Đợi đến khi Tô Hoài Quang mang theo Âu Vãn Thần về đến nơi, đã gần bốn giờ chiều hơn.
Cả người mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha, Tô Hoài Quang vô cùng bội phục cái người cũng đi bộ bốn tiếng đồng hồ như mình, Âu Vãn Thần lúc này sức lực tràn trề. Cậu bây giờ vẻ mặt cực kỳ hưng phấn thưởng thức một đống chiến lợi phẩm mới thu thập trên đường.
Âu Vãn Thần nguyên bản từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài đối với văn hóa truyền thống của nước mình nhiệt tình yêu thương, nhìn đống đồ cậu mua là biết : dụng cụ pha trà, tơ lụa thêu, mặt nạ kịch, gốm sứ bằng ngọc lưu ly, bút lông nghiên mực, bàn cờ vua……. Thậm chí ngay cả sườn xám cũng mua một bộ ! Vốn nói, người ta yêu thích cái gì thì kệ người ta, hắn cũng không can thiệp làm chi, nhưng mà, vì cái gì lại dùng tiền của hắn a ? Mấy thứ này đâu có rẻ a~~~~~~ thằng nhóc kia, nói nguyên nhân bản thân không có tiền cũng rất hợp tình hợp lý, « vì tôi mới về nước, cậu phải tiếp đãi tôi », thậm chí còn nói «đối với lễ nghi của người Trung Quốc, bạn bè từ phương xa tới, phải chiêu đãi nồng hậu. » Này…………. Người này thật sự lớn lên ở nước ngoài sao ?
Ai~~~ Tiền lương tháng đầu tiên của mình a~~~~ Tô Hoài Quang tội nghiệp nhìn bóp tiền đã xẹp lép của mình, thiếu chút nữa rơi nước mắt trân quý của nam nhân.
« Tiểu Quang, cậu bị gì vậy, cảm thấy khó chịu ở đâu hả ? » Nhìn thấy vẻ mặt thúi hoắc của Tô Hoài Quang, Âu Vãn Thần quan tâm hỏi, nhưng hoàn toàn không phù hợp với cái nụ cười không hề có chút thành ý của cậu.
« Không……….Không có gì. » Dù sao cũng không thể nói chính mình vì tiền cất cánh bay đi mà đau lòng được, Tô Hoài Quang hiện tại chỉ biết câm điếc ăn ‘hoàng liên’ a.
« Ừ~ tôi biết rồi, cậu khẳng định là do ăn nhiều quá nên đau bụng, tôi đã nói cậu không cần ăn bánh chao nhiều như vậy mà, họa từ miệng vào a. » Vẻ mặt Âu Vãn Thần đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cảm thông vỗ vỗ bả vai Tô Hoài Quang.
Cái gì ? Không nhắc tới chuyện này thì thôi, mỗi khi nhắc tới lại làm Tô Hoài Quang bực bội. Thằng nhóc này thấy ở đầu đường có sạp bán bánh chao, rất nhiều người bu lại mua, cũng không thèm quản mọi việc đã chạy lại mua một hơi hơn hai mươi cái, kết quả, tiểu tổ tông này vừa cắn một ngụm liền nói không ăn nữa, toàn bộ đều đẩy về phía hắn. Chính mình nói không ăn liền vứt bỏ, lại còn dám nói : « Không được phép phí phạm đồ ăn, sẽ bị trời trừng phạt a~ », muốn làm người tốt đúng là quá khó, mà tên bại gia tử kia lại phí phạm như vậy, cho nên, chính mình đành phải ………… Ặc~ hiện tại nhớ tới vẫn còn muốn phun………
Bất quá, sau lần này, Tô Hoài Quang cũng nhận ra được mị lực tiềm năng của Âu Vãn Thần. Khác với Âu Vãn Quân trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt Âu Vãn Thần vĩnh viễn lộ ra nụ cười sáng lạn đúng chuẩn 45 độ, rất xứng với vẻ bề ngoài xuất sắc của cậu, cùng với cái miệng dụ dỗ ngọt lịm đến chết người đã thu phục từ con nít tám tuổi đến lão già tám mươi tuổi a ! Ngay cả lão bà keo kiệt bán mứt hoa quả ở đầu phố cũng tặng cho bọn họ thêm hai cây mứt quả…..
Hơn nữa, càng đáng buồn chính là, chính mình tựa hồ cũng bị nụ cười sáng lạn của tên đó mê hoặc, bằng không như thế nào có thể phung phí tiền cho tên đó, ai ~ ai kêu tên đó chính là em trai vợ của anh hai, lại mang khuôn mặt y chang tình nhân trong mộng của hắn !
Nhìn cái mặt tươi cười sáng lạn trước mắt, Tô Hoài Quang thở dài gần cả trăm lần trong bụng, thật sự hắn không muốn lại bị cậu ‘hạ độc’ nữa, ủy khuất vùi đầu vào miếng đệm của ghế sô pha, anh ~ cứu mạng a. . . .
Âu Vãn Thần ngồi bên cạnh, cảm thấy chơi chưa đủ nên khều khều Tô Hoài Quang, « Tiểu Quang, đến giúp tôi cái này a. »
« Lại làm gì nữa ! » Hữu khí vô lực đáp.
« Mặc thử cái này cho tôi xem a, tôi chỉ mới thấy ở trên TV chứ chưa từng thấy người mặc ngoài đời. » Nở nụ cười lấy lòng, từ trong túi xách lấy ra một kiện đồ vật.
« Cho dù chết, cũng không chịu nhục ! » Vừa nhìn thấy bộ sườn xám đỏ au trong tay Âu Vãn Thần, Tô Hoài Quang cắn răng cự tuyệt, trong mắt rốt cục cũng hừng hực lửa giận.
« À~ vậy cậu thà chết chứ không chịu khuất phục ?! » Rút tay lại, Âu Vãn Thần lộ ra một nụ cười tà ác, Tô Hoài Quang dám thề, một khắc kia hắn có thể nhìn thấy đôi cánh đen cùng cái đuôi tam giác phe phẩy sau lưng của tên kia.
« Thật là tốt, xem ra cảm tình của hai đứa vẫn còn tốt lắm, Vãn Quân còn lo lắng Vãn Thần sẽ trêu cợt em. » Tô Hoài Dương tiến vào văn phòng của thằng em, liền thấy hai người đang nháo thành một đoàn trên ghế sô pha.
Tô Hoài Quang vội vàng đứng lên, nhìn thấy Âu Vãn Quân lộ ánh mắt cảm kích, cũng vẫn chỉ có Vãn Quân hiểu người a, tôi sắp bị thằng quỷ kia gây sức ép đến chết a.
« Đúng vậy, con người Tiểu Quang tốt lắm, chẳng những mang em đi ra ngoài chơi, còn mua một đống đồ cho em, làm cho em da mặt dày cũng phải biết xấu hổ. » Tô Hoài Quang chưa kịp nói, Âu Vãn Thần liền giành nói trước, tươi cười trong sáng thật thà, làm cho Tô Hoài Quang khó mà trả lời.
Nghe vậy, Tô hoài Dương vừa lòng nhìn thằng em gật gật đầu, mà Âu Vãn Quân lại mang theo vẻ hoài nghi nhìn Âu Vãn Thần, ai~ người mà hiểu rõ em nhất chẳng phải anh trai này sao !
« Được rồi, chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta đi Hoàng Đình dùng cơm, cho anh em Vãn Quân đổi gió. » Đi đến phủi phủi vết nhăn trên bộ tây trang của thằng em, Tô Hoài Dương nói.
« Anh Hạ Lí đâu rồi ? » Vừa nghe đi ăn cơm, Tô Hoài Quang lập tức nghĩ tới Hạ Lí.
« Hắn đi đến đó trước đặt bàn, nếu không chờ hai đứa trở về, tụi anh đã đi từ sớm rồi. Đi thôi ! » Tô Hoài Dương nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài, còn thuận tay ôm lấy thắt lưng của Âu Vãn Quân, kết quả bị một cái nhéo thật mạnh vào khuỷu tay, đành phải ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau, ai~~ người yêu nhỏ của hắn vẫn giống y như bảy năm trước, thẹn thùng và. . . . . bạo lực a, Tô Hoài Dương thở dài trong lòng, rồi lại dâng lên cảm giác ngọt ngào như mật, thật sự muốn ‘ăn’ cậu càng sớm càng tốt.
« Vỏ quýt dày có móng tay nhọn ! Cóc ghẻ trị quái vật a ! » Khó có thể thấy được nỗi bất mãn của anh hai, Tô Hoài Quang vẫn hăng hái dòm dòm, phát ra một câu cảm thán.
« Cậu nói ai là cóc ghẻ ? » Bị phía sau nhẹ nhàng hỏi một câu, Tô Hoài Quang lạnh gáy, nguy rồi ! Hắn tại sao lại quên mất tiểu tổ tông này đang đi sau lưng chứ. . . . . .
Chờ bọn họ đến khách sạn, Hạ Lí đã chọn được chỗ ngồi ở vị trí tốt nhất.
Tuy rằng trước đó có nghe Tô Hoài Dương nói về chuyện anh em Âu Vãn Quân, nhưng mà khi liếc thấy Âu Vãn Thần, Hạ Lí vẫn có ít nhất khoảng ba mươi giây ngây ngốc.
Trên bàn cơm, mọi người trò chuyện vui vẻ.
« Đúng rồi, Tiểu Quân, anh nghe nói đến lễ tốt nghiệp của em, là năm nay ra trường phải không ? » Tô Hoài Dương hỏi Âu Vãn Quân.
« No, no, no. Vãn Quân đã có bằng thạc sĩ của khoa tài chính rồi. Anh hai biết không, Vãn Quân thật sự rất lợi hại đó ! Hai năm liền tu xong chương trình đại học, sau đó lại dùng hai năm để học chương trình thạc sĩ, cậu ta chính là thạc sĩ tuổi trẻ tài cao của học viện nha. » Không đợi Âu Vãn Quân trả lời, Tô Hoài Quang liền khai ra hết, giọng nói đắc ý, chứng tỏ ta đây biết rất rành rẽ sự tình.
« Tô Hoài Quang ! Anh có hỏi em sao ! » Tô Hoài Dương hung tợn trừng mắt nhìn thằng em của mình, cái tên này bảy năm qua lén lút liên hệ với Vãn Quân, đã làm cho hắn tức chết rồi, bây giờ còn dám kích thích hắn.
« Vãn Quân thật giỏi, không hổ danh là người đứng đầu trong kì thi vào trường W năm đó. » Hạ Lí đúng lúc nói.
« Vãn Quân, sao cái đó em cũng không nói cho anh biết. » Tựa đầu vào một bên vai của Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương bày ra bộ dáng đáng thương bị vứt bỏ.
« Ặc ! Anh cũng đừng cho rằng chỉ có mình anh là chịu ủy khuất, không chịu ngẫm nghĩ xem anh hai của em liều sống liều chết vội vàng học cho xong để trở về gặp ai. » Âu Vãn Thần một bên ăn không ngừng nghỉ, một bên phun ra một câu, mấy năm vất vả của anh hai chính cậu là người chứng kiến. Một năm trước, vì học quá nhiều, anh hai của cậu thiếu chút nữa liền suy sụp.
« Vãn Quân ! » Tô Hoài Dương cảm động nhìn về phía cậu, Âu Vãn Quân cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
« Được rồi, được rồi, hai người cũng đừng có liếc mắt đưa tình ngay tại chỗ này chứ, chúng ta vẫn đang ăn a. » Thấy hai người họ có dấu hiệu sắp chuyển qua cảnh tắt đèn, Hạ Lí buồn bực, hắn vẫn còn là một người cô đơn a, ít kích thích hắn một chút đi.
« Hừ ! Cậu ghen tị ! » Tô Hoài Dương quăng cho thằng bạn già một nụ cười tươi rói.
. . . . . .
Dùng xong bữa cơm, Hạ Lí cũng đã đặt sẵn phòng trong khách sạn. Tô Hoài Dương đúng lúc mời hai anh em Âu Vãn Quân tạm thời ngủ lại khách sạn một đêm. Ở đại sảnh, Tô Hoài Dương đi check in với Âu Vãn Quân, Tô Hoài Quang bên kia vừa muốn chuồn đi, lại bị Âu Vãn Thần túm lại.
« Đại thiếu gia, cậu lại muốn làm gì a. » Giọng nói Tô Hoài Quang đầy bất mãn.
« Tôi không muốn phá rối thời gian ngọt ngào của anh hai tôi cùng anh cậu a, cho nên….. » Lộ ra chiêu bài tươi cười, Âu Vãn Thần thân thiết ôm lấy Tô Hoài Quang, ánh mắt ám chỉ liếc về phía hai ông anh bên kia.
« Biết rồi, vậy………. đêm nay cậu ở tạm nhà bạn của tôi đi. » Tô Hoài Quang ngẫm lại cũng đúng, nhất quyết không thể để cho thằng nhóc này ở lại làm bóng đèn. Hơn nữa xem bộ dạng hôm nay của ông anh, không ‘ăn’ được Âu Vãn Quân sợ sẽ không cam tâm, bảy năm a, cố gắng thành toàn cho họ đi. Hơn nữa, hôm nay để Âu Vãn Thần ở căn phòng kế bên bọn họ, đối với cậu ta cũng có điểm tàn nhẫn……….
« Không cần phiền phức như vậy, tôi nghe nói, quán bar ở đây chơi rất vui, không bằng….. » Cười hì hì nhìn Tô Hoài Quang, Âu Vãn Thần mang theo ánh mắt đầy mong đợi.
« Ai~ được~ tôi dẫn cậu đi. » Bất đắc dĩ thở dài, lại một lần nữa hận bản thân không có lập trường.
« Anh, đêm nay em không về đâu, Tiểu Quang dẫn em đi chơi. » Hướng về phía bên kia hô lên một tiếng, Âu Vãn Thần liền kéo Tô Hoài Quang chạy khỏi khách sạn.
« Em trai của em ham chơi y như con nít. Ôi ! » Tô Hoài Dương vừa nói vừa chớp mắt đen tối nhìn Âu Vãn Quân, đổi lấy cái thúc tay của người yêu.
Thật sự vẫn là đứa nhỏ thẹn thùng a……….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT