Ngày thứ nhất, trước nửa đêm Thực chất anh chàng đeo kính cận nhút nhát tên Chính Minh đang làm việc tại tháp sòng bạc là Tất Tử giả dạng. Nhờ tài phẫu thuật thẩm mĩ của Tàn Thi cộng thêm khả năng bắt chước tính cách hoàn hảo của mình, Tất Tử đã trà trộn thành công. Về phần Chính Minh “thật”, Tàn Thi đang chăm sóc anh ta tại một địa điểm bí mật trong thành phố Cửu Long; hắn vừa được tiêm thuốc mê vừa truyền chất dinh dưỡng nhằm duy trì sự sống – một công việc bất đắc dĩ. Theo nguồn tin gián điệp, Đông Hoàng đang tiến hành thí nghiệm bí mật, vụ động đất bất thường hồi đầu tuần mà tâm chấn nằm tại tòa tháp là một minh chứng. Tuy nhiên các điệp viên không thể thâm nhập vào tháp sòng bạc vì hệ thống bảo vệ rất nghiêm ngặt, chỉ một số ít nhân viên mới có quyền ra vào tầng hầm, trong số đó có Chính Minh. Không thể dùng biện pháp tra khảo thông thường với Chính Minh vì dễ đánh rắn động cỏ. Thế nên việc này trao lại cho những chuyên gia tình báo của Thổ Hành là Tất Tử và Tàn Thi. Hai người bắt cóc Chính Minh, sau đó tra khảo anh ta theo cách đặc biệt: tiêm thuốc. Tàn Thi là bác sĩ của Thổ Hành nên rất rành hóa chất y dược. Hắn biết điều chế những thứ thuốc gây ức chế thần kinh, người bị tiêm thuốc sẽ rơi vào trạng thái ảo giác và sẽ trả lời mọi câu hỏi đặt ra, với người thường như Chính Minh lại đặc biệt hiệu quả. Bằng kiểu tra khảo này, Chính Minh đã khai mọi thứ. Cánh cửa thép tầng hầm bảo vệ ra sao, ai phục vụ dưới đó hay chuyện đưa thẻ nhân viên cho bạn gái vì tính sĩ diện tăng cao bất chợt, anh ta kể tất tần tật. Nhưng mâu thuẫn nảy sinh khi Chính Minh nói về một bé gái tóc đỏ. Trong cơn ảo giác, anh ta khẳng định mình thường xuyên đưa đồ chơi xuống tầng hầm cho con bé theo lệnh của ông chủ, không những thế còn bắt gặp một nhóm người thường xuyên túc trực nghiên cứu con bé. Tàn Thi bèn phẫu thuật gương mặt Tất Tử rồi tra hỏi cuộc sống xung quanh Chính Minh. Nhờ vậy mà Tất Tử diễn xuất thành công, thậm chí qua mặt cả bài kiểm tra kiếm thuật của Bất Vọng. Tất cả đều hoàn hảo trừ mối nhân duyên giữa cô bạn gái và anh chàng khù khờ đeo kính cận bỗng dưng chấm hết trong buổi chiều mưa gió. Tất Tử phàn nàn rằng ca này khó, hắn bó tay. Tối hôm ấy, Tất Tử gọi điện xác nhận Chính Minh nói thật. Cách đây một tháng, Đông Hoàng đã thuê ba mươi nhà khoa học tới lắp đặt các thiết bị nghiên cứu dưới tầng hầm. Lão tiếp nhận cô bé tóc đỏ không lâu sau đó và lập tức tiến hành nghiên cứu đứa nhỏ. Đông Hoàng nghiêm cấm nhân viên tiết lộ chuyện này ra ngoài và tất cả răm rắp nghe lời, bởi lẽ miếng cơm manh áo của họ phụ thuộc ông chủ, vả lại với lão già đầu sẹo, xóa sổ vài mạng người dễ như trở bàn tay. Thậm chí trong nội bộ đám nhân viên nọ cũng hạn chế nói về chủ đề nhạy cảm ấy. Tất Tử đã cố hết sức nhưng không khai thác được thông tin giá trị nào. Tuy nhiên qua lần tiếp xúc hiếm hoi với con bé tóc đỏ, hắn khẳng định nó là một loại vũ khí nguy hiểm. Tất Tử sớm nhận ra hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ một mình. Hệ thống bảo vệ của tòa tháp rất chặt chẽ, mỗi nhân viên một phận sự, người này không thể chen vào công việc của người kia nên rất khó cài đặt các thiết bị theo dõi. Theo lời hắn, vài ngày tới Đông Hoàng sẽ di chuyển toàn bộ máy móc thiết bị cùng đứa bé tóc đỏ. Nhóm Vô Phong cần hành động nhanh, nếu không sẽ mất chứng cứ buộc tội Đông Hoàng, đồng thời mất luôn cơ hội thúc ép chính quyền Xích Quỷ trục xuất Bất Vọng. Nhóm Vô Phong cần tạo ra sự hỗn loạn cả trong lẫn ngoài tòa tháp để giúp gã Chính Minh phiên bản giả dạng thu thập tài liệu. Nhưng làm thế nào? Đừng quên Đông Hoàng giờ là chủ tịch hội đồng thương nghiệp thành phố, ngoài đám băng đảng quận 4 thì cảnh binh sẽ bảo vệ lão nếu xảy ra biến sự. Bọn Vô Phong không thể nhờ cậy gián điệp vì lực lượng này quá mỏng. Đội Thổ Hành không thể tham gia vì một nửa đang truy tìm Quỷ Vương thứ tư, nửa khác bảo vệ công chúa. Nói tóm lại giờ này chẳng ai giúp bọn Vô Phong, họ phải tự nghĩ kế hoạch tác chiến. Hỏa Nghi đã ngồi suy nghĩ suốt mấy tiếng liền, toàn thân không nhúc nhích, dễ chừng cái mông của hắn đã lún thành hình trên ghế. Tiểu Hồ sốt ruột, chốc chốc lại ngó qua khe cửa quan sát tình hình. Vài ngày nay, bọn lâu nhâu của Quạ Đen thường lảng vảng quanh đây, chốc chốc lại ngó nghiêng như tìm kiếm điều gì đó. Hai người lo lắng bao nhiêu thì gã tóc đỏ vô tư bấy nhiêu, hắn đang nằm dài trên ghế ngáy pho pho. Tiểu Hồ trông mà ngứa mắt, nghĩ bụng chẳng nhẽ ra tát bốp vào mặt gã? -Có vẻ Đông Hoàng đã biết chuyện… – Tiểu Hồ lắc đầu thở dài – …giờ đi đâu cũng bị bám đuôi, bực thật! Hỏa Nghi không trả lời mà vẫn bất động, ánh mắt ơ hờ trên những túm mạng nhện ở góc phòng. Đương ngụp lặn trong hàng tá suy nghĩ dày đặc như sương mù, một tia sáng bất thình lình xuất hiện chiếu qua tâm trí Hỏa Nghi, hắn bắt đầu nói – cử động đầu tiên sau hàng tiếng đồng hồ: -Chúng ta cần người trợ giúp, tôi tin người này đủ sức “chơi” với Đông Hoàng. Tiểu Hồ nhíu mày vẻ không tin: -Ai? Chúng ta đâu quen biết ai ở Cửu Long? Hỏa Nghi cười đoạn gọi tên tóc đỏ trở dậy rồi nói: -Năm mắt lươn. “Kẻ thù của kẻ thù là bạn”, cậu quên à? … Qua nửa đêm, sang ngày thứ hai Khu sòng bạc phía tây luôn bất ổn vì các ông trùm thường xuyên đấu đá nhau. Nhưng kể từ ngày Đông Hoàng nhậm chức chủ tịch hội đồng thương nghiệp, các vụ đánh lộn giảm hẳn, an ninh trật tự cải thiện đáng kể. Liên minh của Năm mắt lươn tan rã bởi nhiều ông chủ khác thấy gây hấn mãi chẳng ăn thua, hơn nữa Đông Hoàng đang nắm giữ địa vị quan trọng, tốt nhất là nên an phận chờ thời. Thậm chí vài người còn gửi quà chúc mừng lão già đầu sẹo và ngỏ ý hợp tác, Đông Hoàng liền bỏ qua thù cũ rồi vui vẻ nhận lời. Chỉ sau vài ngày, vây cánh Năm mắt lươn yếu đi rõ rệt. Dù vậy, ông chủ Năm vẫn làm ăn phát đạt và chẳng có vẻ gì là yếu thế hơn ngài chủ tịch Đông Hoàng. Sòng bạc của ông ta hay ho ở chỗ là thường tổ chức nhiều thể loại đỏ đen truyền thống của Xích Quỷ, còn Đông Hoàng đi theo chiều hướng tân thời nhằm thu hút khách nước ngoài. Vì thế tháp sòng bạc của Đông Hoàng đối với dân chơi sành sỏi chỉ là chốn cưỡi ngựa xem hoa ngắm đàn bà, chứ muốn tận hưởng cảm giác được ăn cả ngã về không thì phải đến địa bàn của ông chủ Năm. Đã quá nửa đêm, dòng người lũ lượt kéo về khu phía tây, trong số đó có Hỏa Nghi. Hắn đi một mình, chốc chốc quay về phía sau để chắc rằng không ai bám đuôi. Nhờ Tiểu Hồ và Vô Phong đánh lạc hướng nên hắn mới ra khỏi quận 4 an toàn. Bất quá Hỏa Nghi cảm giác một ánh mắt vô hình nào đấy đang theo dõi từng cử động của hắn, lòng thấp thỏm vì sợ bị thủ tiêu. Đông Hoàng ở đất này như thần như thánh, muốn Hỏa Nghi bốc hơi không dấu vết là chuyện đơn giản. Đời còn lắm điều vui, hắn chưa muốn chết sớm. Hỏa Nghi rốt cục cũng tìm thấy nơi cần đến. Hắn đang đứng trước một tòa nhà cũ kỹ, trông nó hoàn toàn lạc điệu giữa trung tâm sòng bạc hoa lệ nhưng khách khứa vẫn vào ra nườm nượp. Hỏi ra mới biết ông chủ Năm cố tình không tu sửa mặt tiền nhằm lưu giữ không khí quen thuộc với khách chơi bạc lâu năm. Trước khi vào sòng bạc, khách hàng phải đổi tiền sang “hộp” – loại vật dụng tượng trưng tài khoản, đây là quy định bắt buộc. Quầy đổi tiền nằm ngay cửa chính, Hỏa Nghi vét túi mãi rồi đếm đi đếm lại chỉ được vài tờ giấy bạc tương đương nửa thùng vàng, vài cô gái đứng phía sau cười khúc khích vì tưởng hắn là con bạc khát nước. Hỏa Nghi hơi nóng mặt. Đường đường con cháu gia tộc họ Hỏa lừng danh, tiền tiêu không biết nghĩ mà bị cười vậy thì nhục lắm! Trái ngược vẻ ngoài cũ kỹ, bên trong sòng bạc cực kỳ tiện nghi và chia thành hai phân khu rõ ràng. Một bên là tập hợp các trò chơi hiện đại còn bên kia là trò chơi truyền thống với những sới bạc – đặc điểm nổi bật tạo nên thương hiệu Năm mắt lươn. Khác kiểu ngồi bàn ghế sang trọng như nơi khác, chốn này dựng phản gỗ trên mặt đất dành để ngồi bệt. Mỗi phản là một “sới” nằm san sát nhau, có thể hai người một sới, bốn người một sới hoặc tám người cùng chung sới chưa kể đám khán giả ngồi xung quanh. Trò chơi nổi tiếng nhất ở đây là “tổ tôm” – một loại bài gồm một trăm hai mươi (120) lá, từng quân vẽ hình thù khác nhau và cách chơi khá phức tạp. Dạo trước đến Cửu Long, Hỏa Nghi từng chơi thử tổ tôm nhưng bỏ ngay, hắn khoái trò chơi hiện đại hơn. Tuy nhiên Hỏa Nghi không đến chơi bạc mà gặp Năm mắt lươn. Hắn hỏi một nữ tiếp viên thì cô ta dẫn hắn tới gặp một gã bảo vệ chặn đường lên tầng trên. Gã nhìn Hỏa Nghi rồi nhã nhặn hỏi: -Quý khách hẹn ông chủ chưa ạ? -Không! – Hỏa Nghi lắc đầu – Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông ấy! -Xin lỗi! Ông chủ chỉ tiếp khách đã đặt lịch hẹn, quý khách xin đợi hôm khác! -Anh bạn nói khó giùm tôi được chứ? Tôi cần gặp ông ấy, gấp lắm! -Xin lỗi! Quy định là vậy, mong quý khách thông cảm! Lão già mắt lươn xem chừng sẽ không xuất đầu lộ diện trừ phi Hỏa Nghi phá nát sòng bạc này. Hắn cười thầm đoạn hỏi gã bảo vệ: -Tầng trên dành cho khách hạng sang à? -Vâng, quý khách cần chuẩn bị tối thiểu mười thùng vàng! Dĩ nhiên là Hỏa Nghi không đủ tiền. Nhưng hắn biết cách phá nát sòng bạc mà chẳng cần những tác động vật lý. Lâu lắm chưa chơi bạc, máu ăn thua trong người hắn nhanh chóng trỗi dậy. Hỏa Nghi mò sang khu trò chơi hiện đại. Hàng trăm thanh niên trẻ tuổi đang chìm đắm giữa vô vàn trò chơi lấp lánh sắc màu, được ưa chuộng nhất là “bắn súng ảo”. Khách hàng đặc biệt quan tâm trò này bởi hai tháng nay, khắp trung tâm sòng bạc chưa có ai phá nổi kỷ lục do người chơi trước lập nên. Trên bảng điện tử ghi rõ người đó là Thiên Hải, hắn đã lập kỷ lục một triệu điểm, ngang bằng mức điểm tối đa mà máy tính thiết lập. Sự kiện đó như bom nổ khiến nhà sản xuất phải cật lực phát triển thêm nhiều màn chơi mới. Máy chơi “bắn súng ảo” tốn khá nhiều diện tích: một tấm bục rộng chừng mười mét vuông, nền là bàn trượt kim loại di chuyển theo bước chân giống như máy chạy bộ nhưng hoạt động đa chiều hơn. Người chơi sẽ đeo một chiếc kính mắt tạo không gian ảo, khi bước đến đâu, bàn trượt di chuyển theo tới đó làm cảm giác du hành trong thế giới ảo thật hơn bao giờ hết. Các khẩu súng được thiết kế với độ nảy, độ giật y như thật nhằm tăng độ chân thực, trò chơi vì thế rất khó. Đám đông đang tập trung quanh một người chơi mà điểm số vừa nhích lên ngưỡng năm nghìn. Số người đạt ngưỡng này khá hiếm, có thể tính trên đầu ngón tay. Nhưng độ khó kể từ đó tăng theo cấp số nhân. Vừa bắt đầu màn chơi mới, anh chàng đang chơi kia bỗng loạng choạng tay súng. Hỏa Nghi dự đoán hắn sẽ thua sau vài phút nữa. -Báo động! Quái vật tấn công! Con quái vật ảo nhảy xổ đến, anh chàng nọ giật mình bắn xối xả song quá muộn, nhân vật ảo bị quái vật cắn xé, trò chơi quay lại vạch xuất phát. Đám đông thở dài ngao ngán, lác đác người tức tối chửi đổng Thiên Hải gian lận. Hỏa Nghi liền thế chỗ, hắn nhét “hộp” vào khe cắm, bảng điện tử vang lên giọng nói tự động: “Báo cáo tài khoản! Tổng số tiền: nửa thùng vàng, nợ: không. Trò chơi: bắn súng ảo. Nếu thua, quý khách phải trả gấp đôi. Nếu thắng, quý khách sẽ nhận thưởng gấp hai mươi lần. Xin vui lòng ấn nút bắt đầu!”. Lời đề nghị hấp dẫn như mật ngọt nhưng là mật chết ruồi. Đã từng có người tán gia bại sản vì trò chơi này. Nếu không đạt một triệu điểm như Thiên Hải, Hỏa Nghi chỉ còn nước lột quần áo trả nợ. Vài người đứng ngoài khuyên can: -Chơi làm gì? Không thắng nổi đâu! Thằng Thiên Hải ba xạo ăn gian đấy! -Bỏ đi! Hắn muốn đốt tiền, kệ cho hắn đốt! Hỏa Nghi bỏ ngoài mấy lời vo ve. Hắn đeo kính, tay xách súng sẵn sàng trò chơi, tư thế hệt một chiến binh sắp ra trận. Hắn cười: -Một triệu điểm à? Đúng là… hậu úy khả sinh (*)! Cùng lúc ấy trong căn phòng riêng đậm đặc mùi thuốc lá, ông chủ Năm đang ngả người trên ghế bành, tay vắt lên trán nghĩ cách đối phó Đông Hoàng. Bàn dân thiên hạ thành phố thường nói ông chủ Năm chạy theo cái bóng của Đông Hoàng. Tính tuổi đời, ông chủ Năm kém hơn nhưng lão lại khởi nghiệp trước lão già đầu sẹo tận mười năm. Lão dựa vào gia sản do dòng họ để lại rồi thành danh, còn Đông Hoàng vừa giải ngũ và bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Vậy bây giờ thế nào? Không thể nói Năm mắt lươn thua kém, càng không thể nói lão lép vế so với đối thủ. Nhưng chỉ thâm tâm lão hiểu rằng mình đã thua toàn diện. Ngày trước lão nhìn Đông Hoàng bằng nửa con mắt, giờ phải ngước lên bằng tâm trạng ghen ăn tức ở. Bất quá muốn chơi “cũng” hết cửa chơi rồi! – Ông chủ Năm thở dài. Ông chủ Năm thích yên tĩnh lúc gặp chuyện buồn chán. Cố nhiên lão rất căm thù những thứ phá hoại không gian yên tĩnh ấy, từ đồ vật, động vật cho tới con người. Như thằng nhân viên vừa mở cửa chạy xộc vào mà chẳng thèm hỏi han lão là một ví dụ, gã này thở hổn hển: -Anh Năm… anh Năm… Mọi người làm việc ở đây đều gọi Năm mắt lươn là “anh Năm”. Lão già sừng sộ: -Mày không thấy tao bận à? Bộ mắt đui hả? Gã nhân viên xua tay: -Không… không… có đứa mới phá… phá kỷ lục… “bắn súng ảo”! Một triệu một trăm điểm! Nó thắng mười thùng vàng và đang lên khu cao cấp! Giọng nói đứt hơi không rõ lời song Năm mắt lươn hiểu ngay tình hình và lập tức xem đoạn ghi hình về kẻ thắng cuộc trò “bắn súng ảo”. Người đó chẳng phải ai khác ngoài Hỏa Nghi. Hắn chỉ mất ba mươi phút để hoàn thành mười màn chơi, không những phá kỷ lục của Thiên Hải mà còn vượt thêm một trăm điểm, máy tính không hề phát hiện bất cứ dấu hiệu gian lận nào. Trung tâm sòng bạc đang chấn động bởi thông tin này, người người ùn ùn đổ về cốt thấy tận mắt số điểm khủng khiếp mới thiết lập. Ông chủ Năm chỉ vào Hỏa Nghi, hỏi: -Biết nó là ai không? -Bọn em vừa tra thông tin! Cách đây hai năm trước, chính thằng này lập kỷ lục năm nghìn điểm, sau đó biến mất không tung tích! Năm mắt lươn cau mày suy nghĩ, trò “bắn súng ảo” rất khó, đến quân nhân chuyên nghiệp cũng không thắng nổi. Quả thực trên đời lắm quái vật mang hình hài con người. Trong lúc đám nhân viên sòng bạc cuống cuồng tìm hiểu thông tin của Hỏa Nghi thì tên này đã tiến nhập khu cao cấp. Nơi này chỉ dành cho khách chơi đặt cược từ mười thùng vàng trở lên, đa phần đều là kẻ máu mặt thừa mứa tiền của. Các sới bạc có bình phong che tứ phía rất kín đáo, lại thêm đám bảo kê vai u thịt bắp, do vậy quan chức thành phố Cửu Long cũng thường xuyên lui tới mà không sợ tai mắt phóng viên. Hỏa Nghi đi thẳng một mạch đến quầy phục vụ khách hàng. Tại đây hắn gặp người quen cũ, một cô gái tóc nhiều màu vốn là bạn của Thanh Nhi còn cô gái kia là… Thanh Nhi. Hai người họ trố mắt khi thấy Hỏa Nghi đường hoàng bước tới. Thanh Nhi lắp bắp: -Cậu… cậu làm gì ở đây? -Chào các cô, tôi muốn chơi “thuyền chìm thuyền nổi” với nhà cái, tỉ lệ đặt cược một ăn bảy mươi, quyết định thắng thua trong ba ván liên tiếp. Nếu thắng, tôi sẽ mời cô đi ăn, nhé? Hai cô gái há hốc mồm. Hỏa Nghi nhìn về phía máy quay với điệu bộ giễu cợt. Bản mặt nhơn nhơn xấc láo của hắn đập vào mắt ông chủ Năm, lão già bóp tay răng rắc: -Thuyền chìm thuyền nổi? Một ăn bảy mươi? Được lắm, tự tay tao sẽ chôn sống mày!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT