“Tiểu thư Bạch Ngưng xinh đẹp, tôi và cậu chủ phải tới tổng bộ để khắc phục sự cố zombie xâm nhập đợt trước nên cô phải ở nhà một mình rồi. Đồ ăn tôi đã chuẩn bị đầy đủ, hệ thống bảo an cũng khởi động. Cô ở lại một mình nhớ cẩn thận đó!”

“Asland, sao cậu cũng phải đi chứ, cậu đến đó cũng đâu giúp được gì đâu, hay ở nhà đi! Cậu mà đi ai sẽ nấu cơm và quét dọn chứ! Tôi không biết làm mấy thứ đó đâu! Đừng đi mà! Kris, để cậu ta lại đi!”

“Tôi cảm động quá tiểu thư Bạch Ngưng, không ngờ cô lại coi trọng tôi đến vậy! Huhu! Đây là lần đầu tiên có người đối với tôi tốt như vậy! Nhưng biết làm sao đây, chủ nhân cũng không thể sống thiếu tôi được. Hai người thật làm tôi khó xử muốn chết!”

“Hai người có thôi đi không! Asland mày đừng hiểu nhầm, tao đưa mày theo để giải trí khi tao căng thẳng, còn chị ta muốn mày ở lại làm bảo mẫu cho chị ta thôi. Mày ảo tưởng quá rồi!”

“Ôi chủ nhân, sao người nỡ...”

“Còn không mau đi theo!...”

“Vâng...!”

Cái thằng nhóc khẩu xà tâm phi chết tiệt, không có Asland ở bên thì ngày nào cũng ủ rũ như hoa héo vậy mà còn bày đặt cứng miệng.

Ôi sống một mình! 

***

“Báo cáo! Có kẻ xâm nhập! Đề nghị nâng cao cảnh giác!”

Ai mà đến vào giờ này chứ? Mới có 8h10’ sáng, là tên khốn nào vậy?

“Ai vậy? Còn không nói rõ tên tuổi?”

Cánh cửa an toàn mở ra kèm theo một tiếng rên nho nhỏ của kẻ nào đó.

“Này anh bạn! Anh không sao chứ? Sao lại nằm trước cửa nhà tôi thế này, mau tỉnh lại đi!”

“zom...zombie! cứu tôi!”

“Zombie? Sao chúng tới được đây. Đây là địa phận của “vùng đất tái sinh” mà loài người thống trị, zombie sao lại tới được? Này anh bạn, nói rõ ra xem nào!”

Không lẽ chúng tìm tới tận đây để trả thù sao? Chết tiệt, sao chúng lại vào đây được chứ. An ninh của loài người đúng là hết chỗ nói mà. Bạch Ngưng liếc nhìn người đàn ông đang gục đầu trước cửa nhà mình, anh ta hẳn bị thương rất nặng, máu chảy lênh láng khắp cửa nhà, nếu không xử lí vết thương kịp thời sẽ vì mất máu mà chết. Nhưng cô lại không biết người này là ai, nếu anh ta là tội phạm bị truy nã mà cô tình cờ cứu thì cô có bị liên lụy không?

Làn da của người trước mặt càng lúc càng tái, mái tóc bạch kim che khuất gần nửa gương mặt của anh ta khiến cô không rõ diện mạo. Nhưng cô nghĩ anh ta chắc không phải người xấu đâu, chẳng có người xấu nào lại có thể ăn mặc đồ hiệu của chủng tộc Vampire trước khi ra đường cả! Anh ta không muốn sống chắc, mặc như vậy có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu cơ chứ?

Đầu năm nay nền khoa học của ba chủng tộc phát triển mạnh mẽ kèm theo cả cuộc “cách mạng thời trang” do vua vampire Estienne dẫn đầu xu hướng. Người dân ba chủng tộc đổ xô đi săn tìm những món đồ mà đức vua đã từng cho người hầu may hoặc là làm giả đồ nhái rồi rao bán khắp biên giới của ba chủng tộc cho những kẻ ham mê hàng hiệu. Đừng tưởng zombie thích chém giết thì không trưng diện, những tên zombie thuần chủng đến từ tinh cầu Ossimit rất thích làm đỏm, đặc biệt là tên Hạo Trạch, hắn ta cực thích diện đồ diêm dúa hoa lệ làm từ ren hoặc sa tanh gì đó nhìn cực kì buồn nôn.

Có lẽ tên trước mặt cũng là con quan hay thương gia gì đó ở tổng bộ cũng nên.

Kéo tên “tiểu thụ” trắng trẻo trước mặt vào phòng khách, Bạch Ngưng lập tức tìm đồ sơ cứu cho hắn. Việc sơ cứu cô vốn rất rành do khi đi trộm mộ thì việc bị mấy vết thương như vậy là rất thường xuyên.

Vén mái tóc của anh ta qua tai, Bạch Ngưng giật thót mình!

“Mẹ nó, đẹp...đẹp quá!”. Cô thề là hơn 40 năm sống trên đời cô chưa từng nhìn qua ai đẹp tới mức câu hồn đoạt phách tới như vậy. Làn da trắng nõn mịn màng hơn cả da con gái, sống mũi cao thanh, lông mi dài cong vút, dáng người hoàn mĩ.   Ở tên này hội tụ trăm điều mà con trai đẹp có: từ làn da, mái tóc, đôi mắt, tỉ lệ cơ thể. Trên đời này thì ra cũng có thần sắc đẹp đấy! Đây chính là thần sắc đẹp chứ đâu!

“Này anh! Không tỉnh lại là tôi lột đồ của anh đấy nhé! Tôi cần thay bộ đồ đầy máu me của anh ra, tởm muốn chết! Tôi làm thật đấy, không chịu dậy thật hả, xíu đừng trách tôi phi lễ nha!”

“Tôi không trách đâu, cô thay đồ cho tôi đi, tôi khó chịu muốn chết!”. Anh ta nói bằng chất giọng ngọt lịm như đường phèn cộng thêm cái cử chỉ như con chó nhỏ dụi dụi đầu vào ngực cô nữa. Ôi! Thật dễ bảo!

Khoan...khoan đã. Anh ta vừa dụi vào đâu vậy chứ?

“Này anh, tự thay đồ đi, tôi không rảnh đâu”

“Tôi đau quá, cả người cùng đau không nhúc nhích nổi, cô thay cho tôi đi! Yên tâm đi, tôi không trách cô nếu cô nhìn thấy gì sau quần áo đâu, tôi...tôi không ngại!”

Cái tên này sao cứ làm như mình chuẩn bị “xử” hắn ngay vậy chứ! Mình đâu có muốn nhúng chàm người trẻ tuổi đâu! Nhưng tại anh ta cứ muốn mình thay đó chứ. Đúng vậy! Là...là do anh ta...anh ta muốn mình thay mà. Mình nhìn chút cũng có sao đâu, chẳng mất miếng thịt nào. 

“Hay thôi đi! Tôi tự thay được rồi, trông mặt cô ghê quá, sao thấy hơi...dê”

“Này anh, anh đang bệnh đấy, để tôi thay cho, ngồi im đi!”

“Tôi đã bảo không cần mà! Cô lột áo tôi làm gì chứ?”

Ai! ngại gì chứ, tôi nhìn quen rồi, cùng lắm chỉ là mấy miếng thịt thừa thôi, có gì đáng xem đâu. Nào, nào! Nghe lời đi!

“Lau nước miếng đi! Bẩn quá...”

“Có sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play