Hàn Vũ nhìn về phía dáng người uy vũ của Quân Tà Diễm, đứng trên ngọn nhánh cây, vạt áo theo gió nhẹ đong đưa, một thân áo bào màu bạc, tản ra nhàn nhạt ngân quang, đẹp mắt làm sao, khiến Hàn Vũ không thể dời mắt.
Vẻ mặt nghiêm túc của Quân Tà Diễm khiến Hàn Vũ kinh hãi, lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt nghiêm túc đó, không biết lần đối phó huyễn thú này có bao nhiêu khó khăn.
Huyễn thú thật thông minh giống con người, hướng Quân Tà Diễm gào thét, theo tiếng thét của huyễn thú, một cơn cuồng phong phả vào mặt.
Đám người Hàn Vũ tránh né, cuồng phong kia chà xát giống như lưỡi kiếm, da thịt đau nhức.
Bây giờ không ai đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Bắc Chấn Thiên không thể tránh né trận cuồng phong tập kích này, hắn tựa vào cây, thổi không đi là tốt rồi, hiện tại Hàn Vũ không cho Bắc Trấn Thiên chạy dễ dàng như vậy.
Miệng Huyễn thú phun cuồng phong một hồi, tiếp theo đó là ngọn lửa, Hàn Vũ ngây ngốc nhìn, chẳng lẽ đang diễn phim khoa học viễn tưởng?
Mặc dù nàng biết cái thế giới này có chỗ thần kỳ, nhưng thời điểm nàng chính mắt thấy được, vẫn có chút không tiếp thu nổi.
Quân Tà Diễm hắn thật sự không có chuyện gì sao? Hàn Vũ bắt đầu dao động.
Mặc kệ Quân Tà Diễm có bao nhiêu lợi hại, cuối cùng hắn vẫn chỉ là con người, ngọn lửa phun tới, Quân Tà Diễm dùng phỏng ngự tốt nhất bảo hộ thân mình, nhưng nhiệt độ đó con người không thể chịu được.
"Đáng chết, không ngờ đã đạt tới Thánh Giả."
Quân Tà Diễm khẽ kêu, so với lần trước, con huyễn thú lần này khó đối phó hơn.
"Tỷ phu, nhận lấy"
Hàn Thạc gian nan tiến lên, khi sắp đến gần Quân Tà Diễm thì hắn ném Linh Lung tiêu cho Quân Tà Diễm.
Mặc dù vẻ mặt của Hàn Thạc không đành lòng, nhưng bây giờ không thể làm khác được, thời điểm hắn chưa cưới được Thúy Trúc, lại bị mất mạng ở chỗ này, cũng chỉ có Quân Tà Diễm mới có thể chiến đấu với con huyễn thú kia.
Quân Tà Diễm nhanh chóng nhận Linh Lung tiêu, trong nháy mắt thân thể liền hoạt động như thường, không cần chống đỡ ngọn lửa kia nữa, Quân Tà Diễm vươn tay, nhưng trên tay cái gì cũng không có.
"Chẳng lẽ Diễm muốn tay không chiến đấu với huyễn thú?"
Hàn Vũ sốt ruột, bình thường không thấy Quân Tà Diễm dùng binh khí, hiện tại lấy binh khí ở đâu ra cho hắn chiến đấu với con huyễn thú kia.
Hàn Vũ lấy đoản kiếm ra, chuẩn bị tiến lên thì nhìn thấy trong tay Quân Tà Diễm xuất hiện một đạo ánh sáng.
" Hóa ánh sáng thành thanh kiếm?"
Cặp mắt Nam Dương Huyễn mở thật to, vô cùng sợ hãi, quả thật không thể tin được, loại vũ kỹ này ở Võ Đại lục đã không còn tồn tại, không ngờ Quân Tà Diễm biết dùng vũ kỹ này, trong truyền thuyết vũ kỹ này chỉ có một người sử dụng qua, đó chính là Thánh Giả đời trước, không ngờ, cả đời hắn còn may mắn nhìn thấy vũ kỹ này.
"Hóa ánh sáng thành thanh kiếm? Trời ạ, thật không hỗ là tỷ phu ta, thật lợi hại, tỷ phu cố gắng lên, đánh chết tiểu quái thú!"
Hàn Thạc thấy tia sáng đó biến thành thanh kiếm, thì sự hưng phấn của hắn tăng lên, nhưng đối với huyễn thú thì vô cùng sợ hãi.
Quân Tà Diễm tay nâng kiếm lên, trời đất rung chuyển, mưa gió biến đổi lớn, trong nháy mắt trời tối om, nhánh cây cuồng y, gió gào thét.
Truyền thuyết, kiếm quang xuất hiện, trời đất rung động, kiếm quang bay lượn, vạn vật hóa tro tàn.
Hiện tại, không chỉ là một truyền thuyết.
Giờ khắc này bọn họ chứng kiến, Quân Tà Diễm thật cường đại.
Huyễn thú không phải là dễ đối phó, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, trong nháy mắt né tránh, nhưng vẫn bị kiếm khí gây thương tích.
Nó thù hận nhìn Quân Tà Diễm, không phải nó không có lý trí, gặp phải kẻ mạnh hơn mình, nó sẽ trốn tránh.
Nhưng Quân Tà Diễm không cho nó cơ hội chạy thoát.
"Muốn chạy trốn, hừ, lưu lại mê tinh"
Một lần nữa Quân Tà Diễm một kiếm chém tới huyễn thú.
Hình như huyễn thú hiểu những lời của Quân Tà Diễm, phun ngọn lửa tập kích tới Quân Tà Diễm, chân trước hướng về phía thân thể nhỏ bé của Quân Tà Diễm mà đá tới.
Lưu lại mê tinh không bằng lưu lại mạng của nó, nó thật vất vả mới đột phá tới Thánh Giả, sao có thể chôn vùi mê tinh của nó ở chỗ này.
Quân Tà Diễm khéo léo né tránh, giống như đang vui đùa với huyễn thú, rốt cuộc, huyễn thú nổi giận.
Đột phá đến Thánh Giả, nếu không có một chút bản lĩnh, không phải sẽ phụ lòng hai chữ Thánh Giả sao.
Trong lúc huyễn thú hấp thụ năng lượng xung quanh, Quân Tà Diễm phát giác hới thở của nó biến đổi, thầm than không ổn.
"Đi mau, cách càng xa càng tốt"
Quân Tà Diễm hướng bọn họ gào thét.
Những người nghe được cũng rất muốn đi, nhưng bây giờ, bọn họ căn bản là không nhúc nhích được, thân thể bị thứ gì khống chế đứng im, không cử động được.
"Đáng chết, Sư phụ nói không sai, ma thú đột phá tới Thánh Giả sẽ hút lấy chỉ số võ công của loài người"
Quân Tà Diễm âm thầm tính toán, làmthế nào hóa giải biến cố lần này.
Hàn Vũ nhìn mọi người, hiện tại bọn họ không thể cử động được? Bây giờ chỉ có mình là cử động được, bởi vì mình không có tu luyện chỉ số võ công.
"Lão bà, mang theo Hàn Thạc nhanh rời khỏi chỗ này, nếu không đi kịp, chỉ số võ công của Hàn Thạc sẽ bị mất hết."
Ở trong đám người này, thì chỉ số võ công của Hàn Thạc là thấp nhất, hắn sẽ không chịu nổi lực hút cường đại này. Không cần để ý đến Bắc Trấn Thiên, hắn là người bị thương nặng nhất, hiện tại bị lực hút cường đại này hấp thu chỉ số võ công, coi như may mắn thoát chết cũng sẽ là phế nhân.
Ở thế giới này kẻ mạnh thì tồn tại kẻ yếu thì đào thải, Bắc Trấn Thiên đã bị đào thải.
Hàn Vũ tính mang theo Hàn Thạc rời đi, nhưng khi nhìn đến Nam Dương Huyễn bên cạnh thì chạm tới dây xích tay trên cổ tay mình, hai chữ “Yến Tử” làm nàng dao động.
Nam Dương Huyễn nhìn Hàn Vũ, hiện tại hắn không phát ra được âm thanh nào, nhưng Hàn Vũ nhìn cái miệng của hắn, nàng biết Nam Dương Huyễn đang nói cái gì, hắn bảo nàng nhanh lên một chút rời khỏi chỗ này.
Hàn Vũ không làm được, nàng quan tâm không chỉ là thân nhân của mình, bằng hữu, nàng đều phải bảo vệ.
Quân Tà Diễm nhìn thấy Hàn Vũ không có lập tức rời đi, hắn lo lắng, nhưng vẫn ra sức ngăn chặn huyễn thú phát tán lực hút ra ngoài.
Trong tình huống này, Quân Tà Diễm căn bản không có cơ hội sử dụng kiếm quang.
Hàn Vũ đi tới trước mặt mọi người, đưa bọn họ bảo vệ ở sau lưng.
Nam Dương Huyễn chưa có hôn mê nhìn thấy quanh thân Hàn Vũ phát ra ánh sáng, rốt cuộc hắn biết, thì ra nàng đủ cường đại để bảo vệ mình.
Hắn muốn bảo vệ nàng, nhưng bây giờ, Nam Dương Huyễn đứng sau nhìn Hàn Vũ, đây rốt cuộc là người nào bảo vệ người nào.
Nàng đứng vững chắc trung bình tấn, hai mắt nhắm lại đôi tay từ từ nhấc lên, thân thể lắc lắc, tay vẽ một vòng lớn.
"Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái"
Nếu nhìn khí tức khi Hàn Vũ thủ thế, có thể thấy được, nàng đang vẽ ngũ hành bát quái.
Quyền Thái Cực này, Hàn Vũ chỉ hiểu sơ một chút, không có hiểu hoàn toàn, lần này có thể thử một chút.
Hàn Vũ quay lưng về phía bọn họ một lần lại một lần làm chiêu thức Thái Cực, lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa trong đó.
Dần dần, phía trước Hàn Vũ xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ, rất nhỏ, nhưng không gian đó hình như bị vặn vẹo giống nhau, hấp thu chỉ số võ công của huyễn thú.
"Thành công?"
Cảm nhận được khí lưu phía trước mình biến đổi, Hàn Vũ mở mắt, thấy vòng xoáy nho nhỏ, nàng hưng phấn.
Không ngờ nàng thật thành công, đây chính là chỗ thâm sâu ảo diệu nhất của Thái Cực--Vô Cực.
Vô Cực, cho dù trống rỗng, lại là tất cả.
Huyễn thú cảm thấy không hấp thu chỉ số võ công được nữa, nó nhìn khí lưu khác thường của Hàn Vũ, vô cùng kinh hoảng.
Quân Tà Diễm thừa cơ tạo ra kiếm quang bổ tới huyễn thú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT