Trong phòng học tiếng cười đột nhiên vang lên, ánh mắt mọi người nhất tề hướng về hàng ghế cuối cùng.
Bắt gặp vô số cặp mắt mang ý cười, Vệ Đinh đỏ bừng cả mặt, vội ôm đầu núp xuống bên dưới bàn học.
Trầm Huyên bị hắn chọc cho buồn cười, vươn tay nhấc bổng hắn đặt lên trên chỗ ngồi, ghé bên tai hắn trêu: “Tiểu nam bằng hữu của ta, ngươi nếu cảm thấy thẹn thùng đừng trốn dưới cái bàn a, cứ rúc vào lòng ta đây này.”
Bị trêu chọc, Vệ Đinh đang trong trạng thái xấu hổ cực độ nhưng không hề bực bội, cũng không phát hỏa, mà nằm rạp trên bàn, vùi đầu vào sâu trong cánh tay, chỉ để lộ hai lỗ tai hồng hồng.
Thấy Vệ Đinh ngây thơ khả ái chịu không nổi, Trầm Huyên mỉm cười, tâm nhu thành một mảnh.
Kìm lòng không đậu vươn tay véo một tí cái tai hồng hồng kia.
Xúc cảm nồng nhiệt như một dòng điện nho nhỏ, ấm áp, từ lòng bàn tay truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể.
Cõi lòng khẽ xao động.
Trước khi gặp Vệ Đinh, Trầm Huyên vẫn luôn tưởng tượng bộ dáng hắn thế nào.
Trên mạng, Vệ Đinh thích quấn quýt bên cạnh Tĩnh ca ca, bồi hắn hồ nháo trong diễn đàn, bồi hắn chơi game, nhu thuận nghe lời, như một con cừu non ngoan ngoãn.
Mỗi lần trò chuyện cùng hắn, Trầm Huyên cứ nghĩ hắn nhất định là một người hay bị khi dễ, thoạt nhìn giống như không thích nói chuyện, không nóng nảy, là một kẻ yếu đuối hướng nội.
Đến khi gặp rồi, thực tế và tưởng tượng chênh lệch rất lớn.
Vệ Đinh bộ dạng rất xinh đẹp, khuôn mặt toát ra vẻ thông minh bướng bỉnh.
Tính cách hoạt bát cởi mở, cho dù là một tiểu ách ba, cũng không vì thế mà tự xem thường bản thân.
Con người đơn thuần thiện lương, tâm tư đều thể hiện hết trên mặt, là một tiểu tử cực kỳ đơn giản.
Trầm Huyên không thể phủ nhận, hắn thật sự rất thích một Vệ Đinh như thế này.
Buông tay ra, nhẹ nhàng ghé sát bên tai hắn, thổi phù phù vào tai, cho đến khi thấy hắn xiết chặt nắm tay mới chịu thôi.
Trầm Huyên nhếch miệng cười: “Tiểu nam bằng hữu, giúp ta đi mua vài thứ nga.”
Vệ Đinh hung hăng ngẩng đầu, từ đâu đào ra quyển vở cùng bút, viết: Đừng giở trò lưu manh! Ta mới không phải tiểu nam bằng hữu của ngươi!
Trầm Huyên véo má hắn, dùng chút lực, thấy hắn lại xiết chặt nắm tay mới chịu thôi.
Giật lấy quyển tập từ trong tay hắn, ở trên một trang giấy viết chi chít chữ lớn chữ nhỏ, sau đó xé ra đưa cho hắn, “Mua những thứ viết trên đây về, đi bằng cửa sau ấy, đi nhanh về nhanh.”
Ngươi cho ta là oshin để sai vặt a!
Vệ Đinh trừng mắt liếc hắn một cái, nắm lấy tờ giấy định chạy ra ngoài, lại bị một bàn tay to lớn túm trở về.
Trầm Huyên từ trong ví rút ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn dúi vào tay hắn, lại nói: “Mua xong trở về, đừng chạy loạn, nhớ kỹ, đừng lân la bắt chuyện với người lạ.”
Nếu có thể lên tiếng, Vệ Đinh thật muốn rống to, một tên ách ba thì làm sao bắt chuyện với người khác a?!
Vệ Đinh tự nhận mình là một người tính tình ôn hòa, bình thường không hay nổi nóng, có điều từ sau khi gặp Trầm Huyên, liền thay đổi 180 độ.
Nhìn bản mặt kia của hắn đã muốn nện cho một quyền, nghe hắn nói vậy lửa giận liền bùng lên, thế nào cũng không kiềm lại được.
Vệ Đinh không thể hiểu nổi, với cái loại tính tình này, hắn như thế nào có thể an ổn mà sống tới giờ?
Vệ Đinh thật muốn vò tiền thành một cục ném vào mặt hắn, ngẫm lại vẫn là không nên làm như vậy, không khéo kinh động người trong lớp thêm lần nữa, thế thì càng không hay.
Vệ Đinh nhét tiền vào túi quần, khom lưng theo cửa sau lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Chạy đến căng tin, nhìn nội dung trên tờ giấy, Vệ Đinh có chút giật mình.
Những thứ hắn muốn mua toàn là quà vặt, nhưng lại là quà vặt mà Vệ Đinh thích.
Chẳng lẽ ta với cục nợ đáng ghét kia khẩu vị giống nhau?
Vệ Đinh bĩu môi, lựa đồ ngon, trả tiền xong, vác một túi quà vặt to đùng trở về.
Vừa tiến vào dãy lầu, phía sau truyền đến một giọng nói ôn hòa.
“Áo T shirt xanh, đồ của ngươi rớt rồi kìa.”
Nghe thấy tiếng gọi, Vệ Đinh cúi đầu nhìn đúng là mình đang mặc một áo áo thun xanh, vội quay đầu, liền thấy một nam nhân từ trên mặt đất nhặt lên một khối thịt hun khói, đi về phía hắn.
Nam nhân trong tay ôm sách, mang một cặp mắt kính gọng vàng, trông khoảng ba mươi tuổi, nước da trắng nõn, thoạt nhìn có vẻ là một người nhã nhặn.
Nam nhân đi đến bên cạnh Vệ Đinh, đem thứ trong tay đưa cho hắn, cười nhạt: “Đây là thứ ngươi làm rớt, cái túi của ngươi bị rách rồi.”
Vệ Đinh nhận lấy khối thịt, rồi nhìn lại cái túi trong tay, đáy túi quả nhiên bị rách một lỗ to, phỏng chừng là vòng thiết của khối thịt cắt thủng.
Đem lỗ thủng ở đáy túi buộc thắt gút lại, Vệ Đinh hướng về phía nam nhân thủ thế cảm ơn, rồi tiếp tục đi phía trước đi.
“Áo xanh a.” Nam nhân đột nhiên gọi hắn lại, thấy hắn quay đầu liền vươn tay vuốt má hắn.
Người này cư nhiên đùa giỡn ta?
Vệ Đinh không khỏi hít một ngụm lãnh khí, trợn tròn đôi mắt.
“Trên mặt ngươi dính mực.” Đầu ngón tay lại điểm điểm lên má hắn, nam nhân cười nói: “Ngay chỗ này.”
Nghe nam nhân nói vậy, Vệ Đinh mới sực nhớ, vừa rồi Trầm Huyên lấy mu bàn tay có viết chữ trên đó cọ vào mặt hắn, nhất định là ngay lúc đó hắn bị dính mực.
Hiểu lầm ý tốt của nam nhân, Vệ Đinh có chút ngượng ngùng, lại làm chuyện mất mặt nữa rồi~~~~~
Một bên lấy mu bàn tay quệt quệt mặt, một bên hướng về phía nam nhân cười ngố, xoay người co cẳng định chạy đi tiếp.
Nam nhân lại gọi hắn lại: “Ngươi hình như không phải học sinh trường này?”
Vệ Đinh gật gật đầu, quay đầu cười với nam nhân một lúc.
Nam nhân nghi hoặc nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Ngươi không nói được?”
Vệ Đinh lại gật đầu, cũng không phật ý, mỉm cười.
Nam nhân nhìn Vệ Đinh, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, còn mang theo một tia thương tiếc, sau đó cũng không hề nói thêm câu nào.
Lẳng lặng bước đi, lẳng lặng lên lầu, Vệ Đinh phát hiện nam nhân kia vẫn đi theo sau hắn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không quản nhiều.
Đến cửa lớp, vừa vặn ngay giờ chuyển tiết.
Vệ Đinh mới đi tới trước bàn, Trầm Huyên đã làm ầm ĩ: “Ngươi sao lại đi lâu như vậy?!”
Vệ Đinh mặc kệ hắn, ném túi đồ ăn lên bàn, vài mẩu thạch từ bên trong túi lăn ra.
“Nói ngươi hai câu, ngươi còn tức tối?” Trầm Huyên một bên oán giận một bên mở lớp niêm phong trên thạch, đưa thạch tới bên miệng hắn, ác thanh ác khí nói: “Há miệng ra.”
Vệ Đinh ngốc lăng, há miệng.
Giây tiếp theo mẩu thạch đã chui tọt vào trong miệng hắn.
Cảm giác trơn mềm xẹt qua đầu lưỡi, mùi táo thơm ngát trong nháy mắt kích thích gai vị giác, chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon.
“Ngon không?”
Trầm Huyên cúi đầu hỏi, trong mắt mang theo ý cười.
Con ngươi đen nhánh toát ra vẻ ngời sáng, lấp lánh như ánh sao.
Vệ Đinh có chút mơ hồ, dường như hắn có thể thấy được tình ý dạt dào trong đôi mắt đối phương.
Tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn, để che giấu nội tâm hoảng loạn, Vệ Đinh vào chỗ ngồi, tùy tay cầm lên một ổ bánh mỳ xé bao bì xong liền gặm một phát.
Trầm Huyên ngồi bên cạnh hắn, nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi, đống này đều là mua cho ngươi ăn, không ai giành với ngươi đâu.”
Mua cho ta? Vệ Đinh buồn bực, hắn như thế nào biết ta thích ăn mấy thứ này?
Chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng chuông vào tiết đã vang lên, thầy giáo mang theo giáo án bước vào, lớp học huyên náo dần dần im ắng lại.
Nhìn thầy giáo đứng trên bục giảng, Vệ Đinh chấn động.
Hắn không phải là nam nhân vừa rồi sao?
Nam nhân đưa mắt nhìn chung quanh, tầm mắt dừng trên người Vệ Đinh, hướng về phía hắn gật đầu mỉm cười.
Vệ Đinh cũng nở một nụ cười xán lạn đáp lại hắn.
Nụ cười này khiến Trầm Huyên nhìn đến choáng váng.
Vệ Đinh viết lên quyển vở: Vừa rồi ta làm rớt một khối thịt hun khói, là hắn nhắc nhở ta.
“Vậy cũng không nên tươi cười với hắn a!”
Ngữ khí Trầm Huyên dường như có chút tức giận, Vệ Đinh cảm thấy không hiểu gì cả, chả rõ hắn tại sao lại đột nhiên phát điên.
“Không học nữa, theo ta ra ngoài.” Trầm Huyên đứng lên, hồn nhiên không để ý tới bầu không khí im lặng trong phòng học, một cước đá văng ghế.
Ghế ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Nghe thấy tiếng động, mọi người đều quay đầu, toàn bộ ánh mắt tập trung trên người hắn.
Trầm Huyên không chút đếm xỉa, cầm lấy cái túi quà vặt trên bàn, tiếp theo lại kéo Vệ Đinh đứng lên, ôm lấy hắn đi tới phía trước, bộ dáng vô cùng ngang ngược độc tài.
Đi đến cửa lớp, Trầm Huyên khiêu khích nhìn nam nhân, sau đó mím môi hừ một tiếng, liền đi ra ngoài.
Vệ Đinh quay đầu lại, nhìn nam nhân đứng trên bục giảng, cười áy náy.
Đi ra khỏi dãy lầu, ngồi vào xe, Trầm Huyên sắc mặt vẫn trầm trọng, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng lái xe.
Xe phóng như bay, gió như những lưỡi dao quất tới tấp vào mặt, bỏng rát.
Vệ Đinh cúi người xoa xoa hai má, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện mui xe chậm rãi đóng lại.
Gió bị chắn bên ngoài, đang hè nắng nóng, bên trong xe nhất thời oi bức hẳn lên.
Trầm Huyên ấn nút, mở điều hòa, khí lạnh tràn ra, mang đến cảm giác mát mẻ thoải mái.
Tựa lưng vào ghế, Vệ Đinh cảm thấy thư thái rất nhiều, trộm liếc Trầm Huyên một cái, đối phương vẫn là biểu tình băng lãnh, đôi môi mỏng mím thật chặt, khiến khuôn mặt tuấn lãng tăng thêm vài phần khí thế bức người.
Thật là một anh chàng bảnh trai a, tại sao cứ thích nổi khùng thế không biết?
Vệ Đinh trong lòng nhủ thầm, cầm lấy bút viết vài cái chữ thật to lên quyển vở, sau đó đưa tới trước mắt hắn: Ngươi phát điên cái gì đây?
Trầm Huyên vẫn không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú lại trầm xuống vài phần.
Vệ Đinh lại viết: Nói đi a, tại sao vô duyên vô cớ giận dỗi?
“Ngươi còn hỏi ta tại sao?!” Trầm mặc nửa ngày, Trầm Huyên cuối cùng mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ta đã bảo ngươi đừng bắt chuyện với người lạ, ngươi như thế nào không nghe a?”
Làm rớt đồ, người ta giúp ta nhặt lên, này cũng coi là bắt chuyện sao?
Vệ Đinh trợn trắng mắt, dựa sâu vào lưng ghế, mặc kệ hắn luôn, nhắm mắt lại giả bộ lim dim.
Thấy Vệ Đinh không phản ứng, Trầm Huyên nói tiếp: “Mới ra ngoài chốc lát liền đi gạ gẫm người khác?”
Vệ Đinh mi mắt giật giật, vẫn không thèm đếm xỉa hắn.
Trầm Huyên hung hăng: “Sao không phản bác? Bị ta nói trúng tim đen chứ gì?”
Đối với loại hành vi chụp mũ bậy bạ này Vệ Đinh trước giờ luôn rất phản cảm, nhưng không hiểu thế nào, hắn hiện tại không chỉ không nổi nóng, mà ngược lại rất muốn phá lên cười.
Hai mươi mốt tuổi rồi mà còn nói những lời ấu trĩ như vậy, Vệ Đinh quả thật hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.
Vệ Đinh nghiêng người, đối mặt với cửa xe, tiếp tục lim dim.
“Thủy tính dương hoa.” (ý chỉ mấy em lẳng lơ ^^) Bốn chữ ngắn gọn hữu lực rất nhanh xuyên vào lỗ tai, mang theo ý tứ thản nhiên châm chọc.
Không khí yên tĩnh bị phá hỏng, Vệ Đinh lập tức từ chỗ ngồi bắn lên, đầu hung hăng va vào mui xe, đánh “cộp” một phát.
Vệ Đinh ôm đầu, trợn mắt nhe răng ngồi xuống, trong lòng căm giận mắng: Vô văn hóa! “Thủy tính dương hoa” chỉ dùng để đến hình dung nữ nhân!
Thấy Vệ Đinh bị đụng đầu, Trầm Huyên tâm tình tốt lên hẳn, vui vẻ toét miệng cười, vừa cười vừa nói: “Đáng đời!”
Lửa giận kiềm nén bấy lâu rốt cục cũng bạo phát, Vệ Đinh trừng mắt thật lớn nện cho hắn một quyền, xuống tay đặc biệt hung hăng.
Bị đánh, Trầm Huyên dường như không chút để tâm, liếc tà Vệ Đinh một cái, dùng ngữ điệu làm phách nói lời vô duyên: “Trừng mắt lớn như vậy làm gì? Ngươi là con ếch sao? Coi chừng tròng mắt từ trong hốc mắt rớt ra luôn a.”
Vệ Đinh ngồi thẳng lưng, xiết chặt nắm tay, muốn phát hỏa, lại thấy Trầm Huyên cười đến càng hớn hở hơn.
Vệ Đinh giờ đã ngộ ra, mình càng so đo, càng tức tối, cục nợ kia lại càng vui vẻ.
Vệ Đinh chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, vô tình nhìn đến bóng mình trong kính chiếu hậu, cổ hồng hồng, mắt trợn tròn, hai má phùng đến nhiệt tình khiến vết mực trên mặt nở thật lớn, thoạt nhìn cứ như một chú hề, vô cùng buồn cười.
Vệ Đinh giật giật mi mắt, cật lực xoa xoa mặt, định làm cho bản thân khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng không ngờ tiếng cười càng lớn hơn nữa.
“Ngươi sao mà ngốc thế không biết?!”
Trầm Huyên vươn tay vò loạn một trận trên đầu hắn, vò đến tóc hắn rối bời.
Từ sau khi cổ họng không thể phát ra tiếng, Vệ Đinh thương tâm khổ sở vài ngày rồi liền thản nhiên tiếp nhận sự thật này, nhưng hiện tại hắn ngàn vạn hy vọng mình có thể mở miệng nói chuyện, như vậy mới có thể chỉ vào mũi đối phương, hung hăng mắng hắn một trận cho thông suốt.
Vệ Đinh viết vào quyển vở hai chữ to đùng: Dừng xe!
Sau đó ném tới trước mặt hắn.
Trầm Huyên nhìn thoáng qua, nhấn ga mạnh hơn nữa, không hề có ý định dừng xe.
Vệ Đinh cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe, bày ra tư thế muốn nhảy xuống.
Trầm Huyên bị dọa đến nhảy dựng, lập tức nổi giận hét to: “Ngươi không muốn sống nữa sao!!” Vội phanh lại.
Xe đỗ ven đường, Vệ Đinh nhảy ra khỏi xe, dùng sức đóng sầm cửa lại, bước nhanh về phía trước. Trầm Huyên cũng không đuổi theo, chiếc xe thể thao màu đỏ lướt qua hắn phóng như bay.
Nhìn về phía trước, Vệ Đinh thở dài.
Ta còn chưa giận, ngươi giận cái gì?
Ba ngày hè thời tiết thất thường, chưa được bao lâu đã ầm ầm một trận sấm sét, những hạt mưa tí tách rơi xuống, ban đầu chỉ lác đác vài giọt, ngay sau đó đã ào ào như trút nước.
Vệ Đinh ôm đầu, hơi cúi người mà chạy.
Mưa càng lúc càng lớn, toàn thân đều ướt đẫm, mưa theo tóc chảy xuống, hại đôi mắt không thể mở ra.
Vệ Đinh nhớ là cứ đi phía trước thêm hai trăm thước nữa sẽ có trạm xe bus, liền cấp tốc chạy tiếp.
Chưa được vài bước, chiếc xe thể thao màu đỏ đáng lẽ đã đi xa lại đỗ ngay trước mặt hắn, cửa xe mở ra , Trầm Huyên ngồi bên trong hô to: “Lên xe mau!”
Một tia ấm áp lướt qua trong lòng, Vệ Đinh chần chờ một chút, sau đó ngồi vào trong xe.
Ô tô chậm rãi khởi động, bên trong xe mở điều hòa, vừa ngồi vào, Vệ Đinh liền cảm thấy hơi lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Trầm Huyên thấy thế, vươn tay tắt đi điều hòa, hạ kính xe xuống một chút.
Quần áo bị ướt cứ dính bết vào người khiến Vệ Đinh cảm thấy thật khó chịu, đã vậy vạt áo còn không ngừng nhỏ nước, đọng thành một vũng quanh chỗ ngồi.
Vệ Đinh cảm thấy thực áy náy, vội cởi áo, một phen lau mặt.
Nhìn phần thân trên khỏa lộ của Vệ Đinh, yết hầu Trầm Huyên khẽ dao động, sau đó nheo mắt lại tỉ mỉ đánh giá.
Thân thể Vệ Đinh thật quá gầy yếu, tựa hồ vẫn chưa phát triển thành thục, cánh tay gầy nhẳng, thắt lưng cũng nhỏ, Trầm Huyên có cảm giác mình chỉ dùng sức một chút là có thể bẽ gẫy lưng hắn.
Làn da trắng nõn nhẵn nhụi, nước mưa từ trên đầu chảy xuống người, trên da thịt bóng loáng như ngọc ánh lên trong suốt. Bờ ngực theo từng hơi thở phập phồng lên xuống, cực kỳ mê người.
Trầm Huyên nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, trong lòng nhưng lại có cảm giác khác thường, rất ngọt ngào, cũng rất mỹ diệu.
Trong người đột nhiên dâng lên một cỗ khô nóng, chậm rãi lan khắp toàn thân, tiểu huynh đệ bên dưới nháy mắt ngóc đầu dậy.
Trầm Huyên ép mình thu hồi tầm mắt, cởi áo T-shirt trên người, ném lên đầu Vệ Đinh, mặt hơi đỏ lên, cực kỳ mất tự nhiên nói: “Mặc áo vào đi, mắc công cảm lạnh.”
Vệ Đinh ôm lấy cái áo, cảm kích nhìn hắn.
Qua tiếp xúc, Vệ Đinh biết Trầm Huyên là một tên ngoài cứng trong mềm, miệng dao găm, tâm đậu hủ, tuy độc mồm nhưng thật ra căn bản không hề làm chuyện hại người, chính là hắn lúc nóng giận, cho tới bây giờ đều không che đậy, nghĩ gì nói đó, lời nói quá trắng trợn quá khó nghe, ngay cả nói tránh đi cũng không biết, khiến người ta khó bề tiếp thu.
Vệ Đinh không hiểu tại sao hắn cứ quấn lấy mình, chẳng lẽ là hứng thú nhất thời?
Loại thiếu gia nhà giàu nhàn rỗi vô sự như hắn thường thích tìm người trêu chọc, mình lại vừa vặn có thể giúp hắn giải khuây?
Chưa kể trước đây mình từng cắn hắn, bắt mình làm trâu làm ngựa cho hắn, có thể đây là một loại phương pháp phục thù của hắn?
Đang lúc Vệ Đinh còn chìm trong suy tưởng, ô tô đã chạy đến khu chợ nhà hắn.
Xe dừng lại, Trầm Huyên lấy tay chọt chọt đầu hắn, “Nghĩ gì thế?! Về nhà rồi!”
Vệ Đinh hoàn hồn, định mở cửa xe đi ra, Trầm Huyên kéo hắn lại, nhét đồ ăn vặt vào trong tay hắn, nói: “Ngày mai ta tới đón ngươi, không nói trước giờ giấc, ở nhà chờ ta, đừng chạy loạn.”
Vệ Đinh mờ mịt, còn chưa hiểu ất giáp gì đã bị Trầm Huyên tống xuống xe.
Giây tiếp theo, ô tô đã phóng mất hút.
Mưa rào mùa hạ cứ phun được một chút liền xong việc .
Mặt trời nóng đỏ lại xuất hiện, rực rỡ đến chói mắt.
Vệ Đinh nheo mắt lại, lại nhìn về phía trước, thầm nghĩ, màn bồi thường này đến bao giờ mới chấm dứt a?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT