Băng Nhi đang cười giống như hoa lê bay múa, trong thanh lệ lại mang theo một phần thoát tục.
Mỹ thiếu niên đã bước đến đứng trước bàn hai huynh muội Lạc Ngọc Ly, hắn thậm chí không liếc mắt nhìn Băng Nhi một cái, nhưng lại đang nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã của Lạc Ngọ Ly, trong lòng sinh ra một trận kinh ngạc. Từ nhỏ nhãn lực của hắn đã khác người thường, hắn nhìn ra người nam nhân trước mắt này giống như…… ẩn giấu thật sâu.
Sau một lúc lâu, thiếu niên lấy ngọc bội phương hoàng ra nói: “Tại hạ là Sở Hạo Thiên người Sở quốc, huynh đài chính là Lạc Ngọc Ly?”
"Đúng vậy.” Lạc Ngọc Ly nghiêng khuôn mặt như ngọc sang một bên, ánh mắt lạnh như băng tuyết từ từ nhìn về phía Sở Hạo Thiên, trên khuôn mặt tuấn dật treo lên vẻ hững hờ.
Giọng nói Sở Hạo Nhiên nhàn nhạt, không thấy chút thành ý nào “Thật không dám dấu diếm Lạc huynh, từ nhỏ ta cùng lệnh muội từng định ước chung thân, ta đặc biệt đến đây vì chuyện này.”
Lời nói của Sở Hạo Thiên giống như tản đá ném vào hồ nước trong lòng Băng Nhi, nổi lên nhàn nhạt gợn sóng.
Ánh mắt của nàng không khỏi nhìn về phía thiếu niên này, chăm chú nhìn thật kỹ hắn. Nàng nhìn thấy trên người Sở Hạo Thiên tản ra một loại ánh sáng làm cho người ta không thể nhìn gần. Mũ trên đầu khảm đá quý, bên hông mang bảo kiếm, bao cổ tay tinh mỹ, không khỏi là bảo bối trong mắt thế nhân, vừa nhìn thấy liền không chuyển mắt đi được. Băng Nhi không khỏi hâm mộ ghen ghét đánh giá từ đầu tới chân hắn.
Hai hắc y thị vệ nhìn thấy Băng Nhi không hề chớp mắt mà quan sát thiếu gia, trong lòng thở dài, lại thêm một nữ tử bị thiếu gia mê hoặc.
Đã từng, có nữ tử bị thâm phận cao quý của thiếu gia khuynh đảo.
Đã từng, có nữ tử bị tài hoa hơn người cùng văn thao vũ lược của thiếu gia thuyết phục.
Đương nhiên, có nữ tử bị dung mạo tuấn tú cùng với một thân trang phục đẹp đẽ quý giá của thiếu gia hấp dẫn.
Chỉ là, cuối cùng cũng bị lời nói ác độc của thiếu gia dọa chạy.
Băng Nhi rất may mắn không biết suy nghĩ torng lòng hai hắc y thị vệ này, bằng không nhất định sẽ hộc máu ba thước. Nàng chớp chớp mắt, nhìn Lạc Ngọc Ly, lại nhìn qua Sở Hạo Thiên, cảm thấy không khí giữa hai người có chút quỷ dị. Tuy rằng trong miệng hai người nói ra là lời lễ nghĩa tam sinh hữu hạnh, ánh mắt lại trong suốt thuần khiết không nhiễm chút gì, nhưng gần như ai cũng không có phát ra ý thích từ trong lòng đối với đối phương.
Lạc Ngọc Ly cũng không thích lật lọng tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực, sau đó bình tĩnh nói: “Huynh đài có chuyện gì có thể nói thẳng, Lạc mỗ ở chỗ này chăm chú lắng nghe.”
"Vậy ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.” Sở Hạo Thiên cũng không phải hạng người quanh co lòng vòng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Lần này tuy rằng ta vì hôn sự mà đến, từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều phải nghe theo lệnh phụ mẫu, lời của mai mối, nhưng mà, nam nhân trong đại gia tộc cũng sẽ có quyền được lựa chọn.”
Ánh mắt Lạc Ngọc Ly khẽ nheo lại nói: “Nói như vậy, ngươi đến đây là muốn từ hôn?”
Sở Hạo Thiên lắc đầu một cái, có chút ngạo mạn khẽ cười “Ta đến đây là muốn đàm hôn luận gả.”
Lạc Ngọc Ly nghiêng khuôn mặt như ngọc, đôi mắt như băng như ngọc từ từ nhìn về phía Sở Hạo Thiên, trên gương mặt tuấn dật hiện lên vẻ hững hờ, đôi mày sâu không lường được, tự nhiên nhìn thấy được mục đích của đối phương tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Chỉ thấy Sở Hạo Thiên rút ra một quyển trục nhỏ từ trong ngực, ngón giữa giơ lên, một đầu khác bay nhanh rơi xuống mặt đất, bắn lên theo một đường vòng cung, hạ xuống, lại bắn lên, lại hạ xuống, đến tận tám thước, thập phần khoa trương.
"Đây là vật gì?" Lạc Ngọc Ly lạnh lùng hỏi.
"Đây là tiêu chuẩn chọn nương tử của Sở mổ, khiến chư vị chê cười rồi.” Thiếu niên cười ngạo nghễ, ánh mắt bễ nghễ.
Băng Nhi không khỏi dở khóc dở cười, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía quyển trục.
Nhưng nhìn thấy quyển trục được chế tạo từ vải lụa, rất dài, phất phới, cúi xuống nhìn, nàng có cảm giác giống như miếng vải đại phu nhân dùng để bó chân.
Theo sau, ánh mắt Băng Nhi nhìn về phía nội dung trên quyển trục, ai biết trước mắt lại sáng ngời, chỉ thấy nét chữ được viết rõ ràng sinh động, đầu bút lông chạy như long xà, lịch sự, tao nhã, phong lưu, làm cho người ta nhìn thấy liền vi vẻ. Không ngờ chữ viết của Sở Hạo Thiên lại đẹp như vậy. Băng Nhi vốn tinh thông hội họa, thi họa ý cảnh đều nhìn thông suốt, được xưng tụng là trăm sông đổ về một biển. Tâm tư nàng không khỏi rục rịch, sinh ra vài phần khâm phục, đáng tiếc nội dung bên trong quyển trục lại phá hủy tinh thần hăng hái của nàng.
Hắc y thị vệ bên trái đã cúi đầu đọc thành tiếng: “Gia tộc Sở thị có ba mươi chương đại, trưởng tử, Sở Hạo Thiên đề ra tiêu chuẩn chọn nương tử như sau: Mười điều đầu nhà gái phải tuân thủ, ba mươi sáu điều sau có thể châm chước mà quyết định.
Điều một: Cơ trí thông minh, thân không tàn tật, tâm không ám tật.
Điều hai: Lấy phu làm trời, giúp chồng dạy con, không phạm thất xuất.
Điều ba: Phẩm cách cao thượng, không ham mộ hư vinh, không cùng người ganh đua so sánh.
Điều bốn: Ra được đại sảnh, vào được phòng bếp, ít nhất phải biết làm ba mươi loại thức ăn, một trăm món ăn, mười loại canh.
Điều năm: Quá xấu, quá béo, quá gầy đều không cưới.
Điều sáu: Bản thân phải biết độc lập một mình, hồn nhiên thú vị, là nữ tử thấu hiểu lòng người, có thể nuôi dưỡng tiếng nói chung cùng sở thích, ham muốn của phu quân.
. . . . . .
Điều bốn mươi bốn: Đồ cưới không thể ít hơn một ngàn món, nô tài của hồi môn không thể ít hơn hai mươi người.
Điều bốn mươi lăm: Tri thư đạt lễ, cầm kỳ thi họa, ít nhất phải biết múa hai khúc vũ phong tình, ít nhất phải thông thạo bao loại nhạc khí.
Điều bốn mươi sáu: Bản thân không thích quản lý tài sản, cho nên nhà gái phải biết quản lý điền sản cùng cửa hiệu mặt tiền, hàng năm thu vào đều phải cao hơn một bậc, không được làm cho lỗ vốn, bằng không tất cả tổn thất đều do nhà gái bồi thường.”
Đến đây, hắc y thị vệ cuối cùng cũng đọc xong. Hắn xoa trán, có chút vất vả.
Băng Nhi nhìn không chớp mắt, khuôn mặt hiện lên một tia khinh thường, lại bị nụ cười lạnh đè ép xuống. Nam nhân này rốt cục là tới để từ hôn hay là cố tình bới lông tìm vết đây? Bốn mươi sáu điều kiện này chỉ sợ mang ra tuyển phi còn hà khắc hơn. Tuy rằng không có nam tử nào không hy vọng cưới được một nữ nhân hoàn mỹ vô khuyết như vậy, nhưng mà thực tế, ngay cả đương kim hoàn đế cũng không thể cưới được một thê tử thập toàn thập mỹ như vậy.
Băng Nhi nâng chén sứ, đầu mày vừa chuyển, cúi đầu nói bên tai Lạc Ngọc Ly “Ca, người này một chút thành ý đều không có, chúng ta không cần để ý đến hắn.”
Nhưng mà Lạc Ngọc Ly nhìn quyển trục dài thòng như thế vẫn chưa biểu hiện tức giận, chỉ hơi hơi thoáng nhìn, liền thản nhiên nói: “Băng Nhi, đừng nháo, ta còn một chút chuyện muốn nói với hắn.”
"Có chuyện gì cần nói chứ?” Băng Nhi đưa tay chống má, thật sự nghĩ không ra có chuyện gì muốn nói?
Lạc Ngọc Ly lần nữa nhìn về phía Sở Hạo Thiên, ánh mắt mang theo một tia chân thành “Không nghĩ tới chữ viết của Sở công tử lại tốt như vậy, làm cho Lạc mỗ cực kỳ khâm phục. Có lẽ là hiện nay không có mấy người có thể so với thư pháp của công tử. Nhưng mà, mười điều ngươi đưa ra, muội muội ta hoàn toàn có thể làm được.”
Bên môi Sở Hạo Thiên gợi lên một nụ cười ngạo nghễ, nói: “Thật ra, một điều nàng ta cũng không làm được.”
Băng Nhi vốn là buồn bực ngồi ở một bên chờ xem diễn, ai biết đối phương vậy mà lại xem thường nàng. Băng Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, gắt gao trừng mắt nhìn hắn “Thân thể ta khỏe mạnh, đầu cũng không có bệnh. Chẳng lẽ ngươi thấy ta rất ngu ngốc hay sao?”
Giờ phút này Sở Hạo Thiên rốt cục cũng nhìn về phía Băng Nhi, anh mắt kiêu ngạo. Cũng thật kỳ lạ, ngạo khí của hắn là bẩm sinh, làm cho người ta nhìn qua cũng không chán ghét.
Sở Hạo Thiên tùy ý mà nói: “Ta thấy cô nương nên đọc thêm sách. Một nữ tử nếu muốn trở nên thông minh một chút, đọc sách chính là biện pháp tốt nhất.”
Hắn nói cực kỳ khéo léo, đương nhiên, ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, nếu thật sự không hiểu, chỉ có thể giải thích là nàng thật sự ngu ngốc.
Cuối cùng, Sở Hạo Thiên vòng hai tay ôm ngực, giữa mi tâm không hết ngạo nghễ lạnh lùng “Còn có, ta không muốn nói chuyện cùng nữ tử ngu ngốc.”
Băng Nhi trả lời lại một cách mỉa mai “Trên đời này người thông minh vốn không nhiều, đại đa số đều là những kẻ ngu ngốc tự cho mình là thông minh, thí dụ như Sở công tử đây.”
Lời lẽ Sở Hạo Thiên sắc bén gây sự “Lúc người khác cho cô nương lời khuyên, cô nương hẳn là nên chăm chú lắng nghe. Người không nghe khuyên bảo vốn là kẻ ngu ngốc.”
Trong lòng Băng Nhi khinh thường “Nhục nhã một nữ nhân không phải là hành vi quân tử. Vừa rồi ngươi đã nhục nhã phần đông nữ tử, hiện tại lại muốn nhục nhã ta? Hay là trong lòng ngươi chính là loại tính xấu tự cho là đúng này?” Giọng nói của nàng nhàn nhạt thanh nhã, lời lẽ sắc bén bức người, chứa một loại ngạo khí nghiêm nghị, phong độ cùng khí phách. Nói xong, Băng Nhi nắm cánh tay Lạc Ngọc Ly, nói: “Ca, chúng ta trở về thôi.”
Lạc Ngọc Ly vươn tay ngăn Băng Nhi lại, chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt đối diện Sở Hạo Thiên, giọng nói thanh lãnh giống như tiếng trời “Sở công tử, chỉ sợ còn một việc chưa rõ ràng.
Tia sáng trong mắt Sở Hạo Thiên chợt lóe, ngạo khí mà nói: “Lạc huynh còn có chuyện gì?”
Giọng Lạc Ngọc Ly vẫn lãnh lạnh nhạt đạm như cũ “Sở công tử vẫn là thu hồi ngọc bội lại trước, hiện tại từ hôn còn hơi sớm.”
Sở Hạo Thiên lập tức nhíu mày, "Thế nào? Chẳng lẽ Lạc huynh muốn kéo dài thời gian?”
"Sở công tử thật sự là hiểu lầm, thật ra thì hôn ước này cũng không phải chỉ nhằm vào công tử. . . . . . Bởi vì này ngọc bội tổng cộng có năm miếng." Ánh mắt Lạc Ngọc Ly dừng lại trên ngọc bội một lát, giọng điệu vẫn như cũ lạnh nhạt.
"Bởi vì năm đó gia mẫu là thầy thuốc có tấm lòng lương thiện, hành y tế thế, cứu người vô số. Người muốn cầu hôn nữ nhi bà cũng có vô số, trong đó có năm vị gia thế hiển quý đến cầu kết lương duyên, vì muốn báo đáp ân cứu mạng của mẫu thân. Mẫu thân rơi vào thế khó xử đành phải lấy ra năm miếng ngọc bội, để sau này khi năm nam tử đồng thời xuất hiện, để muội muội ta tự mình chọn lựa, trong năm nam tử kia chọn ra một người mà nàng thật sự yêu thương. Không phải chuyện Sở công tử muốn cưới liền cưới, muốn từ hôn liền từ hôn. Ta nghĩ công tử hẳn là hiểu rõ đạo lý này.” Y bào Lạc Ngọc Ly bay bay, mắt phượng thanh lãnh như ánh trăng, giọng nói thanh nhã quanh quẩn bên tai hai người.
Mặc dù trong lòng Băng Nhi thầm giật mình, lại nhịn không được vỗ tay nở nụ cười “Tốt, tốt, như vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.”
Con ngươi Sở Hạo Thiên trợn trắng. Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói có năm miếng ngọc bội, thậm chí biết được bản thân không thể chủ động đề xuất từ hôn, trong lòng cực kỳ chấn động.
Hắn thậm chí rất muốn bói một quẻ, đáng tiếc hôm nay đã có chút lực bất tòng tâm.
Sở Hạo Thiên tận lực để cho mình tỉnh táo lại, một tia chần chờ giữa hai hàng lông mày vừa xuất hiện lại biến mất. Không ngờ nữ nhân có diện mạo thường thường này cũng có quyền lựa chọn, trong lòng nhất thời buồn bực, khuôn mặt anh tuấn như được đao khắc tràn ngập vẻ lạnh lùng “Bốn người này tự nhiên ta sẽ có cơ hội gặp mặt, mặc dù không biết bọn họ so với ta có phải càng có danh tiếng hơn hay không, nhưng mà điều kiện của lệnh muội huynh, chỉ sợ bọn họ cũng không có hứng thú phụng bồi.”
Cư nhiên ở chỗ này ghét bỏ nàng? Băng Nhi khinh thường trợn trừng mắt, cười tươi như hoa “Thật đáng tiếc, ta đối với thần côn bói toán cũng không có hứng thú.”
Ánh mắt Sở Hạo Thiên hơi tà ác, mắt lạnh đánh giá Băng Nhi. Hắn hận nhất người khác gọi hắn là thần côn.
Chỉ thấy Lạc Ngọc Ly bước về phía trước hai bước, đứng trước mặt Băng Nhi, giống như một thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, cả người lóe ra tia sáng lạnh, chặn lại tầm mắt của Sở Hạo Thiên, lạnh lùng nói: “Sở công tử, không cần dùng tiêu chuẩn của ngươi đến đánh giá muội muội của ta. Ưu tú của nàng ngươi không biết thưởng thức, cũng mời ngươi không nên vũ nhục nàng.”
"Hả? Ta vũ nhục nàng?" Sở Hạo Thiên nhíu mày, cũng không cho là như thế.
Suy nghĩ một lát, cảm thấy không khí giữa hai huynh muội này có chút kỳ quái, lại không thể nói rõ là cái gì.
Sau đó ánh mắt Sở Hạo Thiên sắc bén đảo qua giữa huynh muội hai người. Bỗng nhiên hắn nở nụ cười, trong ý cười mang theo một tia ý tứ hàm xúc không bình thường, hơi hơi nhếch môi nói: “Không bằng để ta đến đoán một chút, hai người các ngươi……. Hẳn không phải là huynh muội ruột thịt đúng không?”
Nói xong, Băng Nhi hơi ngẩn ra. Ánh mắt Lạc Ngọc Ly nhất thời đình trệ, giữa trán xẹt qua một tia sắc nhọn.
Giờ này khắc này, Lạc Ngọc Ly nghỉ chân ngoái đầu nhìn lại, khoanh tay đứng đó, lời nói trong miệng lại sắc bén như kiếm, bức đến điểm yếu của Sở Hạo Thiên “Sở công tử thế mà lại có thể nhìn trộm thiên cơ, thật làm cho người khác khâm phục. Nhưng mà người nghịch lửa tất sẽ tự thiêu. Thuật bói toán tổn hại nguyên thọ, ngươi thật sự phải nên cẩn thận đó.”
Sở Hạo Thiên nhất thời ngẩn ra, sắc mặt không còn chút máu. Hiển nhiên lời này đã đâm trúng tâm tư của hắn.
"Băng Nhi, chúng ta đi!" Lạc Ngọc Ly nhẹ nhàng phất tay áo, vạt áo lay động, phấp phới như mây.
Băng Nhi lập tức làm bộ mặt quỷ với Sở Hạo Thiên, sau đó lôi kéo cánh tay Lạc Ngọc Ly, cười khanh khách rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT