Tiểu Hồ nhớ tên tuổi từng thành viên Thập Kiếm, thậm chí tự tin mình đã nghe nhiều lời đồn đại về họ hơn bất cứ ai. Nhưng nàng không rõ Ly Đốc. Cái tên đó quá xa lạ và lạc quẻ trong mỗi buổi chuyện phiếm của giới chiến binh. Các thành viên Thập Kiếm như năm lục địa nổi tiếng nhất, riêng Ly Đốc ở ngoài cái vòng ấy – gã tựa thể lục địa Kim Ngân. Sự thật là chẳng ai muốn đặt chân lên miền đất khô cằn này. Nhưng có một sự thật khác là Kim Ngân chết chóc tới nỗi họa kẻ điên mới đụng vào nó. Ly Đốc là một thứ như vậy. Khốn khổ cho Tiểu Hồ, nàng đã trở thành kẻ điên mà không hề hay biết.

- Em rất cuốn hút, rất dễ thương, Tiểu Hồ. Đôi mắt của em thật tròn trịa... tôi có thể thấy con ngươi màu nâu đỏ của em, người ta bảo chỉ có con gái vùng sơn cước xứ Hoa Thổ mới có màu mắt này. Và không phải ai cũng có! – Ly Đốc cười nói, vừa vuốt ve gương mặt Tiểu Hồ bằng tay trái vừa bóp chặt cổ cô gái bằng tay phải – Em nghĩ sao, Tiểu Hồ, nếu tôi móc một mắt của em và gửi cho thằng tóc đỏ Vô Phong? Em nghĩ hắn nhận ra không? Cá cược nào Tiểu Hồ! Nếu hắn không nhận ra, tôi sẽ gửi nốt con mắt còn lại của em, còn nếu hắn nhận ra thì tôi vẫn sẽ gửi con mắt đó để tưởng thưởng cho tấm lòng của hắn! Cá cược không, Tiểu Hồ?

Ly Đốc ấn tay vào hốc mắt của cô gái. Tiểu Hồ rùng mình. Gã Thập Kiếm không dọa, gã làm thật. Giờ đây nàng chỉ thấy màu vàng mờ mịt ở chiếc đèn chùm phòng khách sạn, mà vốn dĩ nó phát ánh sáng màu vàng kim. Chỉ một lát nữa thôi, màu vàng kia sẽ mờ hẳn và chuyển thành đen kịt. Thêm một đốt ngón tay nữa, Ly Đốc sẽ móc ra toàn bộ con ngươi cùng thần kinh cơ thịt dài thòng. Nỗi sợ cồn cào ruột gan thổi lên những tiếng đứt quãng trong thanh quản của Tiểu Hồ. Nàng chưa muốn chết. Nàng chưa thể chết.

Tiểu Hồ nghiến răng tung ra từng cú thúc bụng hay cú đấm trực diện vào Ly Đốc mà chẳng ăn thua. Vấn đề không nằm ở khoảng cách quá gần hay tình trạng hô hấp khó khăn hiện tại. Nàng đã tập luyện hàng ngàn lần cho những tình huống kiểu này, biết rõ cách thức tấn công trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất. Nhưng những bài tập đó dùng để đối phó con người chứ không phải máy xúc. Trước mắt Tiểu Hồ là cái máy xúc đúng nghĩa: rắn chắc, góc cạnh, lạnh lẽo và được đắp bằng da thịt con người. Giả như có một vết cắt trên cánh tay Ly Đốc rồi lộ ra sắt thép lẫn bùi nhùi dẫn điện, Tiểu Hồ sẽ không hề ngạc nhiên.

Những cú đấm lẫn cú thúc yếu dần, đôi tay Tiểu Hồ dần quơ quào như đứa trẻ lên ba quấy khóc người lớn. Quả thực cô gái đang khóc. Sợ hãi không làm nàng khóc, mà bởi ngón tay của Ly Đốc đã thọc sâu hơn vào hốc mắt làm tuyến lệ bị ảnh hưởng. Và không chỉ nước mắt, máu đã bắt đầu chảy. Không thể chịu nổi, Tiểu Hồ gào khóc:

- Buông ra! Cứu tôi... Phong ơi, cứu tôi... buông ra!

- Bình tĩnh, Tiểu Hồ, tôi biết em mạnh mẽ. – Ly Đốc nói – Nhưng trong tình huống này em cần hợp tác. Em nhớ thằng tóc đỏ, phải không? Thế thì em phải gửi quà cho hắn. Tất nhiên tôi không biết hắn đang ở đâu, nhưng tôi có cách. Trước đó, tôi sẽ cất giữ món quà của em trong dung dịch. Chúng sẽ luôn tươi mới và đẹp đẽ. Tin tôi đi!

Ngón tay Ly Đốc thọc sâu hơn. Gã Thập Kiếm đang dùng sức mạnh máy xúc để móc mắt cô gái. Tiểu Hồ gào lên đau đớn, trí não bị kích động mạnh mà phát động nội lực, mọi đường huyết mạch trên thân thể cô gái xuất hiện chú ngữ Hỏa niệm đỏ rực, cong vồng nhiều ngạnh nhọn. Chúng chảy rần rật, tụ tập thành khối nóng cháy giữa ngực Tiểu Hồ. Một thứ gì đấy dưới cổ áo của nàng bỗng chốc sáng rực tựa ngọn đèn quá tải rồi bất thình lình nổ tung, hất bay Ly Đốc vào góc tường. Gã Thập Kiếm lập tức đứng dậy nhưng cũng sụm bà chè ngay tức khắc, miệng ộc máu, cảm giác như vừa hứng chịu vài chục thanh búa tạ.

Được giải thoát, Tiểu Hồ ôm nửa mặt lèm nhèm máu lẫn nước mắt. Con mắt của nàng vẫn ở đúng vị trí nhưng không thể mở ra. Tiểu Hồ vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra chiếc dây chuyền đeo cổ – món quà từ đại thánh sứ Tây Minh – vừa cứu mạng mình. Nàng đoán nó là đồ ếm phép hoặc bùa hộ mệnh. Song nàng không còn hơi sức để đoán biết chiếc dây hoạt động thế nào bởi phía trước còn có một cỗ máy xúc đang nổi cơn điên.

Dằn cơn đau, Tiểu Hồ dồn hết sức bình sinh lao tới rồi niệm chú ngữ đoạn thoi một đấm giữa mặt Ly Đốc. Cú đấm tóe những hạt lửa màu vàng cam, da thịt Ly Đốc vừa đau đớn vừa bỏng rát. Gã này nổi điên, tay phải như chiếc cần cẩu vung ra tông vào người Tiểu Hồ. Cô gái loạng choạng ngã, be sườn tê rần vì đau. Nàng thừa nhận ngay cả khi có lợi thế thì vẫn không thể so bì thể lực với Ly Đốc, gã phương bắc quá khỏe. Nhưng ngọn lửa bên trong Tiểu Hồ đã nuốt trọn trái tim nàng. Ly Đốc đang nhắm tới tên tóc đỏ, nàng phải ngăn gã. Nàng sẽ không để Ly Đốc hay bất cứ kẻ nào trên thế giới này đụng vào tên tóc đỏ.

Nghĩ tới đó Tiểu Hồ lại niệm chú ngữ, hai nắm đấm bùng lửa cuồn cuộn như hai ngọn đuốc. Cô gái tiếp tục lao vào và tống mọi giận dữ lên người Ly Đốc bằng một cú móc hàm, tiếp đến là một cú đạp. Gã Thập Kiếm bật ngửa. Ly Đốc vẫn chưa hết choáng váng vì cú phản đòn từ chiếc dây chuyền ếm bùa, cơ thể gã rệu rã, bắp thịt nhão ra. Gã hết ôm mặt rồi lăn lộn trước mưa đòn túi bụi giáng xuống đầu. Tuy gặp khó nhưng gã cười toe toét:

- Ồ, em từ chối lòng tốt của tôi, Tiểu Hồ! Hà hà... Tôi chỉ muốn em tái ngộ với hắn, tôi có ý tốt mà, Tiểu Hồ. Đừng đánh tôi nữa! Nghe này, tôi chỉ muốn em gặp gỡ hắn! Tôi có ý tốt! Tôi đã không thể gặp chị của tôi, chị Mục Á của tôi! Vì thế tôi không đành lòng nhìn em và thằng tóc đỏ bị chia cắt. – Ly Đốc chống gối đứng dậy – Đừng giận dữ và hãy nghe lời tôi...

Cú đấm lửa tông lệch mặt Ly Đốc cắt ngang cơn lảm nhảm của gã. Lửa thiêu da cháy sém thịt, Ly Đốc gào lớn. Nhưng gã không gục mà quay lại phản đòn bằng cú đấm mạnh gấp đôi. Dù đã che đòn nhưng Tiểu Hồ không thể ngăn chặn khối bàn tay sắt thép. Nàng văng đi, đỉnh đầu đập chân bàn, thần trí lẫn lộn giữa máu và tiếng đổ vỡ. Tới lúc định thần, nàng nhận ra Ly Đốc đang đè chân lên ngực mình. Toàn bộ sức nặng của gã phương bắc dồn xuống khiến nàng không thể thở, cảm giác như bị chẹt bởi một ngọn núi. Gã Thập Kiếm bóp cổ Tiểu Hồ, cười gằn:

- Không chia cắt, hiểu không, Tiểu Hồ? Tôi thực sự lo lắng cho em! Tôi có lòng tốt! Vì thế xin em hãy tin tưởng tôi!

Lần này Ly Đốc không chần chừ. Gã thộc ngón tay mạnh bạo vào hốc mắt Tiểu Hồ. Cơn đau đến ngay lập tức, Tiểu Hồ gào khản cổ. Nhưng lần này nàng không khóc mà cười:

- Đồ ngu... Mục Á có chồng rồi... cô ấy chết vì người mà cô ấy yêu, không phải thằng con nít như anh...

Ly Đốc khựng lại vì bối rối. Tiểu Hồ vừa chọc đúng tim đen của một gã trai ôm ấp tình yêu vô vọng. Nàng liền nhân cơ hội búng tay, hàng chục tia lửa bùng lên xập xòe giữa ngón cái và ngón trỏ. Không chiêu thức Hỏa niệm nào phát ra mà chỉ có tiếng nứt gãy đanh màng nhĩ. Một vật gì đấy làm bằng kim loại và nặng nề. Ly Đốc nhổm người, cái đầu vàng rơm ngó qua ngó lại mà chẳng thấy thứ gì khả dĩ là ngọn nguồn âm thanh nọ. Bất chợt gã nhớ ra chiếc đèn chùm. Một giàn đèn bằng đồng, thắp sáng bằng ngọn lửa phép thuật trong những cái chụp màu vàng kim, thường chỉ xuất hiện ở các khách sạn cũ. Ly Đốc ngẩng đầu vừa lúc giàn đèn rơi xuống. Khối kim loại với những nét chạm khắc tinh tế mang hơi hướm cổ điển lụi thẳng đỉnh đầu gã phương bắc, hai chục chiếc chụp vỡ toang dội cơn mưa thủy tinh. Ly Đốc ôm đầu máu, đoán rằng Tiểu Hồ đã dùng Hỏa niệm nung chảy giá đèn từ trước, chỉ là gã không hiểu cô gái làm việc đó từ lúc nào. Đương phân vân đoán già đoán non, gã bỗng thấy Tiểu Hồ đứng dậy, toàn thân rào rào rơi rớt vô số mảnh thủy tinh. Nàng nghiến răng:

- Muốn giết Phong? Thế thì bà giết mày trước! Thằng khốn! Làm bà đây cáu!

Tiểu Hồ cúi thấp người chạy đến túm chặt be sườn Ly Đốc. Nàng nhỏ bé và gần như lọt thỏm trước gã Thập Kiếm. Nhưng Tiểu Hồ chẳng nghĩ nhiều. Cô gái gầm lớn đoạn đẩy tay. Trong một khoảnh khắc, Tiểu Hồ nhấc bổng gã đàn ông cao to gấp rưỡi mình tựa thể đang nâng một quả núi rồi đập xuống chiếc bàn gần đó. Bàn vỡ tan, thân thể Ly Đốc dội mạnh trên sàn, phản lực liền dội lại khắp thân thể gã. Ngay cả máy xúc cũng phải long sòng sọc ốc vít khi hứng chịu cú ném như vậy, huống hồ Ly Đốc vẫn là con người. Gã ho bục máu, nội tạng của gã bị ảnh hưởng. Dù vậy gã vẫn cười:

- Em đánh tôi đau quá, Tiểu Hồ... sao em ghét tôi thế... tôi chỉ có ý tốt...

Gã nói chưa hết thì hàm dưới bật lên, sau đổ vật chết giấc. Tiểu Hồ không hơi đâu nghe bài ca lảm nhảm “ý tốt” nên tặng gã cú đấm chót. Nàng dựa lưng vào tường thở dốc, khắp người vương vãi thủy tinh lẫn máu. Máu Ly Đốc, máu từ chính mình, máu từ con mắt suýt bị móc khỏi sọ não. Toàn thân nàng dính bết màu đỏ vì bảo vệ cho một màu đỏ khác. Nhưng Tiểu Hồ không phàn nàn nhiều vì bộ dạng lúc này. Vì tên tóc đỏ, nàng chẳng bận tâm hay phàn nàn.

Nhưng các vị khách thuê phòng kế bên không thể không phàn nàn tiếng đấm đá bình bịch. Người quản lý gõ cửa phòng Tiểu Hồ. Gương mặt cô ta trắng bệnh khi Tiểu Hồ bước ra với phông nền đổ nát phía sau cùng một gã đàn ông chổng vó giữa đồ đạc tanh bành. Tiểu Hồ chìa một tấm danh thiếp đoạn cười:

- Cứ gọi số này, chi phí thiệt hại sẽ được thanh toán. Ở đây có chút rắc rối nên hơi lộn xộn, tôi tự xử lý được, mong cô không gọi cảnh binh. À... ở đây có bánh ngọt không? Mang cho tôi một đĩa. Thêm sữa lạnh, ít đá nhé!

Người quản lý ú ớ không thốt nên lời. Tiểu Hồ đóng cửa đoạn trở vào trong. Đôi chân nàng vô tình đụng phải đôi Cáo Lửa nằm dưới đất. Chúng đang mời gọi nàng tiễn Ly Đốc về Tụ Hồn Hải. Nàng có lý do chính đáng để làm vậy. Nhưng Tiểu Hồ chỉ thu kiếm rồi nghỉ ngơi trên ghế, chờ đợi đĩa bánh cùng ly sữa nóng. Ngọn lửa trong tim Tiểu Hồ đã dịu bớt. Bản thân nàng thấy may mắn vì lúc ngọn lửa đó nóng nhất thì đôi Cáo Lửa ở ngoài tầm với. Khi đó nàng đã mất lý trí.

Bởi khi yêu, người ta không nghĩ nhiều.

...

Người Diệp quốc thường dùng nụ cười để giải quyết vấn đề hoặc là che đi cảm xúc tiêu cực của họ.

Nhìn căn phòng nát bấy rồi liếc sang súc thịt Ly Đốc máu me bầy nhầy ở góc phòng, cô nàng Thôn Tàng nở nụ cười tươi rói. Từ hồi quen biết, Tiểu Hồ nghĩ dây thần kinh cười của cô ả thánh sứ này bị liệt. Té ra nàng lầm, Thôn Tàng chẳng những biết cười mà còn hài hước:

- Đây là nghệ thuật sắp đặt mang tính trừu tượng, đúng không Tiểu Hồ? Cứ việc mang tới phiên đấu giá và sẽ có người trả tiền cho tác phẩm của cô, sao phải ép tôi mua thế này? Giữa mười hai giờ đêm?

Cô ả thánh sứ dạo một vòng quanh Ly Đốc, tiện chân đá gã này vài phát. Đá có ác ý, không phải thăm dò. Ngày đầu đặt chân tới đây, Tiểu Hồ nhớ rằng cô ta chẳng hề thân thiện với gã Thập Kiếm. Và cũng chẳng đợi nàng dò hỏi, Thôn Tàng đã biện minh cho hành động của mình:

- Nhưng nếu cô trả giá tên này, tôi sẽ mua đứt. – Cô ả lấy mũi giày lật mặt Ly Đốc như lật luống rau khỏi lớp đất xốp – Giới chiến binh phương tây các cô lạ lẫm Ly Đốc, nhưng người Đông Thổ chúng tôi khá quen mặt gã. Một tên phá hoại. Không ai biết trước lúc mười tám tuổi tên này ở đâu hay làm gì, có người nói gã từng là thiếu gia một dòng họ lớn, có người nói gã là con hoang. “Ly Đốc” mà! Chẳng thông tin nào xác thực. Nhưng những chuyện sau đây thì khá rõ ràng: gã từng phục vụ trên hạm đội Đạo Chích Không Trung của Đạn Đạo, sáu năm sau tách ra lập đội riêng. Đạn Đạo cho phép gã. Hai mươi lăm tuổi, Ly Đốc bước lên vị trí ông trùm cung cấp nguyên liệu ở phương đông. Ông trùm trẻ nhất trong các ông trùm, cũng là kẻ mạnh nhất. Hai mươi lăm tuổi, ấn tượng chứ? Nhiều thánh sứ phương đông không đủ tiền để làm hãm giới hoặc môn giới cho thánh giới của mình, họ sẽ tìm đến Ly Đốc[1].

- Cô cũng xài đồ của Ly Đốc?

Tiểu Hồ hỏi đoạn nhóng mắt trông vào thanh kiếm đeo bên hông của Thôn Tàng. Cô nàng thánh sứ hết cười, bộ mặt trở lại vẻ đăm đăm khó gần thường nhật. Mất một lúc, Thôn Tàng mới thở hắt ra, ngón tay nắm chặt chuôi kiếm:

- Không phủ nhận là gã luôn có đồ tốt, tốt hơn nhiều so với chính phủ cung cấp. Tôi đã giao dịch với gã, một vụ không dễ chịu nhưng kết quả không tồi nếu không muốn nói là xuất sắc. “Ác Trảm” là thánh giới của tôi. Phải, hai phần ba cấu tạo của nó do Ly Đốc cung cấp. Quay lại vấn đề, sau khi lên vị trí ông trùm, Ly Đốc gia nhập Thập Kiếm bằng cách bẻ cổ hai thành viên cũ. Giết cả hai cùng lúc và bằng tay không. Gã giúp chúng tôi giải quyết hai tên tội phạm nguy hiểm, nhưng tự gã biến mình thành một thứ rắc rối hơn thế nhiều lần. Buôn lậu, vận chuyển hàng cấm, gây nguy hiểm an ninh, đồng minh của phiến quân, thậm chí cộng tác với chính phủ... Ly Đốc đóng rất nhiều vai và là diễn viên đại tài. Diệp quốc chúng tôi nhiều lần phát mệt, thậm chí đổ máu với gã. Thế nên nếu được, mong cô cho tôi mua đứt gã này.

Tiểu Hồ bật cười, cái cười làm căng dây thần kinh khiến ổ mắt bị thương co giật. Nàng thầm than đau, ôm nửa mặt băng bó rồi tận hưởng đĩa bánh ngọt, cố gắng cắn nhẹ nhàng nhất có thể. Bánh ngon, Tiểu Hồ khoan khoái trong ít phút. Tới khi ngẩng mặt, nàng thấy gương mặt Thôn Tàng vẫn ở đó cùng cái vẻ không thể lẫn vào đâu là chờ đợi hợp đồng được ký kết. Cô ả thánh sứ không đùa. Tiểu Hồ nhíu mày:

- Thật đấy à?

- Cứ ra giá, tôi sẽ đáp ứng. – Thôn Tàng đáp.

- Cô định làm gì anh ta? Vì lý do gì?

Thôn Tàng tặc lưỡi, hai tay khoanh trước ngực, dáng điệu tư lự. Như đã nghĩ kĩ, cô nàng cất lời:

- Chuyển cho đội điều tra để thẩm vấn. Tôi cần hỏi Ly Đốc một số điều. Chắc cô biết Bắc Thần quốc và Diệp quốc đang xung đột, tất cả bắt nguồn từ một vụ không chiến, kế đến là pháo kích, thậm chí tên lửa được phóng ra. Đám báo chí không lầm đâu, chúng tôi và Bắc Thần thực sự đã phóng tên lửa vào nhau[2]. Nhưng đội điều tra Diệp quốc phát hiện có vấn đề. Ngày xảy ra vụ không chiến, các phi công Diệp quốc đã gửi tín hiệu cho phía Bắc Thần. Họ làm nhiệm vụ tuần tra định kỳ. Nhưng bằng cách nào đó mà tín hiệu không thể gửi, Bắc Thần không nhận ra phi thuyền lạ và họ thực hiện quyền bảo vệ không phận. Không chiến nổ ra, chuyện còn lại cô đã nghe rồi.

- Vậy thì phải hỏi đài kiểm soát không lưu, họ chịu trách nhiệm gửi tín hiệu. – Tiểu Hồ nói.

- Chính xác. Vấn đề là ngày hôm đó, đài kiểm soát không lưu bị xâm nhập, đúng hơn là bị cướp. – Thôn Tàng đáp – Một vụ đánh giết bí mật xảy ra ngay tại nơi được quân đội kiểm soát nghiêm ngặt nhất. Mãi khi trận không chiến kết thúc, quân đội mới biết toàn bộ nhân viên đài kiểm soát bị giết, hệ thống máy móc bị phá hoại. Nhưng trước khi họ kịp điều tra và báo cáo, mà những bản báo cáo vốn dài cả trăm trang, hai quốc gia đã đấu pháo rồi phóng tên lửa.

Tiểu Hồ nghi hoặc:

- Hai nước có thể tổ chức đàm phán, sau đó Diệp quốc thông báo chuyện đã xảy ra, biết đâu cuộc chiến sẽ chấm dứt?! Tại sao không làm vậy?

- Vì đã quá trễ để làm. – Thôn Tàng thở dài – Vụ không chiến châm ngòi cho một quả bom chưa nổ giữa hai nước, và dưới quả bom đó là hàng chục quả bom khác. Chỉ vài tiếng sau trận không chiến, Bắc Thần đã điều động bộ binh vượt biên và Diệp quốc phải đáp trả ngay lập tức. Quan hệ ngoại giao bị cắt đứt ngay lập tức nên không có cơ hội đàm phán. Nhưng giả sử có đàm phán thì cuộc điều tra vẫn chưa kết thúc vì chưa thể xác định thủ phạm thực sự, và cũng không thể đưa một bản cáo dang dở ra trước công luận. Tình hình đơn giản là vậy: chưa có thủ phạm, chưa có đàm phán.

Tiểu Hồ vẫn nhớ ngày đài truyền hình thông báo về vụ không chiến. Cả thế giới chấn động bởi đã rất lâu kể từ ngày Chiến Tranh Tài Nguyên kết thúc mới lại có hai quốc gia xung đột quân sự. Vì nó mà cả thế giới lãng quên cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành. Theo một nghĩa nào đó, Tiểu Hồ ghét vụ này bởi nó gián tiếp gây nên cái chết của đại thánh sứ Tây Minh. Nàng ngoảnh về phía Ly Đốc, hỏi:

- Cô nghĩ anh ta biết chuyện gì đó?

- Nhiều khả năng, vì gã là thành viên Thập Kiếm. – Thôn Tàng đáp, năm ngón tay lần lượt gõ lên chuôi thanh kiếm Ác Trảm – Muốn xâm nhập rồi khống chế đài kiểm soát không lưu thì cần một nhóm những cá nhân rất, rất mạnh. Chỉ tồn tại vài nhóm lính đặc nhiệm như vậy trên thế giới, ví dụ như Thổ Hành. Nhưng đội điều tra đã loại bỏ khả năng lính đặc nhiệm vì vô lý và không có động cơ, nên chỉ còn một câu trả lời cuối cùng là Thập Kiếm. Miễn được trả tiền, bọn họ sẽ vung kiếm. Tôi khô cổ rồi, cô không phiền chứ...?

Cô nàng thánh sứ chỉ vào ly sữa trên tay Tiểu Hồ. Và chỉ đợi Tiểu Hồ gật đầu, cô ta liền ghé môi vào ống hút tu sữa thun thút, gửi trả cái ly vơi quá nửa, sau tiếp tục:

- Thập Kiếm là khuôn mặt của thế giới ngầm. Đừng hiểu lầm “khuôn mặt” sang nghĩa khác như công cụ, tay sai hay gì gì đó. Ở đây, họ đại diện cho thế lực sẵn sàng thực thi những thứ mà thế giới mặt đất gồm những người như tôi và cô không dám làm. Nhưng phải có một cái giá tương xứng. Kẻ tìm đến Thập Kiếm sẽ liên hệ qua một tổ chức ngầm uy tín, ví dụ như chợ rác Uất Hận Thành. Làm thủ tục xong xuôi, Uất Hận Thành sẽ tổ chức đấu giá, thành viên Thập Kiếm cuối cùng ở lại trong phiên họp sẽ nhận nhiệm vụ. Khẩu hiệu của họ là “Vì giàu có, thống trị, chi phối. Không tiết lộ, không tố cáo, không bôi nhọ”[3]. Không được tiết lộ công việc, đó là quy tắc của Thập Kiếm. Vậy nên là... vậy đấy!

- Nhưng Thập Kiếm cũng là nơi nguồn tin bị tiết lộ nhiều nhất, phải không? – Tiểu Hồ cắn miếng bánh, cơ mặt nhăn nhó vì đau.

- Chính xác. Cô tìm gặp Thập Kiếm nghĩa là chỉ thuê được một thanh, chín thanh còn lại sẽ chĩa về phía cô, và, một lúc nào đó thanh kiếm mà cô thuê có thể sẽ nhập bọn với chín thanh kia. Nhưng bởi khả năng xuất chúng của mình, Thập Kiếm vẫn là khuôn mặt đáng tin cậy nhất ở thế giới ngầm. Tôi cần Ly Đốc, có thể đội điều tra sẽ khai thác được gì đó từ gã.

- Tôi cần anh ta. – Tiểu Hồ lắc đầu – Chúng tôi là một đội, ít nhất là cho tới khi công việc của tôi kết thúc...

Thôn Tàng nhướn mắt, hàng lông mày mảnh rẽ theo hai chiều hướng khác nhau, một bên đi lên còn một bên chúc xuống, nom tựa một cái lưỡi liềm đang cắt xẻ cảnh tượng căn phòng thành những khúc mỉa mai nhất:

- Một đội? Sau tất cả chuyện này? Thế mắt của cô? “Làm đàn bà phải biết chăm chút đôi mắt”, người Diệp quốc chúng tôi nói vậy. Nếu là cô, tôi đã biến thằng khốn kia thành thịt hộp. Gã rất nguy hiểm, Tiểu Hồ, bởi vì gã là Thập Kiếm. Trao gã cho chúng tôi, cô sẽ nhận thù lao xứng đáng. Rất có thể cô sẽ là người kết thúc cuộc chiến giữa hai nước, Diệp quốc nhất định sẽ hậu tạ.

- Không được, không được. – Tiểu Hồ xua tay – Tôi cần Ly Đốc. Sự vụ vừa rồi... chỉ là vài khúc mắc, nhưng tôi có thể giải quyết. Tôi cần anh ta cho công việc sắp tới. Mong cô thông cảm.

Thôn Tàng im lặng, không khí thay đổi. Tiểu Hồ không tưởng tượng bởi nàng thấy rõ đôi mắt của cô ả thánh sứ chuyển sang chiều hướng bén nhọn, tựa thể thanh Ác Trảm đang nằm ngay trong con ngươi. Thay vì thân thiện như trước, giọng cô nàng thánh sứ lạnh băng:

- Tôi đã giúp cô, Tiểu Hồ. Nhờ tôi, cô mới được quyền ra vào tất cả thư viện ở phía đông thế giới. Nếu không phải vị trí Phó Tổng Lãnh Thánh Sứ của tôi, cô sẽ không được như vậy. Tôi chưa yêu cầu cô trả ơn. Những gì tôi đang làm là thỉnh cầu, cô hiểu chứ?

- Tôi biết ơn. – Tiểu Hồ nói – Nhưng nói đi phải nói lại, cô giúp tôi nhờ bức thư của công chúa Lục Châu. Và công chúa nhờ cô giúp đỡ bởi vì Phi Thiên quốc đã giúp Diệp quốc trong cuộc chiến. Tôi sẽ trả ơn cô khi có thể, nhưng giờ không phải lúc. Cô đang ép tôi đấy.

Thôn Tàng rướn người tới thì thào:

- Chính xác, tôi đang ép cô bởi vì đất nước cô đang bước vào kỳ bầu cử, một việc mà không nhà phân tích chính trị lão luyện nào có thể giải thích. Trong tình hình này, thời gian này, bối cảnh này, Phi Thiên tổ chức bầu cử! Chuyện gì đã xảy ra với Đệ Thập? Ông ấy thoái vị? Hay còn nguyên nhân nào khác, ví dụ như sức khỏe? Nhưng dù ông ấy thoái vị hay gặp vấn đề sức khỏe thì Đệ Thập Nhất sẽ lên ngôi vào giữa năm sau. Chúng tôi không thể biết hai người con của ông ấy sẽ phản ứng với cuộc chiến thế nào. Cô là người Phi Thiên, chắc cô biết Phi Thiên quốc bất ổn nhất khi tổ chức bầu cử, bởi vì trong lòng đất nước các cô tồn tại những mâu thuẫn đã kéo dài năm thế kỷ. Đây là một rủi ro. Trước khi biết Đệ Thập Nhất là ai và có chính sách thế nào, chúng tôi phải tự cứu mình khỏi cuộc chiến. Hãy tỏ ra mình là một đồng minh đáng tin cậy, Tiểu Hồ.

Tiểu Hồ ngừng ăn, miếng bánh trong miệng đắng ngắt. Nếu đây là Phi Thiên quốc, nàng đã tống Thôn Tàng khỏi phòng ngay lập tức. Cái dở của việc nhờ vả là bị nhờ vả lại gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi. Tiểu Hồ nhìn gã Thập Kiếm một lúc, sau nói:

- Cô có thể mượn anh ta vài ngày để thẩm vấn. Tôi không rõ người Diệp quốc thẩm vấn thế nào, nhưng tôi cần anh ta nguyên vẹn, không xây xước, thần kinh ổn định. Và tiền. Tôi cho cô mượn Ly Đốc, vì thế hãy trả phí.

Thôn Tàng chống nạnh thở phù, lọn tóc trước trán đung đưa như đang cân nhắc. Sau rốt cô ta trả lời:

- Người Phi Thiên các cô tham lam không ai bằng. Nhưng tốt thôi! Tôi đồng ý. Tôi sẽ mang con lợn đi ít ngày và trả lại cô sau. Tiền sẽ được chuyển khoản. Nhân tiện... đây là hồ sơ về Đa Lạt, tôi đã điều tra giùm cô. Ông ta là một học giả người Băng Hóa, cô sẽ tìm được nhiều thứ ở trong đó. Đi đi, có người đang chờ cô bên ngoài.

Tiểu Hồ nhận lấy tập hồ sơ từ Thôn Tàng, lật vài trang giấy rồi bước ra cửa. Nàng đọc vài thông tin về ông học giả Đa Lạt, hết phì cười về tiểu sử hài hước của ông ta lại ngạc nhiên vì Đa Lạt cưới một người vợ đẹp mê hồn. Chuyện gì trên đời cũng có thể xảy ra! – Nàng lắc đầu. Nhưng quan trọng hơn là ông học giả nhận sự hậu thuẫn lớn từ đại thống lĩnh Xuy Hạ Khai Y, người đàn ông quyền lực nhất Băng Hóa quốc và chỉ đứng sau hoàng đế. Thông tin mới này khiến nàng đau đầu hơn trước. Rõ ràng nàng không thể tiếp cận ông ta theo cách sỗ sàng như dăm ngày trước.

Tiểu Hồ mải đọc tập hồ sơ mà không nhận ra một người đang chờ mình ở hành lang. Người đó cất lời:

- Ồ, cô bé đây rồi. Tôi chờ lâu quá!

Tiểu Hồ ngoảnh mặt và lập tức đứng tim. Nàng không nghĩ sẽ gặp kẻ đó ở đây, trong hoàn cảnh này. Giống như lần ở Tây Vực Châu, nàng rút kiếm với một thái độ dứt khoát rằng sẽ không ngần ngại giết kẻ đó ngay tại chỗ, không ngại cả việc Thôn Tàng sẽ phải xử lý một hành lang khách sạn đầy máu lẫn lửa. Cô gái nghiến răng:

- Hiệp Dung?! Sao ngươi mò được tới đây?

- Bình tĩnh, cô bé. – Hiệp Dung cười – Sao tới được đây hả? Vì chuyện gì trên đời cũng có thể xảy ra mà! Tôi nghĩ chúng ta sắp trở thành đồng minh.

[1]: thánh giới là vũ khí của đại thánh sứ, môn giới và hãm giới là hai bộ phận của nó, xem lại Quyển 3 Chương 56, khi Lục Châu sở hữu thánh giới

[2]: xung đột giữa Bắc Thần và Diệp quốc, xem lại Quyển 3 Chương 83

[3]: khẩu hiệu của Thập Kiếm, xem lại Quyển 3 Chương 11

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play