“Dậy, dậy đi, Phong! Dậy đi, anh định ngủ đến bao giờ nữa?”



Tiếng gọi làm Vô Phong lờ mờ tỉnh giấc. Hắn nghe đó là một giọng nữ, thanh và cao, lại hơi lảnh lót, tưởng chừng phát ra từ một cổ họng ưa nói ưa cười. Nhưng chừng ấy chưa đủ lôi Vô Phong dậy. Bên dưới trải nệm êm trên đầu lót gối mềm, thân thể hắn quá nặng nề, lại díp mắt ngủ tiếp. Đương mơ màng, hắn nghe tiếng gọi lớn hơn kèm theo cái lắc vai, níu áo hoặc thì thầm bên tai. Hắn cảm giác một cơ thể khác áp lên mình với bầu ngực tròn trịa, vòng hông nhỏ nhắn lẫn mùi thơm dầu gội. Giọng nói lại vang lên:

“Dậy thôi, quá giờ rồi, Phong! Anh không nhớ sao? Anh hứa sẽ đưa em đi thăm doanh trại!”



Bấy giờ Vô Phong ngẩng đầu. Hắn không muốn thế mà cơ thể tự hành động như vậy. Hắn biết tình trạng này vì đã gặp tình huống tương tự, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc để mọi thứ tự diễn biến theo ý nó. Trước mắt hắn lúc này là một cô gái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt xanh lơ như nền trời mùa hạ. Bộ não bảo rằng hắn biết cô gái dù chưa từng gặp, thậm chí không dấy lên chút ngạc nhiên hay thắc mắc danh tính. Cô gái tiếp tục lay hắn dậy bằng những ngón tay lem màu:

“Dậy thôi, Phong. Anh hứa mà không giữ lời là em giận đấy!”



Nghe thế, Vô Phong uể oải trở mình rồi bước tới bên cửa sổ, hứng lấy ánh sáng và không khí từ quang cảnh bên ngoài. Hắn không rõ đang sáng hay chiều, cũng không biết những tòa nhà hình vòng cung nằm bên bờ sông và dưới tán cây xanh đằng xa thuộc thành phố nào. Cảm giác của Vô Phong bây giờ chỉ gồm ba thứ: thư thái – thoải mái – tận hưởng. Không thứ gánh nặng hoặc lo nghĩ nào quẩn chân hắn, tựa thể một con người đang bình thản chứng kiến đồng hồ nhảy từng giây và kéo dài niềm vui sống. Bản thân Vô Phong chẳng hề thắc mắc thứ cảm xúc kỳ quặc ấy. Có thể mọi khi nó vốn kỳ quặc nhưng giờ thì không. 

Vài hình ảnh chập chờn xuất hiện như sóng nhiễu, Vô Phong thấy mình như đang xuyên qua không – thời gian. Hắn thấy mình nắm tay cô gái tóc hạt dẻ bước trên những con phố nhỏ, ghé tiệm kem và quà vặt ven đường, tản bộ trong công viên lớp bóng râm và lỗ rỗ nắng xuyên tán lá. Đây hẳn là một cuộc hẹn hò. Vô Phong không thấy chộn rộn hay hồi hộp lắm, tựa thể đã hẹn hò thế này nhiều lần. Thỉnh thoảng cô gái tóc hạt dẻ quay lại cười với hắn rồi nói những chủ đề lạ lẫm:

“Nhìn đằng kia kìa, Phong! Phải, bức điêu khắc khổng lồ đó. Nó là biểu tượng của thành phố này, nhưng không phải do người Phi Thiên làm mà là một người Lưu Vân quốc. Nửa thế kỷ trước, người Lưu Vân tặng nó như món quà hòa giải giữa hai nước. Nó được cắt từ một quả núi nguyên khối, không phải lắp ghép. Anh thấy không? Nó đẹp quá chừng!”



Những hình ảnh chập chờn lại xuất hiện. Lần này Vô Phong thấy mình đang đẩy cô gái tóc hạt dẻ vào một thùng hàng. Thùng hơi bé, cô gái phải co quắp chân tay mới lọt nổi. Vô Phong lắc đầu đoạn cất lời – tự miệng hắn cử động: 

“Hay là thôi? Doanh trại chẳng có gì hay cả, sao em cứ muốn vào đó?”



“Tại sao phải thôi chứ?” – Cô gái tóc hạt dẻ cãi lại – “Anh đã đến trường của em, giờ em tới doanh trại của anh. Chúng ta qua lại công bằng. Giờ anh nuốt lời hả? Anh không thấy mình quá đáng à? Anh làm vậy mà cũng được ư? Nếu anh cảm thấy làm như vậy mà vui thì cứ làm đi, em sẽ không buồn đâu, em sẽ không trách cứ gì cả, rồi một ngày nào đấy anh sẽ thấy hối hận và day dứt…”

Vô Phong thừ mặt còn cô gái cười thích chí. Sau rốt hắn đành ấn cô gái xuống đáy thùng, trút lên mớ xốp chống ẩm và kiểm tra lỗ thông hơi bên dưới mở hay chưa. Hắn đẩy cái thùng vào khoang phi thuyền và xếp chung nó với những chiếc thùng bình thường khác. Xong xuôi đâu đấy, Vô Phong lái phi thuyền bay vào màn chiều tà đang phủ trùm thành phố. Hắn liếc thấy vài ngọn núi, cánh rừng trải dọc hướng tây bắc, những chiếc phi thuyền ngược xuôi, vài trạm kiểm soát không lưu. Hắn biết mình đang hướng tới đâu.

Sau chừng nửa tiếng, Vô Phong hạ thấp phi thuyền. Qua lớp cửa kính, hắn trông thấy một thành phố chia nửa bởi con sông chảy từ biển. Phi Thiên thành! – Hắn tự nhủ. Phi thuyền bay thêm một quãng theo hướng tây, hắn bắt gặp một doanh trại nằm trên khu đất bằng duy nhất của dãy núi bao quanh thủ đô. Hắn biết nó được gọi là Quân Doanh Bờ Tây. Không do dự hay chần chừ, Vô Phong lái phi thuyền xuống bãi đáp làm thủ tục kiểm tra. Mọi thứ êm xuôi, hắn chất hàng lên xe kéo, chạy lên phía bắc doanh trại rồi tiến vào một tòa nhà lớn với vẻ ngoài cũ kĩ mốc meo, cánh cửa bên ngoài han gỉ đặt tấm biển xiêu vẹo đề chữ Đội Hậu Cần 201. Hắn tiến vào tòa nhà, dỡ hàng, đẩy chiếc thùng “đặc biệt” ra một chỗ đoạn mở nắp. Chưa đợi Vô Phong lên tiếng, cô gái trồi lên làm tràn xốp ra ngoài, chạy quanh tòa nhà với vẻ háo hức của đứa trẻ con lần đầu thấy công viên giải trí đầy trò chơi, mái tóc hạt dẻ còn lấm tấm vụn xốp. Cô nàng cười với Vô Phong:

“Vậy ra đây là Đội Hậu Cần 201. Bọn anh chung quân doanh với Tiểu Đoàn Kiếm Sắt hả? Này anh lính hậu cần, anh biết mình may mắn thế nào không? Rất nhiều gã đến với em huênh hoang rằng họ sắp được tuyển vào Kiếm Sắt, nhưng họ đâu biết rằng em hiểu Tiểu Đoàn Kiếm Sắt nhiều hơn họ tưởng! Anh hãy tự thấy mình may mắn đi, tóc đỏ!”



Cô gái cười tươi, hết chạy quanh lại ngắm nghía tòa nhà. Nàng đòi Vô Phong dẫn đi xem nhiều hơn, tên tóc đỏ ưng thuận. Đến một cửa phòng đề chữ Thổ Hành, cô gái đòi xem bằng được dù Vô Phong không thích. Trong khoảnh khắc ấy, tên tóc đỏ cảm nhận rõ cái yếu lòng và nhượng bộ trước đôi mắt xanh lơ của cô gái. “Chỉ đáp ứng đòi hỏi của phụ nữ với hai điều kiện: trong tầm với và không quá đáng” – não hắn suy nghĩ như thế. Thấy hai điều kiện đầy đủ, Vô Phong tặc lưỡi mở cửa cho cô gái. 

“Sao phòng chẳng có gì cả? Những bức tường này là sao…” – Cô gái nói – “…này tóc đỏ, em nghĩ anh đang giấu giếm em cái gì đó. Đừng nghĩ em không hiểu biết quân đội. Dường như đây không giống đội hậu cần lắm, đúng không? Nhưng nếu anh không muốn nói, hãy để lúc khác. Em nghĩ nên trang trí một chút, mấy bức tường này như tường phòng vệ ấy! Em sẽ làm nó đẹp hơn một chút…” 

Rồi cô gái lôi ra những hộp màu, bút vẽ và bắt đầu thể hiện tài năng của mình trên một mảng tường còn trống. Trắng, đỏ, xanh, vàng, rồi trắng pha đỏ, xanh pha vàng… từng lớp màu trải ra, cuốn lại trong những hình thù mang trường phái nghệ thuật gì đấy mà Vô Phong chẳng hiểu. Nhưng tên tóc đỏ lặng thinh xem cô gái vẽ, chứng kiến bức họa hình thành giữa hàng sa hình khắc thô thiển lẫn câu chửi bới tục tằn. Vô Phong nhận ra những cảm xúc yên bình thay phiên tràn tới vỗ về mình, tựa thể đang nằm dài trên bãi biển đầy nắng gió. Thời gian trôi đi, Vô Phong ngồi xuống, trong lòng dấy lên ham muốn chiếm hữu ích kỷ. Hắn biết mình cần cô gái. 

*

* *

-Dậy thôi, tóc đỏ. Sắp đến rồi!

Vô Phong lờ mờ mở mắt. Kéo hắn khỏi giấc ngủ là một giọng nói êm ái ngọt ngào nhưng nguy hiểm kiểu mật ngọt chết ruồi, kèm theo một cái đá chân cảnh báo rằng nếu không dậy nhanh, cú đá tiếp theo sẽ mạnh gấp đôi gấp ba. Ngáp dài một tiếng, tên tóc đỏ nhổm người trở dậy. Chăn ấm nệm êm, không gian trong lành bình lặng, thành phố cổ kính với những tác phẩm nghệ thuật cỡ lớn, cô gái tóc hạt dẻ với đôi mắt xanh lơ – tất cả đã biến mất hoặc vốn chỉ tồn tại dưới dạng giấc mơ. Hiện thực chào đón Vô Phong bằng ánh đèn điện, cái lạnh thộc hốc mũi và âm thanh lướt gió ù ù của tàu điện. Nó cũng mời thêm vài vị khách như bóng tối và tuyết lạnh ghé thăm Vô Phong, nhưng vì cửa sổ tàu điện, chúng chỉ biết đứng ngoài gào thét. Vốn dĩ phương bắc trong bóng tối không rõ ràng. 

Thứ rõ ràng duy nhất của phương bắc là Mi Kha. Cô nàng ngồi đối diện Vô Phong, đôi mắt chong chong vào màn đêm, tay phải khư khư chiếc hộp kim loại ngũ giác. Chốc chốc, Mi Kha rờ tay dọc chiếc hộp như kiểm tra xem nó còn an toàn hay không. Giả sử đặt một bé gái tóc vàng ôm con búp bê ngồi cạnh cô ta, Vô Phong thấy cả hai là bản sao của nhau. Hắn cất lời:

-Chúng ta đang ở đâu?

-Biên Ngoại thành, thành phố cực bắc của Thâm Hàn quốc, cũng là nhà của dòng họ Cát Giá chúng tôi. – Mi Kha trả lời. 

Kể từ đó, cô ả im lặng, đôi chân thi thoảng cựa quậy như muốn mau mau chóng chóng về nhà. Vô Phong biết loại cảm giác này nhưng không hiểu lắm. Hắn không có nhà và cũng chẳng coi nơi nào là nhà. Thấy lạc lõng, hắn trốn vào suy tư riêng và nghĩ về giấc mơ ban nãy. Thay vì vật vã với hàng đống câu hỏi không lời giải đáp như mọi khi, hắn cố gắng nhớ lại gương mặt cũng như giọng nói của cô gái tóc màu hạt dẻ. Hắn biết chắc những hình ảnh kỳ lạ tuy trong mơ nhưng không phải huyễn hoặc. Ngày đầu tiên bước vào phòng truyền thống của Thổ Hành, hắn đã thấy một bức vẽ tuyệt đẹp ngự trên bức tường nham nhở hình vẽ và câu chửi bậy tục tĩu[1]. Nhiều khả năng chúng thuộc một phần ký ức cũ may mắn thoát khỏi vòng kiềm tỏa của Thiết Thù 117. Và cảm xúc cũng là thật. Hắn mến thương cô gái đó. 

“Dối trá rồi. Tóc đỏ. Mày lại dối trá rồi!” – Thâm tâm hắn tự nhủ. Vô Phong nhớ rõ từng câu thoại của cô gái tóc hạt dẻ. Kẻ khờ khạo nhất cũng biết chúng phát ra từ miệng một cô gái yêu đời, yêu nghệ thuật và yêu một gã đàn ông. Chính hắn. Là hắn. Vô Phong thấy nó rất kỳ cục. Trước giờ hắn dành trái tim cho công chúa, mà cũng từ trái tim, một phần khác đang nảy nở không thể kiểm soát mang tên “Tiểu Hồ”. Tóm lại có hai cô gái đang choán hết trái tim hắn, không dư chỗ cho cô gái tóc hạt dẻ. Hắn chắc chắn thế. 

Nhưng “Vô Phong quá khứ” như thế nào, hắn không dám khẳng định. 

Con tàu hơi rung lắc. Đường ray dẫn lên vùng cực bắc thường gặp gió tuyết lớn, tàu điện dễ xóc nảy. Thân thể Vô Phong rung theo, vô tình động chạm những vết thương chưa khỏi hẳn. Cơn đau nhức nhá lên như điện giật, móc gáy tên tóc đỏ và lôi xềnh xệch sang ký ức ở Phi Thiên thành một cách không thương tiếc. Thổ Hành săn đuổi, Lục Thiên trở mặt, giao kèo với lão pháp quan Trần Độ… hắn chẳng muốn tiêu tốn nơ-ron thần kinh nào cho mớ bòng bong đó mà lo cho Liệt Trúc hơn cả. Ngày chia tay, Liệt Trúc tỏ ra cứng rắn nhưng Vô Phong thấy rõ hàng tá cảm xúc tiêu cực trong đôi mắt con bé. Hắn chỉ hy vọng nó vẫn đi học và nghe lời người lớn.

Nỗi lo bám riết tên tóc đỏ đến lúc tàu cập bến. Thâm Hàn quốc xa xôi, Biên Ngoại thành lại càng hẻo lánh nên chẳng mấy ai ghé qua. Toa tàu chỉ còn Vô Phong, Mi Kha cùng dăm người nữa, và cũng từng ấy người bước xuống để lại những ghế ngồi trống không. Cái lạnh xốc người Vô Phong làm hắn hắt xì tối mặt tối mũi trước khi nhận ra đang đứng trên một sân ga heo hút. Mi Kha ngửa mặt hít một hơi dài:

-Về nhà rồi!

Cô ả thở ra khoan khái. Vô Phong ngoái đầu nhìn quanh. Cách hắn ba mét là tấm biển sắt đề dòng chữ “Biên Ngoại thành đón chào quý khách”, phiền nỗi biển gỉ nhoèn sơn loèn lở, mắt đang ngái ngủ dễ nhầm ra “Biên Ngoại thành đấm hàm quý khách”. Sau tấm biển chào mừng, vài tấm áp phích cùng biển hiệu bay phất phơ, quảng cáo kiểu cũ rích cho các thương hiệu từ đời tám hoánh. Chúng cũng lâu đời như lối kiến trúc xây nên nhà ga này với những lối đi mái vòm ố màu, cột trụ vuông vức sắc cạnh, những băng ghế chờ trờn xước không có tựa lưng – Vô Phong đoán người ta nằm ngủ chờ tàu đến chứ không ngồi. Nơi đây như bị bỏ quên. Nhưng theo chân Mi Kha ra cửa ga, Vô Phong không thấy rác rưởi hay sự bẩn thỉu nào. Nhà ga chưa bị bỏ quên, nó giống một bà già hom hem nhưng khó tính và sạch sẽ. 

Ngoài ga, trời tối om, tuyết rơi nhiều. Con đường dẫn vào trung tâm thành phố hiện lên dưới những khoảnh sáng vàng cam được nhả ra từ những cột điện trải dọc theo nó. Từ đây, Vô Phong không nhận rõ hình dạng Biên Ngoại thành, chỉ thấy vài thứ ánh đèn nhấp nháy trên ngọn tháp truyền hình, những trạm không lưu lơ lửng hay vài chiếc phi thuyền trực đêm của cảnh binh – những thứ biểu tượng mà bất cứ thành phố nào cũng có. Tên tóc đỏ ngó nghiêng tìm phương tiện di chuyển nhưng ngoài ga trống không, không người, không phi thuyền, không xe cơ giới. Ngay cả cửa hàng tiện lợi gần đấy cũng đóng cửa. Vô Phong gãi đầu:

-Cuốc bộ à?

-Không, có người đón chúng ta. À… kia rồi!

Mi Kha hất hàm về cuối con đường lợp ánh đèn vàng cam. Vô Phong nhìn theo, bất giác nhận ra một thứ gì đó ở cuối đường đang chậm chạp tiến về hướng này. Nó hơi ồn ào, có tiếng bình bịch giẫm chân lẫn tiếng thở phì phò lỗ mũi. Sau rốt, thứ nọ xuất hiện với bộ dạng một chiếc xe đánh ngựa cổ xưa nhưng thay vì ngựa, nó được kéo bởi hai con quái vật lông xù đầu chim, chân to bọc sừng xù xì mà dân xứ này gọi là “dã yến”. Trên cổ hai con dã yến lủng liểng tấm vải màu huyết, chính giữa vải in một biểu tượng màu vàng gồm chín thanh kiếm chạm mũi nhau. Trên cánh cửa thân xe ngựa cũng khắc biểu tượng tương tự và được mạ vàng. Nó là gia huy của họ Cát Giá. 

Người đánh xe là một ông già đậm người, đầu hói, tóc từ chẩm đầu vòng ra thái dương rồi nối một đường liền mạch với râu quai nón, ria mép chia chỉa tựa lá cọ. Ông ta ghìm cương bọn dã yến, xuống xe rồi cúi đầu trước Mi Kha, xưng hô với cô ả bằng kính ngữ mà Vô Phong nghe loáng thoáng đâu đây có chữ “tiểu thư”. Dứt lời, người đàn ông xách đồ giùm Mi Kha và cả tên tóc đỏ. Cô nàng nói:

-Ông ấy là quản gia, thày dạy đánh kiếm cho anh em tôi. Cứ gọi ông là Quản Gia. 

-Tên Quản Gia hay chỉ là quản gia? – Vô Phong nhíu mày.

-Cả hai. Vốn dĩ ông ấy không có tên. – Mi Kha đáp – Ông nội tôi đưa ông về từ trại mồ côi và huấn luyện thành chiến binh cho dòng họ. Ông ấy nhiều tên, nhưng tôi quen gọi là Quản Gia. 

-Dòng họ của cô lớn lắm hả?!

Mi Kha cúi đầu nhếch mép đồng tình nhưng vẻ mặt không mấy tự hào. Bằng một thái độ sỗ sàng, cô ả đẩy Vô Phong lên xe rồi thu mình trong im lặng, đôi mắt xám trông về thành phố qua ô cửa sổ bầu dục. Vô Phong thấy khó hiểu, càng không biết cô nàng tìm gì giữa màn đêm đặc tuyết. Nhưng tên tóc đỏ không căn vặn bởi đầu óc hắn cũng rối bời chẳng kém. Phía ngoài, sau khi sắp xếp xong hành lý, ông Quản Gia trở về ghế đánh xe. Tiếng vung roi vút lên, hai con dã yến thở phì phì rồi lầm lũi cất bước. 

Dưới những cột đèn vàng, Vô Phong tiến vào Biên Ngoại thành trong hỗn hợp giữa tiếng roi quất, tiếng bánh xe gỗ kêu lọc cọc hay tiếng thở của lũ dã yến. Chậm chạp, chậm chạp. Vô Phong hơi sốt ruột nhưng không hé môi phàn nàn. Quý tộc Băng Thổ xưa nay khoái nhiêu khê rườm rà – hắn tôn trọng sở thích của họ. Vả lại những âm thành ồn ào hóa lại hay giữa một thành phố im lìm dưới mưa tuyết, không bóng người và có chút gì đấy rệu rã. Vô Phong chẳng tìm được điểm mới mẻ nào về Biên Ngoại thành ngoài những khu dân cư nhà mái thấp, khu mua sắm không ánh đèn, các công trình xây dựng dở dang, những bãi đất bỏ hoang ngập tuyết trắng. Điểm duy nhất là ai đó hoặc bàn tay nào đó vẫn giữ thành phố quang đãng và ít dơ dáy nhất có thể. Cũng giống nhà ga tàu điện, cái hơi hướm “bà già sạch sẽ” xuất hiện khắp ngóc ngách Biên Ngoại thành. 

-Thành phố thuộc về họ Cát Giá chúng tôi. – Mi Kha đột nhiên cất lời – Ông tổ họ Cát Giá nằm trong số mười lăm người đầu tiên đi theo Biệt Liên Đại Đế. Để trả ơn, Đại Đế ban cho họ Cát Giá mảnh đất này. Thời phi cơ giới, lãnh thổ Băng Hóa lớn gấp đôi bây giờ, Biên Ngoại thành thuộc một phần của đế chế. Sau này họ Biệt Liên suy tàn, kỷ nguyên hiện đại tới, nhiều tiểu quốc tách khỏi đế chế hoặc thành vùng tự trị. Thâm Hàn quốc là một kiểu như vậy; tiểu quốc này không có hoàng đế, chỉ có hội đồng chính phủ, độc lập trên danh nghĩa nhưng vẫn phụ thuộc Băng Hóa. 

-Nói trắng ra, cô là người Băng Hóa? – Vô Phong hỏi.

-Phải. – Mi Kha gật đầu – Tôi chiến đấu cho Băng Hóa, đổi lại họ sẽ cung cấp tài chính vật tư hoặc các nhà tài trợ. Thành phố không thể tự gọi nhà tài trợ, anh biết đấy, mà phải thông qua Băng Hóa quốc. Vì vậy họ Cát Giá phải tận tâm phục vụ. Đây là cách Băng Hóa ràng buộc chúng tôi. 

Vô Phong chống cằm ngó ra cửa sổ:

-Vậy mọi chuyện không tốt? 

-Tốt hơn trước, ít nhất là hơn mười năm trước. – Mi Kha trả lời – Khi tôi trở thành chiến binh, dòng họ tạm qua giai đoạn khó khăn, thành phố được cải thiện hơn. Những thứ anh đang thấy là thành quả của tôi. Còn mười năm trước? Quá nửa là lều bạt và bãi chăn nuôi gia súc. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. 

Tên tóc đỏ gật gù. Hắn theo Mi Kha về đây vì hai mục đích. Thứ nhất là hắn chẳng còn nơi nào để trốn và chẳng còn ai đáng tin tưởng. Thứ hai là theo lời lão già Trần Độ, Mi Kha sẽ cho hắn lời giải đáp về Đề Án Mắt Trắng – thứ căn nguyên gây nên hỗn loạn. Nói cách khác, nhờ nó mà Vô Phong sống dậy từ cõi chết để ngậm đủ thứ rắc rối từ cõi sống. 

-Vậy là dòng họ Cát Giá đã thử nghiệm Đề Án Mắt Trắng? Tại sao phải mạo hiểm như thế? 

Chiếc xe ngựa vòng theo một đường xuyến, Mi Kha ngả nghiêng như đang trôi theo dòng quá khứ. Đôi lúc Vô Phong tưởng cô ả sẽ im lặng mãi. Cuối cùng, Mi Kha cất lời:

-Họ Cát Giá giỏi chiến đấu, thậm chí giỏi nhất trong số mười lăm dòng họ dựng nên Băng Hóa. Chúng tôi có hai người từng đứng trong hàng ngũ Bảy Người Mạnh Nhất. Nói cho dễ hiểu, địa vị của chúng tôi giống họ Chiến bên Phi Thiên quốc. Để tăng mối liên kết, họ Cát Giá thường kết hôn với người họ Biệt Liên, đổi lại chúng tôi hưởng nhiều đặc quyền hơn và đỡ đau đầu với mấy thứ như đếm tiền. Chúng tôi đánh kiếm giỏi nhưng đếm tiền không giỏi – chúng tôi đã từng như thế và không chịu thay đổi. Họ Cát Giá ỷ lại vào truyền thống kết hôn với hoàng gia cho đến gần một thế kỷ trước…

Mi Kha ngừng nói đoạn lục hộc rượu ướp đá dưới ghế ngồi. Cô nàng mời Vô Phong. Tên tóc đỏ gật đầu. Hai người cùng uống rồi tiếp tục:

-Gần một thế kỷ trước, các tướng lĩnh Băng Hóa đảo chính. – Mi Kha nói – Họ tàn sát hoàng gia. Mười bảy thành viên hoàng gia, trong đó có ba phụ nữ họ Cát Giá, bị lôi ra đại sảnh hoàng cung. Họ bị trói và bị bắn sau gáy. Dòng máu hoàng đế tuyệt diệt. Họ Cát Giá chúng tôi cùng nhiều dòng họ khác lật đổ chính phủ độc tài, đám tướng lĩnh chạy về phương nam lập ra Lực Lượng Mù Thủy. Có ba người bị giết, họ Cát Giá thề sẽ báo thù. Bất cứ nơi nào có Lực Lượng Mù Thủy, họ Cát Giá xông pha trước tiên. Mệnh lệnh báo thù cứ thế truyền đời… 

Mi Kha ngừng nói đoạn trông ra cửa sổ. Cô ả chỉ ra một con đường lớn phía bên phải:

-Thấy nó không? Cứ đi trục đường này, sau đấy vượt qua một vùng biển, anh sẽ tới đất Thiên Phạn, đất của người Đà Ma – những kẻ ngoại đạo. Người ta nói trong thời kỳ chiến tranh tôn giáo, người Đà Ma đã điên cuồng chiến đấu, tới mức máu che mờ mắt lẫn tâm trí họ. Và khi tỉnh giấc khỏi cơn điên, họ nhận ra mình chẳng còn một gã đàn ông nào. Có lẽ vì ở gần họ nên chúng tôi nhiễm cái máu điên ấy. Chúng tôi săn lùng Lực Lượng Mù Thủy, tàn sát chúng, nhưng chúng cũng trả đũa mạnh không kém. Lực Lượng Mù Thủy đông hàng vạn, chúng tôi có hạn. Cho tới một ngày nọ, họ Cát Giá nhận ra đã tiêu tốn quá nhiều tài sản vào vũ khí, lính đánh thuê, tin tình báo… Nợ nần chồng chất, trong khi những người ưu tú nhất chết gần hết, chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ con. Như đã nói, chúng tôi giỏi đánh kiếm, không giỏi đếm tiền. 

Những gì diễn ra sau đó, Mi Kha không nói thêm nhưng tên tóc đỏ đoán được. Vì những khoản nợ và không còn thành viên ưu tú vực dậy, dòng họ xuống dốc. Hậu quả là lều bạt và bãi chăn nuôi gia súc một thời tràn ngập Biên Ngoại thành. Mi Kha lắng cốc rượu, tiếp lời:

-Hơn ba mươi năm trước, thế giới nổ ra Chiến Tranh Tài Nguyên. Những cuộc chiến trải dài khắp các mỏ khoảng sản quang tố. Thời đại mà hiệp ước bị xé nhanh như chảo chớp, Đại Hội Đồng vô dụng trong hòa giải và những kẻ khát máu được tôn vinh. Phi Thiên quốc thắng trận vì giành được nhiều lợi ích nhất. Họ thua ở Băng Thổ nhưng giành được nhiều mỏ quang tố, lôi kéo được nhiều quốc gia chống lại Băng Hóa. Chưa nước nào làm được như thế và bỡn cợt Băng Hóa như thế. Liên Minh Phương Bắc ngày nay tan rã một phần vì cuộc chiến tài nguyên năm xưa. Thời đó, Phi Thiên quốc đạt đỉnh điểm sức mạnh quân sự nhờ Bất Vọng, Liệt Giả và một kẻ nhiều danh xưng gọi là Mãnh Hổ. Báo cáo cho thấy họ mạnh không tưởng, đặc biệt là Liệt Giả. Báo cáo nói ông ta “như một cỗ máy chạy năng lượng quang tố, không bao giờ cạn sức, không bao giờ hết ý chí”. Vì chuyện này, Băng Hóa khởi động chương trình tối ưu hóa cá nhân. Thay vì vũ khí hủy diệt, chương trình nghiên cứu, đào tạo những chiến binh có khả năng thay đổi cục diện cuộc chiến. Từ đó nảy sinh một dự án thí nghiệm trên cơ thể người gọi là “Đề Án Mắt Trắng”. 

Vô Phong định uống tiếp thì nhận ra rượu khá nặng, uống nữa khéo xỉn quay đơ. Hắn nói:

-Vậy là để vực dậy, dòng họ Cát Giá các cô chấp nhận cuộc thí nghiệm? 

-Phải. – Mi Kha xác nhận – Mắt Trắng là một trong những vũ khí cổ xưa, từng tồn tại trong thời phi cơ giới. Băng Hóa hy vọng với ma thuật bùa chú và công nghệ, một người sống sẽ sở hữu đôi mắt của người chết. Thí nghiệm đủ mọi cách nhưng không cách nào thành công. Người tình nguyện tham gia bị thương tật, thậm chí tử vong. Tất cả vẫn vô vọng cho tới khi mẹ tôi tham gia chương trình. Bà chấp nhận thí nghiệm khi đang mang thai, 

Tên tóc đỏ bất giác nhìn cái hộp kim loại trong lòng Mi Kha, tóc gáy dựng ngược. Hắn thẽ thọt:

-Vậy… thí nghiệm thành công? Đứa trẻ đó ra đời với Mắt Trắng? Là anh trai cô, Quỷ Nhãn?

-Hàn Hà. – Mi Kha sửa – Tên thật của anh ấy là Cát Giá Hàn Hà. Phải, anh ra đời với đôi mắt người chết. Vì anh, nhiều bà mẹ khác trong dòng họ cũng thí nghiệm. Kết quả đều thành công. Một thế hệ chiến binh trẻ ra đời, hùng mạnh ngay từ lúc sơ sinh. Họ Cát Giá được tài trợ, Biên Ngoại thành khá hơn. Chúng tôi đã nghĩ dòng họ sắp tái khởi. Nhưng lên năm tuổi, cơ thể anh tôi bắt đầu phát sinh triệu chứng hoại tử. Để đổi lấy Mắt Trắng, cơ thể phải chấp nhận rằng đến lúc nào đó, họ sẽ trở thành người chết thực sự. Ban đầu chúng tôi giấu, nhưng Băng Hóa nhanh chóng biết được và đình chỉ dự án. Nguồn tài trợ bị cắt, những bà mẹ sinh ra lũ trẻ mà biết chắc rằng một ngày nào đó, đứa trẻ sẽ trở thành một thứ quái vật với da thịt chảy rữa bốc mùi hôi thối. Giờ đây có hàng chục đứa trẻ như thế trong họ Cát Giá. Chúng đang chết dần, những bà mẹ sinh ra chúng chết mòn vì ảnh hưởng bùa chú. Tất cả nguyền rủa gia đình tôi, gia đình tôi nguyền rủa anh trai.

Vô Phong thở phù. Nghĩ thế nào, hắn lại nốc thêm rượu. Đợi thứ chất lỏng cay khé tràn qua, hắn hỏi tiếp:

-Vậy chuyện tiếp theo đó?

-Chúng tôi có máu điên giống người Đà Ma. – Mi Kha nhếch mép – Gia đình tôi không chấp nhận kết quả đó. Một năm trước khi dự án đóng sổ, mẹ tôi thí nghiệm lần nữa. Thay đổi bùa chú, thay đổi công nghệ. Kết quả là tôi ra đời nhưng không có Mắt Trắng. Dự án bị hủy hoàn toàn. Nhưng đó mới chỉ là phần đầu. Khi lớn lên, tôi cảm giác một thứ sức mạnh cũng lớn lên theo và tới năm bảy tuổi, mắt tôi chuyển thành Mắt Trắng. Tôi có thể điều khiển nó tùy ý, sức mạnh vượt trội hơn cả anh trai, quan trọng là không hoại tử. Tôi là sản phẩm hoàn hảo nhất. Nhưng đáng tiếc là dự án đã đóng sổ, sự thành công là vô nghĩa. Thời đại chiến tranh qua đi, chúng tôi vô giá trị với Băng Hóa. May mắn cho chúng tôi, họ Xuy Hạ tại thủ đô vẫn là đồng minh đáng tin cậy. Anh trai đưa tôi đến thủ đô và xin giúp đỡ, họ Xuy Hạ đồng ý. Từ đó, tôi kéo được nhiều tài trợ dòng họ và thành phố. 

-Hình như cô trả lương cho công nhân vệ sinh nhiều lắm, phỏng? – Vô Phong nhướn mày.

Mi Kha bật cười. Cô nàng ngửa cổ tu ực hết cốc rượu:

-Nhưng sự thật là họ Cát Giá đang chết. Nếu không khẩn trương, tôi sẽ là thành viên cuối cùng. Bởi lẽ đó, tôi thỏa thuận với Trần Độ để đổi lấy cái này. – Cô ả gõ gõ chiếc hộp – Vật chủ đầu tiên sẽ mang nhiều thông tin nhất. Nhưng chừng đó chưa đủ, tôi cần các pháp sư giỏi bùa chú, những giáo sư giỏi công nghệ sinh học. 

Nghe lời cô ả, Vô Phong cảm giác chuyện chẳng lành. Lụi hụi với túi xách một lúc, Mi Kha đem ra một tập giấy cùng bút:

-Tôi cần anh giúp đỡ. Hoặc nói cách khác, tôi thuê anh, trả lương đàng hoàng. Đọc cho kỹ rồi ký. 

-Tôi được quyền từ chối không? – Vô Phong nhướn mày.

-Không. – Mi Kha khẳng định – Thứ nhất, anh bị truy nã và nương nhờ tôi. Thứ hai, anh đến để tìm tài liệu về thứ tối mật nhất trong họ Cát Giá. Thế nên anh phải có gì đấy trao đổi. Lòng tốt cũng có giá mà! 

Cô nàng nở nụ cười mật ngọt. Vô Phong biết ả không đùa. Nếu phải chặt tay hắn điểm chỉ lên tờ hợp đồng, Mi Kha sẽ làm ngay mà không do dự. Hết đường chạy, tên tóc đỏ đành phải ký. Mi Kha gật gù:

-Cảm ơn. Nói trước là vụ này không dễ xơi. Nhiều khả năng chúng ta phải tìm người ở vùng chiến sự. Vẫn như lần trước: không bảo hiểm, có tiền đền bù tùy tâm. Nhưng trước khi vào vụ đó, anh cần ghé qua dinh thự họ Cát Giá trước. Anh có năm ngày để thu thập hoặc ghi chép tài liệu, muốn ghi chép gì tùy anh, chỉ cảm phiền đừng bán thông tin. Tôi tin anh biết giữ bí mật nhưng cứ nhắc nhở trước. 

Mi Kha cười cợt nửa đùa nửa thật. Vô Phong lắc đầu chịu thua cô nàng đoạn trông ra ngoài cửa sổ. Nhờ ánh đèn đường vàng vọt, hắn bắt gặp một thánh đường nhỏ xây dựng theo kiểu phương bắc. Điều kỳ quặc là thánh đường thờ Vạn Thế, nhưng ngay ở cổng đặt một bức tượng nữ thần cầm dao găm, mặt mày hung ác dữ tợn. Vô Phong nhớ rằng trong tôn giáo Vạn Thế không tôn sùng bà nữ thần nào xấu xí như vậy. Hắn hất hàm:

-Tượng gì kia? Sao nó lại ở đó? 

-Tượng thần Nê Mê, nữ thần báo thù, vị thần đầu tiên của lục địa Băng Thổ. – Mi Kha trả lời – Trước khi Nữ Thần Tiên Tri cùng Vạn Thế xuất hiện, nữ thần báo thù đã ngự trị ở đây hàng thế kỷ. Giờ không mấy ai thờ Nê Mê nữa, trừ một số nơi xa xôi như thành phố này.

-Liệu cô có định báo thù Lực Lượng Mù Thủy không? Giống như tổ tiên họ Cát Giá đã làm?

Mi Kha nhún vai: 

-Tôi không chắc. Chuyện quá lâu rồi. Nhưng tôi sẽ tính sổ kẻ giết anh trai mình. Chừng nào còn con người, nữ thần báo thù còn tồn tại. Bà ấy chẳng đi đâu cả, tóc đỏ, bà ấy luôn ở bên chúng ta và thì thầm rằng nợ máu phải trả bằng máu. 

Chiếc xe ngựa vẫn chậm rãi băng qua thành phố. Tòa thánh đường cùng vị nữ thần báo thù khuất dần sau bóng tối. Tên tóc đỏ cúi đầu ngẫm nghĩ, thâm tâm chợt nhớ cô gái tóc hạt dẻ. Hắn không biết cô gái là ai và đang ở đâu. Chút lợn cợn khiến hắn cầu mong rằng những quá khứ cứ ngủ yên ở nơi chúng đang say giấc. 

Hoặc nhỡ chúng tỉnh dậy và tìm mình, Vô Phong chỉ mong chúng không đến cùng nữ thần báo thù.

[1]: xem lại chi tiết này ở Quyển 1 Chương 5

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play