"Việc đó thì có liên quan gì tới ta? Nếu ngươi còn không đi theo, ta lập tức giết chết ngươi!"

Đồ cẩu nhà ngươi!!!

A Lệ thấy tình hình giữa Bạch Ngưng và Viêm Hạo có vẻ như không mấy tốt đẹp, để phòng ngừa có người nổi giận bất ngờ gây "án mạng" cậu vội tiến đến hòa giải bầu không khí có chút lúng túng này.

A Lệ: "Viêm Hạo, dù sao bây giờ trời cũng tối rồi, để ngày mai đi được không?"

Viêm Hạo: "Ngươi còn sức giúp đỡ ả ta? Chuyện ngươi tự ý bỏ trốn khỏi tòa thành vẫn chưa xong đâu!"

A Lệ & Bạch Ngưng: "..." Có cảm giác "ông nói gà bà nói vịt" không hề nhẹ!

Sau đó rốt cuộc thì vụ "thương thuyết đẫm máu" với Viêm Hạo cũng chấm dứt, Bạch Ngưng thành công thuyết phục tên máu lạnh kia từ bỏ ý định "cướp ngục" vào lúc đêm tối. Đại lễ sinh thần của Khắc Liệt vẫn được diễn ra như dự định, tới lúc đó Bạch Ngưng cùng Viêm Hạo sẽ lợi dụng lúc vắng người lẻn vào ngục thất gặp Markle, đồng thời cô cũng có dịp hoàn thành sứ mệnh "cướp ngục cứu mỹ nam".

Ai đó nếu thắc mắc vì sao trong kế hoạch hoàn mỹ này của Bạch Ngưng lại không có sự xuất hiện của A Lệ thì nguyên nhân rất đơn giản...vì cậu ta "lại" bị tên khốn Viêm Hạo kia bắt nhốt một lần nữa rồi! Hắn ta lợi dụng lúc cô yếu thế, "thân mang trọng bệnh" liền vác A Lệ lên vai rồi quay đầu bỏ đi về hướng lâu đài của mình.

Vì đảm bảo an toàn tính mạng cho A Lệ bé nhỏ, Bạch Ngưng buộc lòng phải dùng đến hạ sách là lợi dụng tầm quan trọng của Markle hòng uy hiếp tên khốn Viêm Hạo. Mong rằng việc hắn cần hỏi Markle đủ quan trọng để hắn phải tạm thời buông tha cho A Lệ một mạng.

"Nếu ngài không trả tự do cho A Lệ, ta sẽ không nói cho ngài biết một chút gì về Markle! Để A Lệ ở đây với ta, ta sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt. Huống hồ bây giờ cậu ấy không muốn theo ngài, chi bằng để cậu ấy bên cạnh tôi, chờ tới khi cậu ấy sẵn sàng tiếp nhận ngài, tới lúc đó ngài muốn mang cậu ấy đi đâu tôi cũng sẽ không ngăn cản nha! Nhân loại chúng tôi có một câu nói vô cùng triết lý rằng "dưa hái xanh sẽ không ngọt", do đó ngài nên suy tính cho tương lai sau này, nếu bây giờ ngài cưỡng ép A Lệ theo ngài sẽ chỉ khiến cậu ấy càng lúc càng hận, nhưng nếu ngài cho cậu ấy đủ thời gian để suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa hai người, cậu ấy biết đâu lại nhận ra nét tốt đẹp ở ngài mà chấp nhận ngài thì sao? Ngài thấy tôi nói đúng chứ?"

Mau chấp nhận đi a, ta đã dùng tất cả vốn liếng ngôn từ của mình rồi đó!

"...hắn vốn dĩ là nô lệ của ta! Sao ta phải để ý cảm nhận của hắn?"

"..." Bà nó, ngươi đúng là tên khốn lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú, cẩu tặc đốn mạt... Ngươi đã "bẻ cong" tính hướng của con trai nhà người ta mà bây giờ lại còn ở đó cứng miệng kêu đó là bổn phận của nô lệ hả?...ta...ta vẫn là lần đầu tiên gặp một tên khốn vô sỉ như ngươi!

"Bạch Ngưng mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi, tôi không muốn cùng tên biến thái này có chút xíu quan hệ nào nữa!"

"Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa...?" Viêm Hạo vô cùng tức giận gầm thét, hình tượng mỹ nam lạnh lùng liền theo đó mà mất sạch, chỉ thấy lúc này trông hắn thật giống một con sư tử đang bị nhổ lông bờm đến là khôi hài!

"Ta...ta nói ta và ngươi chẳng có quan hệ nào hết. Ta không muốn làm sủng vật của ngươi, ta chỉ muốn ở bên cạnh Bạch Ngưng thôi!"

"Chết tiệt, ngươi mãi mãi chỉ có thể làm nam sủng của ta, nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn hay đổi chủ!"

Một màn tranh chấp tình ái bằng khẩu ngữ bắt đầu diễn ra, hai bên đều tương đối hăng hái không ai chịu nhường ai, cuối cùng có lẽ vì giận quá, Viêm Hạo xoay người bỏ đi không thèm quan tâm nữa, mãi cho tới lúc đó Bạch Ngưng mới có cơ hội lên tiếng.

"Ngươi xem, hắn bị ngươi làm cho tức giận bỏ đi rồi! A Lệ này, thực ra tên Viêm Hạo đó cũng không tồi mà, hắn ta thoạt nhìn tương đối dã man lại lạnh lùng nhưng không phải hắn vẫn rất quan tâm tới cậu sao, suốt dọc đường hắn đều theo sát chúng ta một bước không rời, rõ ràng hắn chứng kiến tôi giết chết tên quý tộc đó nhưng lại không báo cho người khác tới bắt tôi, điều này cho thấy hắn không muốn tôi bị bắt vì nếu tôi bị bắt rồi chắc chắn cậu cũng không tránh được bị liên lụy a! Đây là thế giới của zombie, cậu là một nhân loại yếu ớt tới một cơn gió cũng có thể thôi bay, nếu như biết cậu có liên quan tới án mạng, đám quý tộc ở Hoàng thành nhất định sẽ giết chết không tha. Có lẽ Viêm Hạo vì lo lắng như vậy nên mới quyết định không báo án mà đi theo âm thầm bảo vệ cậu nha!"

A Lệ: "Nhưng... hắn ta thường xuyên hành hạ tôi...hắn ta còn...còn"

Bạch Ngưng: "Còn làm sao nữa?"

A Lệ:"..."

Thằng nhóc này! Rõ ràng rất thích người ta nhưng lại một mực không thừa nhận, sợ bóng sợ gió, có lẽ những gì Viêm Hạo làm với cậu ta trong quá khứ đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ trong lòng A Lệ. Hơn nữa giữa Zombie và loài người luôn luôn là mối quan hệ không đội trời chung, muốn một người quật cường thẳng thắn như A Lệ chấp nhận tình cảm phi chủng tộc này đúng là hơi khó với cậu ta thật! 

Tên khốn Viêm Hạo kia còn đáng khinh hơn, hắn có khi còn chẳng hiểu tình yêu là gì đó chứ. Có lẽ với hắn A Lệ chỉ là một sủng vật nho nhỏ mà hắn ta không thể đánh mất, nhưng cũng có thể tới một lúc nào đó hắn sẽ nhận ra...hành động của hắn với A Lệ hoàn toàn không giống như hành động của một Hoàng thân với một nô lệ thấp kém mà giống như của một người đàn ông với người mình "coi trọng".

Đúng là một mối quan hệ rối rắm! Người ngoại tộc như mình vẫn là nên an phận chữa trị nội thương của mình thôi!

Tối hôm đó Bạch Ngưng dẫn A Lệ cùng đến bãi rác quân sự, ngày hôm nay nơi này phi thường vắng vẻ  và yên tĩnh vì tập đoàn ăn mày đã kéo nhau đến trụ vững ở Hoàng thành chuẩn bị công tác "vơ vét" cho đại lễ ngày mai!

Lần này Viêm Hạo ra tay tuyệt đối không nhẹ, vết thương của Bạch Ngưng có thể nói là chồng chéo lên nhau. Nghiêm trọng hơn là bả vai cô đã bị Viêm Hạo đánh gãy! Thể lực của cô có phi thường cỡ nào cũng không thể trong vòng một đêm liền lại cả khúc xương đã gãy được a! Càng đừng nói đến ở cái thế giới này toàn những con người năng lực phi thường, xương cứng hơn đá, chúng có bị gãy xương bao giờ đâu mà có thiết bị sơ cứu y tế đơn giản chứ!

Không có đồ sơ cứu khiến Bạch Ngưng buộc phải sử dụng mảnh vỡ làm bằng hợp kim nano ở đầu của Asland làm nẹp cố định chỉnh lại xương bả vai đã gãy vụn! Nếu Asland không bị cô lấy mất tinh hạch, cậu ta chắc hẳn sẽ than khóc tới hỏng cả bộ nhớ mất.

Về vấn đề chỗ ngủ lại càng khó khăn. Bach Ngưng dù gì cũng là lão bà xử nữ đã 43 năm(tính cả thời gian ngủ đông), bây giờ bắt cô nằm cạnh một cậu nhóc mới lớn tươi non mơn mởn hơn nữa lại đẹp trai ngời ngời như thế này...có phần hơi thách thức sự nhẫn nại của cô a! Ngày trước ở chung với Markle, cái tên kia lúc nào cũng mang bộ dáng xấu xa nham hiểm khiến cô chẳng thèm coi hắn là đàn ông mà trực tiếp coi hắn là khúc gỗ mà đối xử, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy...chung đụng một chỗ với người khác phái...e hèm...cũng tương đối ngượng ngùng nha!(Thôi xin chị, chị nên nhớ tuổi mình có thể làm mẹ người ta rồi đó!)

"Này, cậu nằm bên phải đi, nếu có nguy hiểm tôi còn phản ứng kịp! Còn nữa, dù tôi xinh đẹp mĩ miều nhưng là người rất cổ hủ đấy, đừng có lợi dụng trời tối mà tiến vào lòng tôi nghe rõ không?"

"Bạch Ngưng chị nghĩ gì vậy, tôi cũng không bị mộng du!"

"..."quên mất cậu ta là tiểu thụ điển hình nha, cậu ta làm sao hiểu được nỗi lòng của bà cô già này chứ!

"Ngủ mau!"

"..."

"Bạch Ngưng này, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy, được một người bảo vệ, cái cảm giác ấy hạnh phúc biết bao!"

"..."

"Bạch Ngưng, chị ngủ rồi à?"

"..."

"Ngủ thật rồi sao? Ừm, chắc hẳn đau lắm!"

---

Đại lễ sinh thần của Khắc Liệt.

Trái ngược với không khí vui tươi náo nhiệt bên ngoài thành, bầu không khí trong thành vô cùng căng thẳng. Hạo Trạch được Vua zombie trao quyền tiến hành điều tra vụ án của Mị Nguyệt, hắn bắt đầu triển khai việc  rà soát khắp thành để tìm ra hung thủ một cách sớm nhất. 

Tất cả quý tộc của toàn thành đều được triệu tập vào trong thành để điều tra, họ bị giam lỏng tại phòng hội nghị suốt nhiều giờ liền. Những quý tộc lâu năm sống trong sung sướng sao có chuyện chịu chấp nhận việc bị bức cung giam lỏng như vậy, đã bắt đầu có người không chịu nổi mà xì xào to nhỏ. Một quý tộc thuộc dòng chính tên La Kỳ phẫn nộ bật dậy quát lớn:

"Hạo Trạch, ngươi bắt chúng ta tới nơi này làm gì? Không phải ngay từ đầu ta đã nói ta không hề liên quan tới cái chết của Mị Nguyệt hay sao, ngươi chỉ là một nhà khoa học nhỏ nhoi, đừng có ở đó mà lên giọng với bọn ta! Mau thả chúng ta ra!"

Hạo Trạch vẫn im lặng không đáp lại lời của La Kỳ, hắn đánh mắt quan sát tất cả quý tộc thân hữu ngồi bên dưới đại sảnh, dường như mỗi khi ánh mắt của hắn nhìn tới ai, kẻ đó sẽ không tự chủ được cúi đầu! Có lẽ là vì chột dạ, cũng có thể là vì khinh thường không thèm để ý, dù sao thân phận của Hạo Trạch cũng tương đối đặc biệt. Ở một tinh cầu toàn người thông minh xảo trá như tinh cầu Ossimit, nhà khoa học là một khái niệm tương đối tầm thường, do vậy dù có lập bao nhiêu chiến tích trên chiến trường cũng không thể khiến cho đám quý tộc nể phục và nhìn hắn với ánh mắt khác được!

Bất chợt có người đứng lên chỉ về phía La Kỳ tố cáo.

"Hạo Trạch, ta cho rằng La Kỳ chính là kẻ đã giết chết Mị Nguyệt. Hắn và Mị Nguyệt vốn là kẻ thù không đợi chờ chung với nhau, vài ngày trước chính mắt ta đã thấy hai người bọn họ xảy ra tranh chấp vì Mị Nguyệt đã cướp thương vụ làm ăn của La Kỳ ở thành B. Ở đây ai cũng biết hai người bọn họ thủy hỏa không hợp, Mị Nguyệt bị giết đương nhiên là do La Kỳ gây nên!"

"Khốn khiếp, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta mới không thèm cần cái mạng chó của hắn!". La Kỳ lập tức phản bác, dù hắn có ghét Mị Nguyệt tới đâu đi chăng nữa hắn cũng chưa từng có ý định giết hại y.

"Nếu không phải do ngươi thì chẳng lẽ do ta sao?"

Đám quý tộc bên dưới không nói gì, bọn họ mới không dại dột! Hôm qua khi Mị Nguyệt gặp nạn tất cả bọn họ đều đang "săn bắn" trong trường săn nên họ hoàn toàn không có bằng chứng ngoại phạm, bây giờ có kẻ bị nghi ngờ là hung thủ đương nhiên là việc vô cùng cao hứng với bọn họ!

Quý tộc là gì chứ, không phải chỉ là đám lang sói độc ác chỉ biết đến danh vọng và địa vị thôi hay sao? Nhìn bề ngoài chúng tô vàng nạm ngọc nhưng  thực chất chỉ để che giấu sự tàn nhẫn bẩn thỉu bên trong. Một đám người ngày thường tự xưng bằng hữu với nhau nhưng đến khi "bằng hữu" gặp nạn liền chỉ hận không cách thật xa để tránh tai vạ, loại quan hệ như vậy thật đáng buồn biết bao!

Thấy ánh mắt xa lạ của những kẻ ngày thường hay xu nịnh mình, lòng La Kỳ lạnh triệt để. Tại chính điện này không hề có một người tin tưởng hắn, tin hắn vô tội, họ tự dựng lên một màn kịch phi lý, tự đưa hắn vào làm vai chính nhưng lại không cho nhân vật chính như hắn được phép "diễn" một chút trong vở kịch của mình. 

Nếu các người đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!

"Ngươi cho rằng động cơ khiến ta giết Mị Nguyệt vì báo tư thù riêng phải không? Vậy ta lại phải hỏi ngươi cho thật rõ, ngươi bị Mị Nguyệt sỉ nhục trước tất cả quý tộc Hoàng thành, bị hắn công khai cướp mất "bạn lữ" mà mình yêu quý nhất, con trai ngươi cũng bị hắn nô dịch ép đi làm quân tiên phong trong chiến dịch Vort tại hành tinh băng Assi thì sao, ngươi không hận hắn ư? Không muốn một dao giết chết hắn?"

"La Kỳ, sao...sao ngươi biết việc này?"

"Làm sao ta biết? Việc này vốn chẳng phải việc bí mật gì, chỉ sợ không chỉ có ta mà tất cả quý tộc trong hoàng thành đều biết!"

"Khốn khiếp, Mị Nguyệt đã hứa với ta...hắn nói sẽ không..."

"haha, ngươi đúng là ngu ngốc, bạn lữ của mình cũng không giữ nổi phải mang dâng tới tận miệng cho kẻ khác!"

"Câm miệng...ta giết ngươi...!"

Chẳng mấy chốc hai zombie thuần huyết lao vào nhau, móng vuốt sắc bén liên tục xé gió lao tới như muốn xé nát cơ thể đối phương. Dù quý tộc luôn luôn không màng tới chiến trường, cũng không trực tiếp lãnh đạo quân đội tham chiến trong các chiến dịch xâm lăng, không có kinh nghiệm thực chiến cùng sát khí tanh máu nhưng dòng máu thuần huyết của họ lại khắc phục được tất cả những yếu điểm ấy. Độ tinh khiết của huyết thanh đã mang đến sức mạnh kinh hồn cho những zombie thuộc dòng dõi quý tộc, đó chính là lý do vì sao hiện nay tuy quý tộc đã mục ruỗng vô cùng nhưng họ vẫn là tầng lớp lãnh đạo của tinh cầu Ossimit!

Đôi mắt bình thường màu vàng nhạt đặc trưng của zombie dần bị tức giận cùng phẫn nộ che phủ, đồng tử co rút lại thành một đường thẳng sắc bén như mũi kim. Hoa văn mờ nhạt trên nền da tái xám càng lúc càng đậm nét, những cánh sao tím thẫm in sâu vào tận tầng bì trông vô cùng đáng sợ, chỉ trong phút chốc mà tất cả mọi người đã được chiêm ngưỡng quá trình biến thân của hai zombie thuần huyết thuộc dòng chính.

Cuộc chiến mới bắt đầu nhưng kẻ tinh ý sẽ nhanh chóng nhận ra ưu thế đang nghiêng về phía La Kỳ, hắn là một quý tộc an nhàn luôn chăm chỉ làm ăn nhưng cha hắn lại là một trong 3 nghi trượng của "liên minh tam lão". Ở tinh cầu Ossimit, ngoại trừ vua zombie thì "liên minh tam lão" chính là những người có tiếng nói nhất. La Kỳ thừa hưởng mọi ưu điểm về năng lực chiến đấu của cha hắn, chỉ trong chốc lát quý tộc kia đã bị La Kỳ. đánh bại nằm thoi thóp ở góc phòng. 

Một khi zombie nên cơn hưng phấn nhất định phải có kẻ chịu hy sinh để giải tỏa mà quý tộc dám tố cáo La Kỳ kia chắc chắn là kẻ phải chịu chết. La Kỳ bước về phía hắn, tia sắc bén trong mắt không tan đi nhưng đột ngột có một bóng hình tiến tới ngăn cản. Zack - Cận vệ mới của Hạo Trạch nhận lệnh của chỉ huy tiến đến kiềm chặt La Kỳ để tránh cho hắn manh động mà ra tay giết chết quý tộc kia.

Hạo Trạch lúc này mới chịu cất tiếng sau một thời gian dìa im lặng.

"Các vị xin hãy bình tĩnh! Ngày hôm nay gọi các vị tới đây là để điều tra về nguyên nhân cái chết của Mị Nguyệt. Ai cũng biết Mị Nguyệt là một thương nhân lớn nhất của Ossimit, vì vậy hắn ta chết đi sẽ khiến Hoàng thành chịu một tổn vô cùng vô cùng to lớn. Tất cả các vị ở đây ngày hôm qua đều có mặt tại trường săn nơi xảy ra án mạng vì vậy có thể nói rằng các vị không hề có bằng chứng ngoại phạm. Nếu đã là như vậy tôi đương nhiên phải theo chức trách bắt mọi người lại để thẩm vấn. Tuy nhiên ngày hôm nay tôi đã có một khẳng định nhỏ...có lẽ sẽ giúp các vị không ít!"

"Rốt cuộc có việc gì ngươi mau nói ra, hôm nay là đại lễ của Vương, chúng ta không thể vì việc này mà làm hỏng ngày vui của ngài!"

"Mị Nguyệt  bị một nhát dao đâm xuyên tim dẫn tới mất máu mà chết nhưng ai cũng biết tại tinh cầu Ossimit Mị Nguyệt là một người có năng lực chiến đấu vô cùng cường đại, muốn giết một kẻ như hắn là việc không hề dễ dàng do đó chắc chắn hung thủ và Mị Nguyệt phải xảy ra xô xát đọ sức. Tại hiện trường ta không hề thấy có vệt móng kì lạ nào ngoài dấu móng vuốt của Mị Nguyệt, do đó có thể khẳng định rằng kẻ giết Mị Nguyệt không phải là một zombie!"

"Kháo, ngươi nói không phải zombie? Vậy mà ngươi còn gọi chúng ta tới đây rồi giam lỏng đám người bọn ta. Hạo Trạch, ngươi rốt cuộc tính giở trò quỷ gì a?". Một zombie không nhịn được văng tục bất chấp hình tượng quý tộc, các quý tộc khác cũng gật đầu tán thành. Phải biết trong ngày đại lễ quan trọng như hôm nay đám thương nhân như chúng có thể kiếm được bao nhiêu a!

"Hạo Trạch, ngươi nói hung thủ không phải zombie? Vậy đó là một chủng tộc khác? Trên tinh cầu Ossimit chỉ có zombie, nhân thú, linh thú và một số thương gia của chủng tộc khác tới buôn bán thì không có chủng tộc nào khác! Nhân thú và linh thú năng lực dị thường thấp kém luôn là đối tượng bị chúng ta ăn thịt, các chủng tộc khác chỉ đến thành A để buôn bán, bọn họ không được phép tiến vào Hoàng thành. Như vậy...làm gì có chủng tộc nào có khả năng giết chết được Mị Nguyệt?"

"Ngài còn quên mất một chủng tộc...chúng tồn tại rất gần gũi với chúng ta, hèn yếu tới mức bị chúng ta trực tiếp ngó lơ chà đạp, nhưng chúng lại là những kẻ được phép gần gũi với chúng ta nhất, được cùng ăn cùng ngủ với quý tộc, ta tự nhiên sẽ mặc niệm rằng lũ sâu bọ ấy là vô hại...chính vì lầm tưởng như vậy nên ta không thèm phòng bị, chúng liền có cơ hội ra tay!"

Bên dưới một mảnh tĩnh lặng, tất cả đám quý tộc nhìn nhau. Trong số họ có ai là trong nhà không nuôi một "sủng vật" loài người? Bọn họ người thì ra sức chiều chuộng, người lại mặc sức hành hạ, nhưng tựu chung thì loài người mà nói trong mắt họ xưa nay luôn là những loài vật vô dụng yếu ớt cần được che chở, có đánh chết họ cũng không thể tưởng tượng được rằng những kẻ yếu ớt đó lại có thể một dao...đoạt đi mạng sống của một zombie thuần chủng cấp S!

"Hạo Trạch, ngươi có bằng chứng chứ? Ta nghĩ dù Mị Nguyệt không phòng bị nhưng zombie trời sinh bản tính nhạy cảm với nguy hiểm, làm sao hắn(Mị Nguyệt) lại không nhận ra có nguy hiểm đang cận kề chứ? Hơn nữa ta nghe nói cánh tay phải của Mị Nguyệt bị vặn gãy, điều này cho thấy hung thủ có cùng Mị Nguyệt giao đấu, nếu là loài người... cùng đánh với Mị Nguyệt làm sao có thể chiếm ưu thế?"

Một quý tộc luôn cưng chiều "sủng vật" loài người vội nhanh chóng bắt được sơ hở trong lời nói của Hạo Trạch, ông ta không tin một nhân loại yếu ớt như vậy lại có thể giết chết một quý tộc tài giỏi! Như "sủng vật" của ông ta mềm yếu lại nhu nhược, giống cái đó luôn sợ bóng sợ gió, sợ bóng đêm, sợ zombie, sợ âm thanh ồn ào...báo hại ông ta luôn phải dùng thiết bị đặc biệt để duy trì ở hình dáng con người mỗi khi gần gũi nhân loại với đó!

"Nếu như ngài vốn chưa từng gặp hắn?"

"Sao có thể...!"

"Sao có thể a!"

Rất nhiều âm thanh vang lên biểu thị sự kháng cự với lời của Hạo Trạch. Mỗi một nhân loại khi bị đưa tới đây đều được mang thẳng tới "chợ nô lệ" để bán. Các quý tộc sẽ tùy ý chọn lựa lựa ra một nhân loại họ thấy phù hợp để đem về nuôi trong nhà do đó không có chuyện một "sủng vật" nào đó mà tất cả các quý tộc đều không biết mặt!

"Rất đơn giản, vì hắn được một người có địa vị vô cùng cao trực tiếp mang tới từ trái đất, sẽ không có ai dám nhìn mặt "sủng vật" đó, càng không có ai dám cùng hắn tranh đoạt!"

"Là ai?"

"Chẳng lẽ...Hoàng thân Viêm Hạo?"

"Đúng, đúng...nghe nói sủng vật của hắn là do chính hắn đem về, ta chưa bao giờ thấy mặt. Lại nói cách đây không lâu ta nghe đồn rằng Mị Nguyệt muốn Hoàng thân Viêm Hạo đem sủng vật đó của người để đổi lấy toàn bộ quyền kinh doanh ở A thành nhưng đã bị Viêm Hạo từ chối thẳng thừng! Không lẽ sủng vật đó...âm tàng bất lộ, giấu giếm năng lực thật?"

"Có thể lắm..."

"Các vị, ta nghĩ mọi người đã có câu trả lời? Bây giờ chúng ta nên trình việc này lên "liên minh tam lão" để họ giải quyết?"

"Đúng, nhất định phải bắt hắn, không thể một kẻ nguy hiểm như vậy sống ở tinh cầu Ossimit!"

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play