Tối ngày 22 tháng 9, Tuyệt Tưởng Thành phát lệnh phản công nhằm tái chiếm đoạn thành đông nam và ngăn quân Liệt Giả phá cánh cổng thép. Nhưng chỉ nhà vua trẻ Đấu Tâm, “ông” cố vấn Hỏa Nghi cùng vài người khác hiểu rõ mấu chốt thực sự là Ngọn Xám. Giữ được tháp, người Tuyệt Tưởng còn cơ hội ngắt cơn bão điện từ. Mất tòa tháp, họ mất toàn bộ khí tài quân sự lẫn cao điểm. Bởi tính chất quan trọng, Hoàng Tử Cát đích thân chỉ huy trận đánh. Năm giờ chiều, nhà vua trẻ tập hợp sĩ quan dưới quyền cùng hai giáo đoàn đánh thuê Bán Dạ và Tam Lâu. Họp bàn xong xuôi, nhà vua nhìn một lượt các sĩ quan rồi nói, giọng trầm nhưng rắn rỏi, vang dội khắp sảnh:

-Sáng suốt, tỉnh táo, đừng để thù hận che mắt các anh! Cha ta đã về với sa mạc, ông đã chiến đấu và chết xứng đáng. Ông chắc chắn không muốn các anh báo thù. Việc của các anh là bảo vệ binh sĩ; họ còn cha mẹ, còn vợ, còn người thương, còn là những cậu trai mới qua tuổi trưởng thành. Dẫn dắt họ, tìm đường sống cho họ, nếu không, hãy để họ chết trong kiêu hãnh và phẩm giá. Đừng quên chữ “thủ lĩnh” mà các anh gánh vác! Đừng quên!

Hết thảy Thống Lĩnh lẫn Thủ Lĩnh người Tuyệt Tưởng dang tay cúi đầu. Phần đông bọn họ chưa hết bàng hoàng trước cái chết của vua Đấu Nhân, nhưng cũng chừng ấy người đã tiếp xúc Hoàng Tử Cát. Họ yêu quý, tin tưởng và chưa bao giờ nghi ngờ việc anh lên ngôi. Điều nhà vua trẻ cần làm là đưa họ đến chiến thắng.

Tám giờ tối, từng phân đội Tuyệt Tưởng rời vị trí, hàng trăm binh lính khoác Hoa Sa Tấu ra mặt trận. Giữa những người đàn ông dũng cảm nhưng lạc lối, Hoàng Tử Cát dẫn dắt họ. Đêm đó Tây Minh đi theo bảo vệ nhà vua trẻ. Đứng từ phía sau, Tây Minh chợt thấy tấm lưng Đấu Tâm cũng giống nhiều vị vua mà ông từng gặp: vững chãi và cứng rắn hơn mọi tường thành. Nhưng tấm lưng đàn ông Tuyệt Tưởng còn hơn thế. Tây Minh bỗng nhận ra người Băng Hóa cao lớn khi đối diện họ, còn người Tuyệt Tưởng cao lớn khi nhìn từ sau lưng họ.

Hôm ấy, hoa Tuyệt Tưởng nở rộ, bay thành dòng cuốn theo gió tiễn người ra trận.



Ngược dòng thời gian, năm giờ chiều trên đỉnh tường thành đông nam, Liệt Giả cùng Hiệp Dung đang khảo sát thực địa. Nền đá dưới chân họ thi thoảng rung chuyển vì những quả đạn pháo ma thuật công phá bức tường. Chiếc bàn bên cạnh Hiệp Dung rung bần bật, chai bia suýt đổ lên tấm bản đồ nếu Liệt Giả không nhanh tay chộp lấy. Gã tóc đỏ tu một hơi rồi hỏi:

-Rốt cục là từ chỗ này, chúng ta có thể đánh sang các đoạn tường thành khác hay không?

Hiệp Dung lắc đầu:

-Không, thưa ngài. Tôi khảo sát kỹ rồi. Người Tuyệt Tưởng đã dùng phép Thổ niệm bịt kín mọi ngả trong bức tường, trên mặt tường thành cũng vậy. Dồn quân đánh chỉ tổ thương vong vô ích!

Liệt Giả nhìn sang hai bên. Trước mắt gã, hai bức tường lớn được dựng lên nhằm ngăn Chó Hoang tràn sang mặt thành tây nam và đông bắc. Cần rất nhiều thời gian lẫn máy móc để phá vỡ chúng, mà cơn bão điện từ vẫn tồn tại nên chuyện này bất khả thi. Liệt Giả nói:

-Vậy là không có phương án khác, phải tập trung về chiến lược cũ thôi! Trước mắt cần giữ chặt cứ điểm trước khi phá sập cổng.

Hiệp Dung gật gù đoạn nhổm dậy đi lại cho đỡ mỏi. Y chuồi người qua lan can rồi ngó xuống. Tại chân bức tường, đám pháp sư đang tập trung hóa giải những bùa chú ếm trên cánh cổng thép nặng hơn ngàn tấn. Cổng còn đó, quân phương nam chưa thể chuyển khí tài vật tư vào thành. Hiệp Dung ngoảnh lại:

-Chiến lược “phương trình nhiều ẩn” ha? Vậy là ngài đã định sẵn kết cục cho Tuyệt Tưởng Thành, nhưng tôi mạn phép hỏi một câu: nếu thắng, ngài sẽ làm gì? Ngài đâu thể ở đây mà chờ liên quân tới?! Ngài cũng không thể mang theo mấy mỏ quang tố. Tôi cũng đoán ngài không gây chiến để cướp bóc đơn thuần. Ngài thực sự nhắm đến cái gì?

-Chiến đấu và chiến thắng trước đã, anh bạn trẻ! – Liệt Giả trả lời – Giờ mục tiêu là Ngọn Xám, nói xem chúng ta sẽ chiếm nó bằng cách nào? Bên Tuyệt Tưởng sẽ áp dụng chiến lược gì?

Tên Đầu Sói nhếch mép cười. Y trở về bên tấm bản đồ đoạn giải trình:

-Như ngài nói, trước hết cần giữ chặt cứ điểm. Tôi đã bố trí quân bên trong bức tường, đề phòng người Tuyệt Tưởng đánh thộc vào. Bên ngoài tường thành, tôi đã bố trí quân do thám ở đây, đây, cả đây nữa… – Hiệp Dung vạch những dấu “x” lên phần tây nam bản đồ – Nếu người Tuyệt Tưởng có ý mang quân đánh úp, chúng ta sẽ biết ngay. Về cơ bản, nhờ tường thành và dàn pháo tại bức tường, chúng ta đủ sức trụ vững năm ngày. Trừ phi người Tuyệt Tưởng muốn quyết tử, họ sẽ thắng nhưng thiệt hại nặng, lúc ấy mọi chuyện đơn giản hơn nhiều! Chỉ cần chiếm lại tường thành rồi thẳng đường về Ngọn Xám Thôi!

Liệt Giả gật gù. Hiệp Dung tiếp lời:

-Có một vấn đề là nhóm công chúa Lục Châu đang ở chiến trường vùng mỏ phía bắc. Đây là một nhóm mạnh, đặc biệt là Bất Vọng. Đành rằng họ đang lo mặt trận phía bắc để bảo vệ khu mỏ và giữ tuyến đường liên lạc, nhưng tôi không loại trừ khả năng họ sẽ về thành phố. Ngài có phương án đối phó chưa?

-Đã xong! Bất Vọng vô địch nhưng vẫn có cách kiềm tỏa hắn. – Liệt Giả đáp – Chuyển vấn đề khác!

Hiệp Dung nhướn mày ngẫm nghĩ, sau tiếp tục:

-Một người khác còn nguy hiểm hơn Bất Vọng là đại thánh sứ Tây Minh. Đủ sức ngăn cản ông ta chỉ có ngài, nhưng ngài đâu thể ra trận sớm vậy? Ngài có phương án…

Tên Đầu Sói chưa dứt lời, Liệt Giả đã nói ngay:

-Đã xong! Ông già đó sẽ không thể rời Hoàng Tử Cát nửa bước. Chuyển vấn đề!

Hiệp Dung nhíu mày tập hai. Y nói:

-Tin tình báo nói hiện là mùa săn bắt quái vật không trung trên vùng trời Tuyệt Tưởng Thành. Vài hạm đội Đạo Chích Không Trung sẽ về đây, trong số ấy có Đạn Đạo. Liệu ông ta có tham chiến không, thưa ngài? Nghe nói Đạn Đạo phản đối ông đánh Tuyệt Tưởng Thành…

-Phản đối không có nghĩa là phản kháng. – Liệt Giả ngửa cổ tu bia – Đạn Đạo chưa bao giờ can thiệp chuyện nhà người khác và cũng không ai muốn nhờ vả gã. Chẳng ai ưa thằng ngựa giống suốt ngày ve vãn đàn bà con gái! Nhưng quan trọng hơn là gã không thể can thiệp vì lợi ích Đại Lộ Đỏ. Đám tài phiệt ở đại lộ đang trông đợi kết quả cuộc chiến, mà rõ ràng họ thích chúng ta giành thắng lợi. Quang tố, muôn đời vẫn là quang tố. Hiểu chứ? Vả lại Tuyệt Tưởng Thành sụp đổ, Đạn Đạo càng khoái vì gã có thể đánh bắt ở vùng trời này mà không phải chịu thuế phí. Chuyển vấn đề khác!

Hiệp Dung gãi chiếc cằm nhẵn nhụi không một cọng râu:

-Chiến lược “phương trình nhiều ẩn” đây sao? Ngài tính toán mọi nghiệm số và luôn có cách đối phó?

-Gần như vậy. – Liệt Giả gật gù – Nhưng nếu sớm nhận ra đây là “phương trình nhiều ẩn”, người Tuyệt Tưởng tất thay đổi kế hoạch. Nói xem, họ có thể làm gì tiếp?

Hiệp Dung chống tay lên bàn, cặp mắt vàng ệch chăm chú nhìn bản đồ. Ngẫm nghĩ một lúc, y nói:

-Đợi khi phá vỡ cánh cổng, quân ta sẽ tràn vào. Nếu cứ cố thủ, người Tuyệt Tưởng sớm muộn cũng thất bại và không thể ngăn chúng ta đến Ngọn Xám. Nhưng chỉ cần phòng tuyến này bị hạ, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.

Nói rồi Hiệp Dung chỉ tay lên đoạn vòng vây phía nam đồng thời là quân doanh chính của Liệt Giả. Nơi này tập trung toàn bộ Chó Hoang, xe cơ giới, vũ khí, thăng vân tàu, vân vân. Tên Đầu Sói nhún vai:

-Vài quả bom, chút mồi lửa là mọi thứ đi tong. Vỡ quân doanh, chúng ta mất hậu cần và không thể đánh Ngọn Xám. Chắc ngài vẫn nhớ Hoàng Tử Cát đã quậy tung quân doanh ra sao? Giờ không còn thiết bị điện tử lẫn máy móc, chúng ta càng khó phát hiện thằng cha này hơn, nhất là khi mưa bạc dữ dội. Người quản lý quân doanh hiện là Gã Phì Lủ, mà ông ta tính cách nóng nảy, ngài biết đấy…

Gã tóc đỏ gật gù vẻ hài lòng. Hiệp Dung cúi đầu song đôi mắt vẫn chẳng rời bản đồ, lòng chợt nhớ vụ truy bắt công chúa Lục Châu hồi năm ngoái. Y chẳng thể quên Quỷ Nhãn và Đạt Ba dù hai kẻ này đã yên vị dưới sa mạc, dấu răng của hai con sói nọ còn hằn trên da thịt y. Suốt buổi chiều hôm đó, Hiệp Dung cứ chăm chăm nhìn bản đồ, khỏi ăn uống. Giữa mưa bạc, con sói vẫn lặng lẽ quan sát. Thời cơ chưa đến, sói chưa giở nanh vuốt.



Chín giờ tối ngày 22 tháng 9, một ngày sau cái chết của vua Đấu Nhân, người Tuyệt Tưởng phát động cuộc tái chiếm đoạn thành đông nam. Bên trong bức tường, các chốt chặn lần lượt khai mở, đội tiên phong Tuyệt Tưởng từ hai hướng tràn vào hòng bóp chặt quân Liệt Giả. Nhưng kẻ địch cũng “nhiệt tình” đón tiếp họ. Những ụ súng máy vốn bảo vệ bức tường giờ quay nòng chống lại người Tuyệt Tưởng, hàng tốp Chó Hoang phục kích trong những căn phòng tối tăm, vô số cạm bẫy lựu đạn lẫn phép thuật Hỏa niệm giăng khắp nơi. Tiếng nổ, tiếng súng cùng hơi lửa nóng rực thay nhau cản bước quân Tuyệt Tưởng.

Nhưng chẳng ai hiểu bức tường như người Tuyệt Tưởng. Vượt qua khó khăn ban đầu, họ tìm vài ngõ lối bí mật trong đoạn thành đông nam rồi bất ngờ đánh thọc sườn quân Chó Hoang. Đấu súng nổ ra, lửa đạn veo véo ken đầy các hành lang. Đám kiếm sĩ hai bên vận lá chắn nội lực lao vào dòng đạn, sau đấy đâm bổ vào nhau bắt đầu trận đấu kiếm. Chó Hoang điên cuồng, người Tuyệt Tưởng can đảm. Kiếm Chó Hoang khát máu, Hoa Sa Tấu mạnh mẽ thế đà đao. Da thịt tóe máu, kim loại tóe lửa, pháo nổ liên hồi, tường thành chấn động. Nhưng cơn bão âm thanh chẳng thể sánh với tiếng thét của hàng trăm gã đàn ông trầm mình giữa cuộc chiến. Không tiếng khóc, không nuối tiếc, không cả lời sám hối khi gục ngã, những gã đàn ông chẳng biết khóc cứ tiếp tục bản trường ca bạo lực khắp bức tường.

Trận đánh kéo dài đến ba giờ sáng thì tạm ngừng. Từ hai phía dồn lại, đội tiên phong Tuyệt Tưởng chiếm lại bốn trăm mét trên tổng số sáu ki-lô-mét đoạn thành đông nam, đẩy lùi quân Chó Hoang lùi về các chốt chặn. Họ phá hủy một lượng lớn đại pháo lẫn súng máy chĩa nòng về khu công nghiệp, mở rộng đường cho quân chủ lực tiến vào bức tường. Nhờ Hoa Sa Tấu, kỹ thuật đà đao cùng kỹ năng đánh xáp lá cà bậc nhất thế giới, người Tuyệt Tưởng giành được thắng lợi bước đầu. Không để quân Liệt Giả ngơi nghỉ, ba tiếng sau tức sáu giờ sáng ngày 23, người Tuyệt Tưởng tiếp tục tấn công bằng quân chủ lực.

Nhưng ngày thứ hai không dễ dàng như ngày thứ nhất. Nhằm bảo vệ phòng tuyến, Liệt Giả cử bọn Đầu Sói tham chiến. Những con quái vật xung trận mang theo lối chiến đấu tàn bạo nguyên thủy, mang theo hơi thở thú tính của phương nam loạn lạc khô cằn. Đem chém giết làm thú vui, lấy xác người làm bàn đạp, đám sói đầu đàn dẫn dắt bầy chó hoang ngăn chặn rồi đánh bật quân Tuyệt Tưởng. Nhân đà lợi thế, chúng tiếp tục tấn công, hàng trăm đôi chân lội qua biển máu tựa vũ bão. Mười giờ sáng, nhờ Đầu Sói, quân Liệt Giả tái chiếm một trăm mét đoạn thành vừa bị mất. Trước tình hình đó, các Thủ Lĩnh người Tuyệt Tưởng chính thức xuất binh. Họ dẫn dắt phân đội xộc thẳng vào bầy Chó Hoang. Bằng sự tôn kính Hoàng Tử Cát, niềm tiếc thương cố đức vua và lòng can đảm tuyệt đối, các Thủ Lĩnh ập đến đánh tay đôi với Đầu Sói. Phép thuật lẫn bí kỹ đụng độ nhau trong trong tiếng gầm của kim loại, trong tiếng thét của Thủ Lĩnh lẫn Đầu Sói. Người trước ngã xuống, kẻ sau tiếp bước. Hai bên giành giật nhau từng căn phòng, từng ngõ lối, từng cứ điểm, từng mét tường thành.

Tới hai giờ chiều, quân Tuyệt Tưởng giành lại năm mươi mét đoạn thành. Tuy mất nhiều đại pháo nhưng quân Liệt Giả còn nguyên hệ thống súng máy bảo vệ cổng thép. Tường thành nơi đây được nhiều bùa chú bao bọc, ngay cả đại pháo ma thuật cũng khó xuyên thủng. Quân Tuyệt Tưởng phải tiêu diệt toàn bộ cứ điểm này, các pháp sư mới có cơ hội tiếp cận và gia cố bùa phép lên cánh cổng. Nhưng không may cho họ, phòng thủ cứ điểm súng máy ngoài đám Đầu Sói dữ dằn còn có Hệ Tôn – một trong Bảy Người Mạnh Nhất. Gã đã giết mười một Thủ Lĩnh, hạ sát nhiều binh lính Tuyệt Tưởng, chém cả Chó Hoang vì nghĩ lũ này cản đường mình. Nếu chẳng phải Liệt Giả ngăn cản, gã sẽ tiếp tục đắm chìm vào cơn cuồng sát.

Bốn giờ chiều, giữa lúc chiến cuộc ác liệt, Liệt Giả gọi Hiệp Dung bàn việc:

-Kẻ địch sẽ tấn công từ phía sau, khoảng đêm nay. – Liệt Giả khoanh tròn khu vực bên ngoài cánh cổng thép, nơi đội pháp sư của gã đang phá bùa chú trên cổng – Người Tuyệt Tưởng sẽ đánh rất mạnh, hãy đưa thêm Đầu Sói bảo vệ, nếu cần thiết thì điều động cả Con Sâu Ngủ.

Hiệp Dung gật đầu tuân lệnh. Đúng như Liệt Giả dự đoán, hơn chín giờ tối, người Tuyệt Tưởng bí mật trèo qua tường thành, chia thành nhiều tốp tấn công đội pháp sư. Dưới sự chỉ huy của Con Sâu Ngủ, quân phương nam chiến đấu suốt năm tiếng liền, bẻ gãy tất cả đợt tấn công của người Tuyệt Tưởng. Gần hai giờ sáng ngày 24, từng toán Tuyệt Tưởng rút lui, ý đồ đánh tập hậu hoàn toàn phá sản. Bùa chú bảo vệ cánh cổng thép ngày càng suy yếu.

Bốn giờ sáng ngày 24, Hiệp Dung tỉnh dậy bởi một tiếng rít lớn. Trên đầu y, một con chim đen đúa cổ dài xuất hiện, thân thể mờ mờ như tan vào bóng tối. Chúng cũng biết đưa thư như xạ ưng, tốc độ chậm hơn nhưng bền bỉ hơn và hiếm khi bị phát hiện khi bay trong đêm. Người Kim Ngân gọi loài quái vật không trung này là “kền kền ma”. Đọc bức thư từ chân con quái vật, Hiệp Dung hay tin gần một ngàn lính đánh thuê, phiến quân lẫn khủng bố vừa cập bến chiến trường vùng mỏ. Y thảo luận với Liệt Giả, cho rằng nên lợi dụng đám đánh thuê để phân tán sự chú ý của người Tuyệt Tưởng. Liệt Giả chấp thuận. Vài tiếng sau, chiến trường vùng mỏ khởi động, Tuyệt Tưởng Thành phải căng mình chống đỡ cả hai mặt trận.

Như muốn dứt điểm tình trạng khó khăn, quân chủ lực Tuyệt Tưởng dồn hơn nửa đội ngũ vào bức tường, quyết tâm phá vỡ các cứ điểm súng máy. Ngày 24, hai bên đánh nhau suốt mười hai tiếng, lúc lẻ tẻ lúc dữ dội, ác liệt nhất là tầm chiều khi quân Tuyệt Tưởng đưa hai khẩu đại pháo ma thuật vào bức tường. Dùng bộ binh mở đường, họ đẩy đại pháo đi rồi công phá những chốt chặn, vùi đám Chó Hoang dưới đống gạch vụn đổ nát nhưng vẫn chừa lối tiến công. Sau rốt phải nhờ sự điên cuồng của Hệ Tôn, quân phương nam mới vô hiệu hóa được hai khẩu pháo. Dù vậy, chúng mất thêm ba cây số tường thành. Quân Tuyệt Tưởng càng lúc càng gần những cứ điểm súng máy.

Nhưng việc người Tuyệt Tưởng nuốt nước mắt để đập vỡ những gì mà tổ tiên gây dựng, Liệt Giả đã tính đến. Tất cả đều là nghiệm số trong chiến lược “phương trình nhiều ẩn” của gã. Liệt Giả bàn với Hiệp Dung:

-Đêm nay dùng thăng vân tàu mang quân quấy nhiễu khu công nghiệp. Đấu Thánh đang chỉ huy quân thủ vệ nội đô, tay này vừa gặp cú sốc Tịnh Hoạt, để xem hắn làm ăn thế nào?

Tối ngày 24, nhân lúc trời tối, quân phương nam đưa thăng vân tàu xâm nhập thành. Trước khi bốc cháy bởi pháo phòng không, chúng kịp thả xuống hàng trăm Chó Hoang. Phần lớn quân chủ lực Tuyệt Tưởng ở bức tường, số còn lại đang bảo vệ dàn đại pháo ma thuật, phòng tuyến mỏng nên không thể ngăn chúng tràn vào khu công nghiệp. Quân thủ vệ lập tức được điều động. Bằng vũ khí vượt trội, quân thủ vệ dập tắt cuộc tấn công sau ba tiếng chiến đấu. Đấu Thánh đã làm đúng vai trò của gã. Tuy vậy đám Chó Hoang vẫn kịp phá hoại nhiều nhà máy, công xưởng đồng thời đưa quân tình báo xâm nhập hai quận. Nhờ đám tình báo và kền kền ma gửi thư, Liệt Giả xác định nhà vua trẻ Đấu Tâm đang điều hành cuộc chiến từ quận Tây Chinh Kiếm. Nơi đó đầy binh lính canh gác và đại thánh sứ Tây Minh thi thoảng xuất hiện. Trước nguy cơ khu công nghiệp bị tấn công lần hai, quân chủ lực Tuyệt Tưởng phải chia bớt nhân lực, mũi tiến công vào tường thành vì vậy suy yếu. Trước hiểm họa nhà vua bị ám sát, đại thánh sứ Tây Minh không thể rời đi dù chỉ nửa bước.

Chiến tranh luôn xuất hiện những kẻ thừa nước đục thả câu, Đạn Đạo là ví dụ điển hình. Sáng ngày 25, hạm đội của Đạn Đạo điềm nhiên săn bắt quái vật trên bầu trời Tuyệt Tưởng Thành, hoàn toàn phớt lờ cuộc chiến bên dưới. Tầm chiều, Đạn Đạo gửi thư đề nghị Liệt Giả trao đổi mua bán. Gã tóc đỏ đồng ý và hẹn gặp tại quân doanh. Đạn Đạo mang vũ khí, Liệt Giả kiểm tra kỹ càng rồi mua ngay lập tức. Mấy ngày đánh nhau, quân phương nam hư hại vô số khí tài, đồ viện trợ từ phương nam chưa kịp chuyển tới nên hàng hóa của Đạn Đạo chẳng khác nào cơn giải khát. Đạn Đạo ngỏ ý bán lương thực nhưng Liệt Giả khước từ. Gã tóc đỏ hất hàm:

-Anh bạn làm thế này, không sợ người Tuyệt Tưởng nổi giận à? Ngộ nhỡ chúng ta thua, về sau anh bạn ăn nói sao với họ?

-Bên nào chịu trả giá thì tôi bán! – Đạn Đạo cười hề hề – Kinh tế khó khăn, phải tìm cách mà sống chứ! He he!

Chuyển hàng xong xuôi, hạm đội Liệt Giả rời đi sau xuôi về phương nam. Liệt Giả hỏi Hiệp Dung:

-Có thấy chiếc thăng vân tàu nào đáp xuống Tuyệt Tưởng Thành không?

-Không, thưa ngài! – Hiệp Dung lắc đầu – Như ngài nói, Đạn Đạo chẳng liên quan tới người Tuyệt Tưởng. Có vẻ gió thổi chiều nào thì ông ta lựa theo chiều ấy.

Ngày 26, quân Tuyệt Tưởng cố gắng tiến công nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Chó Hoang, Đầu Sói và đặc biệt là Hệ Tôn quá mạnh. Họ không thể dùng đại pháo ma thuật vì càng bắn, liên kết phép thuật trên bức tường càng lỏng lẻo, bùa chú bảo vệ cánh cổng sẽ yếu dần. Hiệp Dung đã chờ đợi kẻ địch tấn công quân doanh, nhưng suốt hôm ấy, các cổng đông bắc lẫn tây nam đều đóng chặt. Bị dồn ép từ hai mặt trận khiến người Tuyệt Tưởng không dám mạo hiểm. Tình hình chiến trường bất lợi, họ liền chuyển sang biện pháp ngoại giao. Thư từ kền kền ma báo cho Liệt Giả biết rằng đại diện Tuyệt Tưởng Thành đang nỗ lực tìm kiếm sự giúp đỡ ở Đại Hội Đồng. Gã tóc đỏ cười:

-Họ sẽ có đồng minh, nhưng đồng minh chỉ đến khi họ đã sụp đổ.

Hiệp Dung nhún vai:

-Dường như người Tuyệt Tưởng không nhận ra chiến lược “phương trình nhiều ẩn”, họ làm theo mọi phương án mà ngài đã dự liệu. Nhưng cá nhân tôi thấy mọi chuyện không ổn lắm!

-Không ổn chỗ nào? – Liệt Giả hỏi.

-Ở chỗ “mọi thứ đều ổn”. Hồi còn ở sa mạc Hồi Đằng… – Hiệp Dung ngả người trên ghế, ánh mắt hồi tưởng chuyện cũ – …tôi học được một điều rằng khi “mọi thứ đều ổn” tức là có chuyện bất ổn. Có thể chúng ta đã bỏ sót điều gì đó.

Liệt Giả ngẫm nghĩ, tay vân vê chai bia rỗng:

-Nếu là người Tuyệt Tưởng, cậu sẽ làm gì tiếp?

Câu hỏi đó quấy quả Hiệp Dung suốt đêm, y không thể chợp mắt dù chỉ một phút. Dưới ngọn nến leo lét, y nghiền ngẫm bản đồ, khoanh vùng toàn bộ khu chiến sự. Y nhìn đâu cũng không ra cơ may cho người Tuyệt Tưởng. Nhưng dấu răng của bọn sói Quỷ Nhãn – Đạt Ba làm y không dám rời mắt. Hiệp Dung chợt để ý một nơi nằm ngoài vùng chiến sự, xa tít về phía nam và hầu hết đã quên nó: Lằn Ranh Đỏ. Thâm tâm thoáng động, y vội chạy đi tìm Liệt Giả. Lúc ấy đã bốn giờ sáng ngày 27, bùa chú trên cổng thép biến mất gần hết, quân Chó Hoang sắp sửa tiến vào thành.

-Ngài có bố trí quân ở Lằn Ranh Đỏ không? – Hiệp Dung hỏi Liệt Giả.

-Có, khoảng hai nghìn quân. – Gã tóc đỏ trả lời – Vấn đề gì sao, anh bạn?

-Ngài biết đấy, chúng ta sử dụng xe cơ giới cùng thăng vân tàu chuyển hàng qua Lằn Ranh Đỏ. Hệ thống đường bộ ở đây đã hư hại sau cuộc chiến giữa ngài và Liên Minh Phương Bắc. Nếu người Tuyệt Tưởng phá hủy nó, chúng ta chỉ còn thăng vân tàu. Giả như bên ngoại giao Tuyệt Tưởng có thể thỏa thuận với các liên minh, họ sẽ thiết lập vùng phòng không ở đoạn Lằn Ranh. Khi đó chúng ta chẳng còn hàng tiếp viện nữa!

-Ta đã sắp xếp người Tân đảng ở Lằn Ranh, khỏi cần lo lắng. Vả lại quân do thám nói suốt mấy ngày qua, người Tuyệt Tưởng không mở cổng thành.

-Nếu là Hoàng Tử Cát thì sao, thưa ngài? Nếu Hoàng Tử Cát tấn công Lằn Ranh?

Liệt Giả nhíu mày:

-Hắn phải ở đây để chỉ huy cuộc tái chiếm tường thành. Không hắn thì ai? Mà quân do thám vẫn đang theo dõi vị trí của hắn đấy như?

-Nhưng quân do thám không bắt gặp Hoàng Tử Cát, thưa ngài! Năm ngày rồi mà chúng ta chưa thấy cái mặt hắn! – Hiệp Dung vồn vã.

Gã tóc đỏ nhất thời á khẩu. Đúng lúc đó, một gã Chó Hoang chạy vào thông báo Lằn Ranh Đỏ vừa xảy ra sự cố. Liệt Giả và Hiệp Dung lao ra ngoài soi ống nhòm. Hai người nhận ra đường chân trời phương nam sáng rực ánh lửa đỏ cam, khói mù nhuộm đen bầu trời tờ mờ sáng. Nguồn cơn ngọn lửa không đâu khác ngoài Lằn Ranh Đỏ. Hiệp Dung ngẩn người:

-Là Hoàng Tử Cát và đội của hắn? Nhưng làm thế nào chứ? Tại sao hắn tới được đó? Chúng ta đã phong tỏa mọi con đường mà?!

Liệt Giả nhăn trán, bỗng chốc cười phá lên:

-Thằng ngựa giống Đạn Đạo! Thằng con buôn chết tiệt! Là gã đưa Đấu Tâm đến Lằn Ranh!

-Nhưng chúng tôi không hề thấy Đạn Đạo xuống thành phố! – Hiệp Dung nói.

-Không. Đạn Đạo đã chở hắn từ ngày 24 rồi! – Liệt Giả lắc đầu – Khi chúng ta mở mặt trận vùng mỏ ngày 24, Hoàng Tử Cát đã nhân cơ hội lọt ra ngoài, liên lạc và nhờ Đạn Đạo chở đến Lằn Ranh. Hắn biết vùng trời Tuyệt Tưởng Thành đang vào mùa săn bắt, hắn biết Đạn Đạo sẽ tới, hắn biết cả việc chúng ta tránh gây hấn với thằng ngựa giống! Hoàng Tử Cát đã ở ngay quân doanh vào hôm giao dịch! Khá đấy, hắn bỡn cợt ngay trước mũi chúng ta!

-Chẳng phải ngài nói Đạn Đạo không liên quan tới Tuyệt Tưởng Thành?

Liệt Giả cười lớn đoạn tu bia:

-Ta sai, anh bạn à! Ai mà ngờ Hoàng Tử Cát có ông bố tốt như vậy chứ? Hay chưa? Ông già Đấu Nhân chết rồi mà vẫn gây khó dễ cho ta!



Tại quận Tây Chinh Kiếm, cứ sáu tiếng một lần, đại thánh sứ Tây Minh lại ra vào tòa nhà phía cuối quận. Sự xuất hiện của ngài khiến binh lính Tuyệt Tưởng lẫn đám do thám Chó Hoang tin rằng nhà vua trẻ đang trú ở đó. Hỏa Nghi bảo ngài làm vậy. Thực tế thì Hoàng Tử Cát, Vô Phong cùng đội Sóc Bay đã rời thành từ ngày 24, nhân lúc chiến trường vùng mỏ hỗn loạn, họ bí mật lên phía bắc rồi nhờ Đạn Đạo chở về Lằn Ranh Đỏ. Mấy ngày sau, họ thâm nhập Lằn Ranh, cài đặt thuốc nổ và kích hoạt vào sáng sớm ngày 27. Tất cả tuyến đường bộ trong Lằn Ranh hư hỏng nặng, cần ít nhất ba bốn tháng mới sửa chữa xong. Hai tuyến đường hậu cần của quân Liệt Giả nay chỉ còn một.

Nhiệm vụ hoàn tất, đội Sóc Bay rời đi bằng phi thuyền. Họ bay vòng quanh cơn bão điện từ, trở lại phương bắc trước khi quay về Tuyệt Tưởng Thành. Trên phi thuyền, Vô Phong hỏi nhà vua trẻ:

-Chẳng phải Đạn Đạo không liên quan tới chiến tranh? Sao anh nhờ cậy được ông ta?

-Vì cha tôi đối xử tốt với Đạn Đạo. – Hoàng Tử Cát cười – Cha tôi giảm thuế, thi thoảng tổ chức tiệc mời Đạn Đạo. Quan trọng hơn, cha tôi tôn trọng và không gọi ông ta là “ngựa giống”. Nói cách khác, cha tôi cho Đạn Đạo hưởng ưu đãi lớn, đổi lại ông ta giúp chúng tôi vài việc nhỏ(*). Như chuyện quá giang đến Lằn Ranh này là ví dụ!

Vô Phong phì cười. Hắn nghển cổ nhìn cơn bão điện từ bao phủ khoảng trời đoạn hỏi:

-Chúng ta không thể ngăn chặn Liệt Giả phá cổng?

-Phải. Chúng ta không thể ngăn Liệt Giả phá cổng, nhưng giờ ông ta sẽ tiến quân trong tình trạng thiếu hụt hậu cần. Mất tuyến đường bộ, sức chi viện cho quân Liệt Giả suy giảm. Cậu không thể tưởng tượng chiến tranh ngốn lương thực và súng đạn thế nào đâu! Hỏa Nghi đã gợi ý chiến lược này cho tôi, đó là “hệ phương trình” mà cậu ta nhắm đến!

(*) nhà vua Đấu Nhân từng nói về mối quan hệ giữa mình và Đạn Đạo, xem lại Quyển 3 Chương 109

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play