Lộc Tục choàng tỉnh. Ông già chạy ra khỏi lều, ánh mắt trông về những cánh lạc điểu tán loạn đằng xa. Như chưa dám khẳng định, ông ngồi xuống đoạn căng tai lắng nghe. Lộc Tục cầu mong đó chỉ là dấu hiệu của một trận ác chiến giữa hai con ác thú. Nhưng không phải vậy. Ông nghe được tiếng sôi réo của biển khơi, tiếng giao long quẫy đạp và những tiếng gầm gừ thống hận của một gã đàn ông. Thủy Thánh! – Lộc Tục than thở.
Ông già quay trở vào lều thắp một nén hương, đoạn đặt vào bát hương ở phía trước bài vị Đồng Tử Lão. Khói hương bay nghi ngút, Lộc Tục trải ra một tập lá bùa vàng, mặt bùa vẽ đầy những ký tự kỳ dị màu đen. Ông trải ra ba tấm bùa lớn, lại đặt lên trên bảy lá bùa nhỏ rồi ngồi xếp bằng chân, miệng lầm rầm khấn vái:
-Ba hồn bảy vía Đồng Tử lưu lạc phương trời nào hãy mau về đây. Ta cần sức mạnh của ngươi!
Xấp bùa bỗng rực cháy ngọn lửa màu xanh lét. Lộc Tục vươn tay, ngọn lửa bỗng hóa thành mười đốm lửa khác nhau bay quanh ông. Lộc Tục nhắm mắt, linh hồn nương gió bay khắp mảnh đất Lạc Việt, lòng hy vọng mình đủ sức cứu vãn tình thế.
Trong khi ấy, tại Cây Cầu Vĩ Đại, khắp nơi tràn ngập tiếng gào rú cùng tiếng nước sôi réo. Đàn giao long từ bàn tay Thủy Thánh phóng ra như mưa rào phủ bóng lên cây cầu, che khuất cả ánh bình minh. Năm người Phi Thiên quay đầu chạy trối chết. Lũ quái vật hạ thân trên cầu, mồm ngoác lớn nhe răng nhọn nhểu đầy dãi; chúng trườn đi như rắn truy đuổi bọn họ. Khó khăn lắm mới đến nơi, giờ bị bức lui, Lục Châu không cam tâm. Nàng biết dẫu chạy trốn, Thủy Thánh cũng truy đuổi tới cùng. Công chúa hét lớn:
-Chúng ta phải chiến đấu! Phải vượt qua Thủy Thánh!
Hỏa Nghi cong mông mà chạy, thở không ra hơi:
-Bằng cách nào chứ? Vạn Thế ơi, chúng ta không thể đánh thần!
-Cậu cùng Vô Phong đi trước! Chúng tôi sẽ tấn công Thủy Thánh!
Hỏa Nghi rút súng trường, Vô Phong mở chốt thuốc nổ thanh “bộc phá”, hai gã quay lại rồi đi trước mở đường. Hai cô gái theo sau đang chuẩn bị những chiêu phép thuật hùng mạnh nhất mà họ có, cuối cùng là Tàn Thi đã sẵn sàng bí kỹ “khuếch đại”. Cả năm người vận dụng toàn bộ sức lực bởi đối thủ của họ là thần và chẳng ai muốn trở thành bữa sáng cho lũ giao long. Phía xa, Thủy Thánh mở miệng, làn nước trên mặt tách đôi thành một cái miệng, gã thần gầm gừ:
-Chúng… bay… sẽ… chết…
Giao long đồng loạt gào rú như phụ họa lời gã. Chúng trườn rất nhanh, một con trong số đó vượt lên, cái đầu vùn vụt lao về phía Vô Phong, mồm ngoác hết cỡ, dãi dớt văng tứ tung. Hỏa Nghi giương súng bắn xối xả. Bản mặt quái vật thủng lỗ chỗ, nó gào thét dữ dội trước khi đâm đầu xuống đất. Một con bị tiêu diệt nhưng phía sau hẵng còn dăm chục con giao long khác. Hỏa Nghi tiếp tục khai hỏa nhưng lần này chỉ bắn trúng vào cái mõm cứng cáp của con giao long thứ hai. Súng ngừng bắn, Hỏa Nghi thay đạn nhưng chưa xong thì mồm giao long đã ập đến. Tên tóc đỏ bỗng vọt lên như tên bắn, tay kéo lê “bộc phá”. Con giao long đột nhiên quay sang tấn công hắn. Vô Phong né người sang trái vừa kịp lúc bộ hàm bay qua. Hắn nhè kiếm đâm thẳng cổ quái vật, mũi kiếm bén lạnh nạp đầy thuốc nổ xuyên qua bộ bờm đẫm nước của giao long. Cổ con thú bị xẻ phanh, thân bắn máu tanh, nội tạng rách nát. Như chiếc xe mất thắng, nó lao dọc thân cầu, cái đầu đen trũi ủi tung đất đá, máu nóng kéo lê thành vạt dài. Mọi người vội dạt sang “nhường đường”, sau tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Thủy Thánh há miệng khạc ra một cơn lũ chạy dọc mặt cầu. Lũ rầm rập xô đến cùng hàng chục cái miệng giao long trong màn nước dữ. Thấy biến, Lục Châu bèn chống pháp trượng vận dụng chiêu Lôi thành. Đàn quái vật đâm mặt vào bức tường, răng vỡ vụn, mắt vàng ệch vì bị điện giật. Những thanh âm dữ dội rền vang khắp không gian. Bị chặn đứng, cơn lũ tràn khắp mặt cầu, xô những cái xác giao long xuống biển. Không thể giết những con người nhỏ bé, Thủy Thánh phát cuồng. Gã thần gồng mình, thân xác bằng nước trào xuống biển, giao long theo dòng nước bơi lên, thoáng chốc đã quần tụ ở cơ thể gã. Nhìn bầy giao long lổm ngổm trong người Thủy Thánh, Vô Phong nổi hết da gà vì kinh tởm, phần vì chẳng biết nên đối phó ra sao với bọn lươn khổng lồ kia.
Gã thần vươn tay, giao long từ cánh tay nước bắn ra xối xả. Chúng xù bờm nhe năng nhọn hoắt, mắt vàng khè khát máu, hàng chục thân thể đen bóng trơn nhẫy đánh trực diện vào nhóm người. Hỏa Nghi giương súng bắn liên tục nhưng chỉ hạ gục được một con, đám còn lại vẫn nhằm thẳng Vô Phong mà xông tới. Tên tóc đỏ tính việc sử dụng Phong kỹ, nhưng dùng nó thế nào giữa tình thế này?
Vì quá mải nghĩ Phong kỹ, Vô Phong chẳng để ý bộ hàm tanh tưởi của giao long sắp chụp lên người mình. Thấy nguy hiểm, hắn vội vã vung kiếm. Lưỡi “bộc phá” căng tràn thuốc nổ cùng thanh âm chát chúa đánh bạt cái đầu giao long. Nhưng con này chưa gục hẳn, con khác đã phóng đến. Ngay lúc này, dung dịch nổ cạn sạch. Không có thuốc nổ, “bộc phá” chỉ là cây kim so với lớp da của giao long. Tình thế nguy cấp, Hỏa Nghi xả đạn mà không ngăn nổi con quái thú kia, Lục Châu chưa thể sử dụng Lôi Thành ngay, bây giờ họa may phép lạ mới cứu nổi gã tóc đỏ. Hắn gào rõ to:
-Vạn Thế ơi cứu con!
Vạn Thế chẳng nghe nhưng Tiểu Hồ thì có, cô gái lập tức triệu hồi và điều khiển Rahtri bay về phía trước. Trong gang tấc, linh hồn máu chắn trước mặt Vô Phong, tay vung song đao ngăn chặn bộ hàm của giao long. Con thú điên cuồng húc đầu, linh hồn Rahtri bị đẩy lui song vẫn cầm cự đủ lâu cho tên tóc đỏ nạp tuýp thuốc nổ mới. Chuẩn bị vũ khí đầy đủ, hắn liền vận nội lực dụng chiêu Tử Thiết rồi vung kiếm bổ thẳng mặt giao long. Chỉ một cái nháy mắt, uy lực thuốc nổ cùng Tử Thiết tựa mũi khoan hai lớp xoáy thủng đầu quái thú. Nó bật ngửa, thân xác nhanh chóng bị vùi lấp bởi những con giao long khác đang ùn ùn kéo lên. Tiểu Hồ niệm chú ngữ, linh hồn Rahtri bèn chụm miệng thổi ra dòng lửa nóng hừng hực xuyên phá lũ quái vật. Bị lửa thiêu đốt, giao long tru tréo dữ dội, nhiều con rơi rớt khỏi cầu.
Thấy đám lâu la của mình thiệt hại nặng, Thủy Thánh khạc nước vào giữa bầy giao long dập lửa, lại rải thêm nhiều con giao long khác chặn đường. Khó khăn chồng chất lên vai năm người Phi Thiên, đánh không được, trốn chạy cũng chẳng xong. Rõ ràng gã thần điên rồ kia đang coi họ như một công cụ giải trí. Nhưng Lục Châu nghĩ đây là cơ hội tốt, nàng nói gấp:
-Tôi và Tiểu Hồ sẽ tấn công Thủy Thánh! Chỉ còn cách ấy thôi! Nhưng chúng tôi cần hai phút!
Vô Phong và Hỏa Nghi triển khai thế phòng thủ bảo vệ ba người phía sau. Không còn phép Huyết Hồn của Tiểu Hồ hỗ trợ, tên tóc đỏ sẽ phải đơn độc chiến đấu. Hắn đã sử dụng Tử Thiết và thuốc nổ quá nhiều, dùng nữa là đi đời cánh tay. Hỏa Nghi giỏi lắm chỉ cản được một, hai con giao long vì súng đạn không ăn thua với bầy thú dữ này. Phải làm sao? – Vô Phong mướt mát mồ hôi. Sinh mạng toàn đội đang nằm trong tay hắn, sai sót một chút là trả giá đắt.
Trọng Thiết! – Tâm trí hắn chợt lóe một tia sáng. Chiêu kiếm thuật đó mạnh mẽ vô cùng, tuy tốc độ ra đòn chậm nhưng ít hao tổn nội lực, sức càn quét lớn, rất thích hợp cho những trận chiến kiểu này. Hắn vội quay sang bảo Hỏa Nghi:
-Ngăn bọn chúng giùm tôi!
Giao long xồ tới, những tấm thân đen nhãy trườn rào rào như sóng triều dâng. Hỏa Nghi bắn loạn nhưng quái vật vẫn ùn ùn xông pha qua làn đạn văng vãi. Cùng lúc ấy, Vô Phong đã kịp khởi động Trọng Thiết, nội lực từ “bộc phá” thoát ra bao lấy lưỡi kiếm tạo nên vùng không gian màu trắng nhờ. Tên tóc đỏ nhắm con giao long đầu tiên mà đánh:
-Chết đi con lươn!
Trong chớp mắt, khoảng không gian bao quanh kiếm bỗng nặng gấp mười lần. Vô Phong cảm giác tay mình đang cầm búa tạ chứ chẳng phải “bộc phá”. Kiếm bổ tới đập thẳng mặt quái vật, con thú lệch đầu choáng váng rồi rơi xuống biển. Vô Phong lập tức lưu chuyển nội lực gia giảm trọng lượng, thanh kiếm trở về trạng thái bình thường. Nhờ Hỏa Nghi yểm trợ, hắn bỏ qua con giao long bên phải và tập kích con bên trái. Hắn vừa vung kiếm vừa vận nội lực, trọng lượng “bộc phá” lại gia tăng. Hắn vung thanh kiếm – búa tạ giữa cái mồm đang ngoạm đến của con quái thú. Một tiếng “ầm” chát chúa, đầu giao long cắm thẳng mặt đất. Nó gượng dậy nhưng bị bồi thêm phát Trọng Thiết thứ hai, toàn thân rớt khỏi cầu. Trọng Thiết không phát tiết nội lực giống Tử Thiết, Vô Phong có thể sử dụng thoải mái.
Song quần chiến liên tục, tên tóc đỏ nhanh chóng suy yếu. Muốn dùng Trọng Thiết phải đánh cận chiến, mà hắn không thể cứ liều mình mãi. Vô Phong và Hỏa Nghi vừa đẩy quái vật lên một chút đã phải lùi bước. Hai phút đã qua mà chẳng hề có động thái nào từ phía công chúa. Như biết rõ nhóm người gặp khó, bầy quái thú liền tấn công tổng lực. Hỏa Nghi giục giã:
-Xong chưa công chúa ơi? Chúng tôi sắp về đất mẹ rồi!
Pháp trượng của công chúa tí tách điện song chưa có vẻ gì là nàng sẽ xuất chiêu. Cô gái đáp:
-Cố gắng thêm chút nữa! Chút nữa thôi!
Giao long hùng hục lao đầu. Trước hàng chục cái miệng đói khát, Vô Phong đành rút lui. Chỉ còn Hỏa Nghi vẫn điên cuồng xả súng, vỏ đạn rơi như trút. Nhưng rồi súng hết đạn, Hỏa Nghi cũng không kịp mở “tiểu tiên nữ”. Quái thú vươn đầu, hai người đã ở giữa tầm ngắm của những bộ hàm sắc bén. Tên tóc đỏ nghiến răng lảm nhảm:
-Thử ăn tao xem, mấy con lươn! Tao sẽ quậy nát bụng chúng mày!
Ngay khi nguy biến cận kề, một vị nữ thần to lớn bất thình lình xuất hiện trước mặt hai người đoạn giương khiên bạc ngăn chặn giao long. Quái vật húc đầu, mõm thép va khiên liên tiếp cùng âm thanh điếc tai nhưng nữ thần không hề suy chuyển. Nhận ra thần hộ mệnh A Sát Ca của công chúa, bọn Vô Phong thở phào nhẹ nhõm. Lục Châu niệm phép, A Sát Ca chống cây thương khai mở Lôi Thành. Hung thú bủa vây, miệng rít gào; lưới sét giăng, lửa điện bùng nổ; đụng phải lá chắn xoay như lốc xoáy. Lớp màng điện hất tung quái vật, cây cầu rung bần bật tưởng chừng sắp đổ sập.
Màn chắn điện bất chợt thu lại trên mũi thương của A Sát Ca. Nó sáng rực và nổ tí tách những luồng điện. Nhanh như cắt, A Sát Ca phóng thương. Thương bay vun vút kéo một vệt sáng tựa sao băng đâm trúng ngực Thủy Thánh. Ngàn vạn tia điện lan theo dòng thủy lưu công phá cơ thể gã thần. Thủy Thánh lên cơn co giật, đàn giao long trong người gã rơi rụng lả tả. Lục Châu hét:
-Làm đi Tiểu Hồ!
Lúc này, Tiểu Hồ vừa hoàn thành phép niệm Hỏa Địa Hạ. Song kiếm cắm trên mặt đất dựng bức màn lửa màu cam sậm nóng hừng hực. Cô gái hít căng lồng ngực rồi chụm miệng thổi vào bức màn, lửa cuộn thành khối cầu bỏng rãy. Phía sau, Tàn Thi tung thanh “nhật thực” lên trời, nó đứng yên giữa khoảng không rồi xoay tròn. Tiểu Hồ đẩy hỏa cầu, khối lửa lao qua “nhật thực”; nhờ bí kỹ “khuếch đại” của Tàn Thi, nó đột nhiên to gấp chục lần, sức nóng gia tăng chóng mặt. Cầu lửa lao vùn vụt xuyên thủng ngực Thủy Thánh. Gã thần gào rống rầm trời, toàn thân bị tan rã trước sức mạnh của Hỏa Địa Hạ. Nước vốn dập lửa nhưng ngược lại lửa có thể làm nước bốc hơi, ngay cả thần cũng không thoát khỏi quy luật này.

Cơ thể Thủy Thánh ngùn ngụt khói, gương mặt gã nhão nhoẹt như sáp bị nung chảy. Gã vẫn gầm rú những âm thanh thống khổ và hoang dại tới độc địa. Gã hung ác tột cùng, song tách bỏ lớp vỏ hung dữ ấy, gã chỉ còn linh hồn tàn tạ sau nghìn năm thù hận. Mọi người chùn chân trước vẻ đáng sợ của gã, không ai dám tiến dù chính họ đang nắm thế thượng phong.
Thủy Thánh gào rống điên dại, gã vùng dậy, nước từ biển trào lên lấp đầy những lỗ hổng bị Hỏa Địa Hạ tàn phá. Gã thần vươn tay, nước biển dâng cao thành khối cầu khổng lồ lửng lơ trên đầu mọi người, nước chảy tong tong xuống cầu. Bán kính khối nước ước chừng cả trăm mét, bọn Vô Phong muốn chạy cũng không thể thoát. Thủy cầu sôi sục, nước chảy ùng ục muốn nhấn chìm toàn bộ Cây Cầu Vĩ Đại. Công chúa và Tiểu Hồ đã cạn kiệt sức lực và chẳng thể làm gì ngoài việc bó tay chịu chết. Hỏa Nghi ngửa mặt lầm bầm:
-Vạn Thế ơi, con chết trẻ vậy sao? Con còn muốn lấy vợ!
Hốt nhiên từ đằng xa, tiếng kêu của lạc điểu vọng tới. Một con chim lạc lướt đến rồi xòe cánh đậu lên vai công chúa. Mọi người tự hỏi con chim này từ đâu ra và phải chăng nó muốn chết chung với họ? Riêng Thủy Thánh nhận ra sự lạ, gã nhìn con chim hồi lâu, sau gào rống:
-Lão… già!
Hỏa Nghi lặp lại:
-Gã thần vừa nói “lão già” hả? Ai là lão già thế?
Câu trả lời nằm ở con Lạc Điểu, đôi mắt màu thanh thiên đã chuyển sắc đen tự bao giờ. Lạ thay, đó là đôi mắt của con người. Nhìn kỹ hơn, bọn Vô Phong nhận ra đôi mắt mang theo cái nhìn già nua của Lộc Tục. Công chúa mừng rỡ:
-Là phép Đồng Tử lão của Lộc Tục!
Chuyện về Đồng Tử lão, công chúa đã từng nghe. Lộc Tục kể rằng Đồng Tử lão nằm trong Tam Bất Tử. Sau khi chết, linh hồn của ông ta đã hòa nhập cùng lạc điểu, sử dụng nhãn lực của loài chim này để cảnh báo cho bộ tộc khi hiểm nguy xuất hiện. Lấy phép Đồng Tử lão làm căn bản, bùa chú làm vật dẫn, Lộc Tục có thể đưa linh hồn mình xâm nhập lạc điểu và chỉ huy nó. Những gì lạc điểu thấy, ông cũng thấy rõ ràng.
Có ông già bên cạnh, nhóm công chúa nhen nhóm hy vọng sống. Nhưng Thủy Thánh chẳng có vẻ gì úy kỵ trước bậc tiền bối. Gã thần vung tay, thủy cầu ập xuống. Tiếng nước cuộn ù ù khuấy tung màng nhĩ, bóng nước khổng lồ áp đảo thị giác, rốt cục con người vẫn quá nhỏ bé trước thánh thần. Bọn Vô Phong không thể làm gì ngoài việc chờ đợi điều kỳ diệu từ Lộc Tục. Nhưng con lạc điểu vẫn cúi đầu như… ngủ gục. Thủy Thánh cười sằng sặc:
-Thật… hay! Ta… sẽ… giết… hết!
Con chim bỗng vỗ cánh rít tiếng the thé. Phía sau bọn Vô Phong bỗng ập tới một con sóng lớn đánh bạt khối thủy cầu. Nước phá nước tạo cơn mưa rào giữa ánh bình minh, nhóm người Phi Thiên đứng dưới ướt nhẹp. Họ nhận ra cơn sóng quần tụ thành hình người – một vị nữ thần cao lớn với gương mặt thiếu nữ, thân thể tạo nên từ những con sóng reo ầm ầm như thác đổ, mái tóc dài cuồn cuộn triều dâng. Bà ta ngó nghiêng đám người trần mắt thịt rồi quay ra nhìn con chim lạc trên vai công chúa, giọng điệu tinh nghịch:
-Cháu về vừa kịp phải không, ông nội?
Thấy địch thủ mới, Thủy Thánh gào lên:
-Tinh… Lân… Nữ!
Nghe Thủy Thánh kêu gào, Lục Châu lập tức hiểu chuyện. Nữ thần sóng Tinh Lân Nữ nằm trong Tam Thần Mẫu, có địa vị ngang hàng La Bình, đồng thời là thành viên của Tam Bất Tử. Tinh Lân Nữ tính tình ham chơi, hiếm khi ở một chỗ cố định. May sao đúng lúc này, linh hồn Tinh Lân Nữ đang phiêu du gần Cây Cầu Vĩ Đại nên Lộc Tục đã kịp thời triệu hồi.
Tinh Lân Nữ nhướn cổ nhìn Thủy Thánh rồi cười:
- A, Thủy Thánh hả? Phải, ta, Tinh Lân Nữ đây! Trông ngươi kìa, đến cả nói tiếng người còn không biết nói! Nhớ cô ta quá hả? Cô ấy là người của Sơn Thần, đâu phải của ngươi? Ta nói đúng chứ?
Nghe mấy lời chào hỏi từ “bạn cũ”, Thủy Thánh phát điên, miệng gã hung thần nôn ra thanh thủy đại đao to khủng bố. Phía bên kia, sóng dưới chân Tinh Lân Nữ sục sôi tạo thành song đao. Vị nữ thần quay xuống nói với đám người Phi Thiên:
-Ta sẽ cản đường hắn! Lo mà chạy!
Dứt lời, bà ta lao về phía trước. Thủy Thánh lướt người đến,. Nước dập, sóng dồn, cây cầu bỗng dưng nhỏ bé dưới chân các vị thần. Trận chiến khai mở, Thủy Thánh nổi cơn rồ dại, Tinh Lân Nữ ung dung tự tại. Đao chém đao, nước cuốn nước, thần đấu thần, đá lở, cát run, thanh âm vọt tận trời xanh. Thủy Thánh hung hăng quật đao. Lân Nữ né sang, thanh đao sóng chém tạt ngực gã, nước văng tung tóe. Thủy Thánh gào rống đớn đau, tay bóp cổ nữ thần vật xuống, tay kia đâm đại đao xuyên người nữ thần. Cơ thể nữ thần bỗng hóa thành nhiều cơn sóng, chúng cuốn ra sau, leo lên lưng Thủy Thánh rồi hiện nguyên hình Tinh Lân Nữ. Nữ thần đâm song đao ngập lưng Thủy Thánh, gã thần điên cuồng vùng vẫy, đại đao quăng quật bừa bãi lên Cây Cầu Vĩ Đại, mặt cầu rung bần bật như sắp sập. Ngay lúc ấy, con chim lạc bỗng cất cánh, Lục Châu hét:
-Đi thôi!
Cả bọn hộc tốc chạy theo lạc điểu. Cánh chim dẫn họ qua những dòng nước đổ như thác từ người Thủy Thánh. Bước chân người nhỏ bé dẫm trên những vũng lầy lội, hơi thở gấp gáp lọt thỏm giữa không gian réo sôi tiếng sóng xô nước đổ. Nhận ra đám người đương bỏ chạy, Thủy Thánh vung đao định chặn đường. Tinh Lân Nữ bèn rút đao chặt đứt tay gã. Thủy Thánh rú lên đau đớn, gã chộp tóc Tinh Lân Nữ, ném bà ta lên không trung, cánh tay đứt ban nãy vươn thẳng bắn ra cả đàn giao long như đại bác khai hỏa. Ngàn quái thú, vạn cú húc đầu. Thân thể nữ thần thủng lỗ chỗ, sau tan nát thành những bọt sóng rơi lả tả.
Tiêu diệt được địch thủ, Thủy Thánh quay đầu truy đuổi bọn Vô Phong. Gã lấy nước bồi đắp cánh tay bị đứt, đồng thời triệu tập thanh đại đao khác. Gã vung đao bổ xuống. Phía xa, những cơn sóng quần tụ thành Tinh Lân Nữ, nữ thần triệu tập một cây cung nước bắn ra ra vô số sóng tiễn đâm ngập lưng Thủy Thánh. Gã thần đau thấu tâm can, tay chùng xuống khiến đường đao lệch hướng. Hàng tấn nước đổ ụp cắt nửa cây cầu, đá rơi vung vãi, áp khí lồng lộng suýt thổi bay bọn Vô Phong. Họ choáng váng một lúc lại lồm cồm bò dậy, Hỏa Nghi vừa chạy vừa chửi:
-Mẹ kiếp lão thần! Thất tình thì đừng có giận thớt chém cá (*)!
Lạc điểu dẫn đoàn người vượt sang bờ bên kia Cây Cầu Vĩ Đại. Phía trước họ là một vách núi phân thành hai hướng trái phải. Như đã định trước, họ liền chọn đường bên phải mà đi. Thủy Thánh cố gắng đuổi theo song tấm lưng đã thủng lỗ chỗ vì sóng tiễn của Tinh Lân Nữ. Nữ thần hét:
-Dừng lại, Thủy Thánh, vô ích thôi!
Gã thần cười hềnh hệch, toàn thân sôi sủi bọt nước. Gã hóa thành cơn lũ khủng khiếp lao thẳng đến năm con người nhỏ bé. Tinh Lân Nữ vội vàng biến thành cơn sóng lao tới ngăn chặn. Thoáng chốc, cơn sóng đã bắt kịp cơn lũ. Cơn lũ bỗng nhiên cuộn lại bao lấy sóng, chẳng ai biết chuyện gì xảy ra chỉ nghe thấy tiếng cười của Thủy Thánh:
-Chết… cả… đi!
Khối sóng nước vỡ tung, biển xanh nổ ùng. Ngàn vạn tấn nước văng lên rồi đổ ụp xuống đất với sức mạnh của một cơn đại địa chấn tưởng chừng muốn rung chuyển cả Xích Quỷ quốc. Cát bụi trôi đến độ kín đặc thác lũ, những tảng đá vốn yên bình ngàn năm giờ bật khỏi vị trí. Áp khí khổng lồ thổi tới hất tung đám người. Họ không biết mình văng đi thế nào, chỉ biết dòng lũ hung bạo đã cuốn họ sang đường bên trái thay vì con đường bên phải.

Cùng lúc ấy, ở ngôi làng Lạc Việt. Túp lều của Lộc Tục được giới nghiêm, không ai được phép tới gần, kể cả lũ trẻ. Bên trong chỉ có Lộc Tục, vợ chồng Lạc Long và một cỗ hương án bày biện trước mặt ba người. Ba chiếc lư sành cắm chi chít thẻ nhang, khói nồng cay mắt lởn vởn khoảng không im lặng. Ông già ngồi khoanh chân xếp bằng, đầu gục như ngủ say mà kỳ thực tâm trí đang căng thẳng tột độ. Lát sau, ông tỉnh dậy, mặt cắt không còn hột máu. Lạc Long hỏi:
-Sao rồi cha?
Lộc Tục run sợ:
-Vẫn sống, nhưng… nhưng chúng nó… lọt vào “đất chết” rồi! Ở đó không thể sử dụng phép Đồng Tử lão!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play