Nhờ Thẩm Tháo dẫn đường, Tiểu Hồ quay lại nhà cố giáo sư Vân Tụy. Trước tiên nàng muốn tìm manh mối giải đáp việc đọc sách lạ lùng của Hỏa Phu, kế đến là khám phá công việc của Vân Tụy ở phòng thí nghiệm. Thẩm Tháo nói:
-Phòng thí nghiệm ở Khu Chuồng Cọp à? Chúng tôi đến rồi. Chỗ ấy trống rỗng, chẳng còn gì cả! Cô định tìm gì?
-Không, mọi người quên mất một chi tiết. – Tiểu Hồ lắc đầu – Ông tìm thấy tài liệu cũ ghi chép việc cấy ghép Tế Bào 7 Mạch lên cơ thể người ở đấy, đúng không(*)? Sao ông không tự hỏi Vân Tụy lấy mẫu thí nghiệm ở đâu? Ông ta tính khó ưa vậy, hẳn là không thể tự mình tìm rồi.
Thẩm Tháo ngẩn mặt sau vỗ trán:
-Cô nói phải, tôi quên mất! Một mình Vân Tụy không thể điều hành phòng thí nghiệm, ông ta cần phụ tá!
Tiểu Hồ giơ ngón cái khen Thẩm Tháo nói trúng vấn đề. Giáo sư hay thiên tài cũng chỉ có một đầu và tứ chi, không thể quản hết chuyện trong phòng thí nghiệm. Công trình nghiên cứu thành bại thế nào, các phụ tá có nửa phần trách nhiệm và đôi khi họ quan trọng hơn cả vị chủ nhiệm đề án. Bằng mọi giá, Tiểu Hồ phải lần ra những người từng giúp việc cho Vân Tụy.
Nhưng sự việc khó khăn hơn nàng dự tính. Vân Thái khó chịu ra mặt khi Tiểu Hồ đập cửa nhà anh ta lúc sáng sớm rồi liên tục hỏi chuyện bố mình. Lần trước là gã tóc đỏ, lần này tới gái tóc vàng! – Anh con trai cố giáo sư bất mãn và từ chối cho người lạ xông nhà lục lọi thêm lần nữa. Tiểu Hồ giở đủ bài ngọt nhạt dụ dỗ mà chẳng ăn thua, sau dùng chiêu nước mắt ngắn nước mắt dài:
-Công việc gấp lắm, tôi xin anh đấy… Tên tóc đỏ là sếp tôi, hắn cứ giục mãi… Tôi biết thế này là phiền lắm nhưng anh Vân Thái có thể chiếu cố không? Anh không giúp, tôi không về Phi Thiên được…
Nói rồi Tiểu Hồ sụt sịt như thể bị gã sếp tóc đỏ ức hiếp quá đỗi. Vân Thái đau đầu chẳng biết làm sao. Cô gái sụt sùi càng to, những cánh cửa sổ quanh đó liền hé ra, mở rộng tầm nhìn cho vô khối cặp mắt tò mò. Người Xích Quỷ vốn hóng chuyện hơn bất cứ ai. Vân Thái bất đắc dĩ phải để Tiểu Hồ vào nhà, cô nàng lập tức nín ngay rồi quay sang nở nụ cười tinh quái với Thẩm Tháo. “Hồ ly tinh!” – Thẩm Tháo lắc đầu lẩm bẩm.
Bọn Tiểu Hồ không tốn nhiều thời giờ với Vân Thái bởi anh ta chẳng biết gì về công việc của người cha. Thay vào đó họ lần tìm dãy tường thành sách vở bao bọc gian nhà, xem xét tựa đề từng quyển. Thi thoảng họ bắt gặp vài bức ảnh giải phẫu hoặc dăm tờ giấy nháp kẹp trong sách, bất quá chúng không liên quan đến Tế Bào 7 Mạch, càng không gợi mở chút nào về truyện cổ Xích Quỷ hay cổng không gian.
Hai tiếng trôi đi, nắng tràn khắp Thiên Kỷ thành, bọn Tiểu Hồ ngừng tìm kiếm. Đống sách vở của Vân Tụy chỉ tập trung chủ để sinh học – y học, không cuốn nào vượt quá khuôn khổ đó. Điều này dẫn tới hai khả năng: có thể Hỏa Phu chỉ nghiên cứu cho riêng mình và không kể cho Vân Tụy, hoặc có thể Hỏa Phu chỉ đọc truyện nhằm giết thời gian. Nhưng là khả năng nào thì bọn Tiểu Hồ vẫn phải tìm những phụ tá của Vân Tụy. Họ hỏi Vân Thái, anh chàng chép miệng:
-Tất nhiên bố tôi có phụ tá nhưng tôi chẳng biết ai với ai. Hôm ông cụ mất, chỉ có họ hàng qua viếng, đồng nghiệp hay bạn làm ăn ít lắm! Tôi cũng chẳng hỏi.
-Vậy sổ tang thì sao? – Tiểu Hồ nói – Ít nhất họ cũng ghi sổ tang chứ?
Vân Thái cau mày, thái độ khó chịu thấy rõ. Người Đông Thổ nói chung và Xích Quỷ nói riêng rất kỵ đụng đồ người chết, để đám Tiểu Hồ lần mò lục lọi thế này, Vân Thái đã nể nang lắm. Mấy ngày đọc sách, Tiểu Hồ phần nào thông hiểu thế giới tâm linh của người Xích Quỷ, bèn lựa lời thuyết phục Vân Thái:
-Xin lỗi vì quấy quả anh nhiều thế này! Nhưng anh thông cảm, chúng tôi chỉ vì công việc. Vả lại chúng tôi không muốn tâm huyết của giáo sư bị quên lãng. Ông rất giỏi! Một ngày nào đấy, những nghiên cứu của ông ấy sẽ giúp ích cho khoa học. Anh không muốn vậy sao? Tôi tin là ở “thế giới bên kia”, cha anh cũng muốn thế!
Vân Thái nghĩ ngợi hồi lâu rồi bảo hai người đợi ở dưới, sau trèo cầu thang lên gác xép. Lát sau anh ta trở xuống với tập sổ đen thắt băng trắng đoạn đưa cho Tiểu Hồ. Cô gái mừng rỡ cảm ơn rối rít. Vân Thái nghiêm giọng:
-Tôi không vì mấy thứ tâm huyết hay gì gì đâu! Xem cuốn sổ ở đây rồi trả tôi. Lần cuối cùng, nhớ đấy! Xong việc thì mời đi cho, đừng làm phiền tôi thêm lần nữa!
Anh con trai cố giáo sư rất kiên quyết. Bọn Tiểu Hồ hiểu rằng đây là cơ hội cuối cùng nên vào việc ngay. Họ lật sổ tang soi từng dòng lưu bút, thấy người viếng đa phần là họ hàng thân thích cùng hàng xóm. Đồng nghiệp dự tang chỉ vỏn vẹn viện trưởng Viện Nghiên Cứu Sinh Hóa và một vị giáo sư cùng ngành. Mười bốn dòng lưu bút lần lượt trôi qua mắt bọn Tiểu Hồ, tới dòng lưu bút mười lăm thì Thẩm Tháo cau mày nghi hoặc:
-Cái gì đây? “Mong thầy yên nghỉ, học trò của thầy”?! Sao lạ thế nhỉ?
-Không ổn chỗ nào? – Tiểu Hồ hỏi.
Thẩm Tháo ngoái đầu ngó Vân Thái, thấy anh ta đang lúi húi đun trà ở bếp thì nhỏ giọng trả lời:
-Mấy hôm trước bọn tôi đến Viện Nghiên Cứu, nghe tay nghiên cứu sinh ở đó phàn nàn Vân Tụy ghê lắm! Ông ta hay gây gổ, làm mếch lòng mọi người nên chẳng ma nào viếng. Sao tự dưng lòi ra học trò nào đây?
-Khó ưa đến thế sao? Không có nổi một người học trò kính trọng mình?
-Nếu thế chúng ta đã chẳng vất vả thế này! – Thẩm Tháo nhún vai.
Ngó xuống dòng lưu bút, Tiểu Hồ thấy người viết ký tên “Lưu Thắng”. Nàng đánh liều hỏi Vân Thái thêm lần nữa, anh con trai giáo sư cáu kỉnh đáp rằng chẳng rõ ai như thế. Biết mọi chuyện ở đây đã hết, Tiểu Hồ cùng Thẩm Tháo quay về nội đô thành phố và bắt đầu từ Khu Chuồng Cọp.
Len lỏi những ngõ ngách chật hẹp trong Khu Chuồng Cọp, bọn Tiểu Hồ trở lại phòng thí nghiệm. Nhưng thay vì lần mò căn phòng cũ kỹ rỗng không, họ tìm kiếm thông tin từ những cư dân sống quanh đó. Cái thói xấu tọc mạch của người Xích Quỷ té ra lại là điều hay cho bọn Tiểu Hồ. Cư dân chốn này ít gặp giáo sư Vân Tụy nhưng thường chạm mặt Lưu Thắng. Anh ta nhiều năm trước luôn qua lại, thậm chí từng sống ở đây dăm bữa nửa tháng. Nhờ mấy bà cô ngồi lê đôi mách, bọn Tiểu Hồ tìm đến một tiệm giặt là trong Khu Chuồng Cọp. Tại đó Tiểu Hồ hỏi chuyện Lưu Thắng, bà chủ tiệm giặt là xởi lởi:
-À, tôi biết cậu này! Hắn là học viên của Học Viện Khoa Học Tự Nhiên, thường tới đây nhờ giặt mấy bộ đồng phục. Tiệm chúng tôi giặt đồ rẻ nên hắn hay tới. Hắn thế nào á? Xem nào… trông thấp thấp, béo béo, đen nhẻm á! À, cậu ta có một vết chàm ở mang tai, dễ thấy lắm! Tôi có số điện thoại của Lưu Thắng, mấy người cần chứ?
Dĩ nhiên Tiểu Hồ lấy ngay. Nàng bấm số liên lạc và hy vọng Lưu Thắng nhấc máy. Một phút rồi hai phút trôi qua, tiếng “Tút” lê dài rồi hệ thống trả lời Tiểu Hồ “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Cô gái không nản, cố gắng gọi thêm vài lần nữa. Nàng không muốn đến Học Viện Khoa Học Tự Nhiên để tiếp tục lần mò thân phận một con người; Hỏa Phu, Thát Khan và Vân Tụy đã quá đủ. Nhưng viễn cảnh ấy dần hiện hữu khi Tiểu Hồ gọi lần thứ mười mà chẳng ai nhấc máy. Sau nỗ lực lần thứ mười một, Tiểu Hồ đành chấp nhận rằng Lưu Thắng đã đổi số hoặc tài khoản được chuyển cho người khác.
Đang rối bời nghĩ ngợi, Tiểu Hồ bỗng nhận ra điện thoại rung bần bật, chính là số máy ban nãy gọi lại. Cô gái nhấc máy thì nghe giọng nam giới:
-Xin lỗi, tôi để quên điện thoại. Ai vừa gọi đấy?
-Cho hỏi anh có phải Lưu Thắng? – Tiểu Hồ nói.
-Vâng. Tôi là Lưu Thắng. Cô là ai?
Tiểu Hồ mừng rỡ:
-Tôi đến từ Phi Thiên quốc! Tôi muốn hỏi về giáo sư Vân Tụy, anh có thể bớt chút thời gian không?
Giọng Lưu Thắng đầy bối rối, rõ ràng chẳng lường trước chuyện này. Tiểu Hồ vội tiếp lời trước khi anh ta có ý định dập máy:
-Tôi biết là rất đường đột, nhưng chúng ta có thể nói chuyện không? Sự tình dài lắm, nói qua điện thoại không được. Gặp nhau ở nơi anh cảm thấy thoải mái nhất, chúng tôi sẽ đến!
Người nọ đắn đo khá lâu làm Tiểu Hồ thêm phen thấp thỏm. Sau rốt anh ta cũng đồng ý gặp ở một tiệm ăn thuộc ngoại ô Thiên Kỷ thành lúc sáu giờ tối. Hiện là một giờ chiều, bọn Tiểu Hồ tranh thủ về nhà trọ chợp mắt. Sau cả đêm thức trắng rồi liên tục di chuyển, họ gần như kiệt sức và ngủ ngay khi úp mặt xuống gối.
Nắng nhạt dần trên Thiên Kỷ thành, nhường chỗ cho chiều tà nhập nhoạng. Đúng năm giờ, điện thoại của Tiểu Hồ báo thức inh ỏi, cô gái bật dậy với đôi mắt đỏ ngầu. Đấu tranh tâm lý một hồi, Tiểu Hồ uể oải trở dậy rồi lôi Thẩm Tháo đến trạm tàu điện. Thay vì bàn chuyện như mọi lần, hai người dành thời gian để ngáp. Họ bước xuống tàu rồi lần tìm tiệm ăn trong nỗi tưởng nhớ giấc ngủ ngon lành ban nãy, thành thử lạc đường khá lâu. Chợt để ý đồng hồ đã chỉ sáu giờ mười phút, bọn Tiểu Hồ mới chịu tỉnh ngủ đoạn hộc tốc quay lại những lối cũ. Họ tìm thấy tiệm ăn nằm cạnh một trường lớn, chính là Học Viện Khoa Học Tự Nhiên. Tiệm khá đông thực khách, chủ yếu là các học viên sống ở những ký túc xá gần đó.
Tiểu Hồ ngó quanh, ánh mắt dần chú mục anh chàng mập lùn đeo kính ngồi gần cửa sổ. Anh này cũng đang ngó Tiểu Hồ, miệng hấp háy như muốn nói điều gì. Cô gái bước tới hỏi “Lưu Thắng phải không?”, anh chàng mập hấp tấp đứng dậy đoạn gật đầu lia lịa, mái tóc dài được thể nhào ra che lấp gương mặt tròn quay. Anh ta vội vén tóc rồi bắt tay bọn Tiểu Hồ. Tiểu Hồ kín đáo nhìn mang tai người nọ và phát hiện vết chàm nâu, đúng như người chủ tiệm giặt là miêu tả.
Đợi bồi bàn mang bia và ít đồ ăn vặt, cả đám mới bắt đầu trò chuyện. Anh chàng béo tu một hơi bia sau tự giới thiệu:
-Tôi là Lưu Thắng, trước học ở trường này, giờ làm trợ giảng. – Anh chàng nghiêng đầu hướng về học viện – Mấy người tìm gì ở thầy Vân Tụy?
-Tất cả những thứ anh biết. – Tiểu Hồ nói – Phòng thí nghiệm, việc nghiên cứu Tế Bào 7 Mạch, những mẫu bệnh phẩm, quan hệ giữa thầy Vân Tụy và Mạt Lã. Mọi thứ!
Nàng kể lại chuyến hành trình của Vô Phong, sau đấy là cuộc lần tìm sách vở ở thư viện quốc gia Xích Quỷ. Cô gái ngắt mạch nhiều lần để giải thích, nàng sợ Lưu Thắng không hiểu vấn đề. Nhưng anh chàng béo chỉ gật gù, mỗi khi Tiểu Hồ dừng lại thì xua tay “Được rồi, được rồi, tôi hiểu!” rồi yêu cầu nàng tiếp tục. Anh ta mở bao thuốc mời Thẩm Tháo, tự mình hút một điếu song đôi mắt vẫn không rời Tiểu Hồ. Nghe xong, Lưu Thắng gật gù:
-Tôi biết vài chuyện về thầy (Vân Tụy), tôi hiểu công việc thầy làm. Tôi chưa từng gặp Hỏa Phu nhưng nghe thầy kể khá nhiều về ông ấy. Tôi từng gặp Mạt Lã… không, Thát Khan và vợ anh ta, cả tay Ngụy Mã dẻo mỏ nữa! Nhưng nói cho cô hay, đề án là tâm huyết của thầy Vân Tụy, tôi không muốn người khác cướp công. Một nửa đề án nghiên cứu ở Viện Nghiên Cứu Sinh Hóa do thầy chủ trì, nhưng khi trình lên chính phủ, “người ta” toàn đẩy thầy xuống vị trí kém quan trọng, thậm chí gạt tên thầy! Tôi không muốn những chuyện như vậy nữa. Làm thế nào để tôi tin mấy người đây?
Tiểu Hồ mở máy chiếu, truy cập mạng rồi mở phần tin tức kỳ thi Tổng Lãnh, phóng to tấm ảnh chụp nàng cùng công chúa Lục Châu lúc thi đấu. Lưu Thắng nhìn ảnh, mặt nghệt ra:
-Đợt thi Tổng Lãnh, tôi nghe người ta nói nhiều về cô lắm! Là thật sao? Tôi cứ nghĩ trùng tên! Cô là Tiểu…
Cô gái xua tay ngăn Lưu Thắng xướng tên mình. Anh chàng béo vội vàng chìa giấy bút xin chữ ký, Tiểu Hồ đành chấp thuận. Đợi nàng ký xong, Lưu Thắng đặt mảnh giấy vào sổ, chậm rãi cẩn thận như nâng niu vật báu. Trong cơn phấn khích, chàng béo thú nhận luôn theo dõi công chúa Lục Châu, đặc biệt là những trận Tiểu Hồ xuất hiện. Phải rất khó khăn, Tiểu Hồ mới lôi được anh ta quay lại chủ đề chính.
-Xin lỗi, tại vui quá! Hồi trước tôi hâm mộ công chúa Lục Châu, giờ tôi hâm mộ cả cô nữa! – Lưu Thắng hồ hởi – Được rồi, vì chữ ký của cô, tôi sẽ kể. Nhưng từ từ, tôi cần nhớ lại…
Anh chàng béo dốc bia nốc ừng ực, vết chàm mang tai chuyển màu đỏ ửng. Tiểu Hồ nhắc khéo anh ta uống chừng mực, Lưu Thắng cười:
-Yên tâm, tôi biết điểm dừng! Bắt đầu nhé?! Thế này, khoảng năm 7509, khi tôi còn là học viên, thầy Vân Tụy thường đến trường giảng bài bộ môn sinh hóa. Vài lần tôi gặp thầy để hỏi bài, thầy thấy tôi hiểu biết khá nên cho số điện thoại liên lạc. Vậy là chúng tôi quen biết nhau! Rồi tới năm 7510, thầy hỏi tôi muốn làm việc ở phòng thí nghiệm không, tôi đồng ý ngay. Từ đó tôi bắt đầu tới Khu Chuồng Cọp, ngày học tối làm. Khá vất vả!
-Về cái tay Thát Khan. Anh ta rất giỏi, thường giúp đỡ tài chính cho phòng thí nghiệm của tôi và thầy. Khổ nỗi Thát Khan ngờ nghệch quá! Mục Á, vợ anh ta là một con điếm. Mỗi lần tới Thiên Kỷ thành, ả thường ra ngoài vui vẻ với thằng Ngụy Mã. Thát Khan chẳng biết gì! Mấy lần tôi bắt gặp Mục Á cặp kè Ngụy Mã ở khu giải trí, nhưng đành giả mù cho qua. Chuyện riêng nhà họ, tôi không can thiệp được.
-Vậy còn Hỏa Phu? – Tiểu Hồ hỏi.
Lưu Thắng trả lời:
-Tôi chưa bao giờ gặp ông ấy, chỉ nghe qua lời kể của thầy. Ông ấy chủ động gặp Thát Khan, sau gặp thầy tôi và khởi xướng đề án Tế Bào 7 Mạch. Thầy rất hào hứng khi kể về Hỏa Phu… nói sao nhỉ… ông ta có thể khơi gợi cảm hứng cho mọi người. Rất mãnh liệt! Bởi vậy cả thầy lẫn Thát Khan vẫn tiếp tục đề án sau khi Hỏa Phu biến mất vào năm 7506. Từ đó không còn nghe tin tức về Hỏa Phu nữa.
Tiểu Hồ gật gù ghi nhớ thông tin. Lưu Thắng mời họ uống bia, bọn Tiểu Hồ mỗi người nhấp môi lấy lệ rồi nghe anh chàng béo kể tiếp:
-Cách đây nhiều năm, thầy Vân Tụy đã dự đoán hình thái tế bào mới. Bởi vậy thầy viết quyểnTế bào gốc – chìa khóa của sự chuyển dịch, chính quyển sách đã kéo Hỏa Phu đến với thầy. Khi viết sách thầy chưa biết Tế Bào 7 Mạch, nhưng thầy dự đoán đúng việc tế bào gốc phân tách. Và thầy cũng đúng khi dự đoán tế bào gốc chỉ biến đổi khi có nguồn “năng lượng” đủ lớn…
Cuộc nói chuyện đứt quãng vì Tiểu Hồ có điện thoại. Nàng trở ra nghe điện rồi nhanh chóng quay lại, Lưu Thắng tiếp lời:
-Tôi mất nửa năm để nắm bắt Tế Bào 7 Mạch. Chắc hai người đã hiểu cách áp dụng Vòng Trí Uẩn vào tế bào gốc? Phải, nhiều Tế Bào 7 Mạch liên kết nhau sẽ hình thành dạng sinh thể mới. Nhưng chắc hai người chưa hiểu cách hình thành Tế Bào 7 Mạch cũng như cách chúng liên kết. Muốn hiểu nó, hai người phải hiểu cái gì gọi là Vòng Trí Uẩn. Nó đây…
Đây là vấn đề mà Thẩm Tháo đau đáu, gã luôn thắc mắc Thát Khan dùng cách gì khiến tế bào gốc phân tách và hình thành Tế Bào 7 Mạch(**). Dứt lời, Lưu Thắng lấy giấy bút minh họa. Dưới bàn tay cục mịch của anh ta, một hình vẽ cơ thể người nhanh chóng xuất hiện trên giấy trắng. Vẽ xong, Lưu Thắng quay sang Tiểu Hồ:
-Cô là kiếm thuật sư, chắc hiểu nguyên tắc hoạt động của nội lực?
-Tôi hiểu! – Tiểu Hồ gật đầu – Nội lực xuất phát từ đại não, tùy bí kỹ hay phép thuật mà hoạt động ở năm vùng chính gồm: ngực trên, bụng, thắt lưng trở xuống, nửa người trái và nửa người phải. Năm điểm đó đại diện năm thuộc tính trong Ngũ Hành.
Lưu Thắng gật đầu xác nhận đoạn lấy bút khoanh năm vùng trên, sau nói:
-Khi nội lực chạy đủ năm điểm trên, chúng sản sinh nguồn năng lượng mới làm thay đổi cấu trúc tế bào gốc. Sự di chuyển này gọi là Vòng Trí Uẩn. Trên thực tế, nội lực không thể di chuyển qua cả năm điểm trong cùng một khoảng thời gian, bởi lẽ thời gian tồn tại của nội lực rất ngắn chưa kể não người có giới hạn. Tuy nhiên, có một cỗ máy làm được việc đó, nó đủ sức tạo dòng nội lực lớn…
Nghe tới đây, Tiểu Hồ chợt nhớ ở phòng thí nghiệm của Vân Tụy có bốn vết lõm lớn trên sàn(***). Nàng chen ngang:
-Máy phát nội lực phải không?
-Là nó. – Lưu Thắng gật đầu – Một cỗ máy sử dụng não người làm “pin”, thực chất nhằm tạo ra những dòng nội lực đủ lớn để biến đổi tế bào gốc.
Thẩm Tháo nhíu mày:
-Vậy đây là lý do Thát Khan đến Thiên Kỷ thành. Hắn tạo ra Tế Bào 7 Mạch ở phòng thí nghiệm Khu Chuồng Cọp?
-Phải! – Lưu Thắng đáp – Thầy Vân Tụy, Thát Khan và tôi đã tạo ra Tế Bào 7 Mạch nhờ máy phát nội lực. Nó rất đắt, không thể mua bán bình thường. Nhưng tôi nghe thầy Vân Tụy lấy cỗ máy từ ông Hỏa Phu.
Trong đoạn ký ức của Tập Lâm vào năm 7506, Hỏa Phu đã mua những máy phát nội lực với giá chín trăm năm mươi(950) thùng vàng(****). Tiểu Hồ đoán ông ta để lại một cỗ máy cho Vân Tụy. Trong lúc ấy Thẩm Tháo lại đăm chiêu:
-Nội lực phải chạy qua năm vùng trên cơ thể mới sản sinh năng lượng. Nói thế… các anh sử dụng người sống làm vật thí nghiệm?
-Không. – Lưu Thắng lắc đầu – Chúng tôi chỉ sử dụng một phần cơ thể, miễn sao nó chưa hoại tử hoặc tổn thương nặng. Thát Khan cung cấp những “nguyên liệu” đó. Chúng tôi đã tạo những Tế Bào 7 Mạch đầu tiên từ một cánh tay nam giới.
-Từ một cánh tay? – Thẩm Tháo ngạc nhiên – Nhưng chẳng phải nội lực phải chạy qua năm vùng hay sao? Một cánh tay sao đủ?
-Chúng tôi dùng cách “giản lược hóa”, nghĩa là cho nội lực chạy qua năm vùng khác nhau trên cánh tay gồm: gân, mạch máu, cơ nhục, lớp biểu bì. Phần cuối cùng là dịch tủy não, chính là những chiếc “pin” của máy phát nội lực.
Thẩm Tháo thở phù vì mối thắc mắc bao năm được gỡ bỏ. Lưu Thắng tiếp lời:
-Vòng Trí Uẩn thực chất là cách nội lực di chuyển qua năm điểm khác nhau. Năm điểm đó phải thỏa mãn hai đặc tính: khác nhau về tính chất hoặc hình thái và điểm này phải quan hệ tương hỗ với bốn điểm còn lại. Sau khi các Tế Bào 7 Mạch hình thành, nếu tiếp tục cho dòng nội lực chạy qua năm điểm trên, chúng sẽ phát sinh biến dị liên kết. Trong những năm nghiên cứu, chúng tôi phát hiện biến dị liên kết phụ thuộc số “vòng” mà nội lực chạy qua năm điểm. Chúng gồm Vòng 1, Vòng 2, Vòng 3, Vòng 5…
Nghe thế, Tiểu Hồ bèn đưa mảnh giấy ghi các phép tính 7 cùng dòng chữ bí ẩn “7 x ? = 11” cho Lưu Thắng. Anh chàng béo tặc lưỡi:
-Là nó. Chúng là Vòng Lặp Trí Uẩn. Chẳng hạn phép “7 x 1 = 7” nghĩa là nội lực chạy một vòng qua năm điểm, Tế Bào 7 Mạch vẫn giữ nguyên hình thái nhưng thay đổi về chất. Loại này được đánh số “7”. Tương tự với phép “7 x 2 = 14”, Tế Bào 7 Mạch thay đổi cả hình thái lẫn chất, đánh số “147”. Cứ thế với những phép tính khác. Mỗi kết quả là đại diện cho một Vòng Lặp Trí Uẩn. 7 của Vòng 1, 147 của Vòng 2, 217 của Vòng 3, vân vân.
-Vậy cứ để nội lực tạo Vòng Lặp, chúng ta sẽ có những biến thể mới của Tế Bào 7 Mạch?
Lưu Thắng lắc đầu:
-Phải, đúng thế. Nhưng suốt những năm làm việc, chúng tôi không sao tạo được biến thể từ Vòng 4, Vòng 8 và Vòng 10. Và chúng tôi không chắc sản phẩm 117 tồn tại hay không. Thầy Vân Tụy nói rằng Hỏa Phu cam đoan “117” có thực, nhưng nó chẳng tuân theo Vòng Lặp nào.
Tiểu Hồ im lặng, xác nhận rằng “117” có thực và “sản phẩm” đó đang ở Khẩu Lỗ thành. Tuy nhiên nàng giấu kín chuyện này. Thẩm Tháo hỏi tiếp:
-Vậy tại sao mọi người không giữ mẫu thí nghiệm? Tại sao phải tách Tế Bào 7 Mạch rồi cấy vào cơ thể khác?
-Vì mẫu thí nghiệm nhanh chóng bị hủy hoại. Căn bệnh tự miễn dịch. Chúng tôi chỉ tạo được tối đa mười hai Vòng Lặp tức Vòng 12, ngay sau đó mẫu thí nghiệm hoại tử. Chúng tôi sử dụng giải pháp cấy tế bào lên những mẫu thử mới. Nhưng căn bệnh tự miễn dịch vẫn xuất hiện, tôi và thầy Vân Tụy không thể khắc phục. Có một cách cuối cùng là cấy Tế Bào 7 Mạch lên cơ thể người sống nhưng chúng tôi không làm. Cả tôi và thầy nghĩ rằng làm thế quá vô nhân đạo.
-Trong những năm cuối cùng của thầy Vân Tụy, chúng tôi cố tìm cách khắc phục căn bệnh tự miễn dịch khi cấy ghép Tế Bào 7 Mạch, nhưng sau một thời gian, tôi và thầy nhận ra bệnh tự miễn dịch là điều tất yếu. Chúng tôi lật lại toàn bộ vấn đề, sau rốt phải thừa nhận “nội lực” mới là mấu chốt. Kể từ đó chúng tôi chuyển sang nghiên cứu nội lực. Đáng tiếc, khi hiểu cốt lõi sự việc, thầy Vân Tụy không thể ngồi nữa vì chứng viêm phổi. Ba tháng sau thầy mất, năm 7514. Tôi có qua nhà thầy thăm viếng. Phòng thí nghiệm thuộc về con trai thầy Vân Tụy, tôi không thể đến nữa. Sau lần đó tôi xin làm trợ giảng ở trường này, tôi cần tiền cho việc nghiên cứu.
Tiểu Hồ tròn mắt ngạc nhiên:
-Nội lực? Không phải mọi người nghiên cứu Tế Bào 7 Mạch sao?
-Chúng liên quan mật thiết đến nhau. Như đã nói, nội lực phải chạy qua năm điểm để sản sinh năng lượng. Năm điểm đó chính là đại diện Ngũ Hành.
Bấy giờ cô gái ngẩn người, nói trong vô thức:
-Ngũ Hành sinh Lưỡng Cực. Lưỡng Cực gồm Sinh và Diệt. Tổng cộng bảy nguyên tố.
Lưu Thắng búng tay:
-Vấn đề ở chỗ đó! Nội lực biến đổi tế bào gốc thành dạng sống mới, đó là Sinh. Nhưng bởi vậy mà mô tạng thay đổi kết cấu sinh ra bệnh tự miễn dịch, đó là Diệt. Vật sống hay tế bào không thể thoát khỏi quy tắc Sinh Diệt. Đến cuối đời, thầy Vân Tụy nói với tôi rằng cuối cùng ông mới hiểu tại sao Hỏa Phu lại tốn nhiều thời gian ở Thư Viện Quốc Gia Xích Quỷ chỉ để đọc mấy truyện trẻ con.
-Tại sao? – Tiểu Hồ hỏi dồn.
-Hỏa Phu muốn tìm hiểu bản chất nội lực. Cái chuyện “Từ Thức gặp tiên” đó, đúng như cô nghĩ, Hỏa Phu điều tra một thứ gọi là “cổng không gian”. Ông ấy tin rằng hiện tượng siêu tự nhiên đó hình thành nhờ nội lực.
-Tôi không hiểu?! – Tiểu Hồ kêu lên – Tại sao từ Tế Bào 7 Mạch lại chuyển sang cổng không gian?
-Có lẽ chúng ta nên dùng thí nghiệm trực quan để giải thích. Đi nào, tôi có phòng thí nghiệm ở Khu Chuồng Cọp!
Dứt lời, Lưu Thắng thanh toán tiền bia rồi cùng bọn Tiểu Hồ quay về nội đô thành phố. Tiểu Hồ không hiểu lắm những điều Lưu Thắng nói, nhưng nàng cảm giác đã đến rất gần bí mật. Chỉ một chút nữa! Một chút nữa thôi! – Nàng tự nhủ.
(*) Thẩm Tháo tìm được những tài liệu cũ, xem lại Quyển 3 Chương 92
(**) Thẩm Tháo không biết bằng cách nào mà Thát Khan tạo được Tế Bào 7 Mạch, xem lại Quyển 3 Chương 89
(***) Mi Kha tìm thấy bốn vết lõm lớn trên sàn phòng thí nghiệm, xem lại Quyển 3 Chương 90
(****) đoạn ký ức của Tập Lâm về Hỏa Phu, xem lại Quyển 3 Chương 79
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT