Vệ Đinh bị một tiếng bạt tai đánh thức, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã năm giờ chiều. Hắn vội mặc quần áo rời giường, giả vờ làm ra một bộ dáng say rượu vừa tỉnh lại, lắc lư ra khỏi phòng ngủ.

Đi vào phòng khách, hắn thấy A Bố đang nhào lên người Lương Băng sống chết mà tát hắn, còn Lương Băng thì đang cố nín cười, một bên giơ tay ngăn cản, một bên kêu lên: “Ngươi phát điên cái gì a? Sao tự nhiên đánh ta? Uy uy, ngươi mau soi gương đi, mặt ngươi còn muốn lòe loẹt hơn cả mấy bông hoa kia…… Phụt, ta nhịn không được nữa…… Tếu quá!”

A Bố nghe xong liền nổi trận lôi đình, đục ngay mắt hắn một quyền, rống giận: “Tên ẻo lả chết tiệt, ngươi dám cười nhạo ta! Xem ta hôm nay có đánh chết ngươi không! Còn nữa, sao ngươi biết tên thật của ta? Cư nhiên còn dám viết trên mặt? Ngươi điều tra ta? Tại sao lại muốn điều tra ta? Chẳng lẽ ngươi thầm mến ta? Khai mau a! Khai mau!!”

Lương Băng bịt mắt oa oa kêu to: “Ta không biết tên thật của ngươi! Ta cũng không điều tra ngươi! Ta thích nữ sinh ôn nhu khả ái, như thế nào lại thầm mến ngươi?!”

“Ý ngươi là ta không ôn nhu không khả ái?!” A Bố giận cực phản cười, cười đến âm trầm khủng bố, khiến Lương Băng phải rùng mình. Nàng lại đánh tiếp, quyền cước loạn đả.

Lương Băng ôm đầu, lệ rơi đầy mặt: Ngươi là nam nhân, làm sao ôn nhu, làm sao khả ái được!!

Thấy một màn như vậy, Vệ Đinh gập bụng mà cười. Trầm mặc vài giây, nén cười tiến tới khuyên can, tốn thật nhiều sức mới tách được bọn họ ra.

Đúng lúc này từ trong phòng tắm truyền đến tiếng gầm giận dữ.

“Con mẹ nó! Đứa nào xén lông mày lão tử?!”

Ba người chạy đến cửa phòng tắm, đập vào mắt là cảnh tượng Trầm Huyên đang đứng đối diện gương soi mà phát hỏa, một bộ dáng sắp ăn thịt người.

A Bố bật cười trước tiên: “Uy, chắc là tự ngươi làm rồi? Trông không tồi a, đúng là buồn cười, khôi hài chết đi được!”

Trầm Huyên quay đầu lại rống giận: “Sao có thể như thế!! Ngươi cũng tự ngó lại mình đi, bộ dáng của ngươi còn tức cười hơn cả ta!”

A Bố liếc mình trong gương, nhịn không được giật giật khóe miệng. Hít sâu một hơi, nàng lập tức bình tĩnh lại, chỉ vào tay Trầm Huyên, cười nhạo: “Dao cạo râu còn trong tay ngươi kìa! Không phải chính ngươi chẳng lẽ là quỷ cạo cho ngươi ?”

Trầm Huyên chấn động, nhìn dao cạo râu trong tay, bất khả tư nghị mở mắt trừng trừng, lắp bắp: “Chuyện này… chuyện này… không thể nào…… Chẳng lẽ là ta, tự ta làm thật sao?!”

A Bố vuốt cằm, thay hắn lý giải: “Say rồi thì chuyện gì cũng có thể làm, có lẽ ngươi đã sớm không hài lòng về lông mày của mình, cho nên mới cạo quách nó đi.”

“Thì ra là như vậy a……” Trầm Huyên lẩm bẩm. Ngẫm lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chỉ tay vào mấy tên kia lớn tiếng quát, y như một con nhím đang xù lông: “Lông mày ta ưa nhìn như vậy, ta sao có thể không hài lòng! Nhất định là một người trong đám các ngươi thừa dịp ta say rượu liền cạo đi, sau đó mới nhét dao cạo vào tay ta! Kẻ nào lại bỉ ổi như vậy a? Cư nhiên dám hãm hại ta! Nếu ta điều tra ra, ta sẽ lấy mạng hắn!”

Vệ Đinh một trận rùng mình, thụt lui ra sau.

“Ta biết là ai rồi!” A Bố vẻ mặt am hiểu.

“Là ai?”

Vệ Đinh bị dọa thót tim, cúi đầu nín thở, tận lực làm giảm đi cảm giác về sự tồn tại của bản thân trong mắt mọi người.

“Kẻ đó nhất định là Cố An!”

+_+ Vệ Đinh thiếu chút nữa té xỉu, tiếp theo thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy Cố An có chút đáng thương, vô duyên vô cớ chịu tội thay mình.

A Bố nói tiếp: “Ngươi với Cố An vừa thấy mặt liền đánh nhau, hắn đã sớm ghi hận trong lòng. Lần này ngươi say bí tỉ, hắn vừa lúc nhân cơ hội này giáo huấn ngươi một chút.”

Trầm Huyên gật gù, cảm thấy nàng nói rất có lý, gân cổ hét lớn một tiếng: “Cố An, ngươi đồ vương bát đản mau lăn ra đây cho ta!”

Rống xong, lao ra khỏi phòng tắm tìm Cố An tính sổ.

Vệ Đinh theo sau không biết nên khóc hay nên cười, lúc này thật sự lớn chuyện rồi!

Tìm một vòng, mọi người mới phát hiện Cố An rúc dưới gầm bàn. Hắn đang ôm Lão Tha Bả ngáy như sấm.

Trầm Huyên một cước thúc vào người hắn: “Vương bát đản, ngươi còn mặt mũi mà ngủ sao! Mau thức dậy cho ta!”

Cố An hừ hừ vài tiếng, xoay người tìm tư thế thoải mái hơn, ngủ tiếp.

Trầm Huyên hóa thân thành chiến mã rít gào, một tay kéo hắn dậy, nắm lấy vai hắn, liều mạng lắc tới: “Ngươi đền lại lông mày cho ta! Đền lại lông mày cho ta!!”

Thực tế cho thấy tửu lượng Cố An thật sự rất kém, hắn mở to hai mắt, cười ngố, giống y như bạch tuộc bám lên người Trầm Huyên, chu miệng hôn loạn trên mặt hắn, “Đẹp Trai này, cho ta hôn một cái…… hôn một cái nga…… Uy? Đẹp Trai, ngươi sao không có lông mày thế…… Chẳng lẽ ngươi là vô mi đại hiệp?”

Mọi người vẻ mặt đều đầy hắc tuyến.

Lúc này bên ngoài vang lên một tràng tiếng đập cửa dồn dập, Vệ Đinh đen mặt đi ra mở. Nhìn người vừa đến, hắn vội dạt qua một bên, để một màn sau lưng hoàn toàn phơi bày trong mắt đối phương.

Nháy mắt, sắc mặt người nọ còn đen hơn đáy nồi, hắn bước lên, đoạt lấy Cố An ôm vào lòng, cúi đầu cười, nụ cười rất ư hòa ái thân thiện: “Thì ra ngươi nhắn ta đến gấp, là muốn cho ta nhìn ngươi tán tỉnh nam nhân khác a.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố An cả người chấn động, men say lập tức bay hết hơn phân nửa: “Mặc… Mặc ca ca…… Sao ngươi lại tới đây……”

“Không phải ngươi bảo ta đến sao?” Trần Mặc vẫn tươi cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, đột nhiên trong mắt bắn ra một đạo hàn quang, một phen túm lấy lỗ tai hắn, hung hăng xách lên: “Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, dám nhắn tin đùa giỡn ta?”

“Đau! Đau! Đau!” Cố An vẻ mặt đau đớn xin tha: “Ai u! Ngươi nhẹ tay chút đi! Ta nhắn tin cho người hồi nào a!”

Trần Mặc túm lỗ tai hắn lôi ra ngoài: “Lập tức theo ta về.”

Cố An còn chưa kịp phản ứng gì, Trầm Huyên đã cầm dao cạo râu vọt tới: “Không được đi!”

Trần Mặc quay đầu lại, cười lạnh: “Ngươi dám giành người của ta?”

Trầm Huyên cũng lạnh lùng: “Buông hắn ra! Giữa ta và hắn còn chưa giải quyết rõ ràng đâu!”

Trần Mặc nhìn Cố An, bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến có chút sôi máu trong đó: “Ngươi không phải đã nói hắn là bạn trai Vệ Đinh sao? Hiện tại thế này là thế nào? Hắn đang thị uy với ta sao?”

Mọi người nghe chẳng hiểu đầu cua tai nheo, chỉ có Vệ Đinh mới rõ, Trần Mặc hiểu lầm Cố An.

Vệ Đinh lau mồ hôi lạnh, nhìn lên lầu hai, một lát còn có hiểu lầm ghê gớm hơn nữa! -_-

Vừa mới nghĩ tới, trên lầu hai liền truyền đến một tiếng thét chói tai, hình như là tiếng của Sở Hiểu Phong.

Mọi người hấp tấp xông lên lầu hai, tiếp theo phá cửa mà vào, nhìn một màn trước mắt, hết thảy đều hóa đá.

Hai tên nằm trên giường cư nhiên không có lấy một mảnh vải che thân!

Vài đạo tầm mắt bắn đến, Sở Hiểu Phong kinh hô một tiếng, cuống cuồng lấy tay che mặt, cứ thế mông trần mà nhảy xuống giường, định trốn dưới gầm giường. Có điều hắn đã quên, gầm giường vốn nhồi nhét nhiều thứ rồi, căn bản hắn không thể tá túc ở đó được. Hoàn hảo Cung Nghị phản ứng cực nhanh, kéo hắn trở lại giường, rồi ấp vào lòng, lấy chăn phủ lên thân thể bọn họ.

A Bố làm bộ ho khan hai tiếng, hỏi: “Béo huynh, các ngươi đây là rượu vào hồ đồ sao?”

Sở Hiểu Phong đỏ mặt nhìn mọi người, vẻ mặt rõ ràng là không biết đã xảy ra chuyện gì.

A Bố lại hỏi: “Chẳng lẽ là hắn ép buộc ngươi?”

Sở Hiểu Phong cật lực lắc đầu.

“Vậy là chính ngươi tự nguyện .”

Sở Hiểu Phong tiếp tục lắc đầu.

“Ngươi cứ dài dòng lôi thôi mãi vậy sao!” Cố An một chưởng đẩy A Bố ra, tiến đến trước mặt Sở Hiểu Phong, hắc hắc cười: “Hiểu Phong, làm tốt lắm! Ngươi rốt cục cũng thoát khỏi kiếp xử nam rồi! Không có gì phải ngượng, ngươi hiện tại đã là một nam nhân chân chính! Lát nữa nhớ bôi thuốc, chỗ đó lần đầu tiên sử dụng nhất định đau lắm phải không?”

Sở Hiểu Phong nhỏ giọng nói: “Ta hình như không đau chút nào.”

Cố An kinh hãi: “Mông ngươi làm bằng bê tong cốt thép chắc? Ngươi không đau chẳng lẽ hắn đau?”

Cung Nghị nhăn mày thành chữ xuyên, thoạt nhìn thực bối rối, ngơ ngác nói một câu: “Ơ…… hình như mông ta thật sự có hơi đau.”

Nghe hắn nói xong, mọi người kinh ngạc thiếu điều rớt cằm xuống đất.

A Bố nhìn Sở Hiểu Phong, vẻ mặt kính nể: “Béo huynh, nhìn không ra a, ngươi cư nhiên lợi hại như vậy? Ngay cả dân cảnh cũng bị ngươi chinh phục!”

Cố An ném cho Cung Nghị một ánh mắt khinh bỉ: “Cảnh sát ca ca, ngươi làm ta quá thất vọng, không ngờ ngươi mới là kẻ bị áp.”

Sở Hiểu Phong có điểm ngượng ngùng, trộm nhìn Cung Nghị, ấp úng: “Cảnh… cảnh sát ca ca, ta… ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi……”

Cung Nghị không lên tiếng, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong đầu đã sớm loạn thành một mớ tương cà, hắn đang cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận chuyện này.

Hiểu lầm này đã vượt quá tầm kiểm soát, Vệ Đinh khẩn trương đến độ muốn đập đầu quách cho xong. Nửa muốn khai ra sự thật, nửa lại sợ khiến mọi người sinh nghi. Hắn nhìn Cung Nghị, một phen thông cảm cho hoa cúc của hắn, sau đó trong lòng phun trào: Uổng cho ngươi làm cảnh sát, một chút đầu óc cũng không có! Bọn họ đoán bậy đoán bạ thôi, chẳng lẽ ngươi tin là thật? Ngươi ôm một tên mập té từ trên ghế xuống, trực tiếp đáp trên mặt đất, hỏi sao mông ngươi không đau!!

“Chúng ta đi thôi chư vị tiểu gay, để hai vợ chồng son này hảo hảo có không gian riêng một chút.” A Bố khoát tay, dẫn mọi người đi ra ngoài, nhân tiện giúp bọn hắn đóng cửa lại.

Lúc cả đám xuống lầu, A Bố dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, dừng bước, quay đầu nhìn mọi người, phát biểu: “Đợi đã, chúng ta có phải đang bị đùa giỡn?”

Cố An hỏi: “Sao? Ai đùa giỡn chúng ta?”

A Bố nhanh chóng hóa thân thành đại thám tử Sherlock Holmes: “Ta trước giờ có say tới cỡ nào, cùng lắm cũng chỉ nói nhảm, như thế nào lại tự tô vẽ mặt mình? Bộ trang điểm này ở đâu ra? Trong đây có ai xài thứ này a.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, vụ trang điểm đích thực rất khả nghi.

A Bố tiếp tục phân tích: “Ta với Lương Băng thành mặt hề, Trầm Huyên bị xén lông mày, béo huynh cùng Cung Nghị bị lột sạch quăng lên giường, Cố An rõ ràng là người gục đầu tiên, như thế nào có thể nhắn tin cho Trần Mặc? Chưa kể, con chó đó làm sao cũng say? Là ai cho nó uống rượu?”

Mọi người đều cúi đầu ra dáng trầm tư, tựa hồ đã hiểu được được điều gì đó.

A Bố đột nhiên cười lạnh: “Nếu tất cả những việc này đều không phải chúng ta tự làm, các ngươi nói xem, kẻ duy nhất không gặp chuyện là ai? Việc này nhất định chỉ có hắn mới làm được.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt quay đầu nhìn Vệ Đinh, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn: “Vệ Đinh!! Thì ra ngươi mới là tên đầu sỏ!”

Vệ Đinh giả vờ bày ra một bộ dáng bình thản, ra dấu nói: Ta đi WC trước.

Tiếp theo, nhanh như chớp chạy thoát thân.

Phía sau truyền đến vài tiếng rống giận: “Ách ba thúi, ngươi chạy trời không khỏi nắng đâu! Chúng ta sớm muộn cũng sẽ bắt ngươi!”

Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, mọi người đều ai lo việc nấy.

A Bố trở lại lầu ba tẩy trang, Lương Băng ôm Lão Tha Bả về nhà nghỉ ngơi, Trầm Huyên tìm Vệ Đinh tính sổ, Cố An bị Trần Mặc tha đi, chỉ còn Sở Hiểu Phong với Cung Nghị chưa biết thực hư, vẫn ở trong trạng thái rối rắm cực độ.

Về vấn đề này, mọi người rất ăn ý chọn giải pháo im lặng, hoàn toàn không có ý định nói sự thật cho bọn họ biết, coi như cho họ một cơ hội để phát triển tình cảm.

Quạt trần quay vù vù trên đầu, mùa hè trời nóng bức thế này, mà hiện tại Cung Nghị lại có chút phát lãnh, nhưng không phải vì gió, mà là vì trên lưng hắn toàn mồ hôi lạnh.

Hắn nghĩ thế nào cũng không thông suốt được, hắn là nam nhi bảy thước, cư nhiên bị một tên tiểu ú nu yếu đuối đặt dưới thân, hơn nữa tiểu ú nu kia còn nói sẽ chịu trách nhiệm với hắn.

Nghĩ đến đây, hắn lại có chút vui sướng, ngày nào cũng gặp mặt tiểu ú nu, hắn dần dần phát hiện một vài thay đổi khác thường ở bản thân.

Tới phiên trực, hắn thường nhìn phía bên kia đường, xem tiểu ú nu có đang ngồi ven đường vẽ tranh hay không. Nếu đối phương có hiện diện, hắn liền cảm thấy thực an lòng, còn không, hắn sẽ cảm thấy có chút mất mát.

Hắn cảm thấy mình dường như đã động tâm, thích ở bên tiểu ú nu, thích ngắm bộ dáng hay đỏ mặt của tiểu ú nu, thích tiểu ú nu cả ngày lon ton vây quanh hắn.

Hôm đó hắn thừa lúc tiểu ú nu đi mua nước cho hắn, lén lật tập tranh ra xem, vừa nhìn thấy người trong tranh, hắn liền ngẩn người.

Tất cả đều là hắn, đủ loại sắc thái, đủ loại tư thế, mỗi một bức đều giống hắn như đúc.

Tối đó hắn mất ngủ, trong lòng tràn ngập hình bóng của tiểu ú nu. Vẽ hắn nhiều như vậy, hắn nghĩ tiểu mập mạp hẳn là rất thích mình, có điều hắn lại không dám khẳng định, dù sao cho tới bây giờ đối phương cũng chưa từng bày tỏ gì.

Con người sợ nhất chính là động tâm, sợ tất cả những viễn cảnh tốt đẹp kia chỉ là đơn phương. Hắn rất muốn biết suy nghĩ của tiểu ú nu, lại không dám hỏi, cho nên hắn vô cùng khổ sở.

Lần này rượu vào hồ đồ, hắn cảm thấy đây đúng là cơ hội tốt để thổ lộ tâm ý. Nhưng hắn vẫn thập phần bối rối, tại sao hắn lại là kẻ bị áp kia chứ? Nếu hai người thật sự đến với nhau, chẳng lẽ cả đời này hắn đều chịu cảnh nằm dưới tiểu ú nu sao?

Sở Hiểu Phong nào biết những suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu hắn, lén thoát ra khỏi trong lòng hắn, thấy hắn đang cau mày trầm tư, tim liền “lộp bộp” trầm xuống.

Hắn hiện tại thật sự rất hối hận, vò đầu bứt tai, thầm mắng chính mình: Rõ ràng tửu lượng không tốt sao còn muốn uống nhiều như vậy! Cư nhiên làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này, cảnh sát ca ca nhất định hận ta cả đời! T_T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play