"Đợi chút, tên tiểu tử kia." Ánh mắt Dung Chích đảo qua đám người, liếc đến Băng Nhi, cười lạnh một tiếng “Còn rất trẻ? Để cho hắn rời khỏi.”

"Cái đó. . . . . . Bọn họ là người của Lâm Lang Các, không giống nhau.” Dung nhị gia nhịn không được trừng mắt nhìn Dung đại thiếu gia.

Thật ra thì ấn tượng của Dung nhị gia đối với Băng Nhi rất tốt. Trước không nói nàng có phải là người của Lâm Lang Các hay không, hơn nữa mặc kệ là loại người nào, tướng mạo tốt luôn chiếm chút tiện nghi trước mặt người khác. Huống chi, Băng Nhi mới mười lăm tuổi, mặt mày thanh tú, lại không kiêu ngạo không nóng nảy. Loại dung mạo cùng khí chất này ở trong mắt lão nhân gia phá lệ được yêu thích, đều là bộ dáng cháu ngoan tiêu chuẩn.

"Lâm Lang Các thì thế nào? Trên giang hồ, mọi người đều ngang hàng. Tên tiểu tử này vừa nhìn liền chưa tới mười tám tuổi, cả người không tới hai lạng thịt, lại xấu xí khó coi, chỉ sợ là người cho ngựa ăn cũng không bằng?” Dung Chích sờ sờ cằm, ánh mắt lập lòe, giọng điệu châm chọc, nghiễm nhiên đối với sự kiện từ hôn lần trước còn canh cánh trong lòng.

"Đúng vậy! Tiểu tử này lông còn chưa dài cũng đến đây.” Đám người bị đào thải chung quanh lập tức không vừa ý lên tiếng.

"Tiểu tử, còn không mau mau rời đi!" Có người lạnh lùng mà nói.

"Xuy." Nào biết “thiếu niên” này chẳng những không rời đi, ngược lại còn tươi cười mê người.

"Thật ra thì, ở Lâm Lang Các tuổi tác không liên quan đến thực lực. Có đôi khi gừng càng già càng cay, nhưng người trẻ tuổi cũng không phải là dạng người giang hồ tầm thường có thể so sánh.” Khuôn mặt Băng Nhi đáng yêu, ánh mắt khóe môi đều cong cong tản ra ý cười, giọng nói lại tùy ý. Nói xong, ánh mắt lập tức dừng lại ở chiếc mặt nạ trong ngực Lạc Ngọc Ly, nàng cảm thấy nếu mang mặt nạ cũng có thể giảm bớt không ít phiền toái.

"Tiểu tử đi qua đây, ngươi có bản lãnh gì? Nói ta nghe một chút.” Giờ phút này, Dung Chích lấy ra ống thuốc nhẹ nhàng rút một ngụm.

"Đúng vậy! Ngươi có bản lãnh gì, nói với thiếu gia nhà ta một chút.” Nữ tử này là Dung Chích vừa mới chuộc thân ở thanh lâu ra, để tỏ lòng trung thành, vừa cười nịnh nọt với Dung Chích, vừa bày ra bộ dang nữ chủ tử hỏi.

"Đợi chút, Dung đại thiếu gia, thật ra thiếu niên này ta biết. Hắn bất quá chỉ là người mới gia nhập Lâm Lang Các, người mới này không có bản lãnh gì, lúc nói chuyện giọng điệu lại rất lớn. Tiểu tử, cuồng ngạo của ngươi thật khiến người ta khâm phục, nhưng mà ta khuyên ngươi một câu: Người tự đại cuồng ngạo bình thường ở trên giang hồ thường chết tương đối sớm.” Một nam tử đứng phía trước nói.

Người này cũng họ Dung, là một trong ba đại cao thủ của Dung gia, cũng là môn chủ của một phái trong giang hồ ngày xưa.

Chớ nhìn vũ khí khổng lồ của hắn là một thanh đao gỗ, thật ra nó được tạo ra từ thần mộc, sự nặng kinh người, uy lực càng không kể nổi.

Giờ phút này, Băng Nhi không buồn tức giận, ngược lại nụ cười càng đậm, chậm rãi đi về phía Dung Chích.

Trong nháy mắt, Dung hộ vệ chợt lui người ra, ý muốn ngáng chân thiếu niên.

Mà hắn lựa chọn thời cơ vô cùng xảo diệu, sau khi thiếu niên ngã xuống, hắn sẽ giơ đao gỗ chém ra, mà đối phương nhất định sẽ bị đao gỗ của hắn ngăn chặn. Hắn đã tưởng tượng ra hình ảnh Băng Nhi bị đao gỗ áp dưới đất cầu xin tha thứ.

Băng Nhi ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng, hình như cũng không có chú ý biến hóa dưới chân. Nhưng mà, nháy mắt lúc nàng sắp té ngã, đột nhiên thật tự nhiên nhúng người nhảy lên, bóng dáng nhanh chóng lờ mờ, nhưng lại chẳng biết lúc nào đã đến trước mặt Dung Chích, trước mặt Dung hộ vệ lưu lại một tàn ảnh. Đám người bốn phía chuẩn bị xem náo nhiệt, thấy thân pháp linh mẫn của “thiếu niên”, trong lúc nhất thời đều phản ứng không kịp, mà người cầm đao gỗ trong tay cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Quả nhiên người Lâm Lang Các thật là thân thủ bất phàm, không biết một chiêu vừa rồi là Tiêu Dao Vũ.

"Bản lĩnh phải không tồi, nhưng bất quá ngươi chỉ là một gã sai vặt trong Lâm Lang Các, ngươi đã từng làm bảo tiêu sao? Đã từng thi hành nhiệm vụ?” Dung Chích vô liêm sỉ hỏi.

"Chưa từng." Băng Nhi chậm rãi nói.

"Như vậy ngươi còn có bản lãnh gì?"

Nói xong, ánh mắt Dung Chích nhìn về phía Lạc Ngọc Ly, mà đối diện, con ngươi màu đen của nam tử kia lại nhìn không ra cảm xúc….. Ngũ quan tuấn dật có chút chói mắt, đương nhiên, chỉ cần là nam nhân anh tuấn, trong mắt Dung Chích đều có chút không vừa mắt. Huống chi bạch y nam tử kia bộ dạng xuất sắc, ngũ quan cực đẹp, ánh mắt lợi hại, lại cực lỳ lạnh lùng. Nha đầu kia không nên thích loại nam nhân này chứ? Rõ là…. Không tinh mắt. Loại nam nhân lạnh băng băng như thế này có ý tứ gì chứ? Trong chuyện phòng the càng không thú vị. Aiz, hình như hắn nghĩ chút việc không đứng đắn rồi.

"Dung đại thiếu gia, ta có thể xem một quẻ cho ngươi.” Băng Nhi cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhìn chằm chằm hắn.

"Rất tốt, hai người các ngươi tránh ra." Ánh mắt Dung Chích cũng sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, tùy ý vẫy vẫy tay với mỹ nhân.

Mỹ nhân bên người hắn vịn xe ngựa đứng dậy, u oán liếc mắt nhìn Dung Chích một cái, vẻ mặt đáng thương, chậm rãi đi vào trong xe ngựa.

Giờ phút này, Băng Nhi đứng giữa hai người xinh đẹp, ở nơi rừng rậm này, gần như là hoa mị.

Nàng lấy ra ba đồng tiền, ở trước mặt Dung Chích loay hoay một hồi, chậm rãi nói: “Bác quẻ, vốn là một quẻ hung, hơn nữa còn là đại hung. Hào thứ nhất là âm hào, cho thấy Dung gia các ngươi một phương tiêu cực bị động, loại tiêu cực bị động này nếu nói thẳng ra chính là nguyên nhân Dung gia suy sụp. Trong quẻ bói nói “bất lợi chỉ thoáng qua”, chủ nhân không làm gì. Nói cách khác, cái gì cũng không làm liền không còn gì tốt hơn rồi. Nếu lại không biết lựa chọn người mà dùng, ta dám cam đoan, đội ngũ này của các ngươi đi ra ngoài không đến bảy ngày, tất có đại hung.”

Đại hung?

Trong rừng rậm, mọi người an tĩnh.

Dung nhị gia dần dần nhíu mày, khóe miệng Dung Chích lại gợi lên nụ cười lạnh.

"Cái gì đại hung? Cái người này nhất định là bọn giang hồ bịp bợm muốn lừa tiền.” Trong xe ngựa, nữ tử nhịn không được lên tiếng.

"Ừ, mỹ nhân cảm thấy hắn ta là giang hồ bịp bợp?” Dung Chích đi lại kéo mành xe ngựa lên, cưng chiều hỏi.

"Dung đại thiếu gia, không cần nghe lời một tên lừa gạt, đuổi hắn đi đi.” Nữ tử vừa chuộc thân từ thanh lâu ra, thấy bản thân hẳn là không giống người thường, khắp nơi đều ra vẻ bản thân được sủng ái.

Băng Nhi nhíu mày cười một tiếng, "Vị cô nương này, hay là mặc quần lót vào đi, trong rừng gió lớn, ban đêm mát mẻ, cẩn thận đi ra ngoài bị muỗi cắn.”

Nhất thời sắc mặt nữ tử trắng bệch, thiếu niên này làm sao biết nàng không có mặc quần lót? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

"Có ý tứ, rất có ý tứ." Dung Chích đột nhiên tuôn ra một trận cười to, cười một lút lâu nói: “Được lắm, được lắm, ta liền giữ ngươi lại, nhìn xem bảy ngày sau có phải sẽ xảy ra việc đại hung hay không?”

. . . . . .

Sau đó, đoàn người bắt đầu lên đường.

Cái đội ngũ này vô cùng kỳ lạ, người có thân phận ngồi bên trong xe ngựa cực kỳ rộng rãi, mà hộ vệ giang hồ tầm thường người người đều cưỡi ngựa.

Cơ quan thú của Mặc gia có tổng cộng hơn ba mươi con, mỗi con phía trên đều chở đồ nặng, một người ngồi bên trên điều khiển. Băng Nhi từng dùng Thiên Nhãn xem qua, bên trong đều là một ít vàng bạc châu báu.

Nàng ngồi cùng một thiếu nữ giả nam trang một chiếc xe ngựa, Lạc Ngọc Ly lại cưỡi ngựa ở bên ngoài, xem ra Dung Chích cố ý không để cho hai người cùng một xe ngựa.

Xe ngựa vô cùng rộng rãi, có thể chứa bốn người, bên trong có đệm thoải mái, có bàn nhỏ, còn có một bộ khí cụ, thậm chí còn có một giá sách nho nhỏ, loại phong cách xa xỉ này thật sự cực kỳ thích hợp với Dung Chích.

Băng Nhi tiện tay lật một quyển sách, là một quyển sách nói về địa hình. Nàng xem cực kỳ cẩn thận, cân nhắc từng câu từng chữ, nhưng không đến một canh giờ, đã xem xong toàn bộ.

Không thể không nói đoạn đường này có chút nhàm chán, mà trong xe ngựa nữ tử giả nam trang kia chính là Mặc Nguyệt Nguyệt đụng tới lúc trước.

Nhìn thấy sau khi Băng Nhi xem sách xong, Mặc Nguyệt Nguyệt đã ngồi dậy. Lúc trước nàng buồn ngủ, lúc này ánh mắt sáng ngời, chớp động, vô cùng bội phục mà nói: “Ngươi thật là lợi hại, ta một chút cũng không thích đọc sách, nhất là những quyển sách thâm ảo khó hiểu. Trong phòng đại ca ta có rất nhiều sách, nhưng ta cho tới bây giờ đều không thích xem.”

Băng Nhi ngước mắt nhìn nàng cười cười nói: “Không ngờ lần này ngươi cũng đến?”

"Đúng vậy, cơ quan thú đều là Mặc gia ta cung cấp, ta muốn ra ngoài giải sầu, đại ca đồng ý, lại không nghĩ lại gặp mặt ngươi.”

"Ta cũng vậy không nghĩ tới sẽ gặp ngươi.” Băng Nhi nghĩ tới bản thân vừa rồi khi gặp Mặc Nguyệt Nguyệt, quả thật là lắp bắp khinh hãi.

"Ta mới biết thì ra ngươi là nữ nhi, khó trách ngươi lại thanh tú động lòng người như vậy.” Mặc Nguyệt Nguyệt tán thưởng nhìn Băng Nhi, từ khi nàng biết đối phương là nữ nhi, thấy nàng giả nam trang hết sức tự nhiên đáng yêu.

"Nhưng mà không phải ngươi thích Dung Chích sao? Vì sao nhìn thấy hắn cùng nữ tử chàng chàng thiếp thiếp trong xe ngựa, cũng không tức giận?” Băng Nhi tuy rằng không thích bát quái, nhưng bộ dáng yêu kiều ngày đó của Mặc Nguyệt Nguyệt vẫn nhớ rõ, nàng thấy thiếu nữ này là một cô nương cực kỳ thích ăn dấm chua, hơn nữa còn dã man không hiểu chuyện.

Nói tới chỗ này, gương mặt Mặc Nguyệt Nguyệt lập tức đỏ bừng “Cái đó, thật ra….. Ngày đó là do ta cố ý bới móc, thực xin lỗi!"

Băng Nhi nhíu mày, không có hiểu rõ ý của nàng.

Đôi mắt đen lúng liếng của Mặc Nguyệt Nguyệt xoay chuyển, bưng lên bình trà xanh, rót một chén cho Băng Nhi, tiếp theo bản thân nhấp nhẹ một ngụm, nhuận nhuận cổ họng nói: “Tuy rằng ta có chút tùy hứng, người khác đều nói ta bị chiều hư, thật ra ta cũng không thích cái dạng này.”

"À" Băng Nhi nhìn nàng, lúc trước nàng cũng không thích thiếu nữ điêu ngoa này, nhưng hiện tại nhìn lại cảm thấy Mặc Nguyệt Nguyệt cực kỳ đơn thuần.

Sau khi trọng sinh, tâm tư đối phương có phải là ngụy trang hay không, nàng vẫn có thể nhận ra rõ ràng.

Dù sao, năm đó nàng cũng là gia chủ tương lai của Ngọc gia.

Giờ phút này, Mặc Nguyệt Nguyệt nói tiếp: “Đại ca của ta mỗi ngày quản ta rất chặt, ngươi có biết có người cả ngày quản ngươi, mặc kệ chuyện gì cũng muốn đích thân hỏi, thật sự là làm cho ta có chút chịu không nổi.” Trong ánh mắt linh động của Mặc Nguyệt Nguyệt xẹt qua một tia u buồn, nàng bỗng nhiên nghiêng đầu tựa thân thể vào trong đệm.

"Có một đại ca quan tâm ngươi, đây không phải là chuyện tốt sao?” Băng Nhi luôn cảm thấy có Lạc Ngọc Ly là chuyện cực kỳ hạnh phúc.

"Nhưng sau này ta biết hắn không phải là ca ca ruột của ta, cho nên ta cảm thấy hắn quản ta giống như không phải là hắn, làm ta bắt đầu dần dần ỷ lại hắn. Ta thường tự nói với mình, chúng ta là hai huynh muội, thế nào có thể luôn cùng nhau? Hơn nữa hắn đã có vị hôn thê, cho nên ta không cam lòng bị hắn nắm trong tay. Hơn nữa ta thường vì muốn rời khỏi hắn, mới đi trêu chọc nam tử khác. Thật ra ta có chút sợ hãi….. Sợ hắn cưới nữ nhân khác, từ nay về sau sẽ chân chính mặc kệ ta, nhưng ta lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.”

Băng Nhi không khỏi dừng một chút, chậm rãi nhấp một ngụm trà. Nàng phát hiện trong lòng thiếu nữ này dường như cực kỳ mâu thuẫn.

Khó trách trong động rắn nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Mặc Nguyệt Nguyệt xuất hiện một tia hối hận, đối với Dung Chích nguyên lai không phải khăng khăng một mực, trong lòng đại khái nghĩ đến nam nhân khác. Cũng khó trách hiện tại Dung Chích đang ở cùng một nữ nhân khác, nàng cũng không chút đố kị nào. Thì ra là ngày Mặc Nguyệt Nguyệt chỉ xem Dung Chích là công cụ để chọc giận đại ca nàng mà thôi. Tuy rằng lúc đó Băng Nhi tức giận, nhưng mà vật đổi sao dời, nàng lại thấy không còn gì để tức giận nữa rồi.

"Vì sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?” Băng Nhi ngước đôi mắt như ngọc, nhàn nhạt hỏi.

"Ngươi cũng có ca ca có đúng hay không?” Mặt Nguyệt Nguyệt chợp chớp mắt.

"Đúng vậy, ta cũng có một đại ca, hắn đang ở bên ngoài.”

"Ngươi xem đại ca của ngươi dường như cực kỳ tốt.” Giờ phút này, Mặc Nguyệt Nguyệt nói ra tâm sự, nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, nàng tiếp tục nói: “Ta muốn biết tiếp theo ta nên làm cái gì? Là tiếp tục xem hắn như đại ca hay là rời khỏi hắn?”

"Được rồi, thật ra thì ta không biết đại ca ngươi đến tột cùng đối xửa với ngươi như thế nào, nếu như ngươi thích hắn, thật sự nên biết ý nghĩ của hắn.”

"Ngưới nói không sai.” Mặc Nguyệt Nguyệt gật gật đầu.

Vào giờ phút này, hai nữ tử có đại ca ngồi cùng nhau, bỗng nhiên có tiếng nói chung.

Đột nhiên, Mặc Nguyệt Nguyệt thấp giọng nói: “Thật ra đôi khi buổi tối đại ca ta có lén lút đến phòng ta, hơn nữa còn ôm ta ngủ.”

Băng Nhi lập tức ho khan hai tiếng. Thiếu nữ này thật sự là miệng không có chừng mực, nhưng mà nàng có chút to mò muốn biết chuyện tiếp theo “Ngươi…. Ngươi tiếp tục.”

"Không có, trước kia nghe nói nữ hài tử không thể xem mấy loại sách đồi trụy, bằng không xem nhiều sẽ học xấu. Nhưng mà, Băng Nhi, ngươi có……” Mặc Nguyệt Nguyệt nói tới đây dường như có chút ngượng, dùng âm mũi hừ hừ nói: “Ngươi có nghĩ muốn nam nhân sờ ngươi hay không? Ta….. Ta càng ngày càng thích đại ca ôm ta ngủ, hơn nữa còn muốn hắn sờ ta.”

Băng Nhi cũng không nhịn được đỏ mặt, thiếu nữ này quả thật không biết che giấu gì hết.

Nàng vốn định ngăn Mặc Nguyệt Nguyệt không cần nói nữa, nhưng lại mở miệng hỏi: “Hắn sờ nơi nào của ngươi?”

"Hắn sờ…… Sờ….. Mắc cỡ chết người rồi.” Mặc Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên cúi đầu xuốg, nơi đó chính là bộ ngực nhô cao, mặt càng đỏ hơn “Băng Nhi, ta không thể nói được…..”

"Ừ, ừ, không nói." Những lời vừa rồi làm cho trong lòng Băng Nhi hỗn loạn, lại nói tiếp: “Sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm.”

Mặc Nguyệt Nguyệt hít vào một hơi, sờ sờ hai gò má, sắc mặt tái nhợt mà nói: “Thật ra ta rất nhớ đại ca, ta nghĩ có thể gả cho hắn thì tốt rồi. Nhưng mà hắn cũng có chỗ cố kị, cho nên ta muốn tạm thời rời khỏi hắn, cho hắn biết bản thân rốt cuộc có từng nhớ đến ta hay không.”

"Đúng vậy, tâm tư nam nhân thật sự rất khó nói rõ ràng.” Trong miệng Băng Nhi thì thào nói. Ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời loang lổ, bóng dáng Lạc Ngọc Ly thẳng tấp ngồi trên lưng ngựa, nhiễu loạn lòng nàng.

. . . . . .

Sau khi mọi người đi một ngày trời, đã đi đến một dãy núi.

Nơi này là dãy núi giao nhau giữa Yến quốc và Triệu quốc, nơi đây không có người ở. Nghe nói nơi này là vùng khỉ ho cò g´y, chung quanh là đầm lầy chướng khí, mãnh thú độc trùng dầy đặc, thập phần nguy hiểm, chỉ có chính giữa ngọn núi to lớn có một dòng nước suối chảy xuôi, cho nơi này một chút sự sống. Hơn nữa cây cối trên ngọn núi này cao lớn, vào ban ngày cũng không thấy rõ đường, xa xa tối đen sâu thẩm, có đôi khi đường đi khúc chiết, là một ngọn núi nguy hiểm.

Trước mặt mọi người sau khi tiến vào, liền nhìn thấy cây cối trùng điệp dày đặc một mảnh, mây mù che lấp, không thấy mặt trời, thường thường từ sâu trong rừng rậm truyền ra tiếng mãnh thú gầm rú, trên cây rắn độc bò quấn không coi ai ra gì mà thè lưỡi rắn.

"Dung nhị gia, còn muốn tiến về phía trước hay không?” Một người trong đội áp tiêu lên tiếng hỏi.

"Nơi này hẳn là miệng núi, bên trong sẽ càng thêm khó đi, không bằng mọi người dựng trại tại chỗ, ở lại một đêm rồi tính tiếp.”

"Xe ngựa cũng dừng lại, bắt đầu hạ trại, chuẩn bị cơm tối."

Hù hù hù….. từng đợt gió lạnh từ trong rừng núi thổi đến, thổi tới trên thân thể lạnh buốt, trong xe ngựa, Dung Chích nhô đầu ra, lập tức sợ run cả người rồi chui trở về.

Đầu nguồn Yến giang, cuồn cuồn trong sông, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thi thể động vật như ẩn như hiện. Băng Nhi nhìn nơi này, trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện kiếp trước. Nàng từng tới nơi đây, hơn nữa còn chôn thứ giang hồ gọi là “bảo vật Ngọc gia” ở nơi đây.

Băng Nhi đứng đó nhìn một cái đầm nước xa a, sát khí phóng lên cao, một dòng nước xiết, cánh rừng này thật không phải là địa phương tốt gì.

"Không biết vật kia hiện tại còn ở đây không?” Băng Nhi chậm rãi trở lại, nhướng mày.

Lại thấy Lạc Ngọc Ly đứng ở trong đội ngũ Dung Gia, vài đầu bếp thanh tú đưa đồ ăn ngon cho hắn. Xa xa, vài nữ tử giang hồ đang nhìn hắn cười.

"Nam nhân anh tuấn tài giỏi như vậy, không biết hắn đã có thê tử hay chưa?"

"Ngươi là người Lâm Lang Các, nghe nói nơi đó đều là nam nhân anh hùng, ta vừa nhìn ngươi liền biết ngươi không tệ.”

"Điểm tâm chỗ này của ta không tồi, là ta cố ý làm cho ngươi, ngươi có muốn nếm thử một chút hay không?”

Chỉ thấy Lạc Ngọc Ly cực kỳ khách khí với mấy nữ tử kia, thế như lại đưa tay tiếp nhận những điểm tâm kia. Đầu bếp nữ lền lập tức xấu hổ nhìn hắn, nói: “Nơi này của ta còn rất nhiều đồ ăn ngon, nếu ngươi thích, có thể thường tới tìm ta, ta rất nguyện ý nấu đồ ăn cho ngươi.”

Lạc Ngọc Ly gật đầu nói: "Đa tạ."

Thoáng chốc, trong lòng Băng Nhi bốc lên một cơn tức giận, lập tức đến bên người Lạc Ngọc Ly, ôm lấy cánh tay hắn “Ca, huynh đang làm gì đó?”

Ánh mắt Lạc Ngọc Ly nhìn về phía Băng Nhi, nhíu mày nói: “Không phải là muội đang xem xét địa hình hay sao, tới đây làm cái gì?”

"Ta đi tới xem một chút cũng không được?" Đôi mắt ngập nước của Băng Nhi nhìn chằm chằm Lạc Ngọc Ly.

"Những món điểm tâm này không tệ, là cố ý chuẩn bị cho các quý tộc, vừa mới làm xong, ta để lại cho muội.” Lạc Ngọc Ly xoay người mượn hoa hiến Phật, đặt đĩa đồ ăn trước mặt Băng Nhi. Nếu không nhìn thấy một màn vừa rồi, Băng Nhi còn có thể ăn, nhưng bây giờ trong lòng nàng tương đối không thoải mái, khinh thường nói: “Là đồ nữ nhân khác cố ý làm cho huynh, ta không cần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play