Thời điểm Quân Tà Diễm lấy huyễn thú mê tinh ra đưa cho Hàn Thạc, đồng thời mang Bắc Trấn Thiên vào Tà cung, ở nơi này, hắn muốn trốn cũng trốn không thoát.
"Tỷ phu, đây là huyễn thú mê tinh?"
"Đúng vậy, đệ nhanh đi, không lại làm cho tỷ tỷ của đệ lo lắng"
Câu nói sau cùng, Quân Tà Diễm là dùng mật khẩu truyền âm nói cho Hàn Thạc, hiện tại bọn họ có cùng một bí mật.
Nhưng sau khi hai người nói xong, khóe miệng Tiểu Thánh thú không tự chủ nhếch lên. Xem ra, tên tiểu tử này rất để tâm tới Tiểu Vũ Vũ nhà hắn!
Sau khi đưa Hàn Thạc đến nơi an toàn, bọn họ liền chia ra hai đường mà đi.
Hàn Thạc mang theo Bắc Trấn Thiên đi Tà cung, mà Hàn Vũ mang theo huyết mễ đi ra cửa chính Huyễn Lâm.
Dọc theo đường đi cũng có một vài tiểu ma thú không sợ chết tới trước khiêu khích, nhưng vì Tiểu Thánh thú tản ra áp lực, lúc sau chúng rất tự giác mà lui về phía sau. Ma thú cũng biết tự lượng sức, Tiểu Thánh Thú không phải đối tượng chúng có thể trêu chọc.
Mọi người đợi một ngày một đêm, bắt đầu hôm nay đã đến bên ngoài Huyễn Lâm chờ đợi, mọi người ở đây đang rất mong đợi không biết bọn họ có thể mang huyết mễ ra ngoài hay không.
Thế nhưng qua thời gian dài như vậy, ba người Tây Phong quốc đi ra với bàn tay trắng, bọn họ cũng không gặp ai trong đó.
"Này, Trương Tam, ngươi nói người của ba nước kia, có phải hay không cũng. . ."
"Không nên nói bậy, cẩn thận đầu ngươi."
"Sao ta lại nói bậy, đã qua lâu như vậy, còn không thấy ai đi ra, nếu không phải là đã chết trong kia, tại sao hiện tại còn chưa đi ra?”
"Ta đây nào biết, đi cùng Hàn cô nương chính là Cung chủ Tà cung, chỉ số võ công của hắn rất cao, hắn lại thường xuyên ra vào Huyễn Lâm, có hắn ở đây, sẽ không có chuyện gì”
"Hừ, Tà cung mâu thuẫn với triều đình, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể hóa giải. Còn không biết Tà cung có âm mưu gì hay không đấy.”
"Xuỵt, ngươi sống đủ rồi sao? Cho dù tranh luận về triều đình, triều đình cũng không lấy mạng ngươi ngay, nhưng nếu để Tà cung biết thì ngươi sẽ lập tức mất đầu ngay tại đây đó.”
"Các ngươi nói Tà cung kinh khủng như vậy sao? Chủ nhân của ta sẽ không sáng lập ra một Tà cung kinh khủng như vậy? Có phải các ngươi nghe lầm rồi không?”
Chẳng biết lúc nào Tiểu Thánh thú lặng yên không tiếng động đứng sau lưng của bọn họ, hai người vẫn đang chuyên tâm bàn luận, chợt nghe thấy có người lên tiếng hai chân mềm nhũn ngã xuống tại chỗ.
"Tiểu. . . Qua đây "
Ở bên ngoài, Hàn Vũ còn không biết xưng hô với Tiểu Thánh Thú như thế nào cho đúng.
Tiểu Thánh thú rất biết điều trở lại bên người Hàn Vũ.
"Ngài nói gì với bọn họ vậy?"
"Khụ khụ, không có gì!"
Mọi người thấy có ba người từ Huyễn Lâm đi ra.
"Nhìn, Hàn cô nương đi ra"
"Hàn cô nương!"
"Hàn cô nương!"
Ở bên ngoài chờ đợi bọn họ, bách tính Đông Lâm quốc reo hò gọi tên Hàn Vũ
Hàn Vũ cũng chỉ có thể cười cười, cảnh tượng như vậy, nàng cảm thấy không quen.
"Hàn cô nương, chúng ta ở đây chờ người đã lâu, xin mời đi theo lão nô."
Hàn Vũ không ngờ, đón tiếp bọn họ sẽ là Chu tổng quản đức cao vọng trọng .
"Vậy làm phiền Chu tổng quản rồi."
"Vị này là?"
Chu tổng quản chỉ phụ trách dẫn ba người dự thi đi vào hoàng cung, nhưng người này không phải Hàn Thạc.
"Hắn. . . Hắn là bằng hữu của ta, đi theo chúng ta sẽ không có chuyện gì, xin Chu tổng quản không cần để ý."
"Nếu Hàn cô nương nói như thế, lão nô cũng không có lo lắng gì, chỉ là nếu hoàng thượng trách tội xuống, xin Hàn cô nương nói giúp lão nô vài lời. Nhưng Hàn thiếu gia đâu?”
"Ha ha ha, Chu tổng quản kính xin yên tâm. Đệ đệ ta hắn có một số việc, đã rời đi trước rồi."
"An toàn ra ngoài là tốt rồi, chúng ta đi thôi"
Ba người Hàn Vũ đi tới đại điện trong cung.
Bọn họ ai cũng không có hành lễ với người cao cao tại thượng - Quân Phong Hiếu.
Mặc dù Quân Phong Hiếu không có để ý, nhưng lại có người nhìn không quen những việc này.
"Lớn mật đám người Hàn Vũ, vì sao ở trên đại điện nhìn thấy hoàng thượng đều không quỳ xuống."
Lạc đại nhân, trong lòng vô cùng lo lắng, hắn biết, nam tử tóc màu bạch kim ( tóc màu bạc) chính là Cung chủ Tà cung, hắn cũng biết, nam tử ấy chính là hai mươi năm trước mình bí mật đánh tráo.
"Lạc đại nhân thật lớn mật, hoàng thượng còn không có mở miệng nói chuyện, nơi nào đến phiên ngươi"
Chu tổng quản không thể nhìn hành động gây hắn của Lạc đại nhân.
Sau khi dẫn người đến, Chu tổng quản liền trở về bên cạnh hoàng thượng, hắn có thể lên án người khác, nhưng không ai có gan lên án hắn, bởi vì hiện tại lời nói của hắn chính là đại biểu ý của hoàng thượng.
"Hoàng thượng tha tội, chỉ là đám người Hàn Vũ quá không biết phép tắc, cần sửa trị một phen."
"Hả? Không biết Lạc đại nhân cảm thấy chúng ta không biết phép tắc chỗ nào hả?”
"Trên đại điện, mặc kệ là ai, nhìn thấy hoàng thượng đều phải quỳ xuống"
"Ha ha ha, chẳng lẽ Lạc đại nhân già nua nên lú lẫn rồi sao? Ta chính là hoàng thượng tự mình phong Đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc, mặc kệ nhìn thấy ai đều không cần quỳ lạy, bất cứ người nào bao gồm cả hoàng thượng, nay ngài lại kêu ta quỳ trước hoàng thượng, đây là ngài ám chỉ hoàng thượng không phải là người à. Ngài đây là phạm tội gì?”
"Ngươi. . . Ngươi nguỵ biện, coi như ngươi được miễn quỳ, vậy hai người đi cùng ngươi thì sao? Hừ…”
"Lạc đại nhân, thật hổ thẹn khi ngài đại biểu cho quan văn Đông Lâm quốc chẳng lẽ ngay cả phép tắc của Võ đại lục ngài cũng không biết, chẳng phải có một câu nói: Võ đại lục, Thánh giả là vua là trời hay sao? Không chỉ được ghi trong pháp tắc của Võ đại lục mà ngay cả trong sách sử Đông Lâm quốc cũng có ghi rõ.”
"Chuyện này. . . Điều này sao có thể, hai vị này đều là Thánh Giả hay sao? Nhìn tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Thánh Giả."
"Thật là không thể tưởng tượng nổi."
Trong đại điện, bách quan nghị luận ầm ĩ.
"Chẳng lẽ phép tắc của Võ đại lục và Đông Lâm quốc đều là trò đùa phải không? Còn không quỳ xuống."
Trừ người mình quan tâm ra, khi nào Tiểu Thánh thú lại bị đối xử như thế này chứ.
Nhớ ngày đó, mình đi theo Thánh Giả, hô phong hoán vũ, thật không nghĩ đến, xuất hiện ở chỗ này lại bị đối xử như thế này.
Tiểu Thánh thú quát lên một tiếng, quan văn bị khí thế của tiếng quát kia làm sợ hãi, không tự chủ được quỳ xuống, quan võ lại cảm thụ được một khí thế áp bức, khí thế này chỉ có thể được tạo ra từ Thánh Giả, bọn họ rốt cuộc biết được như thế nào là Thánh Giả.
Người trong đại điện rối rít quỳ xuống .
Thánh Giả xuất hiện, ngay cả hoàng thượng cũng phải quỳ.
Khi hoàng thượng chuẩn bị đứng dậy hành lễ với Thánh Giả bao gồm con trai của mình thì lại bị một trận gió ngăn cản, lúc này hắn ngồi ở Long Y không thể động đậy.
Mà Hàn tướng quân thì bị Hàn Vũ phi thân đến bên cạnh .
"Phụ thân, người làm cái gì vậy?"
"Vũ nhi, bọn họ. . ."
"Đều là nghi thức mà thôi."
Hàn tướng quân đứng dậy, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, dù cho không phải ruột thịt thì đã sao, một ái nữ như vậy, hắn còn cầu mong gì hơn nữa.
"Hừ, này cũng không tệ lắm, đều đứng lên đi"
Tiểu Thánh thú rất hài lòng.
"Tạ Thánh Giả ban ân."
"Lạc đại nhân đúng không? Xem ra ngươi rất tận tâm ! Hoàng thượng còn không nói gì, ngươi liền thay thế hoàng thượng lên tiếng, ngôi vị hoàng đế này, có phải ngươi cũng muốn thay thế hoàng thượng ngồi lên hay không?"
Mặc dù Tiểu Thánh thú không phải là loài người, nhưng hắn sống mấy trăm năm, có chuyện gì hắn nhìn không thấu.
"Thánh Giả, ngài đây thật là hại chết lão phu, lão phu làm sao dám. . ."
"Hừ, không dám là tốt rồi."
"Ban thưởng ngồi"
Tại trong đại điện, vốn chỉ có một mình hoàng thượng được quyền ngồi mà thôi, hiện tại lại xuất hiện thêm ba chỗ ngồi, đây là thể hiện sự tôn trọng đối với Thánh Giả, cũng là ban thưởng cho Hàn Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT