Thi Vô Đoan những năm qua không phải chạy nạn thì là tạo phản, chuyên làm những việc chân không chạm đất, đầu giắt lưng quần, chẳng dễ dàng có một lần đến chỗ son phấn nếm thức tươi như vậy, còn chưa vào đã bị sặc son thành con sâu hắt xì, lớn đến thế này vẫn tự cho là khá thông nhân sự, kỳ thật chẳng hiểu cái rắm, vì thế lập tức ngây ra.
Không biết qua bao lâu, y mới muộn màng thầm nghĩ, Tiểu Ly Tửđây là…đang hôn miệng ta?
Vậy ta nên làm thế nào đây? Y tự hỏi, sau đó cái đầu đột nhiên biến thành rỉ sét loang lổ kia suy nghĩ cả buổi, mới cót két cho ra một kết luận – không biết nha!
Y sững sờ, mãi đến khi Bạch Ly buông y ra, còn dường nhưái muội khẽ cắn môi y một cái.
“Minh bạch rồi?” Bạch Ly híp mắt, ánh mắt lại vẫn dừng trên đôi môi Thi VôĐoan bị mình cắn hơi đỏ lên.
Thi Vô Đoan lắc đầu chẳng hiểu gì hết, vẫn cảm thấy thập phần kỳ quặc, không nhịn được đưa tay lau miệng một phen, trực tiếp nhảy xuống cành cây, nói: “Ngươi… người này…”
“Người nào?”
Thi Vô Đoan nhất thời nghẹn lời, đêm đó nghe thấy đối thoại của Bạch Ly với vị không biết tên nọ, trong lòng đoán được có thể chính là Nhan Chân cao thủ Mật Tông kia mở Vạn ma chi tông, liền một lòng muốn giữ Bạch Ly lại.
Y cơ hồ không tưởng tượng được một ngày kia mình lại sẽđối địch với Bạch Ly, là cảnh thế nào. Vậy thì… phải làm sao đây? Mấy ngày nay, Thi VôĐoan ứng phó những kẻ nhảy trên lủi dưới kia không nói, còn thường xuyên cốý dẫn Bạch Ly lòng vòng khắp quận Hải Ninh, lại giả bộ lơđãng nhắc tới nơi này trước kia ra làm sao, thậm chí một vài lúc xã giao với đốc quân đến từĐại Càn triều cũng cốý không tránh Bạch Ly.
– Cho ngươi nhìn xem, chúng ta vì sao đi lên bước hôm nay, vì sao cầm cuốc đánh nát nha môn kia để mởđại môn bậc cửa cao ngất, vung cần mà lên, cho ngươi biết ta làđúng.
Y từng bước một ngầm nói bóng nói gió với Bạch Ly, thậm chí cóđôi khi sẽ vô sỉ dính lấy đối phương – ta và ngươi giao tình lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành đối đầu của ta?
Thi Vô Đoan biết, lúc này mình chỉ cần gật đầu một cái, gật đầu một cái là Bạch Ly có thểở lại, HạĐoan Phương bảo trong bóng của y có vạn ma, vậy thì thân phận của y khỏi cần nói cũng biết, thái độ của mình Bạch Ly khả năng sẽ cải biến nhân quả của cả Ma Tông vàĐại Càn…
Nhưng mà…điều này quá hoang đường.
Bạch Ly ngồi trên cành, cây cung màu bạc khoác trên vai, khiến y thoạt nhìn như thể phát sáng vậy, y nhìn chằm chằm Thi VôĐoan không hề chớp mắt, đôi mắt Thi VôĐoan bỗng nhiên tối đi, trong lòng biết chuyện kiểu này vô luận thế nào đều không thể tùy tiện nói bậy, vì thế thở dài, cúi mắt, lại ngẩng đầu lên lần nữa, tránh né cả sự kiện, chỉ nói: “Xuống đi, Tiểu Ly Tử, chúng ta về trước.”
Bạch Ly im lặng nhảy xuống cành cây, cúi đầu theo sau, lúc lên đây hai người cười đùa suốt quãng đường, lúc đi xuống lại chẳng ai nói chuyện với ai. Một lát sau, Bạch Ly bỗng nhiên tiến lên một bước, hai tay nắm bàn tay Thi VôĐoan lộ trong gióđến lạnh buốt. Tay y cũng rất lạnh, chỉ có lòng bàn tay hơi ấm áp, liền dùng một chút ấm áp ấy đểủấm tay Thi VôĐoan.
Loáng thoáng để lộ ra một chút ý tứ nương tựa lẫn nhau.
Thi Vô Đoan hơi dừng bước, nhưng rốt cuộc chưa nói gì.
Mãi khi họ rời khỏi rất lâu, không trung đều đã phiếm trắng, một bóng người mới từ sau đại thụ vòng ra – chính là kẻ rất nhiều đêm trước đã nói chuyện với Bạch Ly.
Nam nhân này mặc quần áo màu xanh đậm, thân hình gầy gò, ngũ quan nhưđao khắc, một bóng đen như vải bố chậm rãi nổi lên từ phía sau hắn, phát ra tiếng “ùng ục”, nam nhân nhìn phương hướng Thi VôĐoan và Bạch Ly xuống núi, thở dài nói với “người vải” phiêu phiêu du du bên cạnh: “Lúc ta hiệp trợ Nhan đại nhân mở Vạn ma chi tông, không hề biết tân nhiệm Ma quân lại trẻ như vậy.”
Người vải nói: “Ùng ục ùng ục.”
Thanh sam nam nhân nhíu mày: “Ta vốn tưởng rằng lần trước nói y đã nghe, không ngờ cách một năm, y đối với người kia thật sự không phải chỉđôi chút chấp nhất. Người làm đại sự, sao có thểđể chút tư tình như có như không này quẩn chân?”
Người vải bay lên cao cao, như một lá cờđón gió phấp phới, nói: “Ùng ục.”
Thanh sam nam nhân thở than: “Lần này nếu không thể gọi Ma quân về chỗ cũ, chỉ sợ hạ quan không ăn nói nổi với Nhan đại nhân.”
Người vải trên cao cúi đầu nhìn xuống nam nhân, động tác này hơi khó khăn với nó– xét thấy nó giống như không có cổ.
Ánh mắt nam nhân lập lòe trong nắng sớm – giang sơn này kéo dài nhấp nhô, vắt ngang vạn dặm, sử xanh rõ ràng, nhưng những ngày kim qua thiết mã, gần kề tuyệt đỉnh ấy lại một đi không về. Mỗi người đều biết đạo thịnh suy, đổi thay chính là lẽ tự nhiên, nhưng màđến phiên mình thật sựđứng bên rìa thời đại này thì chẳng ai muốn thừa nhận.
Dùi mài thi thư, hoặc giảđông luyện Tam cửu hạ luyện Tam phục, chẳng phải làđể mở ra khát vọng trong ***g ngực, không phụ sở học bình sinh sao? Thiếu niên lang hăng hái nào không có mộng cứu vãn lâu đài sắp đổ, khi kim bảng đề danh không ôm niệm tưởng xuất tướng nhập tướng, dạy bảo của thánh nhân truyền lưu mấy ngàn năm đâu đâu cũng là“tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ”, đôi khi thánh nhân làđúng, đôi khi thánh nhân cũng sẽ nói vớ vẩn, nhưng chẳng ai bằng lòng thừa nhận mình chính là tên quỷ xúi quẩy bị nói vớ vẩn này.
Từng chèo chống giang sơn này chính là mật ước của tam đại giáo tông, là nhân nghĩa lễ trí tín, ôn lương cung kiệm nhượng, mà nay đi đến mạt lộ, đường đường mệnh quan triều đình, cũng có một ngày nhập bọn với ma vật xéđất bò lên dưới mười tám tầng Địa ngục.
Người vải lượn vòng rơi trước mặt nam nhân như một chiếc lá rụng, nam nhân ngẩng đầu nhìn nó, cân nhắc giây lát rồi đột nhiên hỏi: “Ta nghe nói ngươi ở chỗ này từng vì chủ nhân nhà ngươi mà giết một người?”
Tiếng “ùng ục” gấp rút trong miệng người vải vang lên, bất cứ ai nghe đều cảm thấy đây là một ấm nước sôi, nào ngờ nam nhân này thiên phú dị bẩm, lắng nghe cẩn thận, giống như lại nghe ra các loại ý tứ từ giọng nói sủi bọt kia, đưa tay ngăn nó nói tiếp, bảo: “Ta biết sự kiện ấy, sau đó bị chủ nhân nhà ngươi ngăn cản, chỉ sợ còn làm lợi cho tiểu tử họ Thi kia.”
Nam nhân nheo mắt: “Ta đã nhiều ngày âm thầm thăm hỏi quận Hải Ninh, Thi… VôĐoan, người trẻ tuổi này không đơn giản đâu, đã như vậy thì càng không thể giữ hắn lại.”
Người vải “ùng ục” một tiếng, dường như hơi do dự, trên tấm thân đen như mực vươn ra móng vuốt đen như mực, quả thực làđưa tay không thấy năm ngón, túm chéo áo nam nhân, nam nhân quay đầu nhìn nó, nghiêng đầu cười cười, hỏi: “Sao? Ngươi lại do dự rồi? Sợ chủ nhân nhà ngươi trách cứ?”
Người vải cũng không đun nước sôi nữa, túm chéo áo hắn không buông tay, nam nhân rốt cuộc lắc đầu nói: “Y sẽ hiểu thôi.”
Sau đó giãy khỏi hắc trảo nhỏ, rảo bước đi xuống dưới chân núi, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ con người ngược lại tâm địa không thuần lương nhưđám tiểu quái vật chỉ bằng bản năng này, ôi!”
Dường nhưđể nghiệm chứng câu này, hắn cứ thế vừa thương xuân bi thu vừa trù tính âm mưu quỷ kế trong lòng.
Trong quận Hải Ninh, hỉ khánh đại hôn của Cố tướng quân còn chưa tan đi, tân nương tử xấu hổ vẫn chưa học được cách nói chuyện ở chung với các bằng hữu cao lớn thô kệch của trượng phu, thìđã xảy ra một sự kiện – một chứng bệnh cổ quái chậm rãi lan tràn trong thành.
Ban đầu chỉ một số người già yếu lục tục mắc bệnh tử vong, tang sự trong thành nhiều hẳn lên, nhưng mọi người cũng không đặc biệt đểý, dù sao thời điểm hơi ấm hơi lạnh, luôn không dễ chịu với người thân thể không tốt, sau đó dần dà thi thể kẻ lưu lạc trên đường bắt đầu nhiều hơn, thoạt nhìn như chết cóng, nhưng mà tuyết đã bắt đầu tan, đến thời tiết Thất cửu, Hải Ninh lại ở Nam Hải, thật sự không thể nói là lạnh nữa.
Có một ngỗ tác sinh nghi, kiểm tra thi thể, bấy giờ mới phát hiện nội tạng và xương cốt của thi thể lại đều đen sì.
Ngay khi hắn còn chưa thể phân biệt ra đây là quái bệnh hay là trúng độc, vừa mới báo cáo chuyện này lên trên, ngỗ tác này bắt đầu cảm thấy thân thể mình xảy ra vấn đề, hắn dường như hư nhược cực nhanh chóng, mỗi ngày đi vài bước cũng phải bắt đầu thở dốc, đứng hơi đột ngột là váng đầu hoa mắt.
Ngỗ tác này vốn là một hán tử tuổi ba mươi, trong nhà có ruộng đồng, bình nhật cũng xuống ruộng làm việc, thân thể tự nhiên là cực tốt, song chẳng qua hai ba ngày, cả người lại gầy rộc đi, qua hai hôm nữa lại bị người ta phát hiện chết trong nhà, toàn thân quấn chăn bông, trong phòng đốt mấy lò lửa, đẩy cửa ra thấy ấm áp cực kỳ, người chết đã bắt đầu thối rữa, nhưng hắn thoạt nhìn như là bị chết cóng.
HạĐoan Phương cách cửa sổ nhìn người bên trong – ban đầu hắn và Thi VôĐoan vạn loại không hợp nhau, sau đó không biết làm sao, theo người chứng kiến nói, có một hôm Hạ chưởng môn đột nhiên ngồi xổm trong viện khóc hu hu với lục gia nguyên nửa đêm như cha mẹ chết, sau đó Tế sát này đột nhiên tận chức tận trách hẳn, dường nhưđịnh ở lại trong quân Khăn Đỏ.
HạĐoan Phương bỗng nhiên bấm tay làm một thủ thế kỳ quái, một phù chú xuất hiện trong tay, HạĐoan Phương dán phù chú nọ trên tường, mọi người chung quanh đều thấy rõ, bên ngoài phòng lại như bị một tầng hắc khí bao phủ, ẩn ẩn nổi lên một cái vỏ cứng rất lớn, phù chú đâm vào “vỏ cứng” kia, nhen lên ngọn lửa đen kịt, trong khoảnh khắc liền đốt sạch.
“Thế nào?” Thi VôĐoan đi theo bên cạnh hỏi.
“Chỉ sợ là… chết oan chết uổng.” HạĐoan Phương chần chừ trả lời một câu.
Thi Vô Đoan mặt không biểu cảm nói: “Ăn cơm nghẹn chết cũng thuộc một loại chết oan chết uổng.”
HạĐoan Phương lại hiếm thấy không sính võ mồm với y, vê chòm râu dê thập phần dung tục kia, cau mày cân nhắc một hồi, sắc mặt hơi ngưng trọng, qua giây lát mới nói với một người bên cạnh: “Ngươi đi gọi đại đồ nhi của ta tới, bảo nó mang mười tám lá cờ gấm của ta qua đây cho ta dùng một chút.”
Giây lát sau, đại đồđệ Hạ Tiểu Nhất của HạĐoan Phương ôm trong lòng một đống lớn cờ gấm, lảo đảo chạy qua như cần trúc biết động, kêu: “Sư phụ.”
HạĐoan Phương sai sử Hạ Tiểu Nhất đem mười tám lá cờ gấm cắm ở những vị trí bất đồng trong viện, lại đốt mười tám ngọn nến trong trận, Thi VôĐoan dẫn những người khác lui ra ngoài trận, nhường chỗ cho hắn, bỗng nhiên tiếng gió trong viện vang lớn, Hạ Tiểu Nhất kêu một tiếng “Mẹơi”, chẳng hề có tiền đồ ném sư phụ trong trận, nấp phía sau Thi VôĐoan.
Sau đó một luồng hắc khí từ trên thi thể bổ ra, phun thẳng qua ngọn nến, mười tám ngọn nến đồng thời tắt ngấm, hắc khí kia lại ngưng tụ trên không trung thành một bộ xương người hết sức âm trầm, sau đó lao vọt về hướng chân trời.
“Chạy rồi.” HạĐoan Phương nói.
“Ta nhìn thấy rồi.” Thi VôĐoan cũng ngửa cổ, “Lão Hạ, đó là món gì vậy? Kẻ nào làm loạn ở Hải Ninh?”
HạĐoan Phương chần chừ một chút, bỗng nhiên dẹp lui những người khác, đuổi cả thủđồ Hạ Tiểu Nhất ra ngoài, lúc này mới quay đầu nói với Thi VôĐoan: “Ta có mấy câu phải nói riêng với ngươi.”
“Ừm.” Thi VôĐoan không đểýđáp một tiếng.
“Bạch Ly là cái gì, đến bây giờ ngươi đã rõ rồi chứ?”
Thi Vô Đoan ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn hỏi: “Sao? Ông cảm thấy có liên quan đến y?”
HạĐoan Phương sầm mặt một hồi, phun ra vài chữ: “Tám chín phần mười.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT