữ tợn, từng tảng từng tảng đá bị người ta chuyển dời, vứt ra bốn phía.
Trải qua thật lâu, Băng Nhi cuối cùng mở mộ phần ra, mà nàng đứng dưới hố, ánh mắt phức tạp.
Đơn giản là, bên trong không có thi thể, mà chỉ đặt một cái hộp sắc màu đen.
Sau khi mở hộp ra, bên trong chính là một bộ y phục, là y phục lúc còn trẻ nữ tử đã mặc qua. Không nghĩ tới mộ phần này là dùng để chôn y phục và di vật.
Dĩ nhiên, y phục này nàng cũng vô cùng quen thuộc.
Băng Nhi nhìn y phục, sắc mặt biến đổi khó lường. Bỗng nhiên kiều mị cười to ra tiếng, tiếng cười kia mang theo một chút lạnh, cuối cùng bờ môi nàng gợi lên lãnh ý. Không ngờ lại có người mang y phục nàng mặc qua chôn ở chỗ này, đây vốn là bộ y phục kiếp trước nàng thích nhất.
Nhìn bộ y phục, Băng Nhi chậm rãi híp mắt, ánh mắt chớp động, không nghĩ tới Dung Chích lại yêu Ngọc KhuynhVũ.
Nhưng mà nàng không suy nghĩ nhiều, tiếp theo đi tìm bảo vật Ngọc gia. Ai biết được nàng tìm tới tìm lui, chỉ là không có phát hiện bảo vật của Ngọc gia, thật giống như đột nhiên biến mất. Nàng nhớ mang máng lúc đó bản thân đang đào vong, thời gian đã không còn kịp.
Vì vậy, nàng liền giấu bảo vật ở chỗ này, cũng dưới gốc cây này, Băng Nhi tuyệt đối không có nhớ lầm.
Nhìn đống đá tán loạn trước mắt, trong lòng Băng Nhi rùng mình, không phải là bảo vật Ngọc gia đã bị người khác lấy đi rồi chứ? Chẳng lẽ có liên quan đến Dung Chích?
. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT