Bạch Ngưng ở thời đại này cũng đã được hơn 3 tháng, đối với mọi thứ cũng dần thích nghi phần lớn.
Còn nữa, ngày nào cô cũng phải chứng kiến màn cãi cọ như đổ lửa giữa Kris và tên quản gia robot Asland. Họ có thể tìm những việc rất vặt vãnh để cãi nhau ầm ĩ mà nguyên nhân chủ yếu là do Asland cứ ngày ngày lải nhải về Estienne – người đứng đầu chủng tộc Vampire. Tên này cứ khen anh ta không tiếc lời nào thì đẹp, hoàn mỹ, năng lực phi thường gì đó đến cô nghe cũng muốn vỡ đầu huống chi là người nóng tính như Kris.
Mặt khác tới giờ mặc dù thử qua vô số cách nhưng Kris vẫn chưa thể đánh thức năng lực tiềm ẩn trong người của Bạch Ngưng. Cậu ta rất tức giận vì việc này nên đã ra sức trang bị các loại vũ khí tối tân nhất cho cô nhằm giúp cô phòng hộ bản thân và bảo vệ hai tên nhóc năng lực chiến đấu thấp tới mức không có cấp bậc nào có thể đo được này.
Bây giờ tên nhóc quản gia Asland đang chuẩn bị đồ cho cô và Kris tới tổng bộ của loài người tại “vùng đất tái sinh”.
“Bạch Ngưng, lần này ra ngoài vô cùng nguy hiểm, không biết lũ zombie có mai phục không, chúng ta phải hết sức cẩn trọng!”.
Hôm nay Bạch Ngưng sẽ đưa Kris tới khu căn cứ tối cao trên “vùng đất tái sinh”. Công bằng mà nói cô có năng lực chiến đấu thuộc hàng cao cấp dù chưa được đánh thức khả năng của Huyết săn, nhưng năng lực này ở thời đại mà zombie và vampire đầy rẫy trên đường thì cũng như không.
Kris còn đang hằn học với Asland. Cậu ta đang tức chết với tên quản gia ngu xuẩn một lòng muốn tới liếm chân cho Estienne. Cậu vẫn biết đó là một huyền thoại nhưng khi thấy con robot do mình tạo ra lại cứ một lòng hướng về phía người khác thì muốn vui cũng không nổi.
“Chủ nhân cậu mang đầy đủ vật dụng cá nhân chưa vậy?”. Tên nhóc quản gia nào đó vẫn ngây thơ không biết mình vừa chọc giận chủ nhân. Asland cho rằng với người vĩ đại như quý ngài Estienne thì việc khen ngợi hay tán dương là việc rất đỗi bình thường.
“Mày không cần lo! Bạch Ngưng chúng ta đi thôi!”
Chiếc ô tô tự lái lăn bánh trên đường. Đây là lần đầu tiên Bạch Ngưng ra khỏi phòng thí nghiệm của Kris để đi tới một nơi xa tới vậy. Măc dù cô đã đi thăm dò một vòng quanh “vùng đất tái sinh” nhưng tới tổng bộ thì vẫn chưa dám.
Cô khá hào hứng muốn xem lũ zombie hiện nay ra sao? Có khác so với đám xác sống trong hầm mộ hơn 20 năm trước không. Cô cần biết để rèn luyện thêm bản thân mới mong muốn sống sót được ở thời kì loạn lạc này.
Ngoài ra gần đây cô cũng mới biết thêm rằng nếu loài người bị tiêm độc zombie TX1201 hay trực tiếp bị zombie cắn thì sẽ biến thành “xác sống”. Lũ zombie thuần chủng tới từ hành tinh Ossimit đã dùng binh đoàn xác sống này ra trận chém giết loài người và ma cà rồng.
Còn chủng tộc Vampire, họ mạnh hơn bất cứ ai, lại có nề nếp kỉ cương chứ không hề lộn xộn như nhân loại yếu ớt hay lũ zombie hăng máu. Có vẻ dưới sự lãnh đạo của kẻ thống trị Estienne, chủng tộc này phát triển thịnh thế hơn cả. Tuy vậy bọn họ cũng không hẳn quá hoàn mĩ vì bị kéo lại bởi một đám đông ma cà rồng hăng máu, chúng tàn sát vô tội và tạo nên vụ “thánh sát”quy mô lớn với nhân loại hồi năm ngoái. Chính điều này khiến mối quan hệ giữa loài người và vampire trở nên gay gắt hơn bao giờ hết.
Chiếc xe ôtô chạy một mạch tới khu căn cứ của tổng bộ mà không gặp bất cứ khó khăn nào trên đường, điều này làm Bạch Ngưng hơi ngạc nhiên nhưng cô không vội thắc mắc làm gì. Có ai lại muốn giữa đường xảy ra chuyện đâu.
“Chị đứng đây chờ tôi, tôi lên đó báo cáo nghiên cứu mới nhất rồi sẽ ra ngay. Nhớ đừng chạy đi đâu để tôi phải tìm nhé”.
“Cậu coi tôi là trẻ em sao? Mau đi đi!”
Bạch Ngưng quan sát xung quanh để đánh giá tình hình. Bằng con mắt của một “cựu đạo chích” cô thấy nơi này không bình thường chút nào, không khí có chút quỷ dị. Rõ ràng hôm nay là ngày các nhà khoa học tài giỏi nhất của loài người sẽ tề tịu để báo cáo kết quả nghiên cứu của họ trong vài tháng qua, nhưng nơi này lại được canh phòng rất lỏng lẻo. Ngoài cổng ra vào có vài tên lính gác và hệ thống quét mã tự động thì tại các nơi khác hoàn toàn không có mấy người canh gác.
Rõ ràng với một hội nghị quan trọng như thế này thì vị thủ lĩnh họ Dương đó phải trang bị vô vàn cảnh mật để canh gác chứ không phải trống vắng như bây giờ. Phải biết nếu lũ zombie hay ma cà rồng tới đây thì loài người sẽ thực sự lâm nguy rồi. Mất đi các nhà khoa học lớn sánh ngang với việc mất đi tộc huyết săn vậy.
Bạch Ngưng rảo bước đi xung quanh để đánh giá tình hình toàn bộ khu căn cứ. Cô nhìn thấy một gã lùn mang theo súng ống đang lấp ló sau bức tường cách li. Tiến tới gần và xách hắn ta lên một cách nhanh gọn, cô vội bày ra dáng vẻ đe dọa.
“Này anh, sao anh lén la lén lút tại tổng bộ vậy? Làm chuyện gì mờ ám phải không? Tôi là lính gác ở đây, anh mau xuất trình giấy tờ đi!”.
“Tôi không có! Đừng bắt tôi, tôi là người đi theo một nhà khoa học khác tới đây, tôi chỉ đang đứng đây chờ anh ấy ra thôi!”.
Tên này có vẻ rất nhát gan vô hại nhưng dáng vẻ chờ đợi sao lại lén la lén lút vậy chứ.
“Còn dám nói dối, tôi thấy anh thập thò ở đây nãy giờ. Nói mau, tên anh là gì, những binh lính canh gác đâu hết rồi? Sao chỉ có mình anh ở nơi này?. Không còn người nào khác đi tới cùng anh sao?”. Bạch Ngưng tiếp tục bày bộ dạng dọa nạt tên nhỏ con này. Cô cần phải nắm chắc để moi toàn bộ thông tin từ gã nhằm bảo đảm an toàn cho Kris, cậu ta và Asland hiện tại là người thân duy nhất của cô tại thời kì loạn lạc này.
“Tên tôi là A Sửu! Bọn họ vừa bị một đám lính đưa đi rồi, lúc tôi đi vệ sinh trở về đã thấy mấy người tới cùng tôi bị giải đi. Tôi cũng không biết gì nên mới trốn ở đây. Cô không phải lính gác ở đây sao? Cô cũng không biết họ đi đâu rồi à!”.
Tên nhỏ con này lắp bắp lo sợ. Có vẻ như hắn không nói dối. Vậy thực sự đám người tới đây đã bị đem đi tới một nơi khác hết cả rồi. Thông thường sẽ không ai rảnh tới mức quản bọn họ. Họ sẽ tự tìm chỗ tại đại sảnh để chờ chủ mình đi ra. Chắc chắn có điều không bình thường nào đó đã xảy ra tại nơi này. Nhưng đây là tổng bộ của loài người, sẽ không có chuyện dễ dàng gây chuyện tại nơi tối cao như vậy, rốt cục đã xảy ra việc gì? Bạch Ngưng vắt óc suy nghĩ hướng giải quyết.Tên lùn chỉ chờ có vậy vội vã lẻn đi nhưng lại bị cô kéo lại.
“Mau dẫn tôi tới hướng mà bọn họ bị kéo đi, mau lên, nếu không tôi sẽ cho anh một phát đạn!”.
Bạch Ngưng rút súng ra đe dọa khiến tên lùn sợ xanh mặt. Hắn ta run run đi trước chỉ đường cho cô. Chẳng mấy chốc cô tới trước một khu tập trung binh lính nằm ở bên ngoài tổng bộ. Nơi này có rất nhiều tên lính trang bị vũ trang quân dụng đang canh gác, thỉnh thoảng trong đó lại vang lên tiếng hét thê lương nhưng do nằm cách li với bên ngoài nên nếu đứng trong tổng bộ sẽ không thể nghe thấy rõ âm thanh đang vang lên.
Bạch Ngưng yên lặng đánh giá tình hình, trước cửa có khoảng 20 tên lính canh gác, chúng đeo trùm kín mít không lộ diện khiến cô không thể nhìn rõ tướng mạo nhưng cô có thể hoàn toàn chắc chắn chúng không phải binh lính canh gác của tổng bộ. Binh lính của tổng bộ sẽ không ngang nhiên dám tra tấn hay dùng hình với nhân loại giống mình mà chưa rõ nguyên do. Nhất định có mờ ám ở đây!
Bạch Ngưng men theo tường rào sau căn phòng tiến vào. Tên lùn bên cạnh vẫn bám theo cô sát từng bước. Cô vội quay lại nói khẽ:
“Này, anh không cần đi theo tôi. Tôi vào bên trong xem xét tình hình, anh đứng bên ngoài lúc cần thì đi gọi viện trợ là được rồi! Theo tôi làm gì.”
“Tôi theo cô an toàn hơn, nơi này lạ lắm, toàn bọn binh lính lạ hoắc. Lần trước tôi theo cậu chủ đến đây đã gặp binh lính ở tổng bộ, họ trông không giống hôm nay chút nào. Tôi nghĩ cô là binh lính cũ, mặc dù cũng chưa gặp cô nhưng tôi biết cô là người tốt!”
“Người tốt? Chưa ai nói tôi là người tốt bao giờ! Bây giờ theo sát tôi, đừng phát ra tiếng động kẻo rút dây động rừng!”
“Tôi biết rồi!”
Hai người bọn họ khẽ bước nhẹ từ phía sau căn phòng rồi bất ngờ gặp một cửa sổ nhỏ. Bạch Ngưng ghé đầu qua ô cửa đánh giá toàn bộ căn phòng. Nơi này ước chừng có khoảng 13 nhân loại, họ đang bị trói chân tay và ném vào góc phòng.
Bên trong có hai tên lính cao to đang cưỡi lên người một cô gái trẻ xinh đẹp. Bạch Ngưng có ngu cũng biết bọn chúng đang cưỡng hiếp cô gái đó. Tiếng cô gái van xin trong đau đớn khiến chúng càng thêm khoái trá mà ra sức hành hạ.
Góc phòng có một tên lính khác đang cầm cánh tay của một người đàn ông ra sức gặm cắn, máu tươi văng tung tóe khắp nền đất bẩn thỉu. Tiếng hét vừa rồi có lẽ là của anh ta. Tên lính quay mặt lại, gương mặt vặn vẹo khát máu, trên làn da xanh thẫm nổi lên những hoa văn chìm hình thù kì quái khiến hắn trông càng dữ tợn.
“zom...zombie!”. A Sửu khẽ rên lên trong kinh hãi.
Bạch Ngưng lo sợ không thôi, nếu là xác sống cô hoàn toàn có thể anh dũng mà liều mạng cứu họ ra nhưng zombie có năng lực chiến đấu hơn xa lũ xác sống, việc tiêu diệt chúng sẽ khó khăn hơn nhiều.
“A Sửu anh nghe này, bây giờ tôi sẽ đánh lạc hướng chúng, anh ở lại cứu mấy người họ ra, tôi sẽ quay lại sau. Đưa bọn họ lên xe và chạy trước đi, gặp người nào thì kêu họ tới giúp, rõ không?”
“Rõ...rõ rồi. Còn cô thì sao, zombie đã tới được cả tổng bộ rồi chúng sẽ không tha cho cô đâu! Đừng mạo hiểm, hay chúng ta đi thôi!”
“Anh có tình người không, họ là nhân loại giống chúng ta. Không cứu họ để họ chết ở đây sao? Anh không muốn làm anh hùng của loài người à, cảm giác không tồi đâu! Mau hành động đi!”
“Được, cô hãy bảo trọng!”
Bạch Ngưng tung người qua lan can chạy tới trước mặt lũ zombie. Cô rút khẩu súng laze huỳnh quang mà Kris đã chuẩn bị riêng cho mình và nhắm đúng hộp sọ gã zombie đang đứng gác mà bắn- đây là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể chúng, vừa bắn cô vừa chạy về phía trước. Cô đã thành công thu hút sự chú ý của mấy tên còn lại, chúng ra sức đuổi theo với tốc độ đáng kinh ngạc.
Bạch Ngưng hy vọng tên lùn có thể xử lí nốt hai tên zombie còn lại trong phòng.
Chạy tới một khúc cua, cô mượn vóc dáng nhỏ nhắn ẩn mình vào trong đợi chúng tới gần.
“Nó vừa mới ở đây thôi, mau tìm đi. Có mùi con người gần đây, bắt sống nó lại!”
Bạch Ngưng lao tới gần gã zombie khi hắn đã thấy cô, thân thủ cô nhanh gọn bẻ ngoặt tay hắn về đằng sau và đạp vào bụng gã một cú thật mạnh, rút dao găm thép ra đâm một nhát chính giữa hộp sọ của gã,gã ta gục xuống trong khi mắt vẫn mở lớn như không thể tin bản thân lại có thể bị giết dễ dàng như vậy.
Lũ zombie khác nghe tiếng động đồng loạt lao tới nhả đạn laze về phía Bạch Ngưng. Cô nhanh chóng né tránh chờ cơ hội phản công. Toàn bộ nơi này e rằng đã bị zombie chiếm đóng, tính mạng của Kris chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Cô không từ mẫu tới mức đi cứu toàn bộ số người trong tổng bộ, cô sẽ chỉ cố gắng giảm thiểu ít nhất số thương vong thôi.
Không giống lũ zombie đang ở ngoài sáng, Bạch Ngưng lẩn mình trong bóng tối nên có thể đánh lén từng tên một. Cô dùng chiếc roi biến hình nhẹ vòng qua cổ gã zombie rồi siết mạnh, hắn ta nhanh chóng phản ứng và thúc tay lại rồi xoay người đạp vào cánh tay đang cầm roi của cô khiến chiếc roi leng keng rơi xuống. Hơn chục tên zombie nhanh chóng vây cô lại thành một vòng tròn, gương mặt chúng hứng thú nhìn ngắm, một tên tiến lại nâng mặt cô lên. Chỉ chờ có vậy cô lập tức dùng lựu đạn quang hóa ném về phía chúng khiến mắt lũ zombie bị rọi mù đột ngột vì thứ ánh sáng quá chói này. Lựu đạn chỉ có 3 cái, cô phải hết sức tiết kiệm lợi dụng lúc chúng còn yếu ớt rút súng nhắm đầu chúng mà nhả đạn.
Kĩ năng bắn súng của Bạch Ngưng vô cùng chuẩn xác, nó từng lấy được sự tán phục không thôi từ Kris và Asland. Và đương nhiên giờ này nó cũng thành công giết chết hơn chục tên zombie cùng lúc mà không phí phạm một viên đạn trượt nào.
Tiếng động đã gây chú ý tới hai gã zombie trong phòng trong lúc chúng đang định cắn cổ kẻ vừa mới liều mạng xông vào là A Sửu. Hai tên nhanh chóng chạy ra ngoài tới chỗ 13 tên zombie vừa bị giết. Bạch Ngưng chạy vội về phía căn phòng nhỏ, A Sửu đang cởi trói cho họ. Tên này bị thương cũng không nhẹ, xem ra đã cố gắng hết sức. Nghe tiếng động của cô đám người quay lại cảnh giác, A Sửu kịp thời lên tiếng:
“Nữ binh sĩ, cô trở lại rồi lũ zombie vừa đi hết cả, tôi đang chuẩn bị đưa họ đi”.
“Để cô gái và chàng trai đó ở lại, bọn họ bị thương chúng ta không thể đem bọn họ theo được”. Bạch Ngưng lạnh lùng lên tiếng ngăn cản hành động cứu 2 người vừa bị lũ zombie hành hạ trong căn phòng của một người đàn ông trong nhóm bị bắt.
“Vì sao chứ? Họ bị thương nhưng chúng ta có thuốc phòng trừ độc zombie phát tác, không thể cứ bỏ lại họ như vậy được”
“Ngoài kia có tổng cộng mấy trăm tên zombie trang bị vũ khí, anh nghĩ chúng ta có địch nổi chúng không? Mang theo họ chẳng khác nào tự nạp mạng anh hiểu không? Nhân ái là tốt nhưng trong hoàn cảnh này đó là ngu xuẩn!”
“Tôi... chúng ta chờ viện binh tới, họ sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu”.
Đám người cùng đồng thanh. Họ một lòng tin tưởng rằng đại tướng Dương Kì Phong sẽ nhanh chóng tới cứu họ. Nhưng họ không hiểu nếu người đứng đầu đó muốn tới ứng cứu thì đã nhanh chóng tới rồi còn cần chi họ chờ đợi lâu đến như vậy. Có lẽ chính ông ta cũng đang bị vây khốn như chính họ cũng nên.
“Viện binh? Vậy các người hãy ở đây mà chờ viện binh đi. Ai muốn đi thì theo tôi”
A Sửu là người đầu tiên chạy theo cô, sau đó là khoảng 10 cùng theo, số còn lại ngoan cố đứng chờ viện binh loài người tới cứu.
Dẫn theo 11 người chạy về phía phòng hội thảo. Vừa chạy được một quãng cả đám đã nghe tiếng hét thảm thương từ phía căn phòng họ vừa đi ra. Hẳn là lũ zombie đã trở lại, chúng thấy đồng đội bỏ mạng đương nhiên sẽ không tha cho đám người còn ngoan cố ở lại. Có tiếng ai đó không kìm được mắng chửi.
“Một lũ ngu ngốc, không phải bảo họ chạy sao? Còn ở đó làm mồi cho lũ zombie làm gì chứ!”
“Nữ binh sĩ! Cô có thể đi cứu các nhà khoa học được không. Bọn họ có lẽ đã bị chúng bắt giữ rồi. Xin cô hãy cứu họ, không thể để họ rơi vào tay zombie được, nếu không loài người thực sự gặp nguy rồi...”
“Tôi cũng có bạn trong đó, tôi chắc chắn sẽ đi cứu cậu ấy. Còn các bạn, các bạn có muốn cứu những tinh anh của loài người đó không?”
“Có! Chúng tôi cùng cô tới đó. Chúng ta có thể chết chứ bọn họ không thể xảy ra chuyện được!”
Cả đám người hừng hực ý chí chiến đấu và ngoan cường vực dậy tinh thần. Họ sinh ra trong thời loạn nên họ không thể nhát gan mà phải liều mình để bảo vệ từng hơi thở cuối cùng của loài người.
“Tốt lắm, chắc chắn loài người sẽ khắc ghi công lao của các bạn. Còn nữa, tên tôi là Bạch Ngưng!”
Vừa rồi lúc xử lí xong 13 tên zombie cô đã nhanh tay lấy vũ khí của chúng. Giờ mang đưa cho đám người trước mặt để phòng thân. Họ là người dẫn các nhà khoa học tới đây thì ít nhiều cũng có năng lực hơn người. Cô tin tưởng việc kéo dài thời gian là không quá khó khăn.
Sóng điện từ nơi này đã bị làm cho suy yếu không thể liên lạc được khiến nơi đây cô lập hoàn toàn với bên ngoài, việc gọi viện binh tới ứng cứu chỉ còn là vô vọng. Mong rằng sẽ có đội huyết săn nào đó tại khu vực phụ cận phát hiện nơi này có vấn đề mà tới giải vây thôi.
“Đi chung với nhau rất dễ bị phát hiện, chúng ta chia lẻ người thành 3 nhóm ra hành xử”.
Bạch Ngưng nhanh chóng chia nhóm theo số lượng, bốn người ở một nhóm như vậy vừa có thể phòng ngự lại dễ dàng tấn công. Chia xong cô vội vã hướng phòng hội thảo mà đi.
Bạch Ngưng cùng A Sửu thuộc một nhóm, hắn ta rành đường đi nơi này sẽ giúp cô không ít việc. Dưới sự dẫn đường của hắn, nhóm người nhanh chóng tiến đến một khu hội thảo rộng lớn. Có điều lũ binh lính giả dạng nhân loại ngày càng đông, có lẽ động thái ở căn phòng đó đã khiến chúng đề cao cảnh giác hơn.
Trước cửa phòng họp hội thảo lúc này xuất hiện thêm mấy mấy chục tên lính canh gác. Bọn chúng đang hết sức cảnh giác phòng ngừa sự tấn công bất ngờ.
Có vẻ như chúng vẫn chưa đưa đám nhà khoa học đi nơi khác, có vậy mới bố trí canh phòng nghiêm ngặt tới như vậy. Các nhà khoa học đó xem ra có giá trị với chúng nên mới không bị giết.
“Bạch Ngưng, đây là sơ đồ bố trí phòng hội thảo, cô hãy xem đi”. Một trong bốn người cùng nhóm tên Tiêu Phong tiến đến và đưa máy tính bảng cho cô xem.
“Tôi là một hacker!”
“Tốt lắm!”. Bạch Ngưng vội quan sát cách bố trí phòng hội thảo. Các hướng đều được canh phòng cẩn mật không một chỗ yếu điểm. Xem ra căn phòng này ngay từ đầu đã được bố trí hoàn mĩ cho các buổi hội thảo khoa học cấp cao.
“Bạch Ngưng, xem ra chỉ có đụng độ trực diện với chúng thôi, căn phòng bố trí hoàn mĩ quá!”. A Sửu sốt ruột lên tiếng.
“Không! Hãy quan sát kĩ căn phòng này đi. Toàn bộ không gian kín không có lấy một cửa sổ ngoài một cửa chính. Việc bố trí phòng như vấy sẽ khiến hệ thống thông tin bị gián đoạn do bọn zombie sử dụng thiết bị nhiễu sóng rada để phòng trừ chúng ta liên lạc ra ngoài. Nhưng Tiêu Phong vẫn có thể kết nối thông tin với hệ thống bảo an khi đứng gần căn phòng này. Điều này rất vô lí!”
Bạch Ngưng cho rằng nơi này phải có hệ thống thông tin độc lập với các khu khác mới có thể có việc như vậy xảy ra. Nhưng cô lại không hiểu vì sao lũ zombie lại có thể sơ suất một vấn đề trí mạng như vậy chứ.
“Sẽ không hề vô lí nếu căn phòng này có tầng hầm dưới lòng đất. Tầng hầm đó có thể đặt hệ thống bảo an đặc biệt có thể kết nối được. Lúc vừa rồi tôi đã phá vỡ tường lửa bảo vệ của hệ thống nên mới lấy được bản đồ chi tiết của phòng hội thảo”.
“Vậy thì tốt rồi, giờ chúng ta chỉ cần tìm lối thoát của tầng hầm đó là có thể tiến vào trong rồi. Tiêu Phong, cậu mau tìm cách khôi phục cấu trúc không gian của toàn bộ phòng hội thảo bao gồm cả tầng hầm đi”.
“Được!”
Trong lúc chờ Tiêu Phong thiết lập kết cấu phòng hội thảo Bạch Ngưng liền dùng chiếc đồng hồ cảm ứng điện não mà Kris cho cô hồi sáng để kết nối với cậu ta. Đây là sản phẩm công nghệ mới mà Kris định trình bày trong hội thảo khoa học. Nó có chức năng cảm biến bằng xung điện não giữa hai người đeo. Hai người sẽ cảm nhận được sự tồn tại của đối phương nếu cùng tập trung tinh thần một lúc.
Khi cô vừa chuẩn bị kết nối thì đèn led trong đồng hồ sáng lên rồi phụt tắt. Ngoài cô và Kris thì không có người thứ 3 biết sử dụng đồng hồ này. Đèn vụt sáng chứng tỏ cậu ta còn sống nhưng cậu ta lại không chiếu màn hình 3d cho cô xem toàn cảnh cuộc hội thảo. Điều này cho thấy cậu ta có lẽ đã bị đám zombie phát hiện và tiêu hủy chiếc đồng hồ.
“Bạch Ngưng! Làm được rồi, cô mau xem đi!”
Con đường vào là từ ngọn đồi phía sau tổng bộ. Xem ra người thiết kế căn phòng thực sự nghĩ sẽ có ngày gặp nguy hiểm mà tìm đường thoát chạy đây.
“Các bạn trấn giữ ở đây khi cần thì yểm trợ cho tôi. Mình tôi vào đó thôi! Nhiều người sẽ gây chú ý!”
“Được, bảo trọng!”
Bạch Ngưng tiến vào đường hầm dưới lòng đất. Cô nhẹ nhàng di chuyển từng bước để đánh giá tình hình và phòng trừ nguy hiểm ập đến. Xung quanh tối tăm không có hơi thở của sự sống. Xem ra lũ zombie vẫn chưa phát hiện ra nơi này.
Bỗng trước mặt cô xuất hiện một bệ đỡ gắn thiết bị truyền tin. Đây hẳn là công cụ để tổng bộ có thể liên lạc với nhau trong tình huống bất trắc mà vừa rồi Tiêu Phong mới hack được.
Tầng hầm dài này sẽ dẫn trực tiếp tới bên trong phòng hội thảo, Bạch Ngưng nhẹ bước và nhấn nút công tắc mở cửa tầng hầm. Cánh cửa nhẹ nhàng khởi động và mở ra. Nép mình trong góc khuất của bức tượng lớn cạnh phòng, cô đã quan sát được toàn thể mọi thứ diễn ra bên trong, ước chừng có khoảng 10 nhà khoa học và bảy, tám tên zombie. Trong số đó có một tên zombie mà cô biết, là Alen – gã cận vệ bên cạnh tên Hạo Trạch.
Có thể do trong phòng có loài người nên mùi thịt tươi trên người cô khiến chúng không phân biệt được. Màn hình lớn trên cao là hình ảnh của tên khốn Hạo Trạch. Hắn ta đang thong dong thưởng thức ly rượu trên tay và nói với các nhà khoa học.
“Các vị, nếu muốn sống mà ra khỏi đây thì hãy mang toàn bộ phát minh của mình ra đi, đừng ngoan cố nữa. Tổng bộ của các người đã bị bao vây, Dương Kì Phong đã bị bắt. Loài người sụp đổ rồi, đừng cố chống chọi vô ích nữa.”
“Mẹ kiếp, ông đây có chết cũng không giao phát minh ra đâu. Lũ ngu ngốc chúng mày có chết vạn lần thì trí tuệ vẫn không thể cải tạo được”. Một nhà khoa học lớn tuổi cất tiếng chửi mắng trong phẫn nộ. Ông không thể chấp nhận dâng cống hiến khoa học của mình cho lũ zombie chỉ vì để đổi lấy sự sống được.
“Đoàng...”
“Ai không nghe lời sẽ phải chịu sự trừng phạt như thế này, các vị hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi!”
Nhiều người đã run sợ tới trắng nghệt mặt. Bạch Ngưng liếc nhìn Kris, cậu ta vẫn cúi gằm mặt suy tư điều gì đó. Cô biết trong đám nhà khoa học này cậu ta là nổi trội nhất, cậu ta chắc chắn sẽ tìm cách thoát thân chứ không ngồi chờ chết đâu. Xem ra lũ zombie đã mang thiết bị liên lạc đặc biệt vào căn phòng này mà không hề hay biết là nơi đây vốn có thiết bị kết nối dưới hầm.
Cách tốt nhất bây giờ là ngắt kết nối trong phòng sau đó giết mấy tên zombie đang đứng gác đề phòng tên Hạo Trạch đó biết sẽ tăng cường viện trợ.
Ngay lúc Bạch Ngưng đang suy tính thì kết nối tắt phụp và màn hình liên lạc tối đen. Kris đang cúi đầu bỗng ngẩng đầu cười thỏa mãn, xem ra vụ này do cậu ta làm. Đèn trong phòng cũng vụt tắt theo. Chỉ chờ cơ hội này, Bạch Ngưng từ chỗ nấp tiến đến rút súng laze bắn vào tên zombie đang đứng gần cô nhất.
Cục diện bỗng hỗn loạn hơn rất nhiều. Cô vốn là một tên “trộm mộ” nên việc ở lâu trong bóng tối đã trở nên hết sức quen thuộc, lũ zombie này xem chừng cũng được đào tạo vô cùng bài bản, chúng nhanh chóng định thần rồi lao về phía cô.
“Tất cả nghe tôi nói! Chui xuống gầm bàn đi!”. Bạch Ngưng cất giọng hét lớn.
Cô tin tưởng đồng bọn của mình sẽ xử được mấy tên zombie ngoài kìa. Trong giây phút này niềm tin có ý nghĩa hơn cả, nếu họ thất bại thì ngày hôm nay cô sẽ phải chết ở đây, kết thúc 46 năm cuộc đời(bao gồm 23 năm trong quan tài ướp lạnh).
“Tôi biết thế nào chị cũng đến mà!”
“Cậu còn không trốn đi, ở đây mà rước họa cho tôi à!”
Lao vào cuộc chiến với đám zombie, Bạch Ngưng cầm súng laze bắn tới tấp. Nhưng lũ zombie này trưởng thành trong mưa máu và xác thịt, đời nào chúng đứng yên cho cô hành xử. Chúng lao đến nhanh như cắt giơ cánh tay lực lưỡng tóm gọn cô, lắc mình tránh thoát, nếu bây giờ cơ thể cô thức tỉnh năng lực thì tốt rồi. Siêu năng lực ấy sẽ khiến cô mạnh gấp trăm lần bây giờ chứ không cần ngoan cố để đánh đấm với lũ khốn này.
Cuộc chiến chỉ kéo dài hơn 10 phút đã khiến Bạch Ngưng đuối sức, lũ zombie tiến vào phòng càng nhiều, cửa chính mở ra khiến ánh sáng ngập tràn làm lũ zombie càng có lợi. Chúng điên cuồng lao đến, hăng máu và liều mạng.
“Cẩn thận, cô ta là Huyết săn của gia tộc Bạch Huyết”. Tiếng khàn khàn của Alen cất lên khiến mấy nhà khoa học trong căn phòng giật mình vui sướng vì có cơ hội sống sót, lũ zombie càng thêm cảnh giác.
Hắn ta đã nhận ra cô. Trên mặt Alen mang theo sự kinh ngạc tột độ, hắn ta không thể ngờ người này có thể sống sót trong thảm cảnh mà cơ thể bị tiêm thuốc mê liều nặng như vậy. Quả nhiên là thành viên của gia tộc Bạch Huyết!
Bạch Ngưng không ngừng lẩn trốn và tìm khuyết điểm của lũ zombie mà hạ chúng, nhưng cô đã bị trúng một phát đạn vào bụng, tốc độ di chuyển chậm đi rất nhiều. Chúng quá đông khiến cô không thể nào trở tay kịp, hết tên này tới tên khác lao đến.
Máu từ vết thương tỏa trong không khí khiến chúng càng thêm hăng chiến. Bạch Ngưng nghĩ cô thực sự chỉ còn có thể sử dụng hạ sách dùng máu của mình để tiêu diệt chúng. Cô không thèm đỡ vết thương nữa mà dùng sức lao vào chúng. Máu của cô vấy khắp nền nhà lát đá.
Lũ zombie lao đến định cắn xé thịt của cô nhưng bị một giọng nói ngăn lại.
“Máu của cô ta là kịch độc với zombie, chúng mày muốn chết sao!”
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT